Ngươi ổn không, Ngươi đã chết chưa ? Cả ba bọn ta đều lo lắng và nhìn chằm chằm vào sàn nhà đã biến thành đầm lầy.
Mặc dù sàn nhà được làm bằng đá nhưng phần này đã hoàn toàn tan chảy... Đúng như Ruth đã nói, nếu tắm trong chất lỏng này thì nó sẽ trông như thế này. .
Sau khi xử lý xong con quái vật, ta chuẩn bị rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi khó tả này.
"Trả lại thanh kiếm cho ta ! Đó là thanh kiếm huyền thoại đã được truyền lại trong gia tộc ta qua nhiều thế hệ !"
Nhân tiện, loại thuốc mà Ruth làm cũng làm tan chảy thanh kiếm của tên này. Tuy nhiên, hắn đã bỏ chạy trước Doll và vừa giận ta vừa khóc, điều đó thực sự rất khó chịu.
"Ahh” Nghĩ đến việc hôm trước hắn tỏ vẻ đáng sợ, ta nghĩ hắn cảm thấy tệ khi ta trả vũ khí... nên ta đã hết lòng đấm lên trán hắn.
"Sao ngươi dám! Sao ngươi dám dùng bạo lực với ta ! Ta sẽ mách bố ta !”
Dù trán đã đỏ bừng nhưng vẫn không lùi bước. Ta có nên thừa nhận sự can đảm đó không ?
Ruth nói một cách độc ác: “Các hiệp sĩ của Lioneng từ lâu đã thành những chàng trai trẻ bị làm hư hỏng… Thật đáng tiếc khi họ gần như bị tiêu diệt, nhưng cảm giác thật tuyệt,” Ruth nói một cách độc ác.
Chà, vấn đề là Zeal. Lần trước ta xông vào phòng tắm, và lần này...
“Ta nghĩ sẽ thành công nếu con quái vật đó cũng là đàn ông.” Ý nghĩ đó đến với ta ngay lập tức. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại...nhưng ta không biết Zeal nghĩ gì.
"Không sao đâu. Lúc đó em thực sự nghĩ là không ổn. Lần này em sẽ tha thứ cho anh, Rush. Tuy nhiên..."
Tuy nhiên...!?
“Em vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho việc anh vụ nhìn em tắm đâu.”
À, đúng như dự đoán...
“Điều kiện đầu tiên để em tha thứ là anh phải tắm rửa sạch sẽ hàng ngày.”
Này CÔ ! Đột nhiên áp đặt những điều kiện cực kỳ khó khăn cho ta !
"Em không thích đàn ông hôi hám. Dù anh từ nhỏ cũng quen rồi nên cũng không sao, nhưng nếu anh hôi thối quanh thị trấn hoặc ở một nơi như thế này thì đó không phải là vấn đề. Nhưng với em đó là điều tồi tệ."
Ừm, ta nghĩ điều cô ấy nói là đúng...
……Ta nhớ.
“Đúng vậy, cảm ơn cô đã giúp đỡ ta lúc nãy.” Tất nhiên, ta sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên đối mặt với Doll. Lúc đó cơ thể ta gần như sắp bị xé nát...
"Hả? Chuyện đó có xảy ra à ?"
Ơ... cô đã giúp ta phải không ? Ta đã có thể trốn thoát bằng cách ném axit vào những dây leo vướng vào và làm chúng tan chảy…
"Em không biết. Khi em đến, Rush đã ôm đuôi bỏ chạy."
“Không phải cô bảo ta đi sao ?”
"Em không nói thế. Em cũng đang bận sơ tán những người khác và tìm kiếm Ruth."
E.
Cô không nói dối à...?
"Em không hề nói dối. Có chắc là anh đang hiểu nhầm điều gì đó phải không?"
“Vậy lần đó ai đã giúp ta…?”
“Ừm, có chuyện này tôi muốn hỏi hai người.”
Lần này Ruth cũng tham gia vào cuộc trò chuyện với Zeal. Nó là gì ? Ta không hiểu !
"Tôi mang theo ba chai axit, nhưng khi tôi đến hội trường này thì một trong chúng đã biến mất..."
Có vẻ như Ruth đã mang nó tới đây trong một chiếc túi nhỏ để tránh bất kỳ thảm họa nào trong chuyến đi. Nó vừa biến mất...
“Ngay cả khi tôi hỏi Zayren, anh ấy cũng không biết về nó, và Rush-san nói rằng anh ấy cũng không nhớ nó… Thành thật mà nói, có nó sẽ rất nguy hiểm…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy... không còn ai chiến đấu với Doll ngoài bọn ta cả.
Một giọng nói phát ra từ phía trên. Trừ khi là một diễn viên nhào lộn trong rạp xiếc như Zeal, nếu không thì không ai có thể thực hiện được những trò như vậy.
"Vậy thì ai đã giúp Rush...?"
"Tôi-tôi không biết...Tôi không biết ai phù hợp với yêu cầu đó. Nhưng tôi biết một điều."
"... gì thế ?"
“Điều đó có nghĩa là hắn đứng về phía chúng ta…?”
Điều đó không hiển nhiên sao ?
Như thường lệ, ta đấm Ruth để khiến hắn ấy im lặng.
A.
Nghĩ lại thì...ta hoàn toàn quên mất nó do vụ của Doll.
Quyền bang hội đã bị tước bỏ của ta.
Cái quái gì đang diễn ra vậy ?