Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Nhóm du hành - Chương 303: Thảm kịch của Arahas

Cuối cùng, ta quên mất mình định hỏi những bận tâm của Togari. Chà, ta đoán nó không quan trọng.

Khi ta quay lại với mọi người thì mọi người đã ngủ say. Ta cũng quyết định đi ngủ ngay.

Và trong khoảng ba ngày, cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại. Thành thật mà nói, ta chỉ ngồi yên và bắt đầu cảm thấy muốn chạy xung quanh và la hét.

Không có bản đồ. Điều duy nhất ta có thể dựa vào là cảm giác của Togari.

“Tôi thấy rồi !” Khoảng hai ngày sau ta giật mình khi nghe thấy giọng nói của hắn. Toàn thân ta kêu cọt kẹt vì ngủ trên ván của xe ngựa.

Togari, người đang cầm dây cương trong tay, đứng dậy và chỉ về phía trước bằng những móng vuốt dài của mình… nhưng ta không thể nhìn thấy gì cả.

"Cái gì, anh không thấy sao? Ở đằng kia có một ngọn núi đá lớn."

Không tốt chút nào. Togari là người duy nhất có thể thấy nên ta đã thay mặt đấm hắn ta một cú để khiến hắn im lặng. Hắn nói rằng sẽ mất khoảng nửa ngày đi bằng xe ngựa này. Ngươi biết ?

Vì lý do nào đó, bọn ta đến Arahas vào đầu giờ chiều, trọn một ngày sau đó. Tuy nhiên, theo Togari, “Điều đó thuận tiện hơn”.

Lý do là Togari và những Chuột chũi ghét ánh nắng gay gắt của sa mạc.

Không phải là không thể sao ? Về cơ bản, họ sống ở một ngọn núi đá, nơi luôn mát mẻ.

Khi ta hỏi đó là lý do tại sao cả chủng tộc hắn đều đeo kính à, nắm đấm của Zeal đột nhiên bay thẳng vào mặt ta.

Cô ấy nói, “Em không phải chấp những điều lời chế giễu một chủng tộc.” Không, ta hoàn toàn không hiểu điều cô ấy nói một cách bất ngờ như thế.

"Vậy, nếu gia đỉnh Rush bị cảnh báo rằng họ rất bạo lực và luôn dễ dàng giết người, liệu Rush có cảm thấy hài lòng về điều đó không ?"

Xin lỗi, ta cũng không hiểu ý ngươi nữa. Đầu tiên, gia đình ta không có ai cả.

Zeal thở dài một hơi rồi biến mất vào bầu trời nóng bức sắp chìm xuống.

Khi ngọn núi đá tiến đến gần trước mặt, bọn ta vô cùng ngạc nhiên trước kích thước khổng lồ của nó.

Nó cao bằng cánh cổng khổng lồ dẫn vào Lioneng, nối tới đỉnh bằng một chiếc thang. Chà, nó có thể là một thứ kỳ lạ, nhưng nó lớn đến thế.

Nhưng... thậm chí không có người đứng gác bên ngoài. Hay đúng hơn, bọn ta có được chào đón không ? Ta thậm chí không nghĩ về điều đó và đến.

Ruth giải thích cho ta và Finn, “Nó khác với một quốc gia, theo một nghĩa nào đó, Arahas giống như một ngôi làng lớn hơn là một quốc gia.” Nhưng… nó thực sự không có ý nghĩa gì với ta.

“Tôi nghe nói rằng một người điều phối đã đi trước cách đây không lâu...'' Khuôn mặt của Togari luôn ẩn chứa sự lo lắng, nhưng giờ hắn đã ở đây, còn trông càng u ám hơn... Ồ không.

“Ta đi trước nhé ?”

"Chà, bên trong này giống như một mê cung vậy. Tôi sẽ đi xem trước."

Đánh bay sự bất động của ta, Togari nhanh chóng biến mất trong dãy núi đá.

"Tôi đã từng tới đây, người ở đây luôn cảnh giác với người ngoài..."

Khi Ruth nói vậy, hắn ấy bực bội cào bộ lông đã bị nhuộm màu nâu do cát.

Chà, bây giờ ta đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi Togari quay lại.

……………

…………

…………

Tuy nhiên, dù mặt trời đã bắt đầu lặn nhưng hắn vẫn không quay trở lại.

“Không thể nào... có chuyện gì đã xảy ra với Togari-san sao !?'' Asti thốt lên một giọng lo lắng.

Ta muốn tin vào điều ngược lại, nhưng trong những lúc như thế này ta luôn phải chấp nhận điều tồi tệ nhất.

Tuy nhiên, người phản ứng nhanh hơn ta không ai khác chính là cựu trinh thám viên, Eig.

…Ánh mắt của hắn hoàn toàn khác so với bình thường.

"Asti ở giữa. Rush đi bên cạnh."

Không bỏ lỡ một nhịp nào, hắn nhanh chóng ra hiệu chỉ bằng ngón tay. Ít lời.

Có lẽ bên trong nó nhỏ nên Eig sẽ dẫn đầu, còn Asti, cung thủ cao nhất tiếp theo, sẽ yểm trợ ở giữa, còn ta, người mạnh mẽ, sẽ ở cạnh.

Ta đoán Eig có thể xác định ngay lập tức chuyện gì đang xảy ra dựa trên địa hình.

"À không, ở đây nhiều cát nên mũi của tôi không dùng được nên tôi chọn ngẫu nhiên một cái."

Cuối cùng khi bọn ta bước vào núi đá, hắn trả lời đơn giản.

Mặt khác, đối với Asti, cậu ấy có vẻ rất vui khi được hợp tác với ta lần đầu tiên sau một thời gian. Rốt cuộc cậu ấy là fan lớn của ta mà.

“Nếu những người bên trong bất tỉnh, đừng làm điều gì kỳ lạ để đánh thức họ.” Ta nhắc nhở cậu ấy và cậu ấy xin lỗi một chút.

Chà...ngọn núi đá dẫn đến Arahas cao đến mức ta gần như không thể chạm tới chóp tai mình. Có lẽ ta không nên mang theo cây đại rìu của mình.

Thứ duy nhất ta có để tự bảo vệ mình là con dao treo trên thắt lưng.

Nhưng dù là con dao thì nó cũng được làm riêng cho ta. Nếu là Loài người, nó sẽ có kích thước bằng một thanh kiếm nhỏ.

Chỉ có tiếng giẫm đạp nhỏ trên cát vang vọng trong bóng tối im lặng. Ta tự hỏi liệu Togari có thực sự có bạn trong đó hay không.

Đi được một đoạn, Eig vẫn nhìn về phía trước và ra hiệu cho ta dừng lại.

Chỉ cần nhấn ngón trỏ. Phải, ta đã học được điều này từ Zeal trước đây.

Phía trước một người. Đó là.

Khi nhìn kỹ, ta có thể thấy một cái bóng nhỏ trong mắt ta.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ vào cái bóng đó… đó là Togari !

“Rush…” Giọng nói ấy như sắp bật khóc rồi biến mất trong giây lát.

“Có chuyện gì vậy, Togari ?”

“Togari-san, chuyện gì đã xảy ra vậy ?!”

"Togari, cậu đã làm gì cho đến giờ... cậu đang làm việc đó !"

Eig giẫm lên chân ta hết sức có thể khi ta chuẩn bị hét lên.

Không, điều đó không đúng, nếu làm sai điều gì, thì ngươi là người hét to hơn mà !

"Bố và mẹ tôi..."

Nói xong hắn khuỵu xuống. Bố mẹ của Togari bị sao à ?