Trans: nhqbvl
_______________
Nếu có thể loại bỏ ba thứ tôi không thích nhất, đó chắc chắn sẽ là chiến tranh, nghèo đói và Umezono Komaki.
Umezono Komaki.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhỏ là một con người hoàn hảo.
Nhỏ rất được lòng mọi người, ngoài ra còn giỏi thể thao, điểm số cũng luôn đứng top. Có người nói rằng nhỏ là một thiên thần đẹp không tì vết, chính vì vậy mà số lượng con trai tỏ tình với Komaki là nhiều vô kể.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết được bản chất thật của con nhỏ này. Tính cách trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp, nhỏ luôn hằn học và coi thường người khác.
Đến tận bây giờ vẫn vậy.
“Này, xong chưa thế?”
Nhỏ ngồi trên bàn nhìn xuống, hai chân bắt chéo và còn chọc chọc cái ngón chân vào vai tôi. Tôi mím chặt môi lại, tỏ vẻ bất mãn.
“Cái vẻ mặt đó là sao? Đừng quên là cậu đã thua đấy?”
Nhỏ nói với một tông giọng khinh thường. Nó làm tôi nhớ đến một bộ phim trên TV có một ông sếp chuyên làm khó nhân viên cũng nói với giọng điệu này.
Tôi đã thất bại toàn tập.
Chính tôi là người đưa ra lời thách thức phân thắng bại bằng điểm số của bài kiểm tra và Komaki là người đặt ra điều kiện ‘kẻ thua sẽ phải vứt bỏ phẩm giá của mình và nghe theo người chiến thắng’.
“Lẹ lên nào.”
Komaki khẽ đặt ngón trỏ lên môi. Đôi môi mềm mại được dưỡng ẩm bằng son dưỡng màu. Tôi đã nghe loáng thoáng có bạn nam nào đó trong lớp muốn được hôn lên đôi môi ấy.
Ngay cả người cùng giới như tôi cũng thấy đôi môi của Komaki rất quyến rũ, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình muốn hôn nhỏ cả.
Dù có xinh đẹp đến đâu thì nhỏ vẫn là con gái giống tôi. Hơn nữa, tính cách của con nhỏ này tệ hại vô cùng.
“Wakaba, nhanh hôn tôi đi…Đừng nói là cậu không làm được nhé?”
“Biết rồi. Đừng có mà gọi tên tôi kiểu đấy.”
Khi nghe Komaki nhắc đến ‘phẩm giá’, tôi đã đoán rằng sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy đến. Nhưng dù vậy, tôi vẫn quyết định theo đến cùng vì nghĩ mình có thể thắng.
Thế nhưng tôi đã hoàn toàn bị đánh bại với mười điểm cách biệt. Khoảng cách ấy còn sâu hơn cả rãnh Mariana.
Nếu như nuốt lời, tôi sẽ không còn chỗ đứng của mình trong trường học mất. Nếu là Komaki thì hẳn nhỏ sẽ làm điều gì đó giống vậy.
Nhưng mà đây là nụ hôn đầu của tôi. Nụ hôn đầu tôi đã gìn giữ suốt 15 năm. Đơn giản là tôi chưa có cơ hội, nhưng không có nghĩa tôi có thể trao nó cho Komaki.
“Nhắm mắt lại đi.”
“Kẻ thua cuộc đang ra lệnh cho người thắng đấy à?”
Tôi đứng hình mất một lúc.
Sao con nhỏ này có thể bình tĩnh đến thế? Hẳn là nhỏ đã có kinh nghiệm với con trai từ trước đó rồi.
Nhưng mà, vẫn thật vô lí khi nhỏ sẵn sàng làm vậy chỉ để chà đạp lên nhân phẩm của tôi.
Chỉ có những cặp đôi mới hôn nhau. Tôi và nhỏ là bạn thơ ấu, nhưng không đời nào bọn tôi là người yêu. Nhưng tôi cũng biết rằng mấy cái thường thức này không áp dụng với Komaki.
Kể cả có biến thành đàn ông thì tôi cũng không muốn thành đôi với con nhỏ này.
Tôi muốn nói cho mấy tên con trai trong fan club của Umezono Komaki biết rằng tính cách của con nhỏ này tệ hại vô cùng và nhỏ rất thích nhìn tôi đau khổ. Cơ mà, tất nhiên là sẽ chẳng ai tin tôi rồi.
“Được rồi. Vậy thì để tôi.”
Tôi đứng dậy và vươn người lên. Do Komaki không chịu xuống khỏi bàn nên tôi đành phải bám lấy vai nhỏ trong khi tiến lại gần khuôn mặt ấy.
Tạm biệt nụ hôn đầu của tôi.
Tôi nhắm mắt và đưa môi mình gần đến môi của nhỏ.
Không có âm thanh nào phát ra, chỉ là môi chạm môi nhẹ nhàng. Nó có cảm giác mềm mại giống thạch và tôi có thể cảm nhận được hơi ấm.
Một cảm giác khó tả. Tôi đã từng mơ được hôn một tiền bối mà mình thích, nhưng trong trí tưởng tượng của tôi, đôi môi không mềm mại như thế này.
Hoàn hảo, chắc chắn là môi con gái. Nhưng nó khác hẳn so với tôi, tôi không nghĩ môi mình sẽ mềm mại hay ấm áp như vậy.
Thật là sai lầm khi nhắm mắt lại. Khi nhắm mắt, các giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, tôi có thể cảm nhận được Komaki dù không muốn. Cảm giác mềm mại của đôi môi, hương thơm ngọt ngào của dầu gội hay nước hoa, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Tệ quá, tệ quá, tệ quá.
Mặc dù con tim đang gào thét như vậy nhưng mọi thứ của Komaki đều tuyệt vời đến mức có một tôi khác bên trong đang thì thầm rằng hãy buông xuôi bản thân trước nhỏ đi.
“…Này.”
Tôi nghe thấy một giọng nói có phần khó chịu. Khi vẫn còn đang tự hỏi đó là gì thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu tôi đã bị giữ chặt.
“…Muugh!?”
Môi tôi bị tách ra và nhỏ bắt đầu đưa lưỡi vào. Chiếc lưỡi mềm mại và đàn hồi vừa phải đang tự do di chuyển trong miệng tôi như một sinh vật sống. Nó nhẹ nhàng đảo qua đảo lại như thể đang vuốt ve khắp miệng tôi.
Con nhỏ này điên rồi. Không lí nào nhỏ lại đi xa tới vậy được. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Komaki nhưng nhỏ không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại cả.
Biết rằng có phản kháng cũng vô ích, tôi liền thả lỏng người.
Tôi nghe nói rằng nếu một người có thể thắt cuống của quả anh đào bằng lưỡi thì hẳn là người đó phải hôn rất giỏi. Nếu đó là sự thật thì con nhỏ Komaki này chắc có thể thắt liền một lúc mấy nút. Khi tôi đang nghĩ vậy thì Komaki bịt mũi tôi lại, dường như nhỏ không thích điều đó.
Con nhỏ này tính giết tôi đấy à?
Tôi cố gắng vùng vẫy chống cự, nhưng càng làm vậy thì tôi càng khó chịu hơn. Khi tôi đang cố gắng để hít thở trong tuyệt vọng, thì mùi hương của Komaki xộc vào mũi tôi.
Tâm trí tôi hiện giờ đầy sự oán giận đối với Komaki, còn cơ thể thì tràn ngập mùi hương của nhỏ. Với tình hình này, tôi đang ngày càng bị Komaki chiếm hữu và tôi đã gần như buông xuôi theo nhỏ.
Mãi một lúc sau, nhỏ mới chịu tách môi của nhỏ ra khỏi tôi. Ngay lập tức, tôi quay mặt sang hướng khác và hít một hơi thật sâu.
“Cái quái gì thế!? Có nhất thiết phải tiến xa tới vậy không hả!?”
Nụ hôn đầu của tôi đã kết thúc. Sau này dù cho có hôn bao nhiêu người đi chăng nữa thì tôi cũng không thể quên đi ngày hôm nay. Mà tôi không nghĩ tôi sẽ hôn nhiều người vậy đâu.
“Tất nhiên rồi. Wakaba này, cậu đã mất đi phẩm giá của mình cho tôi, vậy nên cậu không có quyền từ chối dù tôi có làm gì cậu. Hiểu chứ?”
Komaki kẹp cổ tôi bằng cả hai chân. Tôi cũng không lạ gì khi nhỏ làm vậy cả. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Hình như Wakaba quên rồi thì phải.”
Tôi nhìn Komaki và mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt màu nâu nhạt của nhỏ chứa đầy sự trêu ngươi.
“Thế này đi, nếu cậu có thể thắng tôi dù chỉ một lần thì cậu có thể lấy lại phẩm giá của mình. Nhưng nếu cậu thua thì tôi sẽ lấy đi một thứ quý giá của cậu. Thấy sao?”
Thấy sao? Con nhỏ này đang không hề hỏi mà đang ra lệnh cho tôi thì đúng hơn. Ngay từ đầu tôi đã không thể từ chối. Nếu không chấp nhận, tôi sẽ phải làm những điều tương tự như hôm nay với Komaki. Vậy nên tôi buộc phải thắng.
Tôi có cảm giác mình đang càng ngày càng lún sâu vào một vũng lầy không đáy. Không biết tương lai của tôi sẽ đi về đâu nữa đây.
Tôi nhìn chằm chằm Komaki.
“Được. Thành giao.”
Komaki mỉm cười. Đối với người khác thì đó sẽ là nụ cười của một thiên thần giáng thế, còn với tôi thì đó giống nụ cười của tử thần hơn.
“Tốt lắm. Tôi thích một Wakaba trung thực thế này đấy.”
Nhỏ gọi tên tôi liên tục như thể đang muốn quấy rối tôi. Mỗi lần như thế tôi đều trừng mắt nhìn nhỏ nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Dường như đã nhận được câu trả lời khiến bản thân hài lòng, nhỏ bỏ chân ra khỏi cổ tôi. Tôi nhanh chóng lùi lại và nhặt chiếc cặp của mình trên sàn. Nếu tôi ở đây lâu hơn thì chắc sẽ có thêm điều gì đó tồi tệ xảy ra.
Tôi nhanh chóng bước đi và đặt tay lên cửa lớp.
“Wakaba.”
Một giọng nói cất lên từ phía sau. Tôi quay lại nhìn và thấy Komaki đang nhìn tôi với vẻ mặt rạng rỡ.
Một ánh sáng đỏ xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào Komaki như đang ban phước cho nhỏ. Tôi bỗng cảm thấy sự đe dọa nặng nề và thở hổn hển, cảm giác như tôi sắp phải đối mặt với thứ gì đó không thuộc về thế giới này vậy.
“Cảm giác thế nào khi mất nụ hôn đầu cho người mình không thích?”
Giọng nói cất lên như tiếng chuông ngân vang làm tôi muốn bịt tai lại ngay lập tức.
“Tệ nhất trong những thứ tệ nhất. Nếu là tôi của quá khứ thì chắc tôi sẽ mổ bụng tự sát mất.”
“Thế hả? Nhưng trông cậu khá tận hưởng nó đấy chứ? Cần tôi diễn lại cho xem không?”
Không đợi tôi lên tiếng, nhỏ bắt đầu tỏ ra hư hỏng. Hai má nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đờ đẫn, trông như một tên ngốc đang tận hưởng khoái cảm vậy.
Tôi đã thoáng nghĩ rằng con nhỏ này cũng giỏi trong việc thay đổi cảm xúc ngay lập tức đấy chứ. Nhưng trên hết, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ và tức giận.
“T-Tôi không có làm cái vẻ mặt đó!”
“Cậu có mà? Chắc lần tới tôi phải chụp ảnh lại để cậu hết đường chối cãi mới được.”
“Không có lần sau đâu!”
Tôi mở cửa một cách thô bạo làm cánh cửa cũ kĩ phát ra tiếng kêu lạch cạch. Nó như đang thể hiện tiếng đập thổn thức của con tim tôi.
“Sẽ có thôi. Vì Wakaba đã thắng tôi được lần nào đâu.”
Tôi không thể đáp lại câu nào nên đã lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra thì nhỏ đã đứng bên cạnh và nắm tay tôi.
“Nếu thấy khó chịu thì tìm cách mà thắng tôi đi. Mà, cậu không thể thắng được tôi đâu.”
Nhỏ bắt đầu bước đi như một thiên thần và kéo tôi theo. Nhà tôi và nhỏ gần nhau nên mỗi khi tôi định đi về một mình thì bằng cách nào đó lại thành ra đi về chung với nhỏ.
Sau khi tốt nghiệp trung học, nhất định tôi sẽ vào đại học ở Tokyo để thoát khỏi con nhỏ này.
Tôi khẽ liếm môi. Cảm giác lúc nãy và mùi hương của Komaki vẫn đọng lại một chút, thực ra là rất nhiều. Tôi vô thức cắn chặt môi mình.