Câu chuyện của một lính đánh thuê Thú nhân

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

1 4

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

(Đang ra)

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

新人

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

4 2

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

17 276

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

29 522

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

89 2074

Buổi học của Ruth - Chương 29 Học đọc với Ruth

Ruth bảo rằng hắn sẽ dạy ta cách đọc. Nhưng là phải cùng với Chibi.

"Wow... căn phòng này trông giống như một bãi rác vậy... Tôi cũng thường đến mấy nơi như thế này... Guhaa!"

Ta luôn thức dậy bởi mùi bữa sáng Togari làm. Nhưng về cơ bản thì ta không cho ai vào phòng mình. Ngoại lệ duy nhất là Chibi.

Trên chiến trường, phải luôn cảnh giác trong lúc ngủ. Tất nhiên là để đáp trả các cuộc tấn công ban đêm, nhưng kẻ thù lớn nhất luôn ở bên cạnh, những kẻ tự xưng là “bạn đồng hành”. Nghe là cũng dễ hiểu phải không ? Những kẻ ghét Thú nhân đến nổ đầu, hoặc là những kẻ muốn nổi tiếng bằng cách đánh bại ta ?

Ngày nào cũng vậy, nên khi ý thức được ta đã luôn tỉnh dậy theo một cách khác thường mỗi ngày, ngay cả khi đang ở trong chính ngôi nhà của mình, ý thức của ta có thể tự chuyển động phòng vệ.

"RRush-san, tại sao..." Cơ thể nhỏ bé của Ruth, do bị sốc bởi cú đá bất tỉnh của ta, đã chìm vào bức tường đối diện.

Ý ta là, đó là lỗi của ngươi khi đột ngột vào phòng ta.

“À, Togari đã đi làm từ sáng sớm. Cậu ta nói hôm nay phải dọn dẹp cửa hàng.”

 Ta hiểu rồi. Togari đã chính thức được bổ nhiệm làm đầu bếp ở một quán ăn gần đó.

Nhưng tại sao Ruth lại ở đây ? Không hiểu sao từ sáng ta lại mất phong độ.

"Togari rất vui. Ông chủ bên đó là một người ít nói nhưng tốt bụng, nếu anh có thể nấu những bữa ăn ngon thì chủng tộc của anh sẽ không thành vấn đề. Đó là lý do tại sao Togari, đầu bếp tài giỏi, đã được thuê ngay lập tức."

Trong căn bếp không có Togari, ta lắng nghe khi hâm món súp đã nguội dần theo thời gian. Chibi đang im lặng ăn bánh mì tại bàn. Nó có vẻ là người ăn nhiều như ta.

Theo Ruth, món hầm của Togari rất tinh tế và tên tuổi của hắn đã được biết đến từ lâu.

Chắc chắn là vậy rồi.

Ta cũng vậy và sư phụ ta cũng vậy. Chúng ta chưa bao giờ bỏ món Togari.

Nó không ngon hay gì cả. Ta cảm thấy mình có thể ăn mà không ngừng nghỉ, mỗi lần cho vào miệng ta lại càng đói hơn. Thế còn đồ ăn của hắn ấy thì sao?

Vậy, quay lại chủ đề chính.

“Anh có biết đọc cái này không?”

Ruth cho ta xem thứ hắn ấy đã viết. Nhưng đối với ta, một người không biết đọc biết viết, thì nó chẳng có nghia gì cả.

"Đúng vậy. Anh không thể đọc nó... điều đó thật tệ."

Hắn liên tiếp tấn công ta bằng những câu hỏi. Biển hiệu cửa hàng bên kia đường viết gì ? Giá táo hôm nay là bao nhiêu ? Hơn nữa, còn yêu cầu ta viết tên mình...

Rồi giờ làm gì ?

"Kể từ bây giờ, thế giới cuối cùng đã được hòa bình. Nếu điều đó xảy ra, cả tôi và Rush-san đều không thể tìm được công việc với chúng ta như hiện tại. Nếu vậy, chúng ta sẽ phải tìm một công việc khác. Về mặt đó, Togari là người thông minh nhất trong chúng ta, nhưng mà Rush-san thì.”

Ruth nhoài người khỏi quầy bếp và đối mặt với ta.

“Ngoài sức mạnh của mình ra, anh còn có điều gì khác có làm lợi thế được không?”

...Tất nhiên, ta không thể trả lời câu hỏi đó.

"Đúng, tôi biết anh giỏi chiến đấu. Nhưng anh không cần thiết cho một thế giới hòa bình. Điều đó gần như không cần !"

Ban đầu, ta muốn đánh tên này vài trăm phát, nhưng không hiểu sao ta lại không muốn bỏ chút sức ra.

Có thể là bởi vì ta đói, nhưng có lẽ là vì tất cả những gì hắn nói là đúng.

"Nhưng thành thật mà nói..." Ruth tiếp tục với một tiếng thở dài.

"Tôi có ác cảm với ông chủ… ông ấy đã không cho Rush-san một sự giáo dục đàng hoàng ngoài việc để anh chiến đấu. Bởi vì tôi chỉ có khả năng quản lý..."

Ruth có vẻ buồn và nói thêm vào cuối.

"Rush-san, anh có thể là nạn nhân số một của thế giới."

・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・・

“Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy Rush-san và Chibi-chan cách đọc và viết !”

Anh chàng này hôm nay thật lạc quan. Ngay cả ta cũng bị choáng ngợp.

Theo Ruth, đọc và viết là trình độ học vấn thấp nhất của một người.

Bây giờ vẫn chưa quá muộn, và nếu các những người trẻ học cùng nhau, tác dụng hiệp đồng sẽ khiến ta thông minh hơn...hoặc điều gì đó tương tự.

"Kể từ bây giờ, tôi sẽ dạy đọc và viết sau bữa sáng mỗi sáng khi tôi ở đây. Tôi là giáo viên !"

Nói đến đây, Ruth vỗ ngực tự hào.

Học cách đọc và viết… Ta chưa bao giờ được thầy dạy điều gì như vậy cho đến tận bây giờ. Trong khi ta đang nhét bánh mì vào miệng, Ruth, người ăn xong đầu tiên, lấy ra một miếng gỗ màu đen từ chiếc túi đeo vai lớn mà hắn mang theo. Giấy còn quý nên dùng phấn và bảng đen để học. Ta e rằng hắn sẽ là một cơn đau đầu sắp tới.

“Bố-tan có định học Ruth không ?” Chibi lắp bắp hỏi.

"Không, Chibi-chan sẽ học cùng ba."

“Học cùng với bố-tannn !” Chibi ôm ta với nụ cười rạng rỡ như thường lệ.

“A, phải phải, Rush-san, để tôi nói với anh một điều trước…”

Ruth quay lại đối mặt với ta và nở một nụ cười dũng cảm.

"Tôi mong anh có thể hiểu được, xin hãy cố gắng hết sức để không thua con trai mình về mặt học tập."

Hơn nữa, hắn còn đưa nụ cười nhếch mép của mình đến gần chóp mũi ta.

"Đúng rồi ! Chĩa nắm đấm vào giáo viên là tôi đi, thật quá đáng !"

Cứ như thể đang đắc thắng vậy, như thể hắn đang cố thuyết phục ta.

Kể từ ngày đó, Ruth cảm thấy sợ hãi hơn một cách lạ lùng.

Còn Chibi thì vẫn là Chibi, nó liền bắt tay vào vẽ trên bảng đen được giao.

Hắn có đôi mắt xấu xa và có một dấu X trên chiếc mũi trắng bệch.

"Tôi không thể tin được điều này..."

"Xong rồi ! O to tan!"

“Làm tốt lắm, trông y hệt anh đó Rush-san!”

Những ngày của bọn ta từ giờ, bắt đầu như thế này.