Câu Chuyện Của Em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Your Story - Chương 11 - Chuyện của cô

Một chiếc phong bì to tướng được gửi tới tôi vào cuối tháng chín. Trong đó là hồ sơ cá nhân của Touka, đính kèm theo một lá thư từ cô ấy.

Tôi nhìn qua lá thư trước, rồi mới đọc sang hồ sơ cá nhân. Lá thư khá đơn giản: một lời thú nhận rằng cô bị mắc bệnh Tân Alzheimer’s, và một lời xin lỗi vì đã dùng Phỏng Ức để cố đánh lừa tôi. So với lá thư, độ dày của hồ sơ là khổng lồ, khiến cho tôi mất hơn bốn tiếng mới đọc xong.

Quên cả việc ăn ngủ, tôi xem nó hết lần này qua lần khác. Lúc còn là một kỹ sư Phỏng Ức, cô vẫn thường đọc hồ sơ của khách hàng rất nhiều để gắn chặt chúng vào bộ nhớ.

Mọi câu trả lời đều có trong này. Đây có vẻ như là hồ sơ được viết khi Touka 18 tuổi, nên tôi chỉ có thể phỏng đoán hoàn cảnh nào đã dẫn cô ấy tới việc bày ra kế hoạch Bạn Thời Thơ Ấu. Nhưng khi mà tôi đã biết hết về cuộc đời của cô, việc đoán ra không khó.

Sau khi nhận được hồ sơ cá nhân của người khách hàng Chihiro Amagai, như cảm nhận được số mệnh, cô tạo ra những Phỏng Ức dựa trên giả thuyết rằng “nếu như chúng tôi đã gặp nhau vào năm bảy tuổi thì sao?”, rồi cấy vào não bộ của cả hai để chúng tôi có thể cứu lấy nửa còn lại trong trí nhớ. Không chỉ có vậy, để biến lời nói dối ấy thành hiện thực, cô đã đóng vai người bạn thuở bé vì tôi.

Cô đã chọn sống phần đời còn lại như là “Touka Natsunagi”.

Đó có lẽ là toàn bộ sự thật.

Đúng là đồ ngốc, tôi nghĩ vậy. Đáng ra chỉ cần đưa cái hồ sơ này cho tôi và bảo rằng “Định mệnh chúng ta là dành cho nhau,” là đủ rồi. Nếu tôi đã trông thấy hồ sơ của cô ấy từ ban đầu, tôi đã có thể bỏ qua và đem lòng yêu cô ấy. Chúng tôi đã có thể là một cặp đôi hoàn hảo ngay từ lúc mới quen mà không phải dựa vào những ký ức giả dối.

Tôi thật sự buồn khi nghĩ đến việc cô ấy chỉ có thể tin vào sức mạnh của sự giả dối cho tới phút chót. Tôi tiếc cho sự bất cẩn của cô, quá mù quáng đuổi theo một thứ hạnh phúc mơ hồ được thổi bùng lên như một cái bong bóng xà phòng, để rồi bỏ qua một hạnh phúc chắc chắn nằm ngay trước mặt.

Và hơn bất cứ thứ gì, tôi nguyền rủa chính mình đã quá sợ sệt nỗi đau đến nỗi không nhận ra tín hiệu cầu cứu của cô.

Thứ tôi đã làm không thể rút lại được nữa.

Chỉ có tôi mới có thể cứu được Touka, tôi chắc chắn như vậy. Tôi có thể hiểu nỗi cô đơn của cô ấy 100%, hiểu nỗi tuyệt vọng của cô ấy 100%, hiểu nỗi sợ hãi của cô ấy 100%.

Đúng thế, lý do mà tôi tiếp tục không uống Lethe là bởi vì tôi đã hiểu được nỗi sợ của việc mất đi trí nhớ sau khi đã dùng qua thứ Lethe giả. Một nỗi sợ không đáy về việc mất đi chính bản thân mình, việc thế giới sụp đổ ngay dưới chân.

Cô đã chiến đấu với nó suốt thời gian này. Không có ai để nương tựa, không có ai hiểu, không có ai an ủi, động viên; trong lúc chiến đấu như thế một mình, nửa như một lời cầu nguyện, cô vẫn tiếp tục chờ đợi tôi thay đổi ý định.

Chắc có lẽ cứ để Touka lừa tôi thì tốt hơn. Giống anh chàng Okano đó, người đã gặp phải một kẻ lừa đảo và bị bán mất một bức tranh quý, nhưng vẫn tiếp tục tin vào sự tồn tại của người bạn cùng lớp Ikeda, đáng ra tôi hãy cứ diễn giải mọi chuyện theo hướng tiện lợi cho mình. Rồi cứ thế mà nhảy múa vui vẻ trong lòng bàn tay của cô ấy.

Hoặc nếu không làm vậy thì đáng ra tôi nên nghiên cứu Phỏng Ức thật kỹ lưỡng, như Emori đã làm. Biết đâu khi ấy tôi lại vô tình mò ra bài phỏng vấn đó của Touka. Mà kể cả khi không tìm ra được bài báo trên, nếu như chỉ cần biết rằng có những người kỹ sư Phỏng Ức trong độ tuổi vị thành niên tồn tại, có khả năng tôi sẽ tự đi đến được sự thật rằng cô là người đã tạo ra Thanh Thanh của tôi. Rồi, dù chỉ là một khả năng, nhưng tôi đã có thể xoa dịu được sự cô đơn, sự tuyệt vọng, sự sợ hãi của cô, cho dù chỉ một chút.

Tuy vậy, tôi lại đi theo lựa chọn tệ hại nhất. Tôi từ chối tin vào lời cô ấy, nhưng lại cũng không chủ động mà giải quyết nỗi nghi vấn của mình, để cho bí ẩn vẫn chỉ là bí ẩn sau một cuộc điều tra qua loa. Tại sao? Bởi vì trong lúc sợ bị cô lừa, nhưng bên cạnh đó, tôi cũng không muốn tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị. Tôi muốn lưu giữ cái vật “biết đâu đấy” trong khoảng không giữa niềm tin và nghi hoặc càng lâu càng tốt. Tôi muốn giả vờ ngu và nhận lấy tình cảm của Touka từ một nơi an toàn không thể làm tôi đau đớn.

Thế rồi cô ấy quên đi mọi thứ. Cô không thể nào nhớ nổi điều gì ngoài mấy ngày gần đây nhất, nên cả quãng nghỉ hè ngắn ngủi chúng tôi dành bên nhau cũng đã biến mất không một dấu vết. Khi cô nhìn vào mặt tôi, dường như cô không biết tôi là ai.

Cái nhìn chằm chằm mà Touka tặng cho tôi khi hai đứa gặp lại trong hành lang khu tập thể gợi lại cho tôi ánh mắt của mẹ mình - người đã xóa đi ký ức về gia đình của bà bằng Lethe - khi tôi gặp lại bà một lần nữa. Khi được hỏi có nhớ tôi không, cô lắc đầu ra vẻ tạ lỗi.

Tôi thậm chí còn không tự hỏi rằng “chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Chỉ nghĩ rằng, à, lại một lần nữa mình bị lãng quên bởi những người thân yêu nhất.

Touka rời phòng mình và cầm theo một cái túi to. Tôi đoán là cô về để chuẩn bị nhập viện. Tôi nhìn theo cô đi khuất từ ban công, muốn đuổi theo cô để nói chuyện, nhưng đôi chân không chịu di chuyển. Tôi không tự tin rằng mình có thể giữ được thần kinh ổn định nếu cô ấy lại ném cho tôi cái nhìn vô cảm ấy một lần nữa.

Trong chưa đầy hai tháng, có lẽ cô sẽ quên đi cách đi đứng. Cô sẽ quên đi cách ăn uống. Cô sẽ quên đi cách cử động. Cô sẽ quên đi cách dùng miệng của mình. Cô sẽ quên đi cách thở. Sau đó sẽ chỉ còn cái chết không tránh khỏi.

Dù có muốn xin lỗi ra sao, cái người để tôi xin lỗi không còn trên thế giới này nữa rồi. Nên ít nhất thì, tôi muốn cống hiến tất cả những gì mà mình còn lại cho Touka. Tôi thầm thề nguyền trong tim mình. Không chỉ có mùa hè này, tôi sẽ sử dụng hết phần đời còn lại vì cô ấy. Kể cả cho đến khi cô đã từ bỏ thế giới này, mãi mãi.

*

Tôi muốn đi gặp Touka càng sớm càng tốt, nhưng có một vài thứ cần làm trước đã. Tôi đến một salon và cắt đi mái tóc mọc quá dài của mình, rồi vào thị trấn để mua một vài bộ quần áo mới. Tôi chọn một kiểu tóc chất lượng và những bộ quần áo thật đẹp để khiến cho cô liên tưởng đến “Chihiro Amagai” trong những Phỏng Ức của mình. Quay trở về căn hộ, tôi tắm một cái và mặc quần áo vừa mới mua lên người. Bây giờ mới là lúc tôi sẵn sàng.

Đứng trước gương, tôi nhìn qua một lượt khuôn mặt mình. Tôi không thể nhớ lần cuối thực sự ngắm nhìn chính bản thân qua một tấm gương là khi nào, nhưng có cảm giác như biểu cảm của tôi đã nhẹ nhõm đi ít nhiều so với trước đây. Tất nhiên, nhờ vào Touka cả.

Tôi lên xe buýt và đi tới bệnh viện mà tôi nghi là cô đang ở đó. Bầu trời không chứa một đám mây nào, nhưng cái nóng ngột ngạt đã bỏ đi từ bao giờ, nên trong xe khá dễ chịu. Lượng màu xanh có thể nhìn được từ ô cửa sổ càng lúc càng tăng, khi chiếc xe đi qua những con đường đồi gần đập nước và chạy xuyên qua một đường hầm ngắn, rồi dừng lại trước một cánh đồng hoa hướng dương nhỏ. Tôi trả tiền vé và xuống xe.

Khi chiếc xe đã bỏ đi, cả không gian bị sự im lặng bao bọc. Tôi đứng đó và nhìn cảnh vật xung quanh. Vùng đất này bị vây quanh bởi những bụi cây dày, với những căn nhà lụp đụp nằm lưa thưa. Không khí mát lành pha lẫn với mùi đất ẩm.

Bệnh viện nằm ở phía bên kia công viên mà chúng tôi liên tục ghé đến trong những chuyến đạp xe cùng nhau. Không có gì chắc chắn rằng Touka đang ở đây. Chỉ là nếu có, nó sẽ giải thích cho sự tò mò quá mức của cô về cái bệnh viện ấy.

Khi tôi đứng bên ngoài và bình thản nhìn lên tầng hai, tôi thấy có người đang đứng bên cửa sổ.

Tôi tập trung vào khuôn mặt của người nọ.

Đó là bạn thuở ấu thơ của tôi.

Lần này phải cố gắng mới được, tôi nghĩ.

.

Căn phòng bệnh mang theo cả một mùi chết chóc nồng nặc. Không phải mùi của xác chết, hay của hương khói. Có thứ gì ở đó khiến bạn cảm nhận được mùi chết chóc. Có thể nói rằng nó thiếu đi cảm giác nên tồn tại ở một nơi có người đang sống.

Touka đang ở trong phòng. Lần gặp cuối cùng của chúng tôi còn chưa đầy một tuần, nhưng cô trông đã có vẻ gầy gò hơn. Hoặc có thể bóng dáng của cái chết trong phòng đã làm cô trông như vậy.

Cô đứng bên cửa, ngắm nhìn cảnh vật như mọi khi. Cô không mặc bộ quần áo ngủ trắng tinh như thường ngày, mà là bộ quần áo bệnh viện màu xanh nhạt. Có thể do kích cỡ không vừa, nên ống tay áo đã được xắn lên. Cuốn sổ màu xanh mà cô cầm trên tay có lẽ là một cách để cô lưu giữ những ký ức ra bên ngoài. Việc ấy cho tôi biết căn bệnh đã phát tác đến đâu. Không có gì được ghi trên bìa, cộng thêm một chiếc bút bi rẻ tiền được kẹp cùng nó.

Tôi dừng lại trước ngưỡng cửa phòng Touka và lơ đãng nhìn cô một lúc lâu. Cô có vẻ như đã tìm thấy bình yên trong phòng bệnh của mình, tận hưởng cảm giác thư giãn ở cái chốn ảm đạm này. Có cảm giác như chính căn phòng đã chấp nhận sự hiện diện của Touka.

Cảm giác hài hòa mang lại cho tôi một trực cảm mạnh mẽ rằng cô có lẽ sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa. Và có thể sẽ đúng như vậy. Nếu có cơ hội nào để cô rời căn phòng bệnh này, thì trước tiên cô phải trở thành “một người trước đây từng là cô” đã. Tôi không thể chịu nổi suy nghĩ đó nữa.

Touka sẽ sớm đón nhận một cái chết thứ hai.

Tôi không thể nói chuyện với cô ấy. Tôi không có dũng khí để phá bỏ mối quan hệ thân thiết giữa cô và căn phòng này. Bên cạnh đó, tôi muốn ngắm nhìn cô từ một khoảng cách như thế này càng lâu càng tốt. Bởi đây là lần đầu tôi được trông thấy cô khi ở một mình.

Cuối cùng, Touka từ từ quay đầu lại và nhận ra sự hiện diện của người khách đến thăm. Cô hơi nghiêng đầu, gạt những sợi tóc trên má và nhìn thẳng vào mặt tôi. Rồi cô gọi tên tôi với một giọng khản đặc.

“...Chihiro?”

Không phải là cô ấy vẫn còn ký ức. Cô chỉ tìm thấy những nét tương đồng giữa tôi và “Chihiro Amagai” trong các Phỏng Ức của mình, và phỏng đoán một cách tự nhiên từ đó, giống cái cách tôi đã gọi tên cô theo phản xạ vào lần đầu chúng tôi nhìn nhau tận mặt. Sự trùng khớp với một vài kỷ niệm trong những Phỏng Ức ấy có lẽ đã giúp sức thêm cho trí tưởng tượng của cô.

“Touka.”

Tôi nói tên cô một cách rất tự nhiên. Tiếng nói dịu dàng đến nỗi tôi không nghĩ âm thanh đó phát ra từ cổ họng của mình. Dù cho không chủ ý, như tôi đã hoàn toàn nhập vào vai “Chihiro Amagai”.

Tôi sẽ trở thành “người hùng” của Touka Natsunagi.

Touka nhìn tôi một lượt như thể cô đang trông thấy một thứ không tin nổi, tựa như muốn nói rằng “điều này là không thể, đây chắc chắn là nhầm lẫn.” Cô nhìn quanh phòng như thể tìm kiếm một đội quay phim nào đó. Nhưng chỉ có hai chúng tôi ở đây.

Cô hỏi tôi, trông cực kỳ bối rối.

“Anh... là ai?”

“Chihiro Amagai. Bạn thuở bé của cậu.”

Tôi lấy ra một cái ghế đẩu được xếp chồng trong góc và đặt nó bên cạnh giường rồi ngồi xuống. Nhưng Touka không động đậy khỏi ô cửa sổ. Với cái giường nằm giữa hai người, cô tặng tôi một cái nhìn cảnh giác.

“Tôi không có một người bạn thuở bé”, cô nói nhấn nhá.

“Thế thì làm cách nào để cậu biết tên tớ? Cậu vừa gọi tớ là “Chihiro” còn gì?”

Touka nhanh chóng lắc đầu vài phát, đưa tay trái lên ngực và hít một hơi sâu. Rồi cô nói như để thuyết phục chính mình.

“Chihiro Amagai là một Phỏng Nhân. Một con người tưởng tượng chỉ tồn tại trong đầu tôi. Tôi đã mất trí nhớ tới tận gốc rễ vì căn bệnh Tân Alzheimer’s của mình. Tất cả những gì còn lại trong đầu tôi là những ký ức giả tạo. Đúng là tôi có nhớ cái tên Chihiro Amagai, nhưng riêng điều đó cũng là lời tuyên bố rằng Chihiro Amagai không có thật. Bởi vì việc Phỏng Nhân được thiết kế theo người thật là điều cấm kỵ.” Sau khi nói một lượt, cô ném về phía tôi một câu hỏi. “Tôi hỏi lại. Anh là ai?”

Đúng là Tân Alzheimer’s chỉ lấy đi những hồi ức. Cô vẫn tự giữ lại được những kiến thức về tính chất của các Phỏng Ức - cũng như khả năng lý luận.

Tất nhiên, tôi đã lường trước được điều này xảy ra. Tôi thoáng chốc nghĩ đến việc đưa ra vài lý do thích hợp để bịp cô ấy, nhưng rồi nghĩ lại.

Tôi muốn thử lại từ đầu, với cùng cái cách mà cô đã dùng.

Tôi muốn tiếp tục Kế Hoạch Bạn Thời Thơ Ấu giống hệt như nó đã được vạch ra, và chứng mình rằng ý tưởng của cô không hề sai.

“Tớ là bạn thuở bé của cậu, Chihiro Amagai,” tôi lặp lại.

Cô ấy lừ lừ nhìn tôi. Như một con mèo lạc đánh giá khoảng cách giữa nó và người lạ.

“Cậu không cần phải tin vào tớ, nếu như cậu không muốn. Chỉ cần ghi nhớ điều này.” Tôi mượn lại lời nói của cô trước khi cô mất đi những ký ức. “Tớ sẽ về phe cậu, Touka. Cho dù có thế nào đi nữa.”

*

Sau khi suy nghĩ cả đêm, dường như Touka cũng có chung kết luận mà tôi từng đi đến.

“Tôi cho rằng anh chỉ là một kẻ lừa đảo đang nhắm tới chỗ tài sản thừa kế.”

Cô ấy nói ngay khi thấy mặt tôi vào ngày hôm sau.

Tôi không dám gạt phăng nó đi, mà chỉ hỏi dựa vào cách suy nghĩ nào mà cô đã kết luận như vậy.

“Tôi đã hỏi y tá của mình, và hóa ra là tôi khá giàu. Anh dự định lùa tôi vào bẫy một khi tôi đã mất đi hết trí nhớ và không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, có đúng không?”

Tôi không thể không bật cười trong cay đắng. Hẳn đây là cảm giác của Touka khi cô ấy cố lừa tôi.

“Cái gì vui quá vậy?” Má cô ửng lên khi cô nhìn tôi.

“À, tớ vừa được gợi nhắc lại một điều và trở nên xao xuyến ấy mà.”

“Đừng có mà lừa tôi. Anh có thể chứng minh rằng mình không phải là một kẻ lừa đảo không?”

“Tớ không thể,” tôi trả lời thật lòng. “Nhưng nếu tớ đang nhắm đến tài sản thừa kế như cậu nói, tại sao tớ lại muốn nhập vào vai của chính Chihiro Amagai cơ chứ? Không phải đóng giả làm một người rất giống Chihiro Amagai sẽ hiệu quả hơn trong việc tiếp cận trái tim cậu sao.”

Cô ấy suy nghĩ về câu phản biện của tôi mất một lúc, rồi lạnh lùng trả lời.

“Điều đó không hẳn đã đúng. Anh có thể đang có cái ấn tượng là tôi đã mất đi khả năng phân biệt giữa ký ức thật và ký ức mô phỏng. Suy cho cùng, phần lớn mọi người không hề biết rằng Phỏng Ức có khả năng chống lại việc bị Tân Alzheimer’s xóa bỏ. Hoặc có thể anh đã nghĩ rằng tâm trí tôi đã yếu ớt đến độ không quan tâm sự khác biệt giữa thực và giả nữa.”

“Hoặc có thể tớ đang đặt quá nhiều niềm tin vào sức ảnh hưởng của các Phỏng Ức,” tôi nói thêm trước khi cô ấy có thể. “Hoặc là, có lẽ có một lý do gì đó để tớ phải hành động như thể là một người bạn thơ ấu thực sự.”

“Đừng có nghĩ rằng anh có thể làm tôi phân tâm như thế. Dù có là gì đi nữa, cái người có tên Chihiro Amagai không tồn tại đâu.”

“Thế thì chắc là nếu cho cậu xem căn cước hay thẻ bảo hiểm của tớ thì cậu cũng không tin đâu nhỉ?”

“Đúng đấy. Những thứ đó muốn làm giả thế nào chả được. Hơn nữa, kể cả nếu anh chính là Chihiro Amagai, không có bằng chứng nào nói rằng anh là bạn thuở bé của tôi cả. Những cái Phỏng Ức này có thể đã được tạo ra để gài tôi vào bẫy.”

Tôi thở dài. Tôi thực sự đang được cho thấy chính mình khi xưa.

“Còn nữa, phải rồi, tôi không thể bỏ qua cái khả năng là anh đang bày trò cho vui. Có những người trong thế giới này thích đùa nghịch với trái tim người khác và cười cợt trong bóng tối.”

“Cậu đang bi quan hơi quá đấy thôi. Cậu không thể cân nhắc đến một khả năng rằng cậu bé mà mình đã cứu từ rất lâu về trước bây giờ đang cố để trả ơn hay sao?”

Cô cứng rắn lắc đầu. “Tôi không tưởng tượng nổi là mình lại được lòng người khác đến thế. Tôi biết mình còn bao lâu để sống, ấy vậy mà không một thành viên trong gia đình, bạn bè hay đồng nghiệp nào đến thăm tôi cả. Chắc chắn tôi đã sống một cuộc đời cô độc và vô nghĩa. Sự thiếu hụt hoàn toàn những album hay nhật ký cho tôi biết rằng quá khứ của mình chẳng đáng để mà nhớ. Có lẽ việc tôi mất đi tất cả ký ức của mình trước khi chết lại là điều tốt nhất.”

“Đúng vậy, quá khứ của cậu có thể đã rất cô độc,” tôi thừa nhận. “Nhưng chắc chắn nó không vô nghĩa. Đó là lý do tại sao tớ ở đây. Bởi vì cậu là “nữ anh hùng” của tớ, còn tớ là “anh hùng” của cậu.”

“...Điều đó chẳng phải thật ngốc nghếch sao?”

Chúng tôi trao đổi thêm với nhau một vài câu tương tự.

“Tôi không thể hình dung nổi là anh có thể hiểu dù chỉ một chút,” Touka nói, giọng cô run run, “nhưng kể cả nếu chúng là hư cấu, ký ức của tôi về Chihiro Amagai là chỗ dựa duy nhất của tôi. Không quá để nói chúng là cả thế giới của tôi. Còn anh đang xúc phạm cái tên linh thiêng ấy. Anh đang đóng giả cậu ấy để thu hút sự chú ý của tôi, nhưng nó chỉ có hiệu quả ngược lại mà thôi. Tôi căm thù anh vì đã khoác lên mình danh tính của Chihiro Amagai.”

“Đúng vậy, những ký ức ấy đối với cậu quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.” Tôi sử dụng chính lời cô nói để chống lại cô. “Cậu sẽ không xem xét tới việc có khả năng chúng đã thần kỳ tránh được việc bị quên mất sao?”

“Không. Nếu chỉ có những ký ức quan trọng là còn lại, sẽ có ít nhất vài trường hợp như thế được công bố rồi. Và chắc chắn những người mắc bệnh Tân Alzheimer’s khác có những ký ức tuyệt vời hơn tôi.”

“Nhưng đâu có ai gắn bó với những ký ức về riêng một người như cậu. Tớ có nói sai không?”

Những giây im lặng khéo léo mách bảo tôi về sự run rẩy trong trái tim cô ấy.

Nhưng cô vẫn cố chấp.

“Anh có nói gì đi nữa, những ký ức này chắc chắn từ Phỏng Ức mà ra. Đó là một câu chuyện quá sức hay ho để mà tin vào. Cái kỷ niệm nào cũng dễ chịu hết. Cái cảm giác rằng chúng được viết ra để trả lời cho những nguyện vọng của tôi rõ như ban ngày. Đây chắc chắn là những Phỏng Ức được viết dựa trên hồ sơ cá nhân của tôi. Chắc hẳn tôi đã nghĩ rằng dù cho cuộc đời tôi sống có tối tăm, tôi vẫn sẽ tìm được sự cứu vãn trong những câu chuyện giả tưởng.”

Tôi vừa định đưa ra lời phản biện tiếp theo thì một giai điệu như phát ra từ hộp nhạc bắt đầu cất lên để thông báo hết giờ đến thăm.

Bài Ánh sáng Đom đóm.

Cuộc đối thoại của chúng tôi ngưng lại khi cả hai đều lắng nghe bài hát ấy.

Không nghi ngờ gì rằng cả cô và tôi đều đang cùng nghĩ về một thứ.

“Đúng là một lời nguyền thật nhỉ,” tôi bật cười.

Touka phớt lờ tôi, nhưng tôi đã không bỏ qua việc vẻ mặt cứng nhắc của cô đã kéo dãn ra một chút.

“Tớ đi về đây, xin lỗi vì đã làm phiền. Gặp lại cậu vào ngày mai nhé.”

Lúc tôi đứng dậy và quay đi, cô bỗng nói.

“Tạm biệt, Quý ngài Lừa Đảo.”

Giọng cô thẳng thừng, nhưng tôi không cảm nhận được sự thù địch nào.

Tôi quay lại, bảo với cô ấy, “mai tớ sẽ đến sớm hơn,” và bỏ lại căn phòng phía sau.

.

Trong vài ngày tiếp theo, Touka tiếp tục gọi tôi là “Quý ngài Lừa Đảo”. Tôi định nói cái gì thì cô cũng chỉ coi nó như lời phỉnh nịnh của một kẻ bất lương, và thậm chí còn mỉa mai châm biếm, “hôm nay anh lại hoàn thành xuất sắc công việc nhỉ.”

Nhưng sớm muộn tôi cũng nhận ra đó chỉ là một vở kịch. Là một người tư duy nhanh hơn tôi, cô ấy đã nhận ra từ rất sớm việc chẳng có lý do gì để tôi cư xử như một người bạn thuở bé của cô. Cả việc tôi đang cho cô thấy tình cảm chân thành.

Có vẻ như Touka không sợ việc bị tôi lừa, mà là việc trở nên gần gũi với tôi ở bất cứ mức độ nào. Cô đối xử lạnh nhạt rất có thể vì đang muốn vạch ra một ranh giới trong mối quan hệ của cả hai. Mỗi khi sự cảnh giác yếu đi và thấy bản thân sắp sửa tỏ ra trìu mến, cô sẽ tăng gấp đôi việc đối xử với tôi như một kẻ lừa đảo để nới rộng khoảng cách giữa hai người và giữ lại cho mình sự tự chủ.

Tôi có thể hiểu cảm giác của cô ấy. Chắc chắn rằng cô sẽ sớm rời khỏi thế giới này, nên cô muốn mang theo càng ít hành lý càng tốt. Giờ đây định nghĩa của cô về “những thứ mà mình sắp đạt được” và “những thứ mà mình sắp mất đi” là như nhau. Cuộc sống càng có giá trị, lời đe dọa từ cái chết càng lớn. Cô muốn giữ cho giá trị cuộc sống của mình ở con số không, để đến khi cô thành hồn ma, đó cũng là lúc thích hợp để cô từ bỏ tất cả.

Cũng phải nói rằng, cô dường như chưa đạt tới sự buông xuôi đến độ hoàn toàn gạt tôi sang một bên, nên cô mừng ra mặt khi thấy tôi xuất hiện trước phòng bệnh của cô ấy, và cô đơn ra mặt khi tôi rời đi. Kể cả có một lần tôi xúc động đến nỗi buộc phải ôm cô thật chặt, cô cũng không tỏ ra chống cự, và khi tôi buông ra, cô đang bặm môi với vẻ miễn cưỡng. Thi thoảng cô sẽ buột miệng mà gọi tôi là Chihiro, mặc dù sau đó cô luôn luôn nhanh chóng chèn thêm mấy chữ “...giả vờ, anh đó Quý ngài Lừa Đảo.”

Để dành nhiều thời gian bên cô ấy nhất có thể, tôi yêu cầu tạm thôi học và bỏ việc. Trong lúc không ở bệnh viện, tôi đọc những tài liệu về bệnh Tân Alzheimer’s, tìm kiếm những cách để duy trí sự sống của cô mặc dù biết điều đó là vô nghĩa. Tất nhiên, những cố gắng ấy chẳng mang lại tác dụng gì cả.

*

Mặt Touka tối sầm lại khi tôi hỏi cô ấy sao không nghe nhạc trong này.

“Tôi không mang thứ gì đến đây. Mọi thứ âm nhạc tôi có chỉ là mấy cái đĩa. Vì tôi cũng chỉ mang được một vài cái, nên tôi đã chọn bỏ hết chúng lại...”

“Giờ cậu có hối hận không?”

“Chỉ một chút thôi,” cô gật đầu. “Căn phòng này yên tĩnh và dễ chịu vào ban ngày, nhưng ban đêm thì hơi im ắng quá.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.”

Tôi lấy ra một máy phát nhạc bỏ túi và đưa cho cô ấy.

“Tớ đã cho hết những bài cậu thích vào trong này.”

Touka lo lắng nhận lấy nó từ tay tôi. Cô chạm vào màn hình để xem cách nó hoạt động, rồi cắm tai nghe vào và ấn nút chạy.

Trong khoảng thời gian sau đó, cô lắng nghe tiếng nhạc. Vẻ mặt cô không đổi, nhưng từ những cái lắc nhẹ của người cô, tôi biết cô rất thích nó. Có vẻ như tôi đã làm cô ấy vui.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ đi ra ngoài một chút để không làm phiền cô ấy. Lúc tôi lặng lẽ đứng dậy, đầu cô hất lên. Cô mau chóng bỏ tai nghe ra và ậm ừ “Ừm...”

“...Anh đi đâu thế?”

Tôi bảo với cô ấy rằng mình định ra ngoài hút thuốc, thế là cô thở dài “vậy sao,” rồi lại đeo tai nghe lên, quay trở về với dòng chảy của những âm thanh.

Tôi làm theo lời nói dối bất giác của mình và đi vào một phòng hút thuốc nằm ngoài khu bệnh viện. Sau chỉ có ba hơi, tôi tắt nó đi, đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, suy nghĩ về việc Touka cố ngăn tôi bỏ đi, để trái tim tôi lặng lẽ run rẩy.

Cho dù lý do có là gì, cô ấy giờ vẫn muốn có tôi. Điều đó làm cho tôi hạnh phúc vô cùng.

.

Khi tôi tới thăm vào ngày hôm sau, Touka vẫn đắm chìm trong âm nhạc. Tay cô ấy đặt lên tai, mắt nheo lại như một con mèo đang tắm nắng, trên đôi môi cô thoáng hiện ra nụ cười.

Khi tôi bắt chuyện với cô ấy, cô bỏ đôi tai nghe ra và bảo “xin chào, Quý ngài Lừa Đảo.” bằng một giọng thân mật.

“Tôi đã nghe hết nhạc trong này rồi.”

“Tất cả á?”, tôi lặp lại. “Tớ tưởng toàn bộ thời gian của tất cả các bài hát là hơn mười tiếng...”

“Đúng. Đó là lý do tôi chưa ngủ kể từ hôm qua.”

Cô lấy tay che miệng và ngáp, rồi dùng ngón trỏ dụi dụi mắt.

“Bài nào nghe cũng hợp. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu lặp lại lần hai thôi.”

Tôi cười. “Tớ mừng là nó làm cậu thích, nhưng cậu nên ngủ đi.”

Nhưng cô chẳng có vẻ gì là nghe thấy tôi. Cô ngồi trên giường, cho tôi xem màn hình của máy chơi nhạc, và nói với một vẻ mặt mơ màng. “Tôi đã nghe bài này hơn chục lần rồi...”

Cô ấy nhớ ra điều gì đó và đập tay vào nhau, đưa một đầu lên tai, đầu còn lại chìa ra cho tôi.

“Cùng nghe nó đi, Chihiro.”

Cô hoàn toàn quên bẵng việc gọi tôi là Quý ngài Lừa Đảo. Nhưng việc ấy xảy ra là hoàn toàn hợp lý. Trí nhớ của cô bị xóa, do vậy đây là lần đầu tiên cô được nghe danh sách nhạc mà mình đã thu thập trong toàn bộ quãng đời. Chẳng có niềm xa xỉ nào hơn cho một người yêu âm nhạc. (Có thể Tân Alzheimer’s không làm bạn quên đi khái niệm âm nhạc, nhưng nó làm bạn quên đi mối liên hệ của mình với thứ âm nhạc ấy.)

Tôi ngồi trên giường cùng cô ấy và đeo đầu còn lại lên tai phải. Cô chuyển sang chế độ nghe một tai và ấn nút chạy.

Những bài hát cũ mà tôi đã từng nghe rất nhiều lần cùng cô ấy trong kỳ nghỉ hè của hai đứa bắt đầu cất lên.

Trong bài hát thứ ba, mí mắt Touka bắt đầu sụp xuống. Sau khi làm những động tác lắc lư như một cái máy đếm nhịp trong một lúc, cô đổ cả người sang và thiếp đi trên đầu gối của tôi. Đáng ra nên để cô nằm lên giường, nhưng tôi không thể động đậy trong tư thế đó. Tôi cẩn thận với tay ra và hạ thấp tiếng của máy chơi nhạc, rồi ngắm nhìn không biết mệt mỏi gương mặt của cô ấy.

Đột nhiên, tôi có một suy nghĩ rất bình thường là mình sẽ mất đi con người này.

Tôi vẫn chưa thể hình dung được việc đó sẽ có ý nghĩa gì với tôi. Theo cái cách mà bạn không thể biết rằng tận thế có ý nghĩa gì với bạn. Nỗi đau chỉ đơn giản là quá khủng khiếp, khiến cho thước đo của tôi vô dụng.

Dù chuyện gì có xảy ra thì bây giờ, tôi cũng không nên bị ám ảnh bởi thương tiếc hay cố nguyền rủa số phận. Tôi nên gác hết những chuyện đó lại, và chỉ nên nghĩ xem làm cách nào để làm phong phú hơn khoảng thời gian mà Touka và tôi dành cho nhau. Nếu muốn đau khổ, tôi có thể làm thế sau khi mọi chuyện đã chấm dứt. Bởi vì chắc chắn tôi có nhiều thời gian cho việc đó hơn là những việc mà tôi biết phải làm.

.

Sau giấc ngủ, Touka cuối cùng cũng lấy lại được sự điềm tĩnh. Cô xin lỗi vì đã ngủ lên đùi tôi, rồi nhìn thẳng vào mặt tôi mà thở dài thườn thượt ra vẻ đầu hàng.

“Quý ngài Lừa Đảo ạ, anh thực sự biết cách làm tôi hạnh phúc đấy. Thật là đáng ghét.”

Tôi thầm tiếc rẻ cho sự trở lại của “Quý ngài Lừa Đảo.”

“Tôi mệt lắm rồi,” cô bơ phờ nói, gục mặt xuống giường. “Này, Quý ngài Lừa Đảo. Nếu bây giờ anh cho tôi biết sự thật, tôi sẽ cho anh toàn bộ di sản của tôi. Đằng nào thì tôi cũng chẳng có ai để mà cho đi.”

“Thế thì tớ sẽ nói ra sự thật. Tớ yêu cậu đến vô vọng mất rồi, Touka ạ.”

“Đồ bốc phét.”

“Tớ không nói khoác đâu, Touka. Cậu cũng nhận thấy điều đó mà, phải không?”

Cô lăn sang một bên, quay lưng về phía tôi.

“...Yêu một cô gái vô vị như tôi thì có hay ho gì chứ?”

“Tất cả mọi thứ.”

“Thật là một sở thích tệ hại.”

Tôi có thể nghe được trong giọng nói nụ cười của cô ấy.

*

Chậm rãi nhưng chắc chắn, Touka bắt đầu mỉm cười với tôi. Cô bắt đầu chuẩn bị sẵn cho tôi chỗ ngồi, gọi với theo “gặp lại anh vào ngày mai” khi cuộc viếng thăm kết thúc còn tôi đi về, và chuyện ngủ lên đùi tôi đã trở thành thường nhật (mặc dù cô luôn bảo nó là tai nạn).

Theo người y tá cho biết, Touka luôn miệng nói về tôi khi tôi không có ở đây. “Cô ấy nhìn ra cửa sổ suốt cả sáng, háo hức chờ đợi cậu xuất hiện,” người y tá thì thầm như thế.

Nếu cô đã chấp nhận tôi đến vậy, đáng ra cô hãy cứ hưởng ứng lời nói dối của tôi, thế nhưng Touka không chịu lui bước khỏi ranh giới cuối cùng ấy. Tôi chỉ ngặt là “Quý ngài Lừa Đảo” nhắm đến đống tài sản thừa kế, và cô ấy chỉ đơn giàn là cả gan mà tận hưởng thời gian với một kẻ lừa đảo; cô ấy không chịu phá bỏ lập trường này. Giống như một người cụ thể nào đó đã từng làm.

Một buổi tối, giọng Touka nghe rầu rĩ khi cô dựa vào vai tôi.

“Tôi chắc phải là con mồi béo bở trong mắt anh đấy nhỉ, Quý ngài Lừa Đảo. Tôi đã yếu đến mức chỉ cần anh ân cần với tôi hơn chút nữa thôi, tôi nghĩ mình sẽ khuất phục.”

Mà tôi đoán là mình đã ít nhiều chịu thua rồi, cô khẽ khàng nói thêm.

“Thế thì tớ sẽ rất vui nếu cậu lùi bước hơn một chút nữa và công nhận tớ là bạn thời thơ ấu của cậu.”

“Tôi không thể làm thế.”

“Tớ mờ ám đến vậy sao?”

Sau ba nhịp im lặng, cô trả lời.

“Tôi có biết chút chút rằng tình cảm của anh không phải là lừa đảo. Nhưng...”

“Nhưng?”

“Ý tôi là,” cô nói bằng giọng khản đặc, “tất cả ký ức của tôi đã bị xóa sạch, nhưng ký ức về một cậu con trai duy nhất vẫn còn lưu lại. Tôi đã bị bỏ mặc bởi gia đình và không có bạn bè nào, nhưng cậu con trai ấy vẫn đến thăm tôi, không một ngày nào ngơi. Anh nói anh thích tôi kể cả khi tôi vô dụng và không thể làm việc được nữa. Ai mà có thể tin vào một câu chuyện được sắp đặt chủ ý như vậy chứ?”

“...Đúng rồi. Tớ cũng nghĩ thế.”

Cô nhảy dựng lên và nhìn như muốn khoan một lỗ trên mặt tôi.

“Anh thừa nhận là mình đang nói dối?”

“Không hề.” Tôi chầm chậm lắc đầu, “tớ nghĩ việc cậu không tin tớ là không thể tránh khỏi. Tớ quen thuộc một cách đau đớn với cảm giác nhìn thấy những thứ quá hoàn hảo là những cái bẫy.... Nhưng đôi khi chuyện ấy có xảy ra trong cuộc đời, vì một sai sót nào đó. Một cuộc đời chỉ có hạnh phúc khó mà xảy ra, nhưng cũng tương tự, một cuộc đời chỉ toàn đau khổ cũng rất khó để xảy ra. Cậu không thể đặt niềm tin vào hạnh phúc của mình hơn được sao?”

Những lời ấy còn dành cho bản thân tôi trong quá khứ nữa.

Tôi nên tin vào hạnh phúc mà tôi có hồi ấy.

Touka trở nên im lặng để ngẫm nghĩ về câu nói của tôi, nhưng nhanh chóng thở ra.

“Dù sao đi nữa, có được hạnh phúc muộn thế này cũng như không.”

Cô đặt bàn tay trái lên ngực để kìm nén nhịp tim của mình, và mỉm cười yếu ớt.

“Thế nên tôi chỉ cần anh là Quý ngài Lừa Đảo mà thôi.”

.

Nhưng đó là ngày cuối cùng cô có thể giữ được vai diễn ấy.

Ngày hôm sau, tôi được chào đón bởi cảnh tượng Touka ngồi trên giường, tay ôm đầu gối, cả người run lẩy bẩy.

Khi tôi cất tiếng, cô ngẩng đầu lên và nức nở gọi tên tôi, “Chihiro.” Không phải là Quý ngài Lừa Đảo.

Rồi cô trèo ra khỏi giường, loạng choạng tiến lại và vùi đầu vào ngực tôi.

Trong lúc vuốt lưng cô ấy, tôi cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng thật sự thì, tôi không cần phải nghĩ quá lâu.

Thời điểm phải tới, đã tới. Chỉ có thế.

Thấy Touka đã bình tĩnh lại một chút, tôi hỏi.

“Phỏng Ức của cậu cũng đã biến mất rồi sao?”

Cô gật nhẹ trên ngực tôi.

Tai tôi khẽ rung lên.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy lảo đảo, như thể thế giới đã lệch đi vài milimét.

Sự xóa bỏ của những Phỏng Ức.

Điều đó báo hiệu rằng cô đang thực sự tiến tới con số không.

Có nghĩa là chúng tôi còn chưa đến một tháng nữa.

Thứ tiếp theo con quỷ ấy chạm đến là mạng sống của cô.

Từ lúc biết được rằng mình đã mắc Tân Alzheimer’s, cô biết ngày này sẽ đến.

Đến lúc này cô hẳn đã chấp nhận nó. Hẳn cô đã phải sẵn sàng.

Nhưng rốt cục thì, tôi chẳng biết gì hết.

Hôm đó, tôi học được lý do thực sự tại sao Lethe lại được phát triển.

Ở tuổi 20, cuối cùng tôi đã hiểu ra tại sao con người lại phải nhờ đến sức mạnh của những cỗ máy tí hon để cố mà quên đi.

Cô khóc hàng giờ đồng hồ. Như thể đang cố ép hết ra những giọt nước mắt mà cô đã nuốt ngược vào trong suốt cả cuộc đời.

Đến lúc mà mặt trời hướng tây đã đổ tràn căn phòng bệnh với một màu cam nhạt, cô cuối cùng cũng thôi không khóc nữa.

Trong khóe mắt đã mờ đi của mình, tôi thấy chiếc bóng dài của cô khẽ lay động.

“Này... kể tớ nghe về quá khứ đi.”

Touka nói bằng một giọng khô khốc.

“Kể về tớ và Chihiro.”

*

Tôi kể cho Touka về những ký ức không có thật.

Cái ngày cả hai gặp nhau lần đầu, khi tôi chắc mẩm rằng cô ấy là một con ma. Đạp xe quanh phố với cô ấy ngồi trên yên sau. Đến chơi nhà cô ấy vào mỗi ngày của kỳ nghỉ hè và nói chuyện với nhau qua ô cửa kính. Gặp lại nhau và kỳ học tiếp theo. Được chỉ định làm người bạn duy nhất trông nom cô ấy, vì cô không hòa nhập được ở trường. Đến nhà đón cô ấy mỗi ngày và cùng nhau đi tới trường. Ở bên nhau từng ngày đi học, từng ngày cuối tuần, từng phút giây. Cô thường xuyên nắm tay tôi. Bọn bạn cùng lớp đùa cợt mối quan hệ của chúng tôi trong mấy năm cuối cấp. Một trái tim có tên chúng tôi được vẽ lên bảng. Tôi cố xóa nó đi, còn cô bảo để nóđấy. Nghe đi nghe lại những đĩa nhạc trong một thư phòng tẻ nhạt. Cô tự hào giải thích ý nghĩa bài hát. Ngủ lại nhà cô trong những ngày nghỉ. Xem phim chiếu bóng cùng nhau và cảm thấy khó xử khi có một cảnh phim táo bạo. Ngồi cạnh bên nhau trên một chuyến xe buýt đi leo núi. Cô suýt thì đuối sức trên núi, vậy là tôi để cô khoác lên vai. Nói cho bọn bạn trong một cái lều ngoài trời người con gái mà tôi thích là ai, và thế là tin đồn lan khắp lớp vào hôm sau. Cô ấy cũng bị như vậy. Chúng tôi bị bắt cặp cho một điệu nhảy dân gian, đầu cô cúi gằm suốt cả buổi. Cô bị một cơn hen nặng vào mùa hè năm lớp sáu. Suốt một lúc lâu sau đó, mỗi lần ho là cô lại lo toáng lên. Tôi viết “mong bệnh hen của Touka biến mất” vào trong điều ước Tanabata, và mắt cô nhòe đi khi nhìn thấy nó. Tham gia câu lạc bộ khi vào học cấp hai và có it thời gian bên nhau hơn. Lần đầu học khác lớp vào năm thứ hai. Điều đó bắt đầu khiến chúng tôi nhìn nửa kia như một đối tượng tiềm năng. Cách cư xử của chúng tôi trở nên vụng về hơn một chút. Cô ấy luôn đợi trong lớp chờ tôi kết thúc các hoạt động của câu lạc bộ. Hai chúng tôi cùng học lời bài hát chế của Ánh sáng Đom đóm. Bị bạn cùng lớp trêu chọc vào năm thứ ba, theo một cách khác so với hồi tiểu học. Quyết định lan truyền đủ loại tin đồn thật giả lẫn lộn về mối quan hệ của chúng tôi, và đột nhiên không còn bị trêu nữa. Mặt cô đỏ rực khi nghe thấy những điều đó. Bị lựa chọn làm người chạy cuối trong phần thi chạy tiếp sức ở hội thi điền kinh. Tôi đổ gục sau khi chạy nhanh nhất có thể, và được cô chăm sóc trong phòng y tế. Lễ hội mùa hè năm 15 tuổi có hơi chút đặc biệt. Cô ấy trông tuyệt vời làm sao trong bộ yukata. Dựng lên những lớp phòng ngự và trao nhau một nụ hôn vụng trộm. Nụ hôn đó không phải là lần thứ ba, thứ tư, mà là thứ năm. Cả hai làm ra vẻ không cảm thấy gì để giữ cho mọi thứ như trước. Rút khỏi câu lạc bộ, có nhiều hơn thời gian cho nhau, thấy vui vì điều đó. Tôi mang rượu từ nhà sang để an ủi cô về vấn đề gia đình, cùng nhau uống. Rồi cả hai đều thoải mái quá trớn. Không thể nhìn vào mắt nhau vào hôm sau vì khó xử. Có người nhận ra điều đó trong lúc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, và gán ghép cả hai lại với nhau. Nói chuyện trong một lớp học tối om về những chuyện mà bình thường chúng tôi không nói. Vầng trăng đẹp tuyệt mà chúng tôi ngắm từ ban công. Bí mật hẹn hò nhau trong đêm của một chuyến dã ngoại. Đi cùng nhau khi các nhóm được cho thời gian thoải mái, và được những đứa khác ngầm tán thành. Đi tới thư viện học bài cùng nhau để chúng tôi có thể vào chung một trường cấp ba. Tuyết rơi lần đầu vào mùa đông năm ấy khi chúng tôi từ thư viện ra về. Trông theo cô ấy vui đùa dưới tuyết và đèn đường. Chủ ý không đeo găng tay để tôi có thể nắm tay cô trên đường về. Chúng tôi nói chuyện ít đến kỳ lạ sau Tết Nguyên Đán. Lúc ấy ngày chuyển nhà của cô đã được ấn định. Nhận được nhiều sô cô la honmei hơn bình thường vào ngày Valentine. Cô ấy phát hiện ra rằng tôi giữ lại những chiếc hộp sô cô la rỗng mà cô tặng hàng năm và bật cười. Đột nhiên tìm hiểu ra chuyện chuyển nhà và gay gắt với cô. Lần đầu tiên làm cô khóc. Đến nhà cô vào một ngày sau đó để xin lỗi và làm lành. Hứa sẽ gặp nhau kể cả khi chúng tôi đã đi những con đường riêng biệt. Cô càng ngày càng mít ướt hơn khi lễ tốt nghiệp đến gần. Cô cười trong lúc khóc, khóc trong lúc cười. Đi quanh thị trấn sau buổi lễ tốt nghiệp và nói về những kỷ niệm của hai đứa. Gặp nhau trong thư phòng trống vào hôm trước khi cô chuyển nhà, nói chuyện về anh hùng và nữ anh hùng. Những thứ có thể đã xảy ra giữa hai đứa. Những thứ chúng tôi muốn được xảy ra. Những thứ đáng ra đã xảy ra.

Tôi tiếp tục nói về mọi thứ mà mình nhớ được. Touka lắng nghe với một nét bình yên trên mặt, như đang nghe một lời ru. Khi nghe thấy một kỷ niệm mà cô vẫn nhớ, cô sẽ cười và nói “có cái đó,” còn khi cô nghe thấy một kỷ niệm mà cô đã quên, cô sẽ cười và nói “có cái đó sao”. Rồi cô viết ngắn gọn lên cuốn sổ màu xanh đang cầm.

Khi tôi kể về một ký ức hồi 7 tuổi, cô sẽ trở thành một cô bé 7 tuổi, và khi tôi kể về một ký ức hồi 10 tuổi, cô sẽ trở thành một cô bé 10 tuổi. Tất nhiên, điều tương tự cũng xảy ra với tôi. Bằng cách đó, chúng tôi sống lại quãng thời gian từ 7 cho tới 15 tuổi.

.

Tôi nhận ra là mình đang nói về những kỷ niệm không có chứa trong Phỏng Ức chỉ đến khi tôi đã đi gần đến cuối câu chuyện.

Thanh Thanh mà Touka tạo ra để lại khá nhiều khoảng trống. Có lẽ vì cô không có đủ thời gian để hoàn thiện nó, hoặc có thể cô nghĩ cho vào đó số lượng tối thiểu những khoảnh khắc hiệu quả là đủ. Dù có thế nào, có khá nhiều chỗ để tự do mà diễn giải. Vô tình, tôi đã sử dụng chính trí tưởng tượng của mình để lấp vào những chỗ trống.

Bằng cách thêm vào những kỷ niệm quan trọng dựa trên một ý tưởng cốt lõi, tôi có thể cung cấp những chi tiết phụ trợ cho các Phỏng Ức. Những mẩu nhỏ được pha trộn vào câu chuyện của Touka một cách cực kỳ tự nhiên, hòa quyện với nó, làm cho Thanh Thanh trở nên sống động hơn từng ngày. Trong lúc không đến bệnh viện, tôi tiếp tục ôn lại câu chuyện của chúng tôi. Tôi có thể làm quá khứ tươi đẹp hơn đến chừng nào cũng được tùy vào khả năng diễn giải của tôi - miễn là tôi tuân theo trí tưởng tượng của mình.

Nhưng kể cả khi đã cố lấp đầy mọi kẻ hở của khoảng trống ấy, những ký ức vẫn cứ thiếu hụt. Trong năm ngày, tôi đã kể xong mọi thứ có trong Phỏng Ức, không để sót lại điều gì. Khi tôi đã nói xong về cái ngày chúng tôi hứa sẽ gặp lại nhau và Touka chuyển đi, không còn lại gì sau đó.

Một thứ im lặng rỗng tuếch bao trùm.

Touka hỏi ngây thơ:

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

Chẳng có gì cả, tôi thì thầm trong đầu. Cậu chỉ làm Phỏng Ức từ 7 đến 15 tuổi. Câu chuyện được thắt nút gọn gàng ở đó, và cô gái biết đoạn còn lại ra sao đã rời khỏi thế giới này.

Cho dù vậy, tôi không thể đặt một dấu chấm hết lên câu chuyện tại đây. Câu chuyện này là sợi tơ cuối cùng buộc cô lại với nhân gian. Tôi cảm thấy giây phút cô mất đi sợi tơ ấy, cơ thể trống rỗng của cô sẽ bị thổi bay từ làn gió đầu tiên, đưa cô đi thật xa trong nháy mắt.

Nên tôi đã quyết định nhận lấy cây gậy tưởng tượng từ tay Touka.

Nếu câu chuyện của cô đã kết thúc, câu chuyện của tôi phải bắt đầu tại đây.

Bằng cách tương tự mà tôi đã dùng để lấp đầy những chỗ trống của Thanh Thanh, tôi thiết lập một mô phỏng cuộc đời của chúng tôi từ tuổi 15 cho đến 20 tuổi. Tôi tạo ra một “tiếp diễn” đúng nghĩa, trong đó chúng tôi, những người bị tách rời khỏi nhau đã vượt qua khoảng cách đó và có được một tình yêu còn nồng nhiệt hơn trước.

Thế là tôi đã kể nó ra. Touka có vẻ chấp nhận câu chuyện của tôi một cách tự nhiên, giống như trước đây.

Ngày qua ngày, tôi tiếp tục dệt nên những lời nói dối. Tôi giống như là Scheherazade từ Nghìn Lẻ Một Đêm vậy, cầu nguyện rằng chừng nào tôi còn có thể giữ cho câu chuyện tiếp tục, chừng đó Touka còn có thể sống.

Trong hai tuần ấy, có cảm giác như Touka và tôi là hai cá thể duy nhất còn lại trên thế giới. Chúng tôi chụm vào nhau như hai người sống sót cuối cùng của nhân loại, ngồi và nói về những kỷ niệm xưa cũ trên một mái hiên đầy nắng trong lúc ngắm nhìn kết thúc của thế giới.

Rất nhanh thôi, tôi sẽ trở thành người duy nhất sống sót.

*

Giấc mơ ấy chỉ xuất hiện một lần. Phương pháp chữa trị Tân Alzheimer’s đã được hoàn thiện, Touka được chọn làm bệnh nhân thí nghiệm. Khi cô ấy được chữa khỏi, toàn bộ ký ức của cô cũng được hồi phục. Tôi đến đón cô khi cô xuất viện, chúng tôi ôm chầm lấy nhau và chung niềm vui dưới bầu trời xanh vời vợi, và trong lúc ngoắc tay nhau hứa rằng sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm có thật thì tôi tỉnh giấc.

Một kết thúc có hậu rẻ tiền, tôi nghĩ vậy. Đột ngột, gượng ép, quá sức êm đềm. Nó có thể sẽ được cho phép trong một Phỏng Ức, nhưng chắc chắn sẽ bị chế nhạo ở bất cứ một phương tiện nào khác. Phép màu là một thứ chỉ được cho phép ở một nơi xa vời ngoài đường chỉ sinh mệnh.

Nhưng tôi không quan tâm. Nó có thể rẻ tiền, đột ngột, gượng ép, êm đềm phi thực tế. Tôi không quan tâm câu chuyện ấy được làm ra tệ hại đến đâu. Tôi cầu khẩn giấc mơ ấy biến thành sự thật.

Ý tôi là, nó còn chưa bắt đầu cơ mà. Mối quan hệ của chúng tôi mới chỉ ở vạch xuất phát. Một tình yêu chân thành nảy nở từ những nét tương đồng trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi, với nó, nỗi cô đơn đằng đẵng của chúng tôi đáng ra sẽ được đền đáp.

Nhưng trong thực tế, nó đã kết thúc trước khi kịp bắt đầu. Cảnh hậu đề đã được chiếu lên lúc cô thực sự hiểu tôi, và khán giả đã rời khỏi ghế ngồi của họ khi tôi thực sự hiểu cô. Tình yêu của chúng tôi giống như một con ve vào tháng mười, không còn nơi nào để đi, chỉ đơn giản là sẽ chết. Tất cả đã quá muộn.

Nếu như chúng tôi có thể trì hoãn chỉ thêm một tháng thôi thì sao? Niềm hạnh phúc và nỗi bất hạnh cũng sẽ chỉ tăng lên thêm một tháng, tôi kết luận trong lúc suy nghĩ khi đêm đã về khuya. Những nỗ lực mà tôi dành ra để tìm kiếm những khả năng đó có lẽ sẽ khiến lúc chia xa khó hơn rất nhiều.

Một tình yêu kết thúc ngay lúc nó bắt đầu, và một tình yêu kết thúc ngay trước khi nó bắt đầu - đâu là cái bi kịch hơn? Mặc dù có lẽ đây là một câu hỏi vô nghĩa. Cả hai đều là thứ bi kịch nhất, không thể xếp chúng theo thứ tự được.

*

Một câu chuyện là thứ mà bạn có thể tiếp tục viết thỏa thích. Lý do những câu chuyện luôn luôn đi đến hồi kết không phải bởi vì tác giả mong muốn như thế, mà là yêu cầu từ chính nó. Một khi đã nghe được tiếng gọi ấy, cho dù bạn có cảm thấy cốt truyện vẫn còn chưa đủ ra sao, bạn sẽ phải đi đến một thỏa hiệp thích hợp và để lại câu chuyện ở đó. Giống như các chủ cửa hàng khi nghe thấy bài Ánh sáng Đom đóm.

Một buổi chiều tháng mười, khi kim đồng hồ vừa quá số 3, tôi nghe tiếng gọi ấy. Tôi biết câu chuyện mà mình đang kể phải dừng lại.

Vẫn còn những khoảng trống mà tôi có thể nhét thêm những mẩu chuyện vào. Tuy nhiên, khoảng trống không phải là vấn đề. Không còn tồn tại thứ gì mà tôi cảm thấy có thể thêm được vào câu chuyện của mình.

Có nghĩa là câu chuyện đã kết thúc.

Mọi cái thêm vào sẽ là thừa thãi. Tôi biết điều này nhờ trực giác của một người kể chuyện.

Có vẻ như Touka, người ngồi bên cạnh tôi, cũng hiểu điều đó qua trực giác của một cựu kỹ sư Phỏng Ức. Cô không hỏi “chuyện gì xảy ra sau đó?” nữa. Cô nhắm mắt lại và chìm trong những âm vang trong vài phút, nhưng rồi nhanh chóng ra khỏi giường, đứng bên cửa sổ và vươn vai một cái. Rồi cô trút ra một hơi thở nhẹ và quay lại.

Tôi biết là cô sắp sửa nói điều gì đó. Nhưng tôi cảm thấy mình không thể để cô nói điều đó ra. Nếu để cô nói, sẽ không thể quay ngược lại nữa.

Tôi gắng gượng tìm kiếm những từ ngữ để nối vào câu nói cuối cùng của mình, nhưng không tìm ra thứ gì.

Thế rồi, cô phá tan sự im lặng.

“Này, Chihiro.”

Tôi không trả lời. Tôi phải tiêu tốn tất cả để chống lại nó.

Cô vẫn cứ tiếp tục mà thôi.

“Trước khi cậu đến hôm nay, tớ đã đọc lại cuốn sổ của mình và thắc mắc. Tại sao cậu lại làm tất cả điều này vì tớ? Tại sao cậu biết được nội dung trong Phỏng Ức của tớ? Tại sao cậu lại tiếp tục đóng giả là bạn thuở bé của tớ?”

Sau một quãng im lặng ngắn, cô nở một nụ cười mong manh.

“Chihiro.”

Cô lại dùng tên tôi một lần nữa.

“Cảm ơn cậu vì đã chấp nhận lời nói dối ngu ngốc của tớ.”

Phải rồi.

Một lời nói dối sẽ luôn luôn bị vạch trần.

Cô lại ngồi xuống bên cạnh, nhìn gương mặt đang cúi gằm của tôi từ phía trên.

“Tớ là người đã nói dối trước, đúng không nào?”

Tôi ngậm chặt miệng một lúc lâu, nhưng rồi nhận ra chuyện này là vô ích, và trả lời “Ừ.” Touka chỉ nói “vậy sao”, mắt hấp háy.

Chúng tôi không cần ai giải thích kỹ hơn. Cô đã nhìn thấu tới sự thật bằng trí tưởng tượng đáng kinh ngạc của mình và ghép nối những mẩu thông tin được ghi lại trong cuốn sổ màu xanh của mình. Chỉ có thế.

Cô không tỏ ra thất vọng, nhưng cũng không tỏ ra hài lòng khi tất cả chỉ là một lời nói dối. Dường như cô chỉ đang nghĩ về câu chuyện phức tạp đã được dựng lên giữa hai chúng tôi.

Bên ngoài cửa sổ, một chiếc máy bay vẽ hai vệt dài căng ngang qua nền trời xanh biếc, rồi sau đó biến mất. Những đám mây vũ tích chiếm cứ bầu trời tháng tám đã bay đi không còn tung tích, và chỉ còn những cục mây bé tí như vết lốp ô tô đọng lại.

Xa tận xa có tiếng một đoàn tàu đi qua. Đầu tàu kéo một hồi còi, rồi tiếng chúng chạy dọc đường ray trở nên mờ dần, một vài giây sau thì tắt hẳn.

Touka lẩm bẩm một câu.

“Giá mà chúng là thật thì hay biết bao.”

Tôi lắc đầu.

“Không đúng đâu. Bởi vì câu chuyện này là một lời nói dối nên nó mới tốt đẹp hơn nhiều so với hiện thực.”

“...Cậu nói đúng.”

Cô nắm chặt hai bàn tay vào nhau như để giữ trọn lấy vật gì đó, rồi gật đầu.

“Nó tốt đẹp bởi vì nó là một lời nói dối.”

*

Tớ có một yêu cầu cuối, Touka nói. Đó là lời nói dối cuối cùng của cô ấy.

Cô lấy ra một góc thuốc màu trắng từ ngăn tủ và đưa nó cho tôi.

“Cái gì đây?”, tôi hỏi.

“Gói Lethe trong phòng của cậu, Chihiro ạ. Cái thứ đáng ra đã đến với cậu ngay từ đầu: liều Lethe để xóa đi ký ức về tuổi thơ của cậu.”

Tôi nhìn trân trân vào gói thuốc trên tay.

Nếu cô gửi lại Lethe cho tôi vào lúc này... thế thì sẽ là như thế sao?

“Tớ muốn cậu uống nó ngay tại đây.”

Cô nói điều mà tôi đã đoán được từ trước, từng từ một.

“Tớ muốn tuổi thơ của cậu chỉ thuộc về tớ thôi.”

Nếu như đây là điều cô muốn, thì tôi không có lý do nào để mà từ chối. Tôi gật đầu không nói một lời, đi khỏi căn phòng để mua nước khoáng từ một máy bán hàng rồi quay lại. Tôi đổ nước vào một cái cốc mà Touka đã chuẩn bị, xé gói giấy và hòa tan nó ra.

Rồi tôi uống chỉ bằng một ngụm.

Nó không có vị đắng, hoặc mang lại cảm giác như có vật gì kỳ lạ. Thực sự thì nó chỉ như nước bình thường.

Nhưng không lâu sau, tác động của Lethe bắt đầu lộ rõ. Tôi bất giác đút tay vào túi quần, nhưng thứ gì đáng nhẽ phải có ở đó lại không có, nhưng tôi không nhớ được đấy là gì - những lo âu lờ mờ nhưng khẩn thiết lũ lượt kéo đến. Nhưng những bàn tay tà ác ấy biến hết thành tro bụi trước khi chúng có thể chạm đến tôi và tan vào cơn gió. Nỗi sợ của sự quên lãng là như vậy.

“Nó bắt đầu rồi sao?”, Touka hỏi.

“Ừ,” tôi trả lời, ấn ngón tay lên trán. “Có vẻ như vậy.”

“Tốt rồi.”

Cô vỗ vào ngực mình với vẻ nhẹ nhõm,

Rồi cô tiết lộ cho tôi,

“Vừa nãy là một lời nói dối.”

“...Nói dối?”

Tôi từ từ ngẩng lên.

Touka đang ở đó, cười buồn bã.

“Thứ mà cậu vừa uống, Chihiro ạ, là Lethe để xóa đi ký ức của cậu về tớ.”

.

Dứt lời, cô ấy ra một gói Lethe khác từ ngăn tủ và đưa cho tôi xem.

“Đây mới là cái thật.”

Thị giác của tôi biến dạng. Lethe có vẻ như đã thực sự bắt tay vào việc. Tôi có một ảo giác rằng cơ thể mình đang bị xé toang, bất thần, tôi mở lòng bàn tay ra để chắc chắn rằng mình vẫn có đủ mười ngón.

“Xin lỗi vì đã luôn dối trá. Nhưng đây chắc chắn sẽ là lời nói dối cuối cùng của tớ,” cô nói bằng một giọng ngân nga. “Thì ra trước khi mất trí nhớ, tớ lúc nào cũng lo về việc sẽ làm phiền cậu cho tới cuối đời, Chihiro ạ. Nhưng mà, tớ vẫn muốn được ở bên cậu lâu nhất có thể, nên đã trao trách nhiệm tẩy trắng cho tớ-sau-khi-đã-mất-trí.”

Touka đứng dậy từ chiếc giường và xé gói Lethe còn lại, rồi đổ chúng ra ngoài ô cửa sổ mở. Những con nanobot bị gió cuốn đi và biến mất như làn khói.

Cô quay lại và cười thành tiếng.

“Ngay cả việc chúng ta gặp nhau sẽ kết thúc như một lời nói dối.”

.

Tôi nhìn về phía chiếc đồng hồ cạnh giường. Sáu phút đã trôi qua kể từ khi tôi uống Lethe. Nếu trí nhớ của tôi sẽ bị xóa trong ba mươi phút, thì tôi còn hai mươi tư phút nữa. Dù có vẫy vùng thế nào thì cũng không thể kháng cự lại Lethe một khi đã nuốt nó vào bụng. Kể cả khi tôi có nôn ra toàn bộ những thứ trong dạ dày, thì những con nanobot đã di chuyển lên tới não.

Tôi bỏ cuộc trong việc chống trả và hỏi cô ấy.

“Tớ có thể ôm cậu cho đến khi quên đi không?”

“Được thôi,” cô vui vẻ nói. “Nhưng cậu sẽ hơi bối rối khi đã quên hết mọi thứ đấy.”

“Chắc chắn là thế.”

“Tớ sẽ bảo đó là điều tớ yêu cầu. Như là tớ muốn cảm nhận hơi ấm của người khác trước khi chết.”

“Nhưng đó cũng là sự thật phải không?”

Cô cười. Cái tiếng cười nằm giữa “ehehe” và “ahaha”.

*

Cứ mỗi phút, Touka lại hỏi tôi.

“Còn nhớ không?”

Tôi đều trả lời rằng.

“Vẫn còn nhớ.”

Tốt, cô nói, vùi đầu cô vào ngực tôi.

*

“Còn nhớ không?”

“Vẫn còn nhớ.”

“Tốt rồi.”

*

“Còn nhớ không?”

“Vẫn còn nhớ.”

“Thương, thương.”

*

“Còn nhớ không?”

“Vẫn còn nhớ.”

“Sắp tới lúc rồi.”

*

Một tiếng trôi qua.

Touka nhẹ nhàng bỏ tôi ra và nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chết trân.

“...Sao cậu vẫn còn nhớ được?”

Tràng cười mà tôi vẫn nín nhịn bật ra.

“Ít ra cả hai bọn mình đều là những kẻ nói dối.”

Cô có vẻ không hiểu tôi nói gì.

Thế là tôi tiết lộ cho cô ấy một chút.

“Thứ mà tớ đã uống là Lethe để xóa bỏ tuổi thơ của mình.”

“Nhưng cậu không có cơ hội nào để đổi...”

Cô há miệng, rồi ngậm chặt lại.

Đúng vậy. Có rất nhiều cơ hội để đổi.

Nếu như quay lại hơn hai tháng trước.

“Lẽ nào...” cô nuốt nước bọt. “Cậu đã đổi chúng ngay từ ban đầu?”

Tôi gật.

“Tớ biết là cậu sẽ bày ra trò này, Touka ạ. Nên tớ đã tin cậu và uống nó.”

.

Cái đêm đầu tiên tôi vứt đồ ăn của Touka vào thùng rác, tôi đã chuẩn bị một trò chơi khăm có thể khiến tôi có được lợi thế trước cô. Cụ thể là, tôi đã tráo hai gói Lethe với nhau.

Tư duy của tôi thế này. Vào lúc ấy, cô mới chỉ lấy cắp chìa khóa dự phòng của tôi chứ chưa động vào Lethe. Nhưng nếu là một kẻ lừa đảo thật, thì khi nhìn thấy chúng, cô chắc chắn sẽ cố dùng nó cho những mục đích bẩn thỉu. Nếu cô xóa đi ký ức về tuổi thơ của tôi, thế thì giá trị của “Touka Natsunagi” trong tâm trí của tôi sẽ tăng vọt. Sẽ không có ai dành cho tôi ngoài cô ấy.

Tất nhiên, nếu muốn né tránh một kết cục như vậy, tôi chỉ cần giấu Lethe khuất mắt cô đi là xong. Tôi có thể ném nó vào ngăn tủ đựng đồ ở trường hoặc ở chỗ làm và khóa chặt nó. Nhưng tôi đã giữ Lethe ở một chỗ dễ tìm ra. Đó là một cái bẫy buộc cô phải hàngh động. Tôi đã nghĩ mình nên được ra một vài miếng mồi để khiến sự việc tiến triển.

Và để thực sự chơi khăm cô ấy, tôi tráo hai gói Lethe với nhau. Bằng cách này, nếu cô làm một thứ như là lén cho Lethe vào đồ uống của tôi, cái tôi mất sẽ chỉ là những ký ức về Touka Natsunagi.

Nhưng sau này, không ngờ Touka lại đổi Lethe, cả hai đều được thay bằng một thứ bột giả. Những gói Lethe bị lấy trộm được Touka giữ lại, và trước khi cô hoàn toàn mất đi trí nhớ, cô nảy ra ý định dùng nó để xóa sạch ký ức trong tôi về cô. Cô còn không thèm cân nhắc việc tôi đã đổi chỗ cái này cho cái kia.

Touka gửi một tin nhắn đến cho mình trong tương lai. (có thể đoán được việc cô ấy đã căn thời gian để nó được chuyển đến ngay trước khi sự sống của cô kết thúc.) Nhưng khi đọc lá thư của mình trong quá khứ, Touka chắc đã nghĩ thế này: kể cả nếu như mình có nói “xin hãy quên tớ đi,” mình biết Chihiro Amagai không phải là loại người sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thế nên cô lập ra kế hoạch nói dối rằng “tớ muốn tuổi thơ của cậu chỉ thuộc về tớ thôi,” và để tôi uống thứ Lethe đã được cô tráo.

Tính toán sai lầm của cô là tôi cũng đã nhìn thấu cái hành động ấy. Cái lúc cô nói “tớ muốn tuổi thơ của cậu chỉ thuộc về tớ thôi,” tôi đã biết đó là lời nói dối. Đúng, cô là một người ích kỷ và chỉ quan tâm đến chính mình, nhưng cô không phải kiểu người sẽ tước đoạt một thứ của tôi vào phút chót. Việc đó hoàn toàn đi ngược lại hành vi của cô.

Vì suy cho cùng, đây là một cô gái đang cố trở thành một “nữ anh hùng.”

Tôi tin vào lời nói dối của cô và uống Lethe mà không chút băn khoăn. Nếu Lethe vẫn bị đánh tráo, việc này sẽ đi ngược lại mong đợi của cô và xóa đi chính những ký ức tuổi thơ của tôi.

Tôi đã thắng trò cá cược này. Bây giờ, tuổi thơ của tôi chỉ còn lại Touka.

.

“...Tớ không địch lại nổi cậu rồi, Chihiro.”

Cô mất hết sức lực và lăn ra giường. Rồi cô nói với vẻ kinh ngạc choáng váng.

“Tớ chắc chắn rằng cậu sẽ trở thành một kẻ nói dối vĩ đại hơn tớ rất nhiều.”

“Có lẽ vậy.”

Chúng tôi cùng cười vang. Rất thân thiết. Như hai người bạn ấu thơ thực sự..

“Nào, vì vừa nãy là lời nói dối cuối cùng của cậu, nên cậu sẽ phải thành thật trả lời câu hỏi tiếp theo của tớ.”

Touka chậm rãi ngồi dậy. “Sao nào?”

“Cậu có thất vọng vì tớ đã không quên cậu không?”

“Không hề,” cô trả lời ngay lập tức. “Tớ đang hạnh phúc hết sức vì có thể tiếp tục nói chuyện với Chihiro.”

“Thật vui khi nghe điều đó.”

“Này, Chihiro.”

“Sao thế?”

“Cậu có muốn hôn không?”

“...Ôi trời, cậu nói trước mất rồi.”

“Ehehe.”

Chúng tôi nhẹ nhàng áp mặt vào nhau. Không để xác nhận điều gì cả, chỉ để hôn thôi. Môi chúng tôi chạm nhau.

*

Ngày hôm sau, tình trạng Touka đột ngột xấu đi. Ít nhất thì, đó là những lời của bác sĩ. Nhưng tôi chẳng thấy cái từ “đột ngột xấu đi” gợi lên chút căng thẳng nào cả. Giống như ánh sáng đom đóm biến mất không tiếng động vào màn đêm, những giây phút cuối cùng của cô yên bình và thanh thản.

.

Trong một buổi sáng tháng mười trong trẻo, dễ chịu, vòng đời ngắn ngủi của Touka hạ màn.

.

Nó đánh dấu cho kết thúc của một mùa hè tưởng chừng như vĩnh cửu.