Câu Chuyện Của Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Your Story - Chương 07 - Lời nguyện cầu

Tiếp nối cơn mưa dông, làn gió đêm đã bắt đầu mang theo mùi hương của một tối mùa thu. Những con ve đang gần đất xa trời kêu inh ỏi trong lúc bò lổm ngổm trên mặt đất, còn hoa hướng dương bên vệ đường gục đầu ủ rũ như mấy chú chó hoang, tưởng chừng như không bao giờ ngóc lên được nữa.

Mùa hè đang đi đến hồi kết.

Thoát khỏi sự kìm kẹp của Touka, tôi uống rượu gin một mình, hút thuốc một mình, đi ăn một mình, rồi lại uống rượu gin một mình. Chu kỳ sinh hoạt cô ấy dành ra 20 ngày để xây dựng cho tôi sụp đổ chỉ trong một hôm. Việc này đúng với mọi việc khác: xây dựng lên thì khó, nhưng phá đi thì lại dễ đến không ngờ.

Cũng phải nói rằng, thói quen ăn uống của tôi đã khá hơn hẳn. Tôi mua nguyên liệu từ siêu thị mỗi tối, dành thời gian ra để nấu nướng. Tôi không ghét mì cốc hay là gì, nhưng nấu ăn là điều để giúp tôi khỏi buồn chán. Trong lúc thực hiện những công việc đòi hỏi sự tập trung ở trong bếp, tôi không còn phải nghĩ về những thứ vớ vẩn thừa thãi.

Tôi vốn không có kinh nghiệm tự nấu ăn gì cả, nhưng trong lúc quan sát Touka tôi đã dần dần học được các công đoạn. Tôi dựa vào trí nhớ của mình để tái hiện lại những món mà cô đã làm. Sau bữa ăn, tôi rửa bát và xếp chúng vào giá, rồi lại uống rượu. Khi không có gì để làm, tôi nghe nhạc từ chiếc máy phát mà cô để lại. Thứ nhạc xưa cũ chỉ thật tẻ nhạt khi hai đứa cùng lắng nghe, nhưng bất ngờ thay lại không đến nỗi tệ khi nghe một mình. Một vài ca khúc đơn giản và chậm rãi chính là điều tôi đang cần vào lúc này.

Vào ngày thứ tư, Emori gọi tới. Tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ trưa và kiểm tra hòm thư thoại.

Tôi bật lên mà không cần suy nghĩ nhiều.

“Tôi đã tìm ra ai là Touka Natsunagi rồi. Sẽ liên lạc với ông sau.”

Tôi đặt điện thoại xuống bên giường và nhắm mắt lại.

Hai tiếng sau, tôi nhận được một cuộc gọi.

Lần đầu tiên sau hai ngày tôi mới tắm rửa, sau đó mặc quần áo mới và hướng về phía công viên trẻ em.

*

“Ông muốn giải thích đầy đủ hay ngắn gọn?”

Đó là cách Emori mở lời. Tôi suy nghĩ chỉ trong năm giây, rồi nói “đầy đủ đi.” Một phần trong tôi muốn nghe lời giải thích ngắn trước để mau mau biết được sự thật, nhưng đằng nào sau đó tôi cũng sẽ phải hỏi chi tiết hơn, nên tôi sẽ muốn nhận được lượng thông tin nhiều nhất có thể để tự mình đi đến kết luận của bản thân, nó có thể sẽ khác kết luận của cậu ta. Vì thế nên, tôi nghĩ mình nên nghe lời giải thích đầy đủ trước.

“Thế thì, chúng ta sẽ phải lật lại từ rất lâu trong quá khứ.” Rồi Emori có hơi chút ngập ngừng. “Tại sao không phải ông, một người có liên quan, mà lại là tôi, một người thứ ba, có thể tìm ra được sự thật về Touka Natsunagi? Để có một sự giải thích hợp lý, tôi sẽ phải nói về quãng thời gian mà tôi rất nghiêm túc cân nhắc về việc có nên bỏ tiền ra mua Phỏng Ức hay không. Và để giải thích cho việc tại sao tôi lại cân nhắc điều đó, tôi sẽ phải đi sâu một chút vào đời sống riêng tư của mình. Chẳng có gì vui vẻ lắm đâu, và cũng không phải câu chuyện mà ông muốn kể trước đám đông…”

Cậu ta đưa tay ra sau gáy gãi sột soạt và thở hắt ra.

“Thôi kệ, có lẽ hé lộ về chuyện đó với ông cũng không hẳn là tệ, Amagai.”

Tôi gật đầu và giục cậu ta tiếp tục.

“Nhìn mà xem.”

Dứt lời, cậu ta cho tôi thấy một vật: một quyển sổ học sinh bẩn thỉu.

“Đó là vở ghi của tôi hồi cấp hai,” cậu ta giải thích. “Lật ra đằng sau đi.”

Trên mặt sau của cuốn vở là một tấm thẻ học sinh, với một tấm ảnh chụp Emori ở độ tuổi trung học.

Phải nói là, nếu tôi được cho xem tấm ảnh này mà không được báo trước, chắc có lẽ tôi sẽ không nhận ra đó là Emori.

Nói thế là để cho thấy cậu ta bây giờ khác với người trong ảnh tới mức độ nào.

Nói trắng ra, cậu ta xấu hoắc.

“Kinh khủng nhỉ?”, Emori hỏi. Không hẳn là tự giễu cợt, nhưng giống như cậu ta đang cố nhổ một thứ gì đó ra khỏi miệng. “Tôi có một tuổi thơ đau đớn. Không đứa con trai hay con gái nào muốn ở bên cạnh tôi. Tôi bị bọn học sinh lớp lớn trêu suốt, thậm chí cả bọn học sinh cấp dưới cũng lấy tôi ra làm trò cười. Mẹ nó, ngay cả giáo viên cũng miễn cưỡng trong việc tiếp xúc với tôi. Ngày qua ngày, tôi chỉ ngồi trong góc lớp cầu khẩn cho thời gian trôi nhanh hơn.”

Tôi so sánh cái người trong ảnh với cái người trước mặt. Đúng là có một vài nét tương đồng mơ hồ giữa hai người họ. Nhưng sự tương đồng đó chỉ ở mức “đậu tương và đậu phụ được làm từ cùng một nguyên liệu”; nếu muốn bạn có thể tìm ra những nét đó, giống như việc bạn có thể tìm ra sự giống nhau giữa hai người hoàn toàn xa lạ.

“Tôi quyết tâm thay đổi bản thân vào mùa xuân năm 18 tuổi. Ngày mồng 9 tháng ba, bốn năm trước,” cậu ta tiếp tục. “Khi trở về nhà một mình sau buổi lễ tốt nghiệp, có một cặp đôi nọ đi ngang qua mặt tôi. Họ đang mặc đồng phục tương tự và cầm hai tấm bằng, nên tôi biết họ là học sinh đồng lứa của trường mình. Thật ra, đến lúc ấy tôi nhận ra cô gái đó là một trong những người bạn cùng lớp của tôi, là người duy nhất luôn chào tôi mỗi ngày. Trong thâm tâm, tôi có dành một chút cảm xúc về phía người bạn ấy, nhưng khó mà nói đó là sự rung động. Tôi biết tôi không phải là loại người có thể với tới được cô gái đó, nên tôi không hành động gì cả, nhưng trong giờ học hoặc trong bữa trưa, tôi sẽ lén nhìn về phía cô ấy mỗi khi có cơ hội.”

Cậu ta lấy lại quyển vở từ tay tôi và nhét lại vào trong túi. Không biết cậu ta có thi thoảng nhìn vào cuốn vở đó để nhắc nhở bản thân về con người trước đây của mình không nhỉ? Giống như việc uống một viên thuốc đắng vậy.

“Ông biết tại sao tôi lại không nhận ra ngay cô gái đó khi nhìn cặp đôi ấy không? Bởi vì cô ấy mang một vẻ mặt hoàn toàn khác khi đi với bạn trai của mình so với lúc tôi thấy ở trong lớp. À, hóa ra đó là cách bạn ấy cười khi thực sự vui vẻ. Cô bạn ấy thực sự xinh đẹp, nên tôi cũng không lạ khi thấy cô có bạn trai. Tôi chẳng nuôi hy vọng gì rằng cô ấy sẽ thuộc về tôi, nên lúc ấy tôi cũng chẳng ghen tức gì hết. Tôi vốn đã xếp mình xuống dưới đáy vực, nên không thứ gì có thể khiến tôi đau khổ hơn ở đó. Tôi chỉ nghĩ rằng, “cô ấy trông thật hạnh phúc.””

Cậu ta liếc nhìn tôi như muốn nói “ông chắc cũng biết cảm giác đó như thế nào.”

Tất nhiên là biết rồi, ánh mắt tôi đáp lại.

“Nhưng vì lý do gì đó… đến lúc chuẩn bị sẵn sàng để sống cuộc đời mới, tôi liên tục nhớ về điều tôi đã chứng kiến ngày ấy, rồi trong lòng lại trở nên lộn xộn. Trong lúc gói ghém đồ đạc, trong lúc đi đi lại lại giữa khu đổ rác và nhà tôi, trong lúc đi mua đồ dùng sinh hoạt, tôi cứ nhai đi nhai lại cái cảnh tôi thấy trên đường về từ lễ tốt nghiệp. Khi đã chuẩn bị xong xuôi để chuyển nhà, tôi nằm duỗi tay chân trong căn phòng trống của mình, suy nghĩ thật lâu và thật kỹ về việc sẽ làm cái quái gì với bản thân mình đây. Đêm đó, tôi ra một quyết tâm cho chính bản thân mình: phải làm lại từ đầu.

Như để chờ cho ý nghĩa của những câu chữ ấy thấm vào đầu tôi, cậu ta ngừng lại trong mấy giây.

“May thay, tôi không biết một ma nào ở trường mới hết. Tôi dời ngày chuyển nhà lên trước và bắt đầu sống tự lập. Thế rồi tôi thử hết các cách có thể nghĩ ra cho sự “tái sinh” của mình. Trong một thời gian, tôi gần như không ló mặt đến trường, bởi tôi đang luyện tập cho cơ thể nhiều đến nỗi sắp sửa ho ra máu. Tôi nghiên cứu hàng đêm về việc làm thế nào để ăn mặc và cư xử để chiếm được cảm tình của mọi người, và ứng dụng chúng ở những nơi không liên quan gì tới ngôi trường. Tôi còn chỉnh sửa gương mặt mình tối đa hết mức không cần dùng đến dao kéo. Một khi đã đủ tự tin, tôi bắt đầu nghiêm chỉnh tham gia các bài giảng. Chẳng mấy chốc tôi đã kết thân với hàng tá bạn bè và người tình bắt mắt, nhưng vẫn không ngơi nghỉ việc tự nâng cao bản thân chút nào. Thực tế là, khi chứng kiến những kết quả rõ mồn một, ngọn lửa tham vọng trong tôi chỉ bùng lên cao hơn. Như bị ma nhập, tôi đặt thêm rất nhiều nỗ lực vào vẻ ngoài và những thứ khác. Sau một năm, bọn con gái đã đổ rạp mà không cần tôi phải hắt hơi về phía mấy nàng ấy.”

Thế rồi cậu ta nhe răng với tôi, như là để kiểm tra. Đó là một nụ cười sẽ khiến cho bất cứ cô gái nào bước vào đại học với tâm trạng đầy mơ mộng say mê ngay lập tức.

“Có cảm giác giống như thế giới này xoay quanh tôi thôi vậy. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy nóng lòng hơn trong việc lấy lại tuổi thơ của mình. Với mong muốn trả thù lên bản thân trước đây và cả những người đã phớt lờ thằng nhóc ấy, tôi ngủ với hàng tá cô gái trẻ đẹp, như một vị quý tộc nào đó từ thời Trung Cổ tắm mình trong máu của trinh nữ để duy trì nhan sắc của họ. Tôi nghĩ việc đó có thể cứu rỗi cho cái con người còn lại trong cơ thể mình. Tôi nghĩ rằng mình có thể cứu cho đứa trẻ chỉ có thể ngồi ở góc lớp và ngắm nhìn thèm khát những người bạn của nó trải qua tuổi thơ.”

Tới điểm này của câu chuyện, Emori mới uống một ngụm bia. Chắc nó đã ấm lên từ lâu rồi, nên cậu ta mới nhăn mặt và nhìn hãng tên trên đó. Rồi cậu đổ hết thứ bên trong lên mặt đất và bắt đầu hút thuốc, dùng cái lon như một cái gạt tàn. Tôi cũng châm một điếu theo cậu ta.

“Trong mùa hè năm thứ tư đại học của mình, cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ ra. Và tôi phát hiện ra rằng, tôi có thể vùng vẫy như thế nào tùy thích, nhưng việc lấy lại một tuổi thơ đã mất là bất khả thi. Hóa ra là ông chỉ có thể có được những trải nghiệm mà một đứa trẻ 15 tuổi có thể có - ở tuổi 15, nên nếu tôi không có những trải nghiệm ấy ở cái tuổi đó, không một điều thỏa mãn nào sau đó có thể cứu rỗi cho tâm hồn đứa trẻ 15 tuổi trong tôi. Mất bao lâu tôi mới nhận ra một điều quá rõ ràng như vậy. Mọi chuyện lúc ấy trở nên phù phiếm, và tôi từ bỏ những mối quan hệ lăng nhăng của mình. Tôi xóa hết số liên lạc của những cô nàng trong máy, không từ một ai. Tôi kết bạn với ông chỉ một chút sau đó đấy Amagai. Tôi đoán là vào lúc trước, tôi đang tìm kiếm một người cũng cảm thấy một sự trống trải tương tự như vậy.”

Cậu ta nói làm tôi nhớ lại. Những cô gái đến thăm Emori hầu như mỗi ngày dừng xuất hiện ngay sau khi cậu ta và tôi bắt đầu làm quen với nhau.

Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng hai sự kiện ấy có quan hệ nhân quả.

“Tôi biết được về Thanh Thanh vào cuối mùa hè - ngay trong khoảng thời gian này.” cuối cùng cậu ta cũng nói ra. Dần dần, cậu ta đã đến được chủ đề chính. “Đó là sản phẩm hoàn hảo dành cho một con thây ma thèm khát tuổi thơ như tôi. Một thứ thuốc thần chữa lành tuổi trẻ không toại nguyện, ban cho người dùng nó những ký ức về một quá khứ tươi đẹp. Tôi tìm đến nó ngay lập tức. Dù sao thì, tôi cũng đã cố. Tôi đã tiến xa đến mức đặt một cuộc hẹn gặp để được tư vấn. Thứ này có thể cứu đứa trẻ 12 và 15 tuổi trong mình, tôi nghĩ vậy. Nhưng ngay trước khi buổi tư vấn diễn ra, tôi suy nghĩ lại và hủy bỏ cuộc hẹn.”

Lần đầu tiên tôi nói một lời. “Tại sao thế?”

Miệng cậu ta méo đi như phải chịu đau đớn.

“Còn gì trống rỗng hơn việc những kỷ niệm đẹp nhất trong tâm trí tôi là do người khác thêu dệt nên mà có?”

Tôi gật đầu.

Tôi cảm thấy rằng giờ đây mình đã hoàn toàn hiểu được tại sao người thanh niên này lại kết bạn với mình.

“Tôi đã từ bỏ việc mua Thanh Thanh, nhưng hứng thú của tôi với Phỏng Ức nói chung vẫn còn đọng lại. Chi tiết hơn, trong lúc tìm hiểu về chúng, tôi thực sự bị ấn tượng bởi cái nghề “kỹ sư Phỏng Ức”. Tôi phải đối diện với ký ức của mình nhiều hơn nhiều so với một người bình thường. Tôi cảm thấy rằng một người như tôi, đã từng trải qua vô số trường hợp “giá mà mọi chuyện thế này” trong quá khứ của mình sẽ phù hợp để làm một kỹ sư Phỏng Ức. Tôi thu thập càng nhiều thông tin về nghề nghiệp đó có thể. Tôi nghĩ rằng trong lúc thu thập thông tin này, tôi đã biết được về cô ta. Mất khá lâu để tôi nhớ lại, vì đó chỉ là một bài báo mà tôi đọc lướt qua hơn một năm về trước, nhưng đó là lý do tại sao tôi cảm thấy như mình đã nhìn thấy cô gái đi cùng với cậu vài tuần trước ở đâu rồi.”

Emori cho tôi xem bài báo trên điện thoại. Ở dòng đầu là ngày tháng từ ba năm trước.

Thiên tài kỹ sư Phỏng Ức 17 tuổi

“Đầu bài có hơi dài, nhưng giờ là kết luận của tôi,” Emori nói. “Touka Natsunagi là một kỹ sư Phỏng Ức. Những ký ức giả về một Touka Natsunagi trong đầu cậu, Amagai, có lẽ đã được làm bởi cô ấy.”

Cậu ta kéo màn hình xuống dưới và phóng to vào một bức ảnh. Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt tôi.

Đó là nụ cười của Touka Natsunagi mà tôi chưa thấy suốt bốn ngày.

*

Quay trở lại căn hộ, tôi đọc đi đọc lại bài báo. Sau đó, tôi thu thập thông tin về cô từ trên internet.

Touka Natsunagi không phải tên thật của cô, nhưng chỉ có một sự khác biệt rất nhỏ giữa tên thật của cô và cái danh xưng kia. Một âm tiết trong họ của cô đã bị thay đổi, và cũng chỉ có thế. Chắc cô nghĩ rằng sự cải trang tối thiểu này là đủ với tôi. Hoặc có thể trong trường hợp cô vô tình nói ra tên thật của mình, cô chắc chắn sẽ có thể lấp liếm cho qua chuyện.

Vào lúc ấy, cô là kỹ sư Phỏng Ức trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Cô được một phòng khám lớn nhận vào từ khi chỉ mới 16, vừa sáng tác Phỏng Ức vừa đi học trung học phổ thông.

Chỉ trong ba năm, khối lượng Phỏng Ức cô tạo ra đã hơn 50 năm. Đây là một tốc độ kinh hồn, bất kể tuổi tác ra sao. Số lượng không chỉ ấn tượng, mà còn cả chất lượng nữa. Không cần phải nói, cô thu hút sự chú ý của giới kỹ sư Phỏng Ức trên toàn thế giới. Nhưng ngay trước sinh nhật hai mươi tuổi của mình, cô nộp đơn xin từ chức và không ai thấy tung tích của cô nữa. Dù sao thì việc này cũng được đưa lên các trang tin tức trong vùng. Những người đang trông chờ tác phẩm của cô đã không khỏi thất vọng. Những Phỏng Ức mà cô tạo ra có một sự khác biệt căn bản với những kỹ sư khác; không một ai có thể bắt chước theo cô.

Cô gọi sự khác biệt không so sánh được ấy là “một lời cầu nguyện.”

Trong một cuộc phỏng vấn ngắn với một trang báo, Touka trả lời những lời phỏng vấn được phóng viên đưa ra với những câu nói cơ bản và vô hại. Người phỏng vấn cố dài cố dai để khiến cô bộc lộ một phản ứng trẻ con hoặc một tuyên ngôn độc địa từ thần đồng 17 tuổi, nhưng anh ta càng lấn tới, cô lại càng thu vào chiếc vỏ của mình. Thế nên cô toàn trả lời bằng những câu khiêm tốn, an toàn và tẻ nhạt.

Về cuối có hai câu hỏi đã khiến cô phải bộc lộ ra suy nghĩ của mình. Câu đầu tiên là: “có người nói những Phỏng Ức mà em tạo ra hoàn toàn khác biệt so với những người kỹ sư khác. Em có thể mô tả sự “khác biệt” đó rõ hơn được không?”

Em nghĩ câu trả lời của mình là “một lời cầu nguyện.”

Khi người phóng viên cố tìm hiểu kỹ hơn về dụng ý của cô khi nói thế, Touka chỉ đưa ra một lời giải thích đơn giản. “Về cơ bản, ý em là sự chân thành.”

Nhưng trong thực tế, đó có lẽ là một thứ mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được ngoài từ “cầu nguyện”.

Ít nhất thì, đó là điều tôi cảm nhận được.

Người phóng viên tiếp tục hỏi đích đến cao nhất của cô khi làm kỹ sư Phỏng Ức là gì. Touka trả lời như thế này.

Em muốn tạo ra những Phỏng Ức mạnh mẽ đến nỗi cuộc đời của người đó rơi vào hỗn loạn.

Và tôi là chuột bạch sao?

Mục tiêu của cô ấy là dùng Phỏng Ức để đảo lộn cuộc sống của tôi ư?

Những nụ cười, những giọt nước mắt của cô, tất cả đều là một màn kịch để tim tôi loạn nhịp?

Tôi đoán là mình nên cảm thấy khó chịu. Tôi đoán là mình nên cảm thấy phẫn nộ vì đã bị lợi dụng cho cái sự tự mãn của cô. Một tháng trước, có lẽ tôi đã cảm thấy như thế.

Nhưng con người tôi bây giờ không thể nào cảm thấy như vậy. Bây giờ mới biết được sự thật thì đã quá muộn rồi. Bất kỳ nỗ lực nào để hướng những cảm xúc tiêu cực về phía cô ấy cũng sẽ bị những kỷ niệm của mùa hè này gạt phăng đi. Không chỉ là việc “mình không thể ghét cô ấy.” Tấm ảnh này của Touka năm 17 tuổi, tôi nhìn đi nhìn lại, và lúc nào tim tôi cũng lại chất đầy sự mong nhớ.

Lạ lùng thay, Touka 17 tuổi trông có hơi già hơn so với Touka 20 tuổi mà tôi biết. Trong bức ảnh, mắt cô có hơi lơ đễnh, thậm chí bộ đồng phục học sinh trung học cô đang mặc trên người cũng mang cảm giác lạc lõng. Thực sự thì nó hợp với Touka của ngày nay hơn.

Thật ra. Khi nghĩ đến đây, tôi mới thấy con người 20 tuổi của cô ấy quá trẻ. Trong bức ảnh, cô đang 20, trong hiện tại, cô đang 17.

Sự nghịch đảo đó là sao? Vì cô ấy lo lắng nên tấm ảnh trông tệ đi? Hay vì nghỉ việc đã giải phóng cô ấy khỏi stress, làm cô ấy trông trẻ hơn? Hay cô đã cố gắng trông càng giống như trong Phỏng Ức càng tốt, để lừa tôi dễ hơn?

Touka 17 tuổi, người đang nở một nụ cười gượng gạo về phía máy quay trông như thể là một ảnh phản chiếu của cô ấy trong tương lai gần.

Những suy nghĩ của tôi không chịu đứng yên. Tất cả những gì tôi có thể nhờ cậy vào trong những đêm thức trắng đó là, bạn đoán đúng rồi đấy, rượu. Tôi đổ thứ nước lãng quên vào một cái cốc, và lạc đường trong những con hẻm đượm mùi rượu gin và có không khí của một tàn tích cổ.

Cha tôi cũng là một người yêu rượu chè. Có người uống say để thưởng thức thực tại và cũng có những người uống say để quên đi thực tại, và ông đích thị là người thuộc vế sau. Nếu ông không trở thành một con nghiện Phỏng Ức, chắc có lẽ ông đã trở thành một kẻ nghiện rượu, và nó còn nguy hiểm hơn. Dường như ông đang mang một nỗi đau thầm tín không ai có thể xoa dịu, lúc nào trông ông cũng như đang nghẹt thở.

Mục tiêu duy nhất của đời tôi là không bao giờ biến thành cha mình, thế nhưng có lẽ rốt cục tôi lại khá giống cha, có chăng chỉ khác ở cách thể hiện. Đây là cuộc đời mà tôi né tránh ánh mắt khỏi bất kỳ thứ gì bất tiện với mình, mặc cho tình hình có tiếp tục xấu đi, tôi vẫn nhìn ra chỗ khác.

Trong lúc nhìn lơ đễnh vào “nhật ký một dòng” treo trên tường, tôi nhận ra là mắt mình đang nhòe dần. Tôi nhắm mắt lại, và cảm thấy như đang ở trên một con thuyền giữa những cơn sóng cao ngất. Tôi loạng choạng đi vào phòng tắm và tống hết những thứ trong dạ dày ra ngoài. Đã là một tháng kể từ khi tôi uống nhiều đến nỗi nôn ọe. Đó chính là cái ngày tôi quyết định uống Lethe, nhưng không làm được, sau đó nhận nhầm người rồi uống trong thất vọng, bị đá đít khỏi quán bar, đi bộ về căn hộ, và rồi gặp được cô.

Touka Natsunagi.

Chỉ còn duy nhất một thứ mà tôi lấn cấn. Vào ngày cuối cùng, Touka đã bảo với tôi điều này về lý do tại sao mà cô lại cư xử như một người bạn thơ ấu của tôi.

“Rồi cậu sẽ biết thôi. Đó là một mục tiêu hết sức phức tạp, nhưng tớ nghĩ cậu có thể hiểu được đại khái về nó.”

Nhưng liệu khiến cho “cuộc đời của người đó rơi vào hỗn loạn” có là một mục tiêu phức tạp được không?

Và thứ mà “cậu có thể hiểu được đại khái về nó” không phải để nói về một điều mà một người bình thường sẽ khó mà hiểu ra được sao?

Tôi không thể ngăn được cảm giác rằng mình đang bỏ qua một thứ quan trọng.

Nếu bạn chỉ muốn làm loạn cuộc đời của tôi, còn có vô số cách khác mà.

Chỉ cần để nguyên những nội dung của Thanh Thanh ở đấy, xuất hiện trước mắt tôi như một “cô gái trông giống người bạn bé thơ trong Phỏng Ức” và dựng nên một màn kịch gặp gỡ duyên phận là chắc chắn sẽ bẫy được tôi mà chẳng mang lại mối nghi hoặc không cần thiết nào cả. Khó mà hình dung được là cô ấy không đủ khả năng để nhận ra điều đó.

Ấy thế mà cô vẫn xuất hiện như chính người bạn thuở bé trong Phỏng Ức. Cô đã chủ ý chọn một lối đi với khả năng thành công thấp. Điều đó cho thấy cô ấy đã rất tự tin với sức ảnh hưởng của Phỏng Ức do mình tạo ra chăng?

Không chỉ vậy đâu. Cô phải trở thành người bạn thơ ấu mà tôi yêu mến, không thể là ai khác được. Cho tới lúc tôi tìm hiểu ra lý do tại sao lại như vậy, tôi sẽ không thể nói là mình hiểu được ý muốn thực sự của cô.

Những ý nghĩ trong đầu càng chạy nhanh hơn nữa.

*

Vào một lúc nào đó, bầu trời đã bắt đầu sáng lên. Ngay cả với sức mạnh của rượu, tôi vẫn chẳng chợp mắt được giây nào, và vì đã uống quá mức cho phép, nên cơ thể tôi cảm thấy ủ rũ đến tệ hại. Mắt mờ, đầu nặng trĩu, cổ họng nhức buốt, đói nữa.

Tôi bò ra khỏi giường. Có lẽ cái dạ dày rỗng đã xua đuổi giấc ngủ đi, nhưng người bạn cũ sẽ làm bữa sáng cho tôi giờ đã đi mất. Tôi kiểm tra tủ lạnh, chỉ có vài cọng bắp cải và nước cam ép. Khi tôi uống đến giọt cuối cùng, có cảm giác dường như nó chỉ làm dạ dày tôi tệ hơn. Tôi từ bỏ chuyện ngủ ngáy, đeo dép lê và đi ra ngoài trong bộ quần áo ngủ.

Ngay lúc tôi mở cửa, có gì di chuyển nơi khóe mắt. Giữa lúc đang trong tư thế đóng cửa, theo phản xạ tôi quay về hướng đó.

Đó là một cô gái. Tầm tuổi từ 17 đến 20. Cô ăn mặc như thể vừa mới đi xa để dự đám tang của một ai đó, rồi quay lại trên chuyến tàu sớm nhất có thể. Tay chân của cô phát ra thứ màu trắng nhờ nhờ, và mái tóc đen dài, mềm mại đang bị cơn gió trong hành lang thổi tung bay,

và thời gian ngừng lại.

Một cây đinh vô hình đóng chặt chúng tôi tại chỗ, cô trong tư thế đang mở cửa, tôi trong tư thế đang đóng cửa bằng mu bàn tay.

Dường như chúng tôi đã tạm quên đi khái niệm về từ ngữ, chỉ nhìn nhau trong một quãng thời gian dài.

Thứ đầu tiên hoạt động trở lại là khóe miệng tôi.

"...Touka?"

Tôi gọi tên cô.

"...Còn anh là ai?"

Người con gái ấy đã quên tên tôi.