Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 248

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 0

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3165

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 2

Đào tẩu - Chương 541: Ở cuối cuộc trốn chạy

Ta được Tamp cõng và ngủ thiếp đi. Ta không biết nó là gì, nhưng tất cả những gì ta có thể nhớ là có rất nhiều máu. Đó là lý do tại sao ta không ngủ mà là ngất đi ?

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong một khu rừng rậm rạp. Mùi hương của cây lâu ngày không cảm nhận được thật dễ chịu.

“A, anh tỉnh rồi à ?” Có tiếng gì đó.

“Thật tốt, Rush-san đã bất tỉnh với lượng máu chảy rất nhiều, và hơn hết, anh bị sốt rất nặng, và tôi gặp rắc rối khi chạy trốn. Nhưng khi chúng tôi đến khu rừng này, tôi không biết phải làm gì. Nó biến mất rồi.”

"Chà, đợi đã. Não ta vẫn chưa bắt kịp được."

Vâng đúng vậy. Đánh bại Matie thì được, nhưng đó gần như là một sự đánh đổi. Ngọn giáo của cô ta cắm vào đùi ta... và ký ức của ta biến mất từ đó.

“Điều đó có nghĩa là có ai đó đã giúp đỡ phải không ?”

Cơ thể đang ngủ của ta được phủ một tấm vải lanh đơn giản để bảo vệ ta khỏi cái lạnh. Khi lật nó lên...đúng vậy, chiếc quần ta đang mặc đã biến mất.

Những miếng băng đẫm máu được quấn chặt quanh đùi phải và cánh tay trái của ta. Ta vẫn còn đau lắm nhưng không có nghĩa là ta không thể di chuyển.

Ta hiểu rằng phương pháp điều trị này không phải là Zeal hay Tamp làm.

“Anh tỉnh rồi à ?” một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trên đầu ta.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người đàn ông... anh ấy lớn tuổi hơn ta. Anh ấy có thân hình mảnh khảnh, đeo kính, trí thức và có lối sống hoàn toàn trái ngược với ta.

Một cây gậy được gắn chắc chắn vào cánh tay trái của anh. Anh chàng này có chân yếu à ?

"Weig-san. Anh ấy đang trốn trong khu rừng này."

“Ơ” Weig, hả…! ?

"Tôi nghe được từ hai người. Có vẻ như các bạn đang tìm tôi... Thật tạ ơn ngài Fathom vì sự trùng hợp này."

"À, à... cảm ơn vì đã cứu ta." Ta không nói nên lời.

Anh chàng này, người đàn ông trước mặt, chính là Weig, người mà Zeal yêu và đã tìm kiếm bấy lâu nay.

"Đúng như mong đợi của một lính đánh thuê. Vết thương lành rất nhanh... nhưng anh đã bị thương tại mạch máu lớn, nên xin hãy yên nghỉ nhé."

“Ta-vậy à?”

“Anh đã mất rất nhiều máu phải không ?”

Đó là những gì Tamp đã nói với ta và ta đứng dậy... và ta cảm thấy đầu mình bắt đầu lắc lư và ta cảm thấy buồn nôn. Cái này là cái gì ?

Weig nói: “Các triệu chứng xảy ra khi lượng máu trong cơ thể anh trở nên cực kỳ thấp”, vì vậy ta nên nghỉ ngơi.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi ?"

"Chà... đã khoảng năm ngày rồi. Tôi đến đây sau khi đi bộ ba ngày ba đêm với hai người trên lưng, và đã hai ngày kể từ khi ta được Weig-san điều trị."

Nghiêm túc chứ. Đây không phải là lần đầu tiên trong lịch sử ta bị mất ý thức lâu như vậy sao ?

“Đối với nhiều người, nơi đây được coi là khu rừng lạc lối, nhưng đối với chúng tôi, đây là một nơi tuyệt vời mang đến cho chúng tôi nhiều phước lành”.

Chúng tôi ?? Điều đó có nghĩa là anh có những người bạn khác ??

“Odlum đã nói với ta ở làng trong thung lũng rằng Weig đã đưa bọn trẻ đi cùng.”

Ơ, Zeal ! ?

Ta quay lại với cái đầu vẫn còn choáng váng và ở đó ta thấy Zeal đang cầm một chiếc giỏ lớn.

Ngoài ra, nó không phải là chiếc áo khoác chiến đấu bó sát thông thường. Cô ấy chỉ che ngực và eo, nhưng... cô định đi bơi ?

“Hmm, có lẽ anh đang gặp khó khăn trong việc tìm chỗ để đặt mắt phải không ?”

Ta tự hỏi nó là gì, nó có bầu không khí khác với Zeal thông thường.

Cảm giác thận trọng và chắc chắn trước đây đã biến mất, ta đã quen với bầu không khí yên bình xung quanh mình.

Cô ấy là một cô gái mà ta chưa bao giờ gặp mặt.

À, giờ nghĩ lại thì đúng vậy.

Cô đã gặp Weig... người bạn trai mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Điều đó sẽ khiến cô cảm thấy hài lòng.

Ta hiểu. Một cặp rất xứng đôi... hay gì đó.