Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Ký ức bị mất - Chương 169 Chủ đề yên tĩnh

Ruth quay lưng bỏ đi, chỉ còn lại những câu hỏi giữa bọn ta.

“Tôi chắc chắn… hai người đó chắc hẳn đã đến Nhà thờ Dinare.”

Phải, có lẽ đúng như Ezar đã nói. Một nghi lễ mà sẽ bị buộc phải uống một cục rêu gọi là Bí tích Ogudo. Chắc chắn là cô ta đã làm việc đó. Đó có lẽ là lý do tại sao cô ta lấy lại được ký ức về việc bị quái vật tấn công.

Nhưng…tại sao Ruth lại kiệt sức đến thế ? Đó là điều bí ẩn.

Chà, nghĩ về điều đó cũng chẳng ích gì, và ta mệt đến mức nghĩ đến việc đi ngủ.

"Rush, ông có phiền một chút không?" Finn, người đưa Chibi lên giường thay ta, gọi ta.

Về địa điểm...ta hiểu rồi, sân sau có ổn không ?

…………

…………

……

"Có chuyện gì vậy ? Còn lo về vụ đâm ta à ?"

Finn gật đầu đồng ý, quay đầu về phía ta và nói điều này.

"Đánh tôi đi. Mạnh nhất có thể."

Ta cũng không thể không nói hmmm. Ta không bận tâm điều đó, nhưng tại sao trên đời này...

"Đúng như dự đoán, tôi không thể chịu được. Rush quá tốt với tôi...Đó là lý do tại sao tôi muốn ông đánh tôi một lần như ông già tôi. Nếu tôi làm vậy, tôi cũng sẽ thức giấc."

"Cậu có chắc...thật không ?"

"Ah, càng đau càng tốt. Đánh tôi đi!"

Finn nói, nhắm chặt mắt và nghiến răng.

Tuy nhiên, khi có người chủ động như thế này, ta cũng bối rối…Ta đã bị sư phụ đánh nhiều đến mức không thể đếm xuể. Nhưng cái đó và cái này khác nhau. Cậu ta đang cố gắng trừng phạt chính mình. Về cơ bản nó khác với những gì ta nghĩ.

“Vậy thì hãy để ta đánh cậu nhất có thể.”

Cơ thể Finn run lên, có lẽ là vì sợ hãi… Ừ, đó là chuyện bình thường.

Nhưng ta khác với sư phụ ta !

Gon! ! !

“…Hả?” Finn ngạc nhiên trước âm thanh đó và sợ hãi mở mắt ra.

Một lượng lớn lá và cành cây cùng lúc rơi xuống đầu cậu ta, giống như tuyết.

Ồ, thứ bị ta đánh không phải là vào mặt cậu ấy. Là cái cây to bên cạnh.

Thân cây bị móp do sức lực của ta, và sự rung chuyển khiến một chùm lá rơi xuống đầu Finn.

"Chính là như vậy, ta nói cho cậu biết, sức lực của ta không phải loại trung bình, nếu ta thực sự đánh, đầu cậu sẽ bị xé toạc và thổi bay. Nếu không sao..."

"Không, đợi một chút, dừng lại ! Nếu làm vậy, tôi sẽ chết !"

"Hả ? Cậu đã bảo ta đánh mạnh nhất có thể mà. Đây chỉ là một cuộc kiểm tra để cho cậu thấy ta mạnh đến mức nào. Giờ thì lên này !"

"Tôi xin lỗi, tôi không thể làm điều đó! Tôi không thể theo những gì tôi đã nói trước đó! Xin hãy tha thứ cho tôi!" Ngược lại, giờ cậu ta còn khóc và cầu xin ta.

Phải, thế này là ổn rồi.

Vết thương của ta chẳng là gì so với vết thương trong những trận chiến thông thường. Có lẽ nó sẽ lành vào ngày mai.

Điều ta lo lắng hơn cả là cú sốc của cậu ta. Ta sợ phải tiếp tục kéo nó ra.

Nhưng... có vẻ như bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.

“Cậu tỉnh chưa, Finn?” Ta nói, xoa xoa cái đầu nhỏ sắp khóc của cậu.

"Ừ...Tôi thực sự xin lỗi. Từ giờ tôi sẽ cẩn thận hơn."

"Được rồi, sau khi vết thương của ta lành lại, ta sẽ huấn luyện cậu chăm chỉ hơn! Hãy sẵn sàng!"

"Ừ!? Quá trình huấn luyện của Ezar thực sự khó khăn ..."

Được rồi, ta trở lại với Finn thường ngày của mình. Ta phải làm điều này.

"Cậu muốn nhanh chóng giết ông già phải không? Hôm nay ngược lại, cậu suýt chút nữa đã giết ta. Như hình phạt, ta sẽ gấp đôi luyện tập chiêu thức, chuẩn bị sẵn sàng đi."

"Nghiêm túc mà nói... đó không phải là điều tồi tệ nhất sao?"

Chính là nó. Ta không bao giờ có thể tàn nhẫn.

Thế này được rồi... sư phụ.