Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

Ký ức bị mất - Chương 112 Những điều tồi tệ vẫn tiếp tục

"Trước hết, hãy để ta nói trước rằng công việc này...không được trả lương."

Ngay từ phát đầu tiên, ông ta đã nói điều gì đó gay gắt. Không sao đâu, ta có rất nhiều tiền ở đây mà ta vẫn chưa nói với Razat.

"Có thể mi sẽ nói điều đó không sao cả. Vậy nên ta cũng sẽ không nói gì về chuyện này."

Ta cũng đã nghĩ làm được một thời gian dài. Ta sắp mất đi cánh tay của mình.

Nói cách khác, với việc Mashuune điều động quân gần đây, có nghĩa là tài chính của Lioneng có vẻ khá eo hẹp. Họ nói rằng nếu ta có thể sống sót trở về nhà, một ngày nào đó ta sẽ được thưởng cho một khoản tiền thưởng... nhưng ta đoán không nên quá hy vọng.

"Hơn hết, có rất ít người sẽ đi cùng mi. Mi chắc cũng sẽ hiểu nếu ta không giải thích.”

Kể từ khi chiến tranh được tuyên bố kết thúc, đã có rất nhiều công việc dọn dẹp. Nhưng kẻ thù... dù không nói ra cũng biết.

"Lần này, đối thủ của ta không còn là Oconido nữa... Chà, nếu phải đặt tên cho nó thì nó sẽ là một con thú mang hình dạng con người. Nó được gọi là 'người-thú'(hito-ju)."

Chúng ta là Thú nhân và chúng là người-thú... Đầu ta hơi bối rối một chút, nhưng đó chỉ là những con quái vật thông thường thôi. Đúng, chúng không còn là con người nữa. Không cần phải do dự.

Hoàn toàn trái ngược với nơi xảy ra cuộc tấn công lần trước. Có một khu rừng lớn nơi đi xuống từ cổng lâu đài phía tây bằng ngựa. Trời tối ngay cả vào ban ngày do cây cối rậm rạp... đó chỉ là một nơi thoải mái cho chúng.

Khi quân đội của Mashuune đi qua đó, họ bị phục kích bởi người-thú...và một số ít người sống sót đã tiến xa đến mức này nhờ hơi thở của côn trùng.

"Có bao nhiêu người ở nhóm đầu tiên ?"

"100 người. Nhóm thứ hai cũng dự định đến đây với số lượng quân Mashuune tương tự, tổng cộng là 200 người... nhưng nếu họ bị tiêu diệt, sẽ có sự rạn nứt trong liên minh giữa Mashuune và Lioneng. Đó là lý do tại sao chúng ta phải tự mình tiêu diệt toàn bộ con người-thú trước khi nhóm hai đến.”

Tương lai của đất nước cũng đang bị đe dọa.

Vì vậy, ngay khi chuẩn bị xong, ta đã vội vàng tập trung trước cổng lâu đài. Đúng vậy, ta phải dọn dẹp khu rừng trước khi Mashuune đến.

…………

……

Nửa đêm khi Chibi đã ngủ say, ta xỏ tay vào bộ áo giáp da yêu thích vẫn còn thoang thoảng mùi máu.

"Ta nghĩ điều đó không sao cả vì mọi chuyện luôn hướng về mi... nhưng hãy cẩn thận với cộng sự lần này của mi."

Razat đã trở lại trạng thái say xỉn thường ngày. Ta đã khuyên ông ấy bảo vệ ngôi nhà này trong trường hợp khẩn cấp... nhưng có vẻ như sẽ không mong đợi nhiều.

"Cộng sự ? Đó là ai vậy ?"

“Đợi chút nữa mi sẽ biết… mi có cưỡi được ngựa không ?”

Ta đã nói không. Như ta đã nói trước đây, ta thường đến đích bằng xe ngựa nên chưa bao giờ cưỡi ngựa.

"...điều sẽ đó hơi nguy hiểm," Razat nói. Có thể là mô hình tồi tệ nhất !?

“Ta nghe nói tất cả toa dùng để vận chuyển đã được bán hết.

Đợi một chút, ta sẽ phải thực sự cưỡi ngựa à ?!?

Razat cũng cộc lốc động viên với vẻ mặt nửa bực tức: "Đúng vậy. Cố gắng hết sức để không bị ngã ngựa nhé."

Khi ta đang đánh bóng cây đại rìu yêu thích của mình để bình tĩnh lại, ta sớm nghe thấy tiếng vó ngựa phát ra từ phía bên kia lối vào.

Đã đến lúc tạm biệt Razat và đi ra ngoài.

Cộng sự của ta, chính là tên này... và tâm trí ta ngay lập tức trống rỗng.

"Anh... anh đã sẵn sàng chưa?"

……Người phụ nữ to lớn đó nói từ trên ngựa như thể đang coi thường ta.

Đúng như dự đoán, ta không thể hủy công việc của mình được nữa...