Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Đào tẩu - Chương 542: Đệ tử

Vài tháng trước, Weig đã cư trú trong khu rừng này. Có vẻ như đây là một khu rừng rộng lớn thậm chí không có trên bản đồ.

Những cây lớn vươn cao tới tận trời trên khu vực đá phủ đầy rêu. Nếu tiếp tục đi thêm, sẽ bị lạc ngay. Ngay cả Zeal và Tamp, những chuyên gia về địa lý, cũng cảm thấy điều đó thật nguy hiểm.

Trong hoàn cảnh như vậy, Weig và lũ trẽ vẫn sống.

Họ có thể bắt cá từ con sông gần đó và có thể tìm thấy rất nhiều loại hạt và nấm thơm ngon. Và đó là lãnh thổ chưa được khám phá, nơi chưa có ai đặt chân tới.

"Tôi quyết định sống ở đây một thời gian. Lũ trẻ cũng bắt đầu cảm thấy tốt hơn."

Ta đang nghe câu chuyện của Weig trong một ngôi nhà khổng lồ làm từ cây.

Tất cả những gì nhớ được là tên mình và những kỷ niệm về nghề nuôi ong.

Có vẻ như anh ta đang cố gắng vượt núi và không may bị ngã. Lúc đó trưởng thôn nói có lẽ là như vậy. Anh vui mừng vì đã được cứu.

Anh ta sẽ hiểu phần còn lại nếu nhớ ra cuộc hành trình đã đi.

“Tôi hiểu rồi…Odlum và những người khác sẽ ở lại đó.”

Weig từ từ đứng dậy khỏi ghế. Nói rằng thậm chí không thể uốn cong chân trái của mình dưới đầu gối. Khi dân làng tìm thấy, cái chân đó đã bị mắc kẹt dưới một tảng đá.

"Bọn trẻ có thể còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra ở ngôi làng đó...và tôi tự hỏi liệu có nơi nào chấp nhận chúng tôi không."

Khi nhìn ra ngoài, ta thấy một số đang làm nhiệm vụ được giao.

Một đứa trẻ nấu bữa ăn, chẻ củi và chăm sóc những con ong mà Weig mang về.

“Mọi người đều chủ động làm việc mà không cần tôi phải nói. Họ cũng chia công sức xây dựng ngôi nhà này.''

Trong lúc đó, ta chợt nhìn thấy phía sau có người đang cõng rất nhiều cành khô trên lưng.

Một cậu bé có vẻ lớn hơn một chút so với những đứa trẻ khác. Cao hơn một chút so với vây.

“Anh tò mò về Lucana ?” Weig dường như đã nhận ra ta đang nhìn vào đâu.

Phải, ta tò mò. Là vì nó chỉ có một cánh tay.

Cảm giác thật kỳ lạ vì cánh tay trái của chiếc áo khoác ấy đã bị buộc lại...

"Cậu ấy đã như vậy kể từ khi tôi vào làng. Chân tôi cũng vậy, và chúng tôi cố gắng không chọc vào nhau."

Vì lý do nào đó, ta tò mò về đứa trẻ tên Lucana đó.

Có phải vì nó bị cô lập vì không giống như những đứa trẻ khác ? Hay là vì có một cánh tay ?

Đó là một chuyện, nhưng còn hơn thế nữa...Ta bị thu hút bởi nó theo một cách khác.

Hiện tại, ta muốn nói chuyện một chút với nó nên ngay lập tức ta chạy đến chỗ Lucana. Tìm ra ý nghĩa của sự thu hút.

“…Đến đây để làm gì ?” Ngay khi bọn ta gặp nhau, nó đã nhìn thẳng vào ta bằng đôi mắt sắc bén.

Ngay khi ánh mắt chạm nhau, những đứa trẻ khác bắt đầu vây quanh với ánh mắt tò mò và nói, "Thú nhân ? Cao thật đấy," nhưng Lucana là người duy nhất thậm chí còn không đến gần.

“Tại sao ngươi không chuẩn bị cùng với những người khác ?”

“Đến đây để chế giễu tôi vì tôi không có tay trái à ?”

Vâng, nó khá xoắn.

Chỉ dùng tay phải, Lucana khéo léo gấp cành cây thành kích thước vừa vặn.

"Mọi người không đối xử bình đẳng với tôi. Họ chỉ để tôi làm những công việc đơn giản. Họ quá tốt bụng...Tôi ghét điều đó."

“Vậy chính xác thì ngươi muốn gì ?”

“Anh là lính đánh thuê phải không, Thú nhân?”

Ta đoán là nó đã đoán được điều đó khi nhìn vào hành lý khi được mang đến đây. Ta trả lời rằng có vẻ như vậy cũng thành thật về điều đó.

"Vậy..."

Lucana đứng dậy và nắm lấy tay phải của ta bằng cánh tay phải của chính mình.

"Hãy biến tôi thành đệ tử của anh. Tôi muốn có đủ sức mạnh để chiến đấu chỉ bằng cái tay này!"

Ta hiểu tại sao ta lại bị thu hút bởi thanh niên này.

Lucana này…

Giống như ta khi ta còn nhỏ.