◇Sumire POV◇
“Gì cơ!? Eugene-kun, cậu đã phải rời khỏi Thành phố Hầm Ngục rồi sao!?”
Khi tôi và Eugy-kun đến văn phòng của Đoàn trưởng Isolde để báo cáo, cô đã thốt lên đầy kinh ngạc.
“Vâng. Dù biết hơi đột ngột, nhưng tôi muốn xin phép để Sumire đi cùng…” (Eugene)
Eugy-kun nói một cách đầy áy náy.
—Anh muốn ngăn chặn chiến tranh.
Sau khi tuyên bố điều đó, việc đầu tiên Eugy-kun làm là đến gặp Đệ nhất Hiệp sĩ Claire-san.
Rồi sau đó, anh mới đến gặp và báo cáo với Đoàn trưởng Isolde.
Claire-san cũng ngạc nhiên như đoàn trưởng, nhưng cô đã không cố gắng ngăn cản Eugy-kun.
“Còn cô thì sao, Sumire-kun? Cô cảm thấy thế nào về chuyện này?” (Isolde)
Đoàn trưởng Isolde nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.
“T… tôi muốn đi cùng Eugy-kun.” (Sumire)
Đoàn trưởng Isolde đã chăm sóc tôi suốt ba năm qua.
Nhưng tôi không muốn xa Eugy-kun thêm nữa.
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Đoàn trưởng Isolde khẽ mỉm cười.
“Tôi hiểu cảm giác của cô. Thật đau lòng khi phải mất đi một thành viên xuất sắc ngay khi phong ấn Tháp Zenith vừa được gỡ bỏ và công việc lại sắp bận rộn trở lại. Nhưng mong muốn của các thành viên luôn được đặt lên hàng đầu. Hãy tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, Sumire-kun.” (Isolde)
“…Tôi cảm ơn rất nhiều!! Đoàn trưởng!” (Sumire)
“Cảm ơn Isolde-san.” (Eugene)
Tôi và Eugy-kun cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn.
Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn, nơi tôi đã gắn bó suốt ba năm, đã trở thành nơi tôi hoạt động lâu nhất kể từ khi đến thế giới này mà không hay biết.
“Nhân tiện, hai người định khởi hành khi nào? Đừng nói là ngay tối nay nhé? Ít nhất tôi cũng muốn tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ cho cả hai.” (Isolde)
Đoàn trưởng Isolde mỉm cười đầy tiếc nuối.
“Chúng tôi dự định sẽ khởi hành sau ba ngày, khi phi thuyền đến một trong các quốc gia thuộc Liên bang Blue Waters.” (Eugene)
Eugy-kun giải thích.
Anh đã nói trước với tôi về những kế hoạch sắp tới.
“Ba ngày à. Được rồi. Tuy hơi đột ngột, nhưng ngày mai tôi sẽ tập hợp tất cả thành viên của Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn. Cậu thấy sao?” (Isolde)
“Vâng, cảm ơn Đoàn trưởng Isolde rất nhiều!” (Sumire)
Tôi lại cúi chào một cách lễ phép.
◇Đêm Hôm Sau◇
“Ờm… Đoàn trưởng Isolde?” (Sumire)
“À, phải rồi, Sumire-kun. Tôi biết cô muốn nói gì.” (Isolde)
Tôi nghe nói rằng bữa tiệc chia tay cho tôi và Eugy-kun sẽ được tổ chức tại một quán bar nhỏ chỉ dành riêng cho chúng tôi.
Nhưng khi chúng tôi đến, không hiểu sao toàn bộ Đại sảnh của Hiệp hội Hầm Ngục đã trở thành nơi tổ chức.
Hàng trăm người đã có mặt.
Các cựu thành viên của Thập nhị Hiệp sĩ, nhân viên của hiệp hội và vô số người đã quay trở lại làm mạo hiểm giả sau khi Tháp Zenith mở cửa trở lại.
(Chuyện này… đi quá xa rồi!) (Sumire)
“Đây là tất cả do đoàn trưởng sắp xếp sao?” (Sumire)
“Làm gì có chuyện đó. Nơi này thuộc quyền quản lý của Đệ nhất Hiệp sĩ Claire-sama. Khi cô ấy nghe tin Sumire-kun và Eugene-kun sẽ lên đường, cô ấy đã vội vàng tổ chức tất cả những chuyện này.” (Isolde)
“Là Claire-san làm sao…” (Sumire)
Tôi nhìn về phía sau, thấy Claire-san và Eugy-kun đang trò chuyện rất sôi nổi.
Claire-san gần đây thường xuyên tỏ ra nghiêm nghị, nhưng kể từ khi phong ấn Tháp Zenith được gỡ bỏ, cô ấy dường như đã thoải mái hơn một chút.
(Hửmm? Không phải… họ đang đứng gần nhau quá sao?) (Sumire)
Mỗi khi Eugy-kun nói gì đó, Claire-san lại cười và vỗ vai anh.
Eugy-kun dường như không bận tâm, mà ngược lại còn có vẻ rất thích thú.
(K-Không lẽ… một flag tình yêu giữa Claire-san và Eugy-kun!?)
Tôi cũng biết rằng Eugy-kun cũng thích những người phụ nữ lớn tuổi hơn!
Không được đâu, Eugy-kun!
Anh đã có tôi, Ma Vương Eri-san, Thánh nữ Sara-chan và Nữ đế Airi-chan làm bạn gái rồi, đủ để gây kín lịch rồi đấy!
Không được thêm ai nữa!
Ngay khi tôi còn đang do dự liệu có nên chen vào giữa hai người họ hay không…
“Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Claire-sama trông hạnh phúc như vậy. Cô ấy đã rất suy sụp kể từ khi Đức vua Uther qua đời.” (Isolde)
Giọng nói buồn bã của Đoàn trưởng Isolde kéo tôi về thực tại.
Đúng rồi… chuyện đó là thật.
“Claire-san… cô ấy có tình cảm với Hiệu trưởng Uther…” (Sumire)
“Phải, không chỉ là phục vụ ngài ấy, cô ấy còn ngưỡng mộ và quan tâm ngài ấy một cách sâu sắc. Nhưng tôi không biết liệu họ có phải là người yêu của nhau không.” (Isolde)
“Chắc hẳn… rất khó khăn.” (Sumire)
Rất nhiều người đã trải qua khoảng thời gian khó khăn trong ba năm qua ở Thành phố Hầm Ngục.
Tôi cũng có những nỗi vất vả của riêng mình.
Nhưng Claire-san không nghi ngờ gì là một trong những người phải chịu đựng nhiều nhất.
Với việc Hiệu trưởng Uther đã ra đi và trung tâm kinh tế, Tháp Zenith, bị phong ấn… cô ấy vẫn tìm cách duy trì hoạt động của Thành phố Hầm Ngục.
(…Có lẽ mình không nên xen vào…) (Sumire)
Dù vậy, tôi vẫn tò mò về những gì họ đang nói.
Eugy-kun có vẻ cũng đang rất vui vẻ.
Khi tôi chuẩn bị đi đến bàn của họ…
“Sumire-sannnn! Tại sao cô lại rời Thành phố Hầm Ngục? Tôi sẽ nhớ cô nhiều lắm!”
Amarilis-san, mặt đỏ bừng, ôm chầm lấy tôi.
Nghĩ lại thì, tôi cũng đã quen Amarilis-san được một thời gian dài rồi. Cô ban đầu là nhân viên đặc biệt của Eugy-kun.
“Amarilis-san, cô uống quá nhiều rồi đấy.” (Sumire)
Tôi vừa nói vừa mỉm cười đầy gượng gạo.
“Bởi vì! Cả Eugene-san và Sumire-san đều sắp đi mà!” (Amarilis)
Cô còn nói to hơn nữa.
Và rồi…
“Sumire-san! Tại sao cô lại rời Thành phố Hầm Ngục!”
“Đúng thế! Tháp Zenith vừa mới mở cửa trở lại mà!”
“Đi thám hiểm cùng bọn tôi đi!”
Ngay cả những mạo hiểm giả trẻ tuổi cũng bắt đầu tập trung lại.
Ừm, hình như đó là những người mà tôi đã giúp trong vụ việc Thần Thú cách đây không lâu thì phải?
Chúng tôi cũng đã chiến đấu cùng nhau vài lần trong các trận chiến khác.
“Tôi xin lỗi. Tôi thực sự phải đi rồi.” (Sumire)
Khi tôi nói vậy, một trong những mạo hiểm giả trẻ tuổi đã thất vọng gục xuống.
C-Có thật là thất vọng đến thế không?
{Sumire-san, Sumire-san} (Amarilis)
Amarilis-san thì thầm bên tai tôi.
{Chuyện gì vậy?} (Sumire)
{Cậu bé đang bĩu môi kia… thực ra cậu ấy thích cô và định tỏ tình sau khi mạnh hơn đấy!} (Amarilis)
{Ể!? Nhưng tôi có Eugy-kun rồi…} (Sumire)
Tôi thậm chí còn không nhớ là đã nói chuyện với cậu ấy nhiều…
{Sumire-san là thần tượng hàng đầu của Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn mà.} (Amarilis)
{Không không không không không! Không phải đâu! Ai đã nói điều đó chứ?} (Sumire)
{Các cựu mạo hiểm giả hay uống rượu ở sảnh Hiệp hội Hầm Ngục luôn xếp hạng các nữ hiệp sĩ.} (Amarilis)
{…Thật kinh khủng.} (Sumire)
Giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy có vài ánh mắt kỳ lạ trước đây. Chắc là họ buồn chán khi tòa tháp bị phong ấn.
Đây không phải là điều tôi muốn biết…
“Sumire-chan! Rời đi chỉ trong hai ngày thì quá sớm!”
“Cô sẽ quay lại Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn chứ?”
“Chúng tôi sẽ đợi! Luôn luôn!”
Ngay cả các đồng đội trong đội của tôi cũng đến gần.
Đây là những người đồng đội đã gia nhập trong hai hoặc ba năm qua, cùng lúc hoặc sau tôi.
Thời điểm đó, họ vẫn còn mới và chưa quen với Thử thách Thần thánh.
Tôi đã cố gắng hết sức để hỗ trợ họ.
Bản thân tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm, nhưng giáo viên ma thuật của tôi là một Ma Vương đáng sợ hơn bất kỳ Thần Thú nào, vì vậy tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh và hướng dẫn họ.
Và kết quả là, họ đã rất tin tưởng tôi.
“Sumire-channnn, tôi sẽ nhớ cô nhiều lắm~”
“Gừ… làm ơn đừng đi…”
“Mọi người…” (Sumire)
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của họ, tôi cũng không thể kìm được nước mắt.
Những ký ức từ ba năm qua ùa về.
Tôi là người đã hỗ trợ họ trong trận chiến. Nhưng khi tôi suy sụp vì vắng Eugy-kun, họ đã lắng nghe những lời than phiền của tôi không biết bao nhiêu lần.
Họ là những người đã hỗ trợ tinh thần cho tôi.
Có lẽ tôi đã không thể chịu đựng nổi nếu chỉ có một mình.
“Tớ sẽ… quay lại.” (Sumire)
“Cô hứa nhé!”
“Sumire-chan!”
“Mọi người!” (Sumire)
Chúng tôi ôm nhau và cùng khóc.
Sau buổi tiệc chia tay lớn, có một buổi gặp mặt thứ hai chỉ với Hoa Miện Hiệp Sĩ Đoàn, và tất cả chúng tôi lại khóc một lần nữa.
Sau đó, Eugy-kun đã đến đón tôi khi tôi khóc và uống quá nhiều.
◇◇
“…Em ổn không, Sumire?” (Eugene)
“Ư ư ư… Eugy-kun, lấy cho em ít nước…” (Sumire)
“Đây. Cốc của em.” (Eugene)
“Đút cho em đuy~” (Sumire)
“Đừng làm đổ đấy.” (Eugene)
Eugy-kun nhẹ nhàng chăm sóc tôi.
Trong phòng của Eri-san.
“Geez, Eugene. Đừng có đưa mấy đứa con gái say xỉn vào phòng em.” (Eri)
Eri-san nói với vẻ bực tức khi rót một ly nước.
“Anh sẽ xa Thành phố Hầm Ngục một thời gian. Sumire muốn đến chào tạm biệt. Đương nhiên, anh cũng vậy.” (Eugene)
“Thế thì chỉ cần anh là đủ rồi. Ba năm qua em đã thấy mặt Sumire quá đủ rồi.” (Eri)
Tôi nghe thấy cô nói vậy.
“Sao cô dám! Sau khi đã chơi đùa với đôi môi của tôi suốt thời gian qua, làm sao cô có thể nói ra những lời như vậy, Eri-san!” (Sumire)
“Hự, người cô toàn mùi rượu! Đừng có bám lấy tôi, đồ bợm nhậu!” (Eri)
Khi tôi còn đang say xỉn bám lấy Eri-san…
“Lạ thật… Lúc nãy mình đã dùng Thượng Hồi Phục, đáng lẽ em ấy phải tỉnh rồi chứ…” (Eugene)
Tôi nghe thấy Eugy-kun lẩm bẩm.
Đúng vậy, lúc nãy anh đã dùng ma pháp hồi phục cho tôi.
Vậy tại sao tôi vẫn còn say?
“Sumire là Ifrit. Cô ấy là một thể siêu việt hơn cả thiên thần. Điều đó có nghĩa là cô ấy có thể từ chối ma thuật của Eugene.” (Eri)
“Tại sao tôi lại từ chối chứ…?” (Sumire)
“Vì cô muốn được say.” (Eri)
“…Ra vậy.” (Eugene)
Eugy-kun trông có vẻ hơi bối rối.
Hể, tôi đã từ chối nó sao?
Hừmm, có lẽ là vô thức?
Tôi không thực sự hiểu…
“Thôi nào, Sumire. Nếu đã uống nước rồi thì đi ngủ đi.” (Eri)
“Ể? Điều đó chỉ vì cô định làm gì đó hư hỏng với Eugy-kun sau khi tôi ngủ đúng không?” (Sumire)
“Ngủ đi. Nghịch Đảo Ma Pháp: Cưỡng Chế Ngủ.” (Eri)
“Eri… cô… ăn… gian…” (Sumire)
Và ý thức của tôi dần chìm vào bóng tối.
◇Hai Ngày Sau◇
“Vậy thì, chúng tôi đi đây, Eri-san.” (Sumire)
“Xin lỗi, Eri. Có vẻ chúng ta sẽ lại không gặp nhau một thời gian nữa.” (Eugene)
Tôi và Eugy-kun đang ở trong phòng của Eri-san tại Âm ngục Phong ấn Đệ thất.
“Ừm, em nghĩ cả hai sẽ ổn thôi, nhưng dù sao thì, hãy cẩn thận nhé?” (Eri)
Eri-san nói, giọng có vẻ hơi khó chịu.
(Mình cảm thấy hơi có lỗi…) (Sumire)
Eri-san cũng đã chờ đợi Eugy-kun suốt ba năm.
Nhưng cô không thể rời khỏi Âm ngục Phong ấn Đệ thất, vì vậy cô và Eugy-kun lại phải xa nhau.
Có lẽ cảm nhận được cảm xúc của tôi…
“Eugene nè♡” (Eri)
“Eri?” (Eugene)
Eri-san đến gần Eugy-kun như một con mèo và nhẹ nhàng choàng tay qua cổ anh.
“Nn.”
“!?”
Và cứ thế, đôi môi của Eugy-kun đã bị cướp đi.
“Ể… aa… đợi đã…” (Sumire)
Eri-san và Eugy-kun khóa chặt nhau trong một nụ hôn dài ngay trước mặt tôi.
(M-Mình có nên ngăn họ lại không? Nhưng Eri-san sẽ không được gặp Eugy-kun trong một thời gian…) (Sumire)
Khi tôi còn đang bối rối, lưỡng lự, Eri-san cuối cùng cũng rời khỏi Eugy-kun.
Ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm…
“Thấy chưa? Cô trông cô đơn lắm.” (Eri)
“Này!” (Sumire)
Eri-san cũng hôn tôi.
Tại sao lại làm thế trước mặt Eugy-kun!?
Giờ thì Eugy-kun đang nhìn tôi với một vẻ mặt phức tạp!
“Gặp lại sau nhé, Sumire☆” (Eri)
“Đừng có tự ý khởi đầu một nụ hôn liên kết mana chứ!” (Sumire)
“Điểm mana hôm nay của Sumire… cho 75 điểm.” (Eri)
“Thấp quá! Làm lại!” (Sumire)
Và cứ thế, lời tạm biệt của chúng tôi với Eri-san không quá xúc động.
◇◇
Hiện tại, chúng tôi đang ở trên một phi thuyền chở hàng hướng đến Liên bang Blue Waters.
Kể từ khi Tháp Zenith bị phong ấn, lưu lượng giao thông đến và đi từ Thành phố Hầm Ngục đã giảm mạnh, và những chuyến bay chở khách thông thường mà chúng tôi từng đi đã không còn hoạt động.
Cách duy nhất để đến Liên bang Blue Waters bây giờ là đi nhờ trên một phi thuyền chở hàng do một thương hội điều hành.
Eugy-kun đã sắp xếp mọi thứ, đàm phán thông qua Amarilis-san và Hiệp hội Hầm Ngục.
Nghe nói giá vé rất đắt, nhưng Eugy-kun đã chi trả tất cả.
Tôi và anh đang chia sẻ một căn phòng rất chật chội.
Hình như họ đã cải tạo một phòng chứa hàng thành một khoang hành khách tạm thời.
Nó không hề thoải mái. Sau khi đặt hành lý xuống, chúng tôi lập tức đi ra boong phi thuyền.
May mắn thay, thời tiết tốt và gió thổi rất dễ chịu.
Đây sẽ là một chuyến hành trình dài trên tàu bay. Khoảng một tuần.
“Eugy-kun nè.” (Sumire)
“Có chuyện gì vậy, Sumire? Bị say tàu à? Để anh dùng ma pháp hồi phục nhé?” (Eugene)
“Không, em ổn. Nhưng… tụi mình sẽ đến quốc gia nào của Liên bang Blue Waters trước vậy? Long quốc của Claude-kun? Hay là Hoàng Kim quốc mà chúng ta đã từng đến trước đây?” (Sumire)
Tôi hỏi.
Eugy-kun nói rằng chúng tôi sẽ di chuyển theo thứ tự Liên bang Blue Waters → Thánh quốc → Đế quốc.
Nhưng tôi vẫn chưa nghe cụ thể về lịch trình.
Ba ngày vừa qua là một vòng xoáy chuẩn bị cho chuyến đi và tạm biệt những người đã giúp đỡ chúng tôi.
“Đầu tiên, anh muốn thu thập thông tin tình báo về cuộc chiến đang diễn ra. Thành phố Hầm Ngục không có bất kỳ thông tin cập nhật nào gần đây. Long quốc là cường quốc quân sự lớn nhất trong Liên bang Blue Waters. Có lẽ họ có thông tin, nhưng một người như anh đến từ Đế quốc mà đi lang thang ở đó sẽ nhanh chóng bị nghi ngờ. Hoàng Kim quốc cũng tương tự. Nếu muốn thu thập thông tin, anh nên bắt đầu ở một quốc gia xa trung tâm hơn một chút.” (Eugene)
“Em hiểu rồi… Vậy thì việc gặp Claude-kun cũng sẽ không dễ dàng.” (Sumire)
Hiện tại, Đế quốc và Thánh quốc đang có chiến tranh.
Việc Liên bang Blue Waters tham gia xuất phát từ một liên minh quân sự được hình thành trong thời kỳ Đế quốc tiến hành các cuộc chiến tranh xâm lược.
Dưới triều đại của Hoàng đế Johan—Huyết Ma Đế—cụ cố của Airi-chan.
Thánh quốc và Liên bang Blue Waters đã thành lập một liên minh quân sự để chống lại sự xâm lược của Đế quốc.
Giờ đây, liên minh đó lại kéo Liên bang vào cuộc chiến lần nữa… tin đồn là vậy.
Nhưng sống ở Thành phố Hầm Ngục, chúng tôi không biết điều đó có đúng hay không.
Có thể có những lý do bí mật ẩn sau liên minh.
Eugy-kun dường như muốn tìm hiểu điều đó.
“Cuối cùng bọn mình cũng sẽ đến thăm Claude. Nhưng trước tiên, có một điểm dừng mà chúng ta cần phải đến.” (Eugene)
“Đi đâu?” (Sumire)
Khi tôi hỏi, Eugy-kun trả lời một cách ngắn gọn.
“Liên bang Blue Waters, Quốc gia đứng thứ hai: Đảo Greta. Anh đã sắp xếp một cuộc họp mặt với Miguel ở đó.” (Eugene)
Eugy-kun nói một cách tự nhiên.
■Phản Hồi Bình Luận:
>Sumire đang gửi thư, nhưng nhờ có Xúc Ước, đáng lẽ Sara và những người khác đã biết Eugene quay lại rồi chứ?
>Nếu cô gửi thư, thì gửi cho Claude và những người khác sẽ hợp lý hơn chứ?
-Do có độ trễ ba năm và khoảng cách xa, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra.
Về cha của Eugene, mọi chuyện sẽ được tiết lộ sau.