Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

WN - Chương 09

“A, thua mất tiêu rồi! Cậu tàn nhẫn quá đó! Tớ chỉ mới tập chơi thôi mà!”

“Tớ cũng để thua Ume-chan mất tiêu!”

Sao lại thành một trận đấu thế này? Chẳng phải cứ thay phiên nhau chơi sẽ vui hơn sao? Tôi thắc mắc nhìn sang Matsuri nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười và vẫy tay lại.

Ý cậu ấy là sao thế? Matsuri rất thông minh, nhưng chắc là cậu ấy không nghĩ tới mấy thứ cao siêu mà tôi không hiểu nổi đâu ha…

Komaki tiến lại gần lưới. “Sấp hay ngửa?”

“Sấp.”

Kết quả là ‘ngửa’. Quả nhiên đến cả thần may mắn cũng phù hộ nhỏ.

“Rồi. Vậy tôi sẽ giao bóng.”

Nói rồi Komaki túm lấy cổ áo và ghé sát vào tai tôi.

“Cậu sẽ làm gì đây?”

Chiếc lưỡi của nhỏ khẽ chạm vào vành tai tôi. Cá cược thêm một trận nữa chứ? Tôi dám chắc ý của Komaki là vậy. Nếu từ chối thì nhỏ sẽ liếm tai tôi thật mất. Làm vậy trước mặt hai người kia chẳng khác nào tự đào hố chôn mình cả.

Sở dĩ nhỏ có thể bình thản như vậy bởi nhỏ biết tôi sẽ nói gì tiếp theo.

“Đấu một trận đi.”

Chỉ chờ có vậy, Komaki mỉm cười. Vẫn như mọi khi, tôi ghét nụ cười đó.

Và sau đó trận đấu bắt đầu.

Không, trận đấu đã bắt đầu, nhưng cũng có thể nói là chưa.

“Love-40.”

Tôi có thể nghe thấy giọng của Matsuri. Cú giao bóng của Komaki không khác gì một viên đạn vừa được bắn ra khỏi khẩu súng. Tôi không tài nào nhìn thấy và di chuyển kịp thời được. Tốc độ của nhỏ đã tăng đáng kể so với hồi ở câu lạc bộ. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đang tuôn ra trên lưng mình.

Theo luật thì người nào dẫn trước hai trận sẽ là người chiến thắng chung cuộc. Và tôi đã để thua mất một trận. Thế nhưng không hiểu sao lần này Komaki lại tung ra một cú giao bóng nhẹ nhàng.

Không phải là nhỏ đang coi thường tôi. Nhìn nụ cười kia thì chắc hẳn nhỏ đã lên sẵn một kế hoạch nào đó. Tôi cố gắng hết sức để đánh bóng nhưng đều bị nhỏ đánh trả lại một cách dễ dàng. Tôi có đánh kiểu gì thì cũng vô tác dụng.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đang làm một việc cực kì vô nghĩa. Tôi liên tục thách thức Komaki trong tuyệt vọng để rồi lần lượt những điều quý giá của bản thân đều bị lấy đi mất. Dù đã biết rõ việc đó chỉ toàn mang lại cảm giác đau đớn, khó chịu, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Tôi thật sự… chẳng thể hiểu nổi bản thân nữa.

[Wakaba…]

Một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí tôi, không phải Komaki hiện tại, là giọng Komaki hồi bé. Cơ thể tôi vẫn đang cố gắng theo kịp quả bóng, nhưng tâm trí lại đang chìm sâu vào ảo ảnh kia.

[Tớ… có giống con người không?]

Gương mặt Komaki bé dần dần hiện ra. Và cũng như bao lần khác, Komaki hỏi tôi với vẻ mặt đau khổ cùng đôi mắt ngấn lệ.

Đương nhiên rồi, cậu cũng là con người giống như bao người khác thôi mà. Dù có hoàn hảo đến đâu thì Komaki vẫn là con người, một con người có thể ghét bỏ người khác, một con người có thể trêu chọc người khác. Komaki còn không biết ăn cay nữa kìa.

Thế nhưng khi liên tục phải nếm trải cảm giác thua cuộc, tôi cũng dần quên mất điều đó.

Phải chăng Komaki là một thiên thần được phái xuống hạ giới nhưng chính nhỏ lại quên mất điều đó?

Nghe thì có vẻ vô lí nhưng biết đâu đó lại là sự thật?

Tôi tuyệt vọng đánh trả quả bóng nhưng nó đã đập vào khung và bay lên không trung.

Không bỏ lỡ cơ hội, Komaki nhẹ nhàng nhảy lên như thể vừa mọc thêm đôi cánh. Và rồi—

*bốp*

Tiếng va chạm vang lên và trận đấu kết thúc.

Cách Komaki tiếp đất tựa như một thiên thần hạ phàm, đến cả tôi cũng bị hớp hồn trước vẻ đẹp ấy. Nước da trắng ngần không một giọt mồ hôi cùng mái tóc màu nâu nhạt xõa ngang vai. Cảm giác như trên đầu nhỏ có một chiếc vòng thiên sứ đang tỏa ra những vầng hào quang lấp lánh vậy.

Phải chăng đây là sự trừng phạt của thiên đường? Một con người nhỏ bé, tầm thường lại dám thách thức một thiên sứ?

Không, không đời nào có chuyện đó.

Tôi chẳng biết đầu óc mình đang bị làm sao nữa.

“Tới lượt cậu.”

Komaki nở nụ cười. Thế nhưng tôi không thấy bất kì sự trịch thượng nào sâu bên trong đôi mắt của nhỏ cả. Thật là kì lạ.

Không cần phải nói, tôi đã thua một cách thảm hại.

Tất nhiên là tôi muốn chiến thắng, nhưng những kí ức từ xa xưa đã khiến tôi mất tập trung. Mà kể cả có tập trung toàn lực thì tôi vẫn sẽ thua ở trận thứ ba thôi. Sự chênh lệch trình độ giữa cả hai là quá rõ ràng.

“Tôi thắng nhé.”

Tôi đoán Komaki có thể bình thản như vậy bởi chiến thắng đối với nhỏ như một điều hiển nhiên. Nếu là tôi thì tôi sẽ tự hào nói rằng mình đã đánh bại được nhỏ.

“Tôi đi mua đồ uống đã.”

“Thế để tôi đi cùng.”

Komaki nói rồi ném vợt xuống đất. Đối với nhỏ, chiếc vợt cũng chẳng phải thứ gì đáng để bận tâm. Tôi khẽ đặt vợt của mình lên băng ghế rồi bước ra khỏi sân.

Có lẽ Komaki tham gia câu lạc bộ tennis là vì tôi. Hồi đó nhỏ không hề hứng thú với tennis nhưng khi nghe tôi nói rằng mình sẽ tham gia câu lạc bộ, nhỏ đã quyết định đi theo.

Do đã luyện tập rất chăm chỉ nên tôi đã rất sốc khi thấy Komaki nhanh chóng vượt qua mình.

Kỉ niệm không phải lúc nào cũng đẹp đẽ. Những thứ tôi luôn trân trọng có lẽ chẳng có ý nghĩa gì với Komaki.

Tình cảm của tôi dành cho senpai, mọi nỗ lực của tôi trong môn tennis—thậm chí cả chính bản thân tôi nữa. Đối với Komaki, tất cả những thứ ấy đều vô giá trị và có thể dễ dàng bị ném đi như chiếc vợt vừa nãy vậy.

Nghĩ về điều đó luôn làm tôi cảm thấy bực mình. Thật sự vô cùng khó chịu.

Giá như nhỏ cũng có thứ để trân trọng, lúc đó nhỏ sẽ hiểu những thứ mà mình đã dễ dàng quẳng đi quan trọng với người khác đến nhường nào.

Thật sự, tôi rất muốn tìm ra thứ đó.

Đến lúc đó, tôi có thể nói với Komaki rằng “những thứ mà cậu đã từng coi thường thật ra lại vô cùng quan trọng đó có biết không”.

“Cậu uống gì?”

“Soda dưa.”

“Biết ngay mà.”

“Kệ tôi.”

Komaki mua một chai soda dưa tại máy bán hàng tự động gần sân đấu rồi ném nó cho tôi. Cái cách tôi luống cuống bắt lấy lon nước khiến nhỏ bật cười.

“Này. Làm vậy nó sủi bọt lên bây giờ.”

“Có sao đâu. Cậu nên biết ơn vì tôi đã mua cho cậu đi.”

“Đừng có tỏ ra như thể cậu vừa bố thí cho tôi. Mà đừng có trộn lẫn các loại vào như lần trước nữa đấy.”

“Biết rồi. Tôi chỉ mua nước uống thể thao thôi.”

Tôi không biết con nhỏ này thích gì. Có vẻ như do không thích vị cụ thể nào nên Komaki luôn mua nhiều loại khác nhau. Tôi vẫn nhớ lần đó mình sốc ra sao khi thấy nhỏ mang ra cái thứ hỗn hợp kinh tởm kia.

Tôi thích nó tệ như thế này. Không biết là do vấn đề tâm lí hay chỉ đơn giản là con nhỏ này không có vị giác nữa.

Nhìn sang Komaki, tôi có thể thấy được chiếc cổ trắng ngần của nhỏ đang chuyển động khi đang uống nước.

Thật là bất công. Ngay cả lúc uống nước nhỏ cũng đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ vậy. Chỉ cần có nhan sắc thôi là cuộc sống đã trở nên dễ dàng hơn so với những người khác rồi.

Tôi đi qua nhỏ và mua nước cho hai người còn lại. Kaori uống cola còn Matsuri thì uống trà sữa. Tôi không mất nhiều thời gian để lựa chọn khi đã biết rõ sở thích của từng người như thế này.

“Nó thế nào?”

“Bình thường.”

Một câu trả lời nhàm chán.

“Cậu thật sự không thích thứ gì à?”

“Wakaba.”

Con tim tôi bỗng đập mạnh. Komaki đang nhìn chằm chằm tôi. Không không, nhỏ đâu có nói thích tôi đâu, chắc chắn là nhỏ chỉ đang lờ đi câu hỏi và gọi tên tôi thôi. Đúng thế, tôi chỉ bị bất ngờ thôi. Tất cả chỉ có vậy.

Khuôn mặt Komaki càng ngày càng tiến lại gần hơn nữa. Do đã quen với chuyện này nên tôi cứ để vậy mà không phản kháng gì cả. Giờ mà nhắm mắt thì các giác quan còn lại sẽ trở nên nhạy bén hơn và tôi có thể cảm nhận rõ mọi thứ mất, vậy nên tôi quyết định không nhắm mắt lại.

Chiếc lưỡi thấm đẫm vị ngọt của nhỏ bắt đầu quấn xung quanh lưỡi tôi. Có lẽ vì vừa vận động xong nên lưỡi Komaki nóng đến mức cả đồ uống lạnh cũng không thể hạ nhiệt được. Tôi cảm thấy đầu óc mình như đang muốn tan chảy ra.

Quả nhiên hôn Komaki vẫn là tệ nhất. Hình như rất lâu trước đây tôi cũng có suy nghĩ như vậy. Mà dù sao cũng không tránh được, vậy nên ít nhất là bây giờ, hãy cứ để bản thân chìm đắm trong cảm giác thoải mái và hơi ấm này đi. Nghĩ vậy, tôi cứ thế tiếp tục ngấu nghiến đôi môi Komaki mà không suy nghĩ gì thêm nữa.

“Có khi nào Komaki-chan đây lại thích tôi không nhỉ?”

Tôi nói lời trêu chọc ngay khi vừa tách môi ra.

“Nếu tôi nói có thì sao?”

Komaki đáp lại với khuôn mặt lạnh tanh làm tôi không tài nào đoán được nhỏ đang nghĩ gì.

Thật sự thì tôi cũng không biết nhiều về nhỏ. Chúng tôi cùng chơi đùa và cũng liên tục cạnh tranh với nhau, tôi đã bị đánh bại không biết bao nhiêu lần. Dù đã ở bên nhau ngần ấy thời gian nhưng tôi vẫn chẳng thể nào có cảm tình với Komaki, thậm chí còn ghét nhỏ.

“Không tin đâu. Chẳng có lí do gì để cướp đi phẩm giá của người mình thích cả.”

Hmph. Komaki khịt mũi rồi tiếp tục nhìn chằm chằm tôi.

“Không hẳn. Đôi khi cậu sẽ yêu ai đó nhiều đến mức muốn tất cả mọi thứ của họ thuộc về mình.”

“Yêu là trân trọng lẫn nhau mà.”

“Sai rồi. Đánh cắp ánh mắt của nhau, đánh cắp trái tim của nhau để không ai có thể chen vào. Đó mới là yêu.”

Một lối suy nghĩ thật méo mó. Kể cả có yêu đến đâu thì cũng không thể dành cả đời chỉ để suy nghĩ về người ta được. Không chỉ người yêu, vẫn còn vô số thứ quý giá khác để trân trọng. Đó mới chính là cuộc sống.

Liệu Komaki có khác với mọi người không? Liệu rằng khi yêu, nhỏ có sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ chỉ để nghĩ về người ấy hay không?

Sẽ ra sao nếu điều đó xảy ra? Chắc là người được Komaki yêu sẽ hạnh phúc lắm đây. Vì dù sao thì ngoại trừ tính cách tệ hại ra, nhỏ vẫn là một người hoàn hảo mà.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Komaki thật sự yêu một ai đó và bắt đầu hẹn hò? Cảm giác của tôi lúc đó sẽ ra sao đây?

“Cậu sai rồi. Lối suy nghĩ ấy thật quá lệch lạc.”

Tôi đặt hai chai nước của Matsuri và Kaori sang một bên rồi mở nắp chai soda dưa. Tiếng sủi bọt vang lên và nước bên trong cũng tràn ra ngoài. Tôi vội vàng đóng nắp lại nhưng đã quá muộn, chất lỏng màu xanh đã khiến tay tôi có cảm giác dính dính.

Tôi đang định rửa tay thì chợt nảy ra một ý tưởng. Và thế là tôi liền chìa tay của mình về phía Komaki.

“Cậu muốn liếm thử không? Đây chính là bàn tay của Wakaba-chan mà cậu rất thích đó!”

Komaki cau mày rồi quay đi khi nghe thấy giọng nói đầy châm chọc của tôi. Có lẽ cảm thấy bị xúc phạm hay sao mà hai tay nhỏ đang nắm chặt lại.

“Sao không thử liếm người mình thích nhỉ? Biết đâu người đó lại thích thì sao?”

Tôi nhanh chóng rửa tay ở vòi nước gần đó rồi nhấp một ngụm soda. Ừm, quả nhiên soda dưa thì vẫn là soda dưa.

“Không. Tôi không phải là một tên biến thái.”

“Vậy để khi nào có bạn trai tôi sẽ thử. Nếu anh ấy không nói tôi biến thái thì Umezono thắng.”

“Không đời nào tôi lại tham gia một trận cá cược kiểu đó.”

Komaki dứt khoát từ chối. Cả hai cứ thế im lặng uống nước thêm một lúc. Nhưng do hai chai nước kia đã bắt đầu nguội dần nên tôi nhanh chóng quay lại sân đấu.

“Umezono này.”

Làn gió báo hiệu mùa hè khẽ thổi qua giữa chúng tôi, Komaki lấy tay vén mái tóc bồng bềnh lên rồi quay người lại.

“Ý cậu là sao khi nói vậy?”

Sẽ không bao giờ có chuyện tôi hẹn hò với người mình thật sự thích đâu. Lời nói ấy là do nhỏ không thể yêu một ai hay là do nhỏ đang theo đuổi một tình yêu không bao giờ có thể thấy được kết quả?

Komaki có thể dễ dàng bỏ rơi ai đó nhỏ muốn, không quan trọng là nam hay nữ. Thế nên không lí nào nhỏ lại theo đuổi một tình yêu không có kết quả cả.

Tôi đã luôn tự hỏi tại sao Komaki lại nói điều đó với một vẻ mặt như vậy.

Khi còn bé, Komaki luôn lo sợ rằng mình không giống con người do quá hoàn hảo. Tôi đã vô cùng lo lắng mỗi khi cô bé ấy tâm sự với tôi bằng vẻ mặt đầy lo sợ.

“Nói gì cơ?”

Komaki nhướn mày thắc mắc. Đúng rồi. Tôi cố tình hỏi như vậy để nhỏ không nhận ra mà.

“Không có gì đâu! Lẽ ra tôi không nên hỏi một đứa hay quên như cậu.”

Tôi nở nụ cười như thường lệ.

Hãy cùng lắng nghe và tâm sự với nhau như trước đây nhé.

Nhưng nhỡ tôi lặp lại sai lầm trước kia thì sao? Tôi đã luôn lo sợ vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên tôi đã trốn chạy và bỏ ngoài tai những lời nói ấy.

Tôi đúng thật là ngu ngốc mà.