Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

(Đang ra)

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

Chuột xanh lá

Xin hãy trình bày tên, quê quán, và lý do nhập cảnh. Bạn sẽ có năm phút.

2 5

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

146 4580

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

208 24654

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

56 317

Lính đánh thuê Rush và Thánh Sói Dinare - Chương 39 Trang trại táo

"Xin lỗi nhé Rush-san. Anh đã làm việc rất chăm chỉ vì tôi."

Khách hàng là một thú nhân gấu. Nhưng nhìn qua thì có thể thấy ông ta là một ông già đã một chân vào mồ. Ta nghe nói ông đã trồng táo ở đây hơn 50 năm. Ta không ý kiến.

Đúng rồi, táo ta mua từ bà bán trái cây ở chợ hàng ngày cũng được mua từ đây.

Nếu vậy thì trúng mánh rồi, ta phải thu hoạch thật nhiều.

Ta ném quả táo đã đỏ và to vào giỏ trong khi đầu ta đang ngái ngủ vì những cơn ác mộng gần đây.

Nhân tiện, Chibi... đang ăn những quả táo rơi ra khỏi giỏ. Chỉ cần nhớ đừng ăn quá nhiều. Không biết sau này có bị bệnh không.

Nhưng thoạt nhìn, có vẻ như chỉ có ta làm việc.

"Aa, những người trẻ tuổi hiếm khi quay trở lại."

Không cần phải hỏi tại sao...? Cuộc chiến này đã lấy đi quá nhiều.

Thỉnh thoảng, ta bế Chibi lên vai để giúp... và buổi chiều trôi qua trước khi ta kịp nhận ra.

Thứ ta nhận được thay cho tiền lương ngày là một giỏ đầy táo.

Điều này đã được mong đợi ở một mức độ nào đó. Có lẽ lát nữa ta sẽ nhờ Togari làm bánh táo.

Và còn một yêu cầu nữa, đó là có một nhà thờ phía sau vườn táo này. Khách hàng muốn giao một quả táo tới đó.

Nó không quan trọng. Nhưng tại sao chỉ có một?

“Hãy cống hiến nó cho Dinare-sama. Loại tốt nhất được thu hoạch trong năm đó.”

!?

Đó là lúc ta nghe thấy cái tên Dinare. Một cơn đau nhói chạy qua vết sẹo trên mũi ta.

Nghĩ lại thì… ta cũng cảm thấy đau đớn như vậy khi Ruth kể cho ta nghe về lịch sử của đất nước này.

Chết tiệt, cái quái gì thế này?

Chia tay ông già, ta và Chibi tiến vào nhà thờ với một quả táo trên tay sáng bóng như một viên ngọc quý.

"Quả này không thể ăn được à? Tại sao?"

"Tại nó quan trọng."

"Quan trọng như thế nào?"

"Phải dâng nó cho nữ thần"

"Nữ thần là gì?"

"Ơ... à, đó thực sự là một người tuyệt vời."

"Hơn cả vua à ?"

……Nếu đây không phải là Chibi thì chắc ta đã vùi đầu xuống đất rồi.

Trong khi lặp đi lặp lại câu hỏi và câu trả lời như vậy, bọn ta đã đến đích, nhà thờ.

……Trông cũng bình thường thôi, nhưng nó thực sự quá cũ rồi.

Đó là một tòa nhà bằng đá không đặc biệt lớn, nhưng trước mắt ta có thể thấy rõ rằng một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ khi mái và tường bị sứt mẻ và vỡ vụn chỗ này chỗ kia.

Tương tự, ở bên trái và bên phải của cánh cửa khổng lồ với vô số vết nứt là những bức tượng Dinare được chạm khắc, nguồn gốc của cái tên.

Nếu nhìn kỹ, ừ, chắc chắn rồi. Cô ta có khuôn mặt thú nhân giống ta.

Ồ đúng rồi, quan trọng nhất là khuôn mặt của cô ấy, nhưng nó được tạo hình bằng một tấm vải mỏng quấn gọn gàng trước mặt nên ta không thể nhìn ra gì cả.

Cái mõm kéo dài về phía trước... đó là thứ duy nhất ta có thể biết.

Dù có nhìn bao nhiêu góc độ, ta vẫn không biết nó trông như thế nào. Nói cách khác, ta không biết trên mặt người phụ nữ Dinare này có vết sẹo gì.

Chà, ta không khỏi nhìn chằm chằm vào bức tượng cũ kỹ như vậy, và khi đưa tay ra cửa, ta nghĩ mình sẽ đưa quả táo cho cô ấy rồi đi về nhà.

"... không, không muốn vào," Chibi đột nhiên bắt đầu rên rỉ.

"Tại sao?"

"...Con sợ, con không muốn ở đây!"

Thật vô ích khi nói rằng nó sẽ kết thúc sớm. Giơ tay ra, ta lao tới thật mạnh và ẩn mình dưới bóng cây ven đường đối diện.

“Không còn cách nào khác… Đừng di chuyển đó!”

Kìm nén sự thất vọng của mình, ta bước vào nhà thờ.