Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 248

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 0

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3162

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 0

Nhóm du hành - Chương 381: Tại Shire

Ta quên mất. Nơi bọn ta ở không phải là trại, thật bất thường. Đó là một quán bar trông rất giống nhà ta... không, nó còn lớn hơn nữa.

Tất nhiên là ta không uống được nên chỉ ăn đồ ăn, nhưng khi đến đây, ta chỉ ngậm vài lát khoai lang khô trong miệng cả ngày lẫn đêm.

Cùng với Chibi, ta ăn thứ trông giống như món súp chứa đầy thịt và nhiều loại rau nhiều màu sắc. Chà, món này ngon thật. Súp có màu nhạt nhưng có hương vị đậm đà.

"À, món này gọi là pot-au-feu. Ngon lắm phải không ? Đây là đặc sản của nhà hàng này."

Eig giải thích điều đó bên cạnh ta. Ồ, hắn cũng làm việc ở đây à?

"À không, đây là lãnh thổ Mashuune. Nói cách khác, đó là một quốc gia khác với Lioneng."

Ta đã không biết điều đó... Nói cách khác, hương vị của món ăn thay đổi tùy theo quốc gia.

“Rush chỉ nhìn thấy mọi thứ khi anh ấy ăn,” ta không chắc liệu cô ấy có đang mỉa mai hay không, nhưng Zeal đi theo ta từ phía bên kia bàn.

"Ừ, tôi sẽ mang thêm cho anh, anh ăn nhiều một chút nhé !"

Một phụ nữ trẻ, trạc tuổi Lorenta, mang cho ta một đĩa thức ăn to, sâu lòng gọi là pot-au-feu.

Ồ, nhưng ta không thêm tiền, được chứ ?

"Anh là bạn của Matie-sama phải không ? Đừng lo lắng về chi phí."

Cô ấy nói vậy với nụ cười rạng rỡ...

Ể, Matie-sama !?

Cái gì chứ, Matie-sama ?

Ta đã nghĩ đến việc hỏi cô ấy về điều này, nhưng người được đề cập đang ngồi ở ghế khác trò chuyện với một số người đàn ông khỏe mạnh.

“Không biết à, Rush, Matie đã từng ở đây để đào tạo các hiệp sĩ trực thuộc Vua Mashuune.”

Ta không ngờ cô ta lại là một người tuyệt vời đến vậy.

“Được gọi là Cừu không sừng của Shire. Mạnh đến mức không ai ở đất nước này không biết,” Eig nói và nhìn Matie từ xa.

“Không phải ngươi cũng làm việc ở đây sao ?”

"Một trinh sát. Nhưng chúng tôi giống như Tử thần vậy..." Lúc đó, Eig trông buồn bã và im lặng.

Đúng rồi, ta cũng giống tên này nên tốt nhất đừng soi mói chuyện gì cả.

“Onee-tan, nó có ngon không ?”

“Đúng món này ngon lắm !” Chibi nói, nó và Jano, những người trạc về tuổi trí tuệ, đang nói chuyện trong khi khuôn mặt ướt đẫm đồ ăn. Nhưng Chibi, người từng rất nhút nhát, giờ bắt đầu gọi Jano là “onee-tan”, và ta tự hỏi liệu nó có đang lớn lên từng chút một không…

Ta bắt đầu cảm thấy hơi cô đơn.

Khu vực xung quanh ta trở nên khá đông đúc và ta muốn tận hưởng không khí trong lành nên ta đi ra cửa sau mà Zeal và những người khác không chú ý.

Nhưng... không, Matie ? Trời tối và ta không thể nhận ra ai ở ngoài cửa, nhưng ta chắc chắn đó là cô ta. Và trông gắt gỏng hơn bình thường. Ừm, ta đã quen với khuôn mặt này rồi nên nó không thực sự quan trọng.

"Anh đã đến đúng nơi rồi..." Người phụ nữ khổng lồ trông giống như một bức tường đá, từ từ thu hẹp khoảng cách với ta.

Không có mùi như rượu. Lại là cái quái gì thế này ? Có phải là trả thù cho một cuộc chiến ??

"Tôi-tôi muốn nhờ anh một điều mà không hề xấu hổ..." Lời nói của cô luôn sắc bén hơn bao giờ hết.

"Anh có thể vui lòng giả vờ như đã kết hôn với tôi cho đến khi rời khỏi đất nước này được không ?"

"Fue ?"

Một tiếng nói kỳ lạ phát ra từ đáy bụng ta trước yêu cầu bất ngờ này.