Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2277

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Nhóm du hành - Chương 349: Tương lai mong muốn, tương lai có thể Phần 7

"Bố !"

Cánh tay đỡ ta gãy thành từng mảnh và ta ngã úp mặt xuống đất.

Trước mặt ta, thứ từng là tay phải của ta cách đây không lâu vẫn đang nắm chặt thanh kiếm, nó cũng đang cắm xuống đất.

Cả hai cánh tay đều không còn nữa.

Tiếng hét của Chibi và giọng nói của bạn bè vang vọng bên tai ta, khiến ta có cảm giác như có thể nghe thấy chúng từ rất xa.

"Bây giờ, sao đây ? Vua Rush ngu ngốc."

Zanpatu đá vào mặt ta. Chết tiệt, ta không thể đứng dậy được vì ta không có tay.

Ta thậm chí không thể chống cự nên hắn đã đánh ta liên tục.

Không ổn rồi... Ta không thể dồn sức lực vào cơ thể mình nữa.

“Thật buồn cười, ta thậm chí không thể tưởng tượng được rằng mình không cần sử dụng tay của mình nữa, hahahahaha !”

Tại sao hắn lại cười... Không, bây giờ ta đang ở trong tình huống nào vậy ? Ta thậm chí không thể nhận thức được điều đó nữa.

Đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra.

Ta thậm chí không thể thở được nữa, ta như thế này...

Đột nhiên, ta lại chìm xuống biển bùn.

Ôi không, đây là cảm giác thua cuộc sao ?

Không, ta... Nếu ta không đứng lên và giết tên khốn này, ta...

"Ta chắc chắn là ngươi hiểu, nhưng đó là lý do tại sao người ta gọi ngươi là con chó ngu ngốc. Hãy dùng cái đầu của mình vào những lúc như thế này !"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sâu trong bùn. Đó không phải là giọng của Chibi, đó là ai ?

"Bây giờ hãy nhớ ăn một số thức ăn cứng để củng cố hàm và răng của ngươi. Bằng cách đó, ngươi sẽ phải nghiến răng khi nhặt một vật nặng."

Nói quá nhanh, đầy mùi thuốc lá và khó chịu... sư phụ ta đã nói như vậy !?

"Ngươi vẫn chưa hiểu à ? Những chiếc răng nanh đó là vũ khí cuối cùng và mạnh nhất mà các Thú nhân như ngươi. Cắn vào cổ họng đối thủ và nuốt chửng nó. Nếu làm vậy, hầu hết kẻ thù sẽ trào máu. Và sẽ chết sớm thôi. ”

Ta có cảm giác như một ngày nào đó sư phụ ta đã nói điều gì đó như thế.

Đúng rồi, ta chỉ bị mất cánh tay thôi... không có gì to tát cả !

Ta nghiến răng và đứng dậy. Ta vẫn còn đôi chân, và thậm chí cả răng nanh !

“Bố !” Chibi chạy đến chỗ ta với giọng đầy nước mắt. Không sao đâu, ta không đứng dậy để chết.

"Chibi... con không bỏ cuộc đấy chứ ?"

“Đúng vậy, con tin rằng bố nhất định sẽ đứng lên !”

Thằng bé đã cố gắng hết sức để nâng đỡ cơ thể không vững vàng của ta.

"Đưa ta thanh kiếm..."

“Ơ, nhưng… cánh tay.”

"Ta vẫn còn răng nanh... phải không ?"

Ta đã bị đánh đập và gãy vài chiếc răng nhưng rất may là cả 4 chiếc răng nanh vẫn còn nguyên vẹn.

Ngoài ra, nó dính đầy máu và bụi bẩn, và ta hầu như không thể nhìn thấy, nhưng không sao cả. Ta gần như có thể biết phương hướng nhờ âm thanh chết tiệt đó.

Hít một hơi thật sâu, ta nắm lấy chuôi thanh kiếm mà Chibi đã mang đến cho mình.

Lần đầu tiên trong đời mình cầm nó trong miệng nên có cảm giác nặng hơn cầm trên tay rất nhiều.

Nếu ta không rèn luyện hàm của mình thì có lẽ ta đã đánh rơi nó trong nháy mắt. Ta phải cảm ơn sư phụ… không, ta phải cảm ơn tất cả những người đã đào tạo và nuôi dưỡng ta cho đến nay.

“Đó là một hành động tương đương với một cuộc đấu tranh xấu xa.”

Yên tâm đi, ta vẫn còn có thể chiến đấu...!

Ta phải cảm ơn tên khốn này vì đã không ra đòn cuối cùng cho ta.

Ta từng bước một đi về phía hắn, kéo theo thân mình và thanh kiếm, không biết nhẹ hay nặng.

Liệu có thể được quyết định chỉ bằng một đòn không...? Chà, nếu điều đó là không thể, ta ước mình có thể xử lí tên này !

Đây là cơ hội cuối cùng !