Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

사람살려

Bây giờ là cơ hội của tôi. Tôi phải giết người chơi đó.

1 1

Nhật ký của phù thủy đã chết

(Đang ra)

Nhật ký của phù thủy đã chết

Jin Nai Konana 今奈

Nhật ký: (╯#-皿-)╯~~╧═╧ Tôi không phải là cái loại nhật ký dùng kiểu này đâu!

3 2

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

16 10

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

3 24

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

196 7937

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

1 3

Về Togari - Chương 34: Về Togari Phần 3

Dù đang hồi tưởng và viết lại như thế này nhưng cảm giác kinh tởm đó vẫn còn đọng lại trong tay tôi…

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi gặp Rush nên tôi phải viết cho đàng hoàng.

Giờ thì, làm thế nào tôi có thể làm việc trong bang hội này ? Tôi thực sự phải cảm ơn Thần Arahas vì điều đó.

Gửi tới vị Thần Cát Đỏ của chúng ta, người đã cho chúng ta sức mạnh để trở thành đầu bếp.

Lần tiếp theo khi tôi thức dậy, tôi đang ở trên giường.

Khi tôi đeo chiếc kính để bên cạnh lên và nhìn xung quanh, tôi nhận ra đây là phòng dành cho khách. Không có dấu hiệu là đã được sử dụng cả. Đó là một căn phòng đơn giản chỉ có một chiếc bàn trang điểm nhỏ phủ đầy bụi, một bộ bàn ghế cũ kỹ và một chiếc giường.

Với ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi rút mũi tên cắm trên vai anh chàng to lớn ra và ngất đi.

Nhưng chắc chắn đây không phải là mơ. Tôi lắc đầu và điều chỉnh ý thức của mình một lần nữa.

Nhưng chân tôi vẫn nặng như hôm qua...

Tôi nên làm gì bây giờ ? Không, tôi nên giải thích thế nào đây?

Không, tôi đang băn khoăn không biết nên nói gì và nói như thế nào trước để anh ấy có thể nghe rõ. Còn Arahas thì sao? Hay vì tôi bỏ nhà đi?

Dù thế nào đi nữa, nếu không nhanh lên, tôi sẽ bị đưa vào chiến tranh như anh chàng to lớn đó. Tôi ghét điều đó! Tôi chưa từng cầm vũ khí bao giờ, hơn nữa chỉ nhìn thấy máu như ngày hôm qua thôi cũng đủ khiến tôi ngất xỉu.

Lúc đó tôi đã suy nghĩ về đủ thứ.

Dưới chân tôi… không, tôi nghe thấy tiếng kim loại bị lật từ dưới sàn, và một giọng nói giận dữ thậm chí còn lớn hơn.

"Đồ khốn kiếp! Ngươi chạy đi đâu rồi, ra đây!"

Là về tôi à ?

Khi tôi rụt rè đi xuống cầu thang, tôi thấy một ông già trong căn tin nơi tôi ở ngày hôm qua, đang thở dốc.

Một chiếc ghế gãy, những chiếc xoong chảo đổ ụp dưới chân.

Tôi đang nhìn anh ấy từ phía sau cây cột... run rẩy tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng có lẽ vì bạn giỏi hơn nên họ đã biết tôi đang xem gì.

"Này, tên nhỏ con, ta biết cậu ở đó. Ta không làm đâu, ra đi."

Tôi quyết định hỏi. Tại sao ông giận dữ? Nói chậm để không làm lộ ra giọng Arahas nhiều nhất có thể.

"Hắn ấy đã bỏ đi, đầu bếp độc quyền của ta."

Lão già ôm đầu đập mạnh như hôm qua lao tới ! Tôi gây ra một tiếng động lớn và ngồi xuống sàn.

“Quá trưa hôm nay, đồng đội của ta lâu ngày mới đến thăm… Đã mấy chục năm rồi, nhưng tên khốn đó sau khi mượn tiền tạm ứng lương đã bỏ trốn! Ta biết hắn kỳ lạ, nhưng tôi không ngờ lại đi xa thế này."

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng để tiền làm mờ mắt ngươi. Ngoài tiền lương, ta bao dư tiền mua nguyên liệu. Nhưng không hắn đem tiêu số tiền đó vào cờ bạc. Con chó phàn nàn về việc anh ấy tệ đến mức nào. Mấy ngày nay không có đồ ăn, lại đánh nhau trong bếp, quả nhiên hắn đã gây náo loạn ở một quán bar ở thị trấn đằng kia, dùng hết số tiền kiếm được từ cờ bạc……Ta đã đưa hắn ta về nhà, siết chặt và đấm hắn ta . Hắn đã khóc và xin lỗi rằng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa, có lẽ vì ta đã mềm lòng… chết tiệt! ”

Tôi hiểu rồi, có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy bỏ chạy vì không thể ngừng đánh bạc. Nhưng hôm nay bạn sẽ đối xử với khách của mình như thế nào?

“Rượu của ta rất nhiều, nhưng nếu không có người nấu cho một bữa thì sẽ không thể nói chuyện được… Ta gặp rắc rối rồi.”

Thức ăn... Không, là một bữa ăn!

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Không, đó là một vụ cá cược. Trả thù sự kỳ thị. Và đó cũng là một cách để báo đáp lại ân nhân.

Thật đáng để thử !

Trên lưng lão già đang lẩm bẩm không biết nên làm gì. Tôi đã nói

"NNnếu ngài không phiền, sao không để tttôi nấu một bữa ăn cho ngài ?"

"Ngươi ?" Ông già ngạc nhiên trợn tròn mắt. Tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt của ổng lúc đó.