Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

99 685

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

137 3268

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

29 855

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

3 59

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

5 58

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

(Đang ra)

Bút đàm ngọt ngào trong phòng tự học cùng đứa mà tôi chẳng thèm nói chuyện

Mochizaki Yuba

Lời nói là vũ khí, nét chữ là yêu thương. Liệu mối tình thầm lặng trên giấy này sẽ có cái kết ra sao?

2 6

Ký ức bị mất - Chương 163 Vết sẹo của cô ấy

"Có lẽ là Rush và chị Tarzia..." Finn nhìn ta một cách gợi tình nên ta đấm nó một cái để cho nó ngừng lại.

"Tttttôi không có cảm giác đó. Ừm, tôi chỉ là với Rush-san..." Cô muốn nói lại điều gì đó với Finn, nhưng có lẽ cô sẽ không thể nói ra, vì vậy mặt cô chuyển sang màu đỏ và im lặng.

"Đừng lo, ta sẽ coi như chưa nghe thấy gì."

"Tôi xin lỗi..." cô trả lời với giọng nhỏ nhẹ.

Nhưng có lẽ ta chỉ vô cảm với điều này...Ta thực sự không hiểu cảm giác trong tình huống như thế này là như thế nào.

Vì vậy, bữa tiệc chào mừng lại bắt đầu với món ăn mà Togari đã làm.

Đó là mừng sự gia nhập của Ezar và Tarzia.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, ta nhận ra rằng Zeal là người duy nhất muốn uống say với vẻ mặt này !?

“Togari có uống rượu không ?”

''Ở một mức độ nào đó, nhưng người đầu bếp say rượu thì không tốt.'' Điều đó có thể đúng.

Nhắc đến Tarzia... cô ấy đang ở ngay cạnh Zeal, đang ăn một phần salad đặc biệt của Togari.

Ta tự hỏi sẽ như thế nào nếu có một bữa tiệc chào mừng mà mọi người không hòa hợp lắm. Đây không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao?

"Không còn cách nào khác, chúng ta là lính đánh thuê kinh doanh, không phải thương hội."

Ta hiểu rồi, đúng như Ezar đã nói. Tình cờ là bây giờ là khoảng thời gian yên bình khi chúng ta có thể đi dã ngoại, và ban đầu...

Bất giác, ta lẩm bẩm với bầu trời xanh.

"Tự do khá là nhàm chán..."

…………

…………

……

Sau khi ăn hết mức có thể, ta ngủ thiếp đi. Ta nằm xuống thảm cỏ mềm và ngủ thiếp đi.

Chibi bên cạnh ta trong bộ trang phục tương tự. Và ở phía bên kia... ừ, ừ ừ ừ! ?

Lại là Tarzia. Cô ấy đang thở thật dễ thương dưới mũi ta. Nhìn thế này thì ta giống như một đứa trẻ. Ta không thể không nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ đó.

Nhưng mà lúc nào cô cũng mặc một chiếc áo khoác lớn không cân xứng à? Đó là những gì ta nghĩ khi nhìn vào bàn tay đó...

Cổ tay của cô ấy... không, ta không thể nhìn thấy rõ vì nó ẩn sau lớp quần áo của cô ấy, nhưng có vẻ trên cánh tay cô ấy có vô số vết sẹo.

Ngay cả khi ta nhìn nó từ xa, ta cũng khó có thể nhận ra...điều đó có nghĩa là đã khá nhiều năm trôi qua.

Trên đôi chân trần của cô có rất nhiều vết sẹo cũ được che giấu bởi chiếc tạp dề dài giống như chiếc áo khoác của cô.

"Đây là gì"

“Đó là quá khứ của em ấy, Rush.” Ngước lên, ta thấy Zeal đang nhìn.

"Quá khứ……?"

"Em ấy lớn lên trong sự ngược đãi nghiêm trọng ở nhà ba mẹ mình. Đó là lý do tại sao em ấy vẫn cực kỳ sợ người... đó là lý do em ấy đeo kính. Không phải là em ấy có thị lực kém. Em ấy chọn những gì em ấy nhìn thấy."

Zeal lại tiếp tục, vuốt tóc cô bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình.

“Những người duy nhất em ấy có thể nói chuyện cùng là những bông hoa mọc ở sân sau hoặc trong góc nhà kho. Ruth là người đã phát hiện ra khả năng này. Họ cùng nhau học tập và nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm bên trong lâu đài, nơi không có ai khác đến vào… Em nghe nói rằng em ấy cũng được nuôi dạy như vậy khi còn nhỏ. Có lẽ Ruth đã nhìn thấy chính mình trong hình ảnh của em ấy.''

“Ruth có thích cô ta không ?”

Zeal lắc đầu và nói, “Không, không hề.''

"Nó không giống như một cảm giác lãng mạn. Em đoán là đối xử với em ấy như một học sinh và một con chuột lang."

“Ơ…cái bàn thí nghiệm đó là gì vậy…!”

Ngay sau khi ta nói xong, cánh tay mảnh khảnh của Tarzia đã nắm chặt lấy cánh tay của Zeal.

"Được rồi, từ giờ trở đi, ta sẽ nói chuyện với em trước..."