Một đám đông lớn đang tập trung trước cổng chính của Học viện Ma pháp.
Hôm nay là ngày các thí sinh nhận kết quả cho bài thi đầu vào của họ.
Năm ngoái có khoảng 1000 thí sinh, trong khi năm nay con số ấy tăng lên hơn 1200 thí sinh, rất nhiều người muốn cho con em mình được là một phần của Học viện Ma pháp.
Trong khi đó số lượng chỉ tiêu xét tuyển hằng năm chỉ vỏn vẹn 300 thí sinh, đây thực sự là một tỉ lệ chọi vô cùng khắc nghiệt.
Ngay cả khi vượt qua kì thi tuyển sinh đầu vào, các tân sinh viên sẽ được phân thành 5 lớp từ A đến E tùy theo điểm số họ đạt được.
Càng là học sinh lớp đầu, các sinh viên sẽ càng được cung cấp môi trường học tập tốt hơn. Nhất là lớp đứng đầu, lớp A, các học sinh được ưu đãi về mọi mặt, bao gồm miễn toàn bộ học phí cũng như cung cấp những cơ sở vật chất xịn xò nhất.
Tất nhiên, lũ quý tộc thượng đẳng thường muốn cho con em mình tận hưởng những gì cao cấp nhất bằng sức mạnh của đồng tiền và địa vị, nhưng người sáng lập của ngôi trường, Đức Vua Froy đã quản lý vấn đề đút lót và tham nhũng rất chặt chẽ nên không tên nào dám làm điều gì ngu ngốc.
Hơn nữa, dựa trên kết quả của các kì thi định kì hai lần mỗi năm học, các sinh viên sẽ được xếp lại lớp theo đúng năng lực và những tên đạt kết quả thấp sẽ bị đá xuống lớp thấp hơn không thương tiếc, thậm chí là đuổi học, và việc gian lận gần như là không thể xảy ra trong ngôi trường này.
“Wao, ở đây nhiều người thật đó! Tất cả đều là các thí sinh nhỉ?” Ruisha bước chân qua cánh cổng trường và thốt lên đầy ngạc nhiên.
Ngay sau đó, cậu bị Charlotte quở trách vì thái độ quá ung dung của mình:
“Đừng có bất cẩn thế chứ! Nếu anh cứ tự mãn và không coi mọi người là đối thủ, có thể lúc nào đó anh sẽ bị vượt qua đó!” (Char)
“A! Hình như kết quả được dán ở cái bảng đằng kia kìa Char!” (Ruisha)
“Hãy nghe những gì em nói đi chứ!” (Char)
Char đuổi theo Ruisha, người vẫn đang vô tư chạy lại bảng thông báo bất chấp những lời khuyên bảo của cô.
Và rồi, Ruisha dừng lại trước một tấm bảng khổng lồ. Trên đó ghi kết quả của từng thí sinh, cũng như thứ tự và xếp lớp.
Ở xung quanh hai người, các thí sinh khác cũng hồi hộp tìm kiếm tên của mình trên bảng thông báo. Người thì khuỵu gối xuống ôm đầu, người thì bắt đầu rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Theo một cách nào đó, việc đỗ hay trượt vào học viện này có thể quyết định cả tương lai của nhiều người.
Trên thực tế, rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp khỏi ngôi trường này đã có cơ hội làm việc với chức vị cao tại những bộ phận quan trọng của Vương quốc và bước chân vào giới thượng lưu.
Điều như vậy trước đây là gần như bất khả thi đối với một người không xuất thân ở những gia đình quyền quý, vì vậy, việc thành lập ngôi trường này giống như một cuộc cải cách cho Vương quốc.
“Hmm… Tên mình đâu nhỉ…?” Ruisha cố gắng tìm kiếm tên mình trên tấm bảng, nhưng cậu không thấy tên mình trong danh sách lớp A.
“À rế…?” (Ruisha)
Cậu tỏ ra thất vọng rồi hạ mắt xuống lớp B, rồi lớp C, nhưng dù đã đến hết danh sách, cậu vẫn chưa thấy tên mình đâu cả.
Không chỉ vậy, tên của Charlotte cũng không có trên bảng tin.
Kì lạ thật, nếu chỉ là tên của một đứa thường dân như mình thì dễ hiểu thôi, nhưng cả Char thì…
Lúc cậu định quay sang hỏi Charlotte mọi chuyện là thế nào, thì cô chỉ sang bên trái của danh sách lớp E mà bập bẹ:
“C-cái gì vậy…?” (Char)
Nhìn theo ngón tay mà Char chỉ, Ruisha thấy một danh sách ngắn, với cái tên “Lớp Z” được đề trên đầu danh sách.
Và tất nhiên, tên của hai người được ghi trên danh sách bí ẩn đó.
“Lớp Z ư? Là sao vậy…?” (Ruisha)
Có vẻ đã xuất hiện một lớp học thứ 6 bí ẩn chưa hề được đề cập trước đây.