Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1345

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 1

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 1

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 0

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 478

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 501

Ký ức bị mất - Chương 163 Vết sẹo của cô ấy

"Có lẽ là Rush và chị Tarzia..." Finn nhìn ta một cách gợi tình nên ta đấm nó một cái để cho nó ngừng lại.

"Tttttôi không có cảm giác đó. Ừm, tôi chỉ là với Rush-san..." Cô muốn nói lại điều gì đó với Finn, nhưng có lẽ cô sẽ không thể nói ra, vì vậy mặt cô chuyển sang màu đỏ và im lặng.

"Đừng lo, ta sẽ coi như chưa nghe thấy gì."

"Tôi xin lỗi..." cô trả lời với giọng nhỏ nhẹ.

Nhưng có lẽ ta chỉ vô cảm với điều này...Ta thực sự không hiểu cảm giác trong tình huống như thế này là như thế nào.

Vì vậy, bữa tiệc chào mừng lại bắt đầu với món ăn mà Togari đã làm.

Đó là mừng sự gia nhập của Ezar và Tarzia.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, ta nhận ra rằng Zeal là người duy nhất muốn uống say với vẻ mặt này !?

“Togari có uống rượu không ?”

''Ở một mức độ nào đó, nhưng người đầu bếp say rượu thì không tốt.'' Điều đó có thể đúng.

Nhắc đến Tarzia... cô ấy đang ở ngay cạnh Zeal, đang ăn một phần salad đặc biệt của Togari.

Ta tự hỏi sẽ như thế nào nếu có một bữa tiệc chào mừng mà mọi người không hòa hợp lắm. Đây không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao?

"Không còn cách nào khác, chúng ta là lính đánh thuê kinh doanh, không phải thương hội."

Ta hiểu rồi, đúng như Ezar đã nói. Tình cờ là bây giờ là khoảng thời gian yên bình khi chúng ta có thể đi dã ngoại, và ban đầu...

Bất giác, ta lẩm bẩm với bầu trời xanh.

"Tự do khá là nhàm chán..."

…………

…………

……

Sau khi ăn hết mức có thể, ta ngủ thiếp đi. Ta nằm xuống thảm cỏ mềm và ngủ thiếp đi.

Chibi bên cạnh ta trong bộ trang phục tương tự. Và ở phía bên kia... ừ, ừ ừ ừ! ?

Lại là Tarzia. Cô ấy đang thở thật dễ thương dưới mũi ta. Nhìn thế này thì ta giống như một đứa trẻ. Ta không thể không nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ đó.

Nhưng mà lúc nào cô cũng mặc một chiếc áo khoác lớn không cân xứng à? Đó là những gì ta nghĩ khi nhìn vào bàn tay đó...

Cổ tay của cô ấy... không, ta không thể nhìn thấy rõ vì nó ẩn sau lớp quần áo của cô ấy, nhưng có vẻ trên cánh tay cô ấy có vô số vết sẹo.

Ngay cả khi ta nhìn nó từ xa, ta cũng khó có thể nhận ra...điều đó có nghĩa là đã khá nhiều năm trôi qua.

Trên đôi chân trần của cô có rất nhiều vết sẹo cũ được che giấu bởi chiếc tạp dề dài giống như chiếc áo khoác của cô.

"Đây là gì"

“Đó là quá khứ của em ấy, Rush.” Ngước lên, ta thấy Zeal đang nhìn.

"Quá khứ……?"

"Em ấy lớn lên trong sự ngược đãi nghiêm trọng ở nhà ba mẹ mình. Đó là lý do tại sao em ấy vẫn cực kỳ sợ người... đó là lý do em ấy đeo kính. Không phải là em ấy có thị lực kém. Em ấy chọn những gì em ấy nhìn thấy."

Zeal lại tiếp tục, vuốt tóc cô bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình.

“Những người duy nhất em ấy có thể nói chuyện cùng là những bông hoa mọc ở sân sau hoặc trong góc nhà kho. Ruth là người đã phát hiện ra khả năng này. Họ cùng nhau học tập và nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm bên trong lâu đài, nơi không có ai khác đến vào… Em nghe nói rằng em ấy cũng được nuôi dạy như vậy khi còn nhỏ. Có lẽ Ruth đã nhìn thấy chính mình trong hình ảnh của em ấy.''

“Ruth có thích cô ta không ?”

Zeal lắc đầu và nói, “Không, không hề.''

"Nó không giống như một cảm giác lãng mạn. Em đoán là đối xử với em ấy như một học sinh và một con chuột lang."

“Ơ…cái bàn thí nghiệm đó là gì vậy…!”

Ngay sau khi ta nói xong, cánh tay mảnh khảnh của Tarzia đã nắm chặt lấy cánh tay của Zeal.

"Được rồi, từ giờ trở đi, ta sẽ nói chuyện với em trước..."