Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Về Togari - Chương 34 Về Togari Phần 3

Dù đang hồi tưởng và viết lại như thế này nhưng cảm giác kinh tởm đó vẫn còn đọng lại trong tay tôi…

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi gặp Rush nên tôi phải viết cho đàng hoàng.

Giờ thì, làm thế nào tôi có thể làm việc trong bang hội này ? Tôi thực sự phải cảm ơn Thần Arahas vì điều đó.

Gửi tới vị Thần Cát Đỏ của chúng ta, người đã cho chúng ta sức mạnh để trở thành đầu bếp.

Lần tiếp theo khi tôi thức dậy, tôi đang ở trên giường.

Khi tôi đeo chiếc kính để bên cạnh lên và nhìn xung quanh, tôi nhận ra đây là phòng dành cho khách. Không có dấu hiệu là đã được sử dụng cả. Đó là một căn phòng đơn giản chỉ có một chiếc bàn trang điểm nhỏ phủ đầy bụi, một bộ bàn ghế cũ kỹ và một chiếc giường.

Với ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi rút mũi tên cắm trên vai anh chàng to lớn ra và ngất đi.

Nhưng chắc chắn đây không phải là mơ. Tôi lắc đầu và điều chỉnh ý thức của mình một lần nữa.

Nhưng chân tôi vẫn nặng như hôm qua...

Tôi nên làm gì bây giờ ? Không, tôi nên giải thích thế nào đây?

Không, tôi đang băn khoăn không biết nên nói gì và nói như thế nào trước để anh ấy có thể nghe rõ. Còn Arahas thì sao? Hay vì tôi bỏ nhà đi?

Dù thế nào đi nữa, nếu không nhanh lên, tôi sẽ bị đưa vào chiến tranh như anh chàng to lớn đó. Tôi ghét điều đó! Tôi chưa từng cầm vũ khí bao giờ, hơn nữa chỉ nhìn thấy máu như ngày hôm qua thôi cũng đủ khiến tôi ngất xỉu.

Lúc đó tôi đã suy nghĩ về đủ thứ.

Dưới chân tôi… không, tôi nghe thấy tiếng kim loại bị lật từ dưới sàn, và một giọng nói giận dữ thậm chí còn lớn hơn.

"Đồ khốn kiếp! Ngươi chạy đi đâu rồi, ra đây!"

Là về tôi à ?

Khi tôi rụt rè đi xuống cầu thang, tôi thấy một ông già trong căn tin nơi tôi ở ngày hôm qua, đang thở dốc.

Một chiếc ghế gãy, những chiếc xoong chảo đổ ụp dưới chân.

Tôi đang nhìn anh ấy từ phía sau cây cột... run rẩy tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng có lẽ vì bạn giỏi hơn nên họ đã biết tôi đang xem gì.

"Này, tên nhỏ con, ta biết cậu ở đó. Ta không làm đâu, ra đi."

Tôi quyết định hỏi. Tại sao ông giận dữ? Nói chậm để không làm lộ ra giọng Arahas nhiều nhất có thể.

"Hắn ấy đã bỏ đi, đầu bếp độc quyền của ta."

Lão già ôm đầu đập mạnh như hôm qua lao tới ! Tôi gây ra một tiếng động lớn và ngồi xuống sàn.

“Quá trưa hôm nay, đồng đội của ta lâu ngày mới đến thăm… Đã mấy chục năm rồi, nhưng tên khốn đó sau khi mượn tiền tạm ứng lương đã bỏ trốn! Ta biết hắn kỳ lạ, nhưng tôi không ngờ lại đi xa thế này."

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng để tiền làm mờ mắt ngươi. Ngoài tiền lương, ta bao dư tiền mua nguyên liệu. Nhưng không hắn đem tiêu số tiền đó vào cờ bạc. Con chó phàn nàn về việc anh ấy tệ đến mức nào. Mấy ngày nay không có đồ ăn, lại đánh nhau trong bếp, quả nhiên hắn đã gây náo loạn ở một quán bar ở thị trấn đằng kia, dùng hết số tiền kiếm được từ cờ bạc……Ta đã đưa hắn ta về nhà, siết chặt và đấm hắn ta . Hắn đã khóc và xin lỗi rằng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, có lẽ vì ta đã mềm lòng… chết tiệt! ”

Tôi hiểu rồi, có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy bỏ chạy vì không thể ngừng đánh bạc. Nhưng hôm nay bạn sẽ đối xử với khách của mình như thế nào?

“Rượu của ta rất nhiều, nhưng nếu không có người nấu cho một bữa thì sẽ không thể nói chuyện được… Ta gặp rắc rối rồi.”

Thức ăn... Không, là một bữa ăn!

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Không, đó là một vụ cá cược. Trả thù sự kỳ thị. Và đó cũng là một cách để báo đáp lại ân nhân.

Thật đáng để thử !

Trên lưng lão già đang lẩm bẩm không biết nên làm gì. Tôi đã nói

"NNnếu ngài không phiền, sao không để tttôi nấu một bữa ăn cho ngài ?"

"Ngươi ?" Ông già ngạc nhiên trợn tròn mắt. Tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt của ổng lúc đó.