Cánh cửa đóng sập lại sau lưng Freddie. Cậu đang ở bên ngoài một ngọn tháp đen nối liền với thành lũy của lâu đài. Dường như sau khi đi qua cánh cửa vàng trên đỉnh cầu thang tàn sát, cậu đã thấy mình ở bên ngoài lâu đài và ngọn tháp. Một cơn gió lạnh buốt, cắt da cắt thịt quất vào chân cậu.
"Vậy là đã bắt đầu rồi, hử..."
Đây là sự tiếp diễn của giấc mơ trước, nhưng điều này không còn là bất ngờ nữa. Cậu đã hơn cả sẵn sàng.
Ngọn tháp là một cấu trúc hình trụ được xây bằng những tảng đá đen tuyền khổng lồ, với một cầu thang xoắn ốc bằng đá uốn lượn quanh nó. Freddie đứng ở chân cầu thang xoắn ốc, nơi nối liền tầng đáy của ngọn tháp với tầng cao nhất của pháo đài. Đặt chân lên bậc thang đầu tiên, cậu chợt có cảm giác có gì đó khác lạ.
"Lạ thật."
Cậu không thấy con cừu nào cả. Những con cừu từng chặn đường Freddie và đôi khi cho cậu những lời khuyên quan trọng đã biến mất không dấu vết. Lẽ nào tất cả chúng đều đã ngã xuống? Ý nghĩ đó tràn ngập tâm trí, khiến trái tim cậu lạnh buốt. Vậy là cậu phải một mình đối mặt với cơn ác mộng đêm nay sao?
"Tuyệt."
Freddie nắm một tay lại và đấm vào lòng bàn tay kia một cách quyết tâm. Rốt cuộc thì, con người ai cũng cô độc thôi.
Bwaaaaah...
Cậu có thể nghe thấy âm thanh gì đó tựa như tiếng còi tàu trong sương từ phía xa. Phải chăng nó phát ra từ đỉnh tháp? Đối với Freddie, nó nghe như tiếng than khóc của một cô gái đang tuyệt vọng với thế gian.
Cậu ngước lên, nhưng như thường lệ, không thể nhìn thấy đỉnh của ngọn tháp. Sắc đỏ như máu của bầu trời càng thêm đậm đặc, chỉ còn lại một vầng trăng khổng lồ lơ lửng trên đó như một tác phẩm nghệ thuật kỳ dị.
"Nhưng phải có một kết thúc chứ," cậu lẩm bẩm.
"Đúng vậy," cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
"Ai đó!?"
"Một kẻ không có cái tên nào đáng để biết."
Freddie kinh ngạc nhìn quanh, và giọng nói tiếp tục như thể đang quan sát cậu với sự thích thú tột độ.
"Chào mừng đến với Hành Lang Xoắn Ốc. Trước hết cho phép ta ca ngợi ngươi vì đã đi được đến tận đây."
Bwaaaaah...
Tiếng còi tàu vẫn tiếp tục vang lên. Hòa lẫn với âm thanh đó, giọng nói, Freddie không thể phân biệt được là nam hay nữ, trẻ con hay người lớn, tiếp tục nói với cậu.
"Đừng có xàm lồn nữa. Hiện nguyên hình đi."
"Ta đã nói rồi; không cần thiết phải làm vậy. Ta chỉ là một người ghi điểm đơn thuần. Thường thì ta chẳng có lý do gì để nói chuyện với ngươi, nhưng quá trình leo trèo của ngươi cho đến nay quá ngoạn mục nên ta muốn dành cho ngươi một lời động viên ngay trước khi kết thúc."
Sự trêu chọc ẩn chứa trong giọng nói khiến cậu bực mình. Cậu không biết đó là ai, nhưng biết rằng kẻ đó hẳn là một tên lừa lọc bẩm sinh.
"Này. Tôi có một câu hỏi cho ông."
"..."
"Ngươi có tin rằng một mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà có thể tiến triển một cách thuận lợi không?" giọng nói hỏi, lờ đi sự im lặng của Freddie.
"Cái đéo gì thế?"
"Trả lời đi. Ta rất hứng thú."
Cậu không biết mục đích của nó là gì, nhưng có vẻ nó muốn Freddie trả lời. Cậu có thể tiếp tục lờ đi, nhưng cảm thấy làm vậy chỉ khiến đối phương hả hê, và sau một lúc suy nghĩ, cậu đã nghĩ ra một cách khôn ngoan.
"Nếu tôi trả lời, ông cũng phải trả lời câu hỏi của tôi. Đó là thỏa thuận của tôi."
"Hmm. Ngươi quả là một kẻ thú vị. Được thôi. Ta hứa." Giọng nói từ trong sương có vẻ thích thú. "Vậy để ta hỏi lại lần nữa: Ngươi có tin rằng một mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà có thể tiến triển một cách thuận lợi không?"
"Có," cậu trả lời không do dự. Nếu cậu không tin vào điều đó, thế giới này chắc chắn sẽ hỗn loạn và rối beng.
"Hmm. Vậy đó là câu trả lời của ngươi." Như thể bị ấn tượng, tiếng còi tàu càng trở nên chói tai hơn. "Ta đã ghi nhận. Ta nghĩ giờ ta có thể thấy hình bóng con người của ngươi rõ ràng hơn rồi."
"Kệ mẹ ông. Giờ đến lượt tôi." Freddie ngước nhìn lên trời, hít một hơi trước khi thốt ra những lời cậu muốn biết nhất. "Catherine ở đâu? Stella ở đâu?"
"Đó không phải một câu hỏi, đúng không?" giọng nói tỏ vẻ bực bội. "Nhưng được thôi. Ta sẽ nói cho ngươi. Họ ở trên đó."
"'Trên đó'?"
Cậu lại một lần nữa nhìn lên ngọn tháp. Nó bị sương mù bao phủ, và cậu vẫn không thể nhìn thấy đỉnh của nó. Tuy nhiên, những gì cậu nghe được đã là quá đủ.
"Tôi sẽ leo lên đó. Chúng tôi sẽ cùng nhau rời đi. Tôi sẽ chấm dứt cơn ác mộng kỳ quái này."
"Ta thích tinh thần của ngươi. Vậy thì tiến lên đi, trước khi 'cô ta' bắt đầu đuổi theo ngươi."
"Cái gì!?"
Freddie đang đứng trên một phiến đá rộng khoảng một foot vuông. Cầu thang xoắn ốc của ngọn tháp tiếp tục ở một bên, nhưng bên kia lại nhô ra khoảng không, và cậu có thể nhìn xuống từ đó.
"Freddieeeeee!"
Tiếng thét của một người phụ nữ bò ra từ màn sương như lửa địa ngục.
"Nó lại đến rồi!"
Đó có thật sự là Sophie không?
"Đây là sự khởi đầu của cầu thang cuối cùng. Liệu ngươi có thể chinh phục được Hành Lang Xoắn Ốc không?"
"Địt mẹ mày. Tao đã nói là tao sẽ làm được."
Không thèm để ý đến giọng nói còi tàu nữa, Freddie bắt đầu leo lên cầu thang xoắn ốc. Tuy nhiên, cậu không biết liệu có bẫy dọc đường đi hay không, giống như cơn ác mộng trước đó. Cậu không thể bất cẩn lao lên trên được.
Cậu đi từng bước một, tay trái luôn áp vào bức tường ngoài của ngọn tháp để giữ thăng bằng mọi lúc. Cậu phải di chuyển cẩn thận, dĩ nhiên, nhưng vẫn đi nhanh nhất có thể. Dù vậy, cậu sớm cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mình có thật sự đang leo lên không vậy?"
Khi cậu leo lên, đỉnh của pháo đài bên dưới bị sương mù bao phủ, khiến cậu không còn công trình nào khác để làm cột mốc. Tất cả những gì Freddie biết là bên tay trái cậu là bức tường ngoài của ngọn tháp, bên dưới cậu là sương mù, và trên đầu cậu là một bầu trời đỏ kỳ dị trải dài vô tận.
Ngay cả vầng trăng treo trên trời dường như cũng đang đuổi theo Freddie: dù cậu đi bao xa, vị trí của nó cũng không hề thay đổi. Lơ lửng trên đầu, nó dường như đang theo dõi mọi cử động của Freddie.
Dù cậu có đi bao nhiêu vòng quanh cầu thang xoắn ốc, khung cảnh xung quanh vẫn không thay đổi, khiến cậu lo lắng rằng mình chỉ đang đi bộ tại chỗ. Nó giống như một biểu tượng của cơn ác mộng bất tận.
Dù vậy, chẳng còn nơi nào khác để đi. Cậu lần mò dọc theo những bức tường của ngọn tháp, nhưng không tìm thấy bất kỳ cánh cửa ẩn hay lối đi bí mật nào. Hy vọng thoát thân duy nhất của Freddie lúc này là tiếp tục trèo lên, hoặc cứ thế từ bỏ và lao mình xuống vực thẳm, khiến cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tiếp.
"Freddie ơi, anh ở đâuuuu?"
Người phụ nữ đang tiếp cận ngọn tháp từ bên dưới. Cậu không thể nhìn thấy ả qua màn sương, nhưng sự hiện diện đầy ác ý của ả ngày càng trở nên rõ rệt.
"Thấy anh rồi," ả nói, để lộ diện mạo và khiến một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Freddie. "Đừng bỏ emmmmmmm!"
Như một con rồng đang bay lên xuyên thủng biển sương mù, một chiếc móng vuốt dài ngoằng vươn lên từ bên dưới và tấn công Freddie. Cậu ném mình vào tường, vừa vặn né được. Móng vuốt sượt qua nơi Freddie vừa đứng chỉ một khoảnh khắc trước đó, cắm sâu vào bức tường ngay cạnh mắt và mũi cậu.
Bàn tay khổng lồ, to gần bằng một người, cào dọc theo bức tường đá, trèo lên sườn ngọn tháp. Chắc chắn nó đang tìm Freddie. Bàn tay đang cào cấu chặn mất đường đi của cậu. Giống như vấp phải một cây cổ thụ đổ ngang trên đường mòn trên núi, cậu sẽ phải vượt qua nó để đi tiếp.
"Mẹ kiếp!"
Lưỡi Freddie cứng lại vì căng thẳng, nhưng cậu quyết định sẽ vượt qua nó. Dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay người phụ nữ, to như rễ một cây đại thụ, cậu vắt chân qua phía bên kia như thể đang trèo qua một khúc gỗ.
Gớm ghiếc...
Cánh tay của người phụ nữ lạnh như xác chết. Làn da ẩm ướt mềm như bùn lầy, từ đó tỏa ra mùi thịt thối rữa khiến cậu muốn nôn mửa. Freddie nhắm nghiền mắt, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về thứ mà cậu đang cưỡi trên đó ra khỏi đầu. Tuy nhiên, người phụ nữ sẽ không cho phép điều đó.
"Thấy anh rồiiiiiiii!" ả vui sướng hét lên, và cánh tay, với Freddie vẫn còn ngồi trên đó, bắt đầu xoắn vặn. Cậu tuyệt vọng bám chặt, cố không để bị ngã, và đột nhiên cả cánh tay được nhấc bổng lên không trung. Trong nháy mắt, cầu thang xoắn ốc mà cậu đã leo trôi dần ra xa. Bị giật khỏi ngọn tháp, Freddie cảm thấy mình như Hercules đang bám vào con mãng xà Hydra.
Có thứ gì đó trồi lên, rẽ màn sương mà tiến tới. Đó không phải là cánh tay mọc ra móng vuốt, mà là thứ gì đó lớn hơn nhiều. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là mái tóc, đỏ như máu tươi. Một khuôn mặt cũng từ từ xuất hiện. Những đường nét của ả, vốn bị bóng tối che lấp trong cơn ác mộng trước, giờ đã hiện ra rõ ràng. Vầng trán rộng. Đôi lông mày cương quyết. Chiếc cằm hẹp, nhọn. Đôi mắt xám xanh chứa đầy hận thù. Trên đôi tai trắng bệch, nhuốm màu sáp mỡ của ả lấp lánh đôi bông tai hình bướm màu đỏ.
"Sophie..." Freddie thì thầm. Giờ cậu đã chắc chắn rằng kẻ tấn công cậu mỗi đêm chính là Sophie Mallow, một nữ ca sĩ nhạc rock mà cậu từng hẹn hò. "Em chết rồi sao...!?"
"Đúng, em chết rồi." Sophie quay đôi mắt to, vô hồn về phía Freddie. "Và đó là lỗi của annhhhhh!"
"C-cái gì? Lỗi của anh!?"
"Đúng! Tất cả là tại annhhhhh!"
Khi Sophie gào lên, Freddie suýt trượt khỏi cánh tay mình đang ngồi, cậu bám chặt lấy cổ tay ả để giữ mạng. Ả vung tay loạn xạ, như một đứa trẻ hư hỏng. Mùi hôi thối của một xác chết đang phân hủy trong mộ không ngừng tấn công lá phổi của Freddie, nhưng nỗi sợ bị rơi xuống vực thẳm đã chiến thắng.
"Vì anh mà em chết, nên em sẽ bắt anh chết theo."
Những vết nứt lan ra trên đôi môi không còn giọt máu của Sophie và ả cười khanh khách, để lộ hàm răng không đều. Ả bắt đầu từ từ đưa cánh tay có Freddie đang ngồi trên đó về phía miệng mình. Ả định ăn thịt cậu. Một người phụ nữ sắp ăn thịt cậu.
Nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ròng ròng trên mặt Freddie. Mình xong rồi. Mình chịu hết nổi rồi. Mình phải thoát ra khỏi đây. Mình sẽ thoát ra khỏi đây.
Nửa nhận thức được rằng mình đang trên bờ vực điên loạn, Freddie cắn vào cánh tay của Sophie. Cậu thà nhai cánh tay của một xác chết còn hơn là bị một người phụ nữ ăn thịt.
Freddie nghe thấy tiếng da của người phụ nữ bị xé toạc, và một thứ bẩn thỉu tràn ngập miệng cậu. Một cảm giác buồn nôn tột độ ập đến. Axit dạ dày trào lên, Freddie nhả cánh tay của Sophie ra và nôn mửa. Một chất lỏng màu đen, không xác định được trào ra và loang lổ trên cơ thể Sophie. Nhìn thấy nó càng khiến cậu cảm thấy tồi tệ hơn.
Freddie chẳng còn gì để nôn ra ngoài axit dạ dày, nhưng hành động kỳ quặc của cậu không phải là vô ích. Ngay cả trong hình dạng quái thú, Sophie dường như vẫn cảm thấy đau ở cánh tay, vì ả đã rụt khuôn mặt, vốn đang chực chờ nuốt chửng Freddie, ra xa khỏi cậu. Vẻ mặt ả giằng xé giữa hận thù và đau đớn, ả vung vẩy cánh tay một cách điên cuồng. Freddie bám chặt, cố không để bị hất văng. Vài giây trôi qua như thế, cậu bị quăng quật như đang ở trên một chiếc xích đu giữa không trung, trước khi cánh tay đâm sầm vào bức tường tháp với Freddie vẫn còn trên đó.
Cú va chạm khiến Freddie bay đi, nhưng may mắn là lưng cậu đáp xuống cầu thang xoắn ốc. Cánh tay đang quằn quại khiến những vết nứt chạy dọc trên tường, các mảnh vỡ từ trên cao rơi lả tả. Cậu đưa tay che đầu và nhanh chóng đứng dậy. Cánh tay buông thõng xuống trước mặt Freddie, như thể đột nhiên mất hết sức lực, trước khi cuối cùng rút khỏi ngọn tháp.
"Cơ hội đây rồi."
Con đường lại được mở ra. Cậu vội vã chạy lên cầu thang xoắn ốc. Lúc này, cậu thậm chí không có thời gian để kiểm tra bẫy. Cậu phải tiến đến gần đỉnh nhất có thể trong lúc Sophie vẫn còn đang dưỡng thương.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, cậu bắt đầu thở hồng hộc. Cậu đã quá lơ là với sức khỏe thể chất của mình. Cậu tự thề với lòng, nếu thoát ra khỏi đây an toàn, cậu sẽ dốc tiền tiết kiệm để mua thẻ thành viên phòng gym. Cậu cũng sẽ bỏ thuốc lá, và không uống rượu nữa. Nên hãy để tôi thoát khỏi đây.
Ôm ngực, cậu tiếp tục chạy, nhưng cuối cùng bước chân cũng chậm lại. Thở hổn hển, cậu chống tay lên đầu gối, không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Đừng chạyyyyyy!"
Trái ngược với chuyển động chậm chạp của Freddie, Sophie dường như đã lấy lại sức. Ả đã chìm xuống dưới màn sương trong giây lát, nhưng giờ lại xuất hiện. Thân trên của ả mặc một chiếc áo khoác da, và cậu có thể nhìn thấy nửa thân dưới của ả vốn bị che khuất bởi sương mù trước đó.
"Ực!"
Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Freddie lại trào thêm axit dạ dày.
Đây đúng là một cơn ác mộng.
Từ rốn trở xuống, tất cả những gì Sophie có chỉ là đống ruột gan phơi bày. Thay vì xương chậu và đôi chân là hàng tá thứ trông như ruột hoặc xúc tu, tỏa ra xung quanh, mỗi cái quằn quại như một sinh vật riêng biệt.
"Cô Sophie Mallow đã chết sau khi bị một chiếc xe tải đâm phải vì vượt đèn đỏ," anh nhớ đã nghe tin này trên bản tin buổi sáng.
À, phải rồi. Vậy ra đó là lý do cô ta trông như thế này.
Freddie lại thấy thương Sophie, người mà toàn bộ phần thân dưới đã bị xé toạc. Cô ta là một con sâu rượu đáng ghét, nói dối như không và thậm chí còn dính líu đến ma túy, nhưng cô ta vẫn không phải là một người xấu đến mức phải chịu một cái chết như vậy.
"Thật tội nghiệp," anh nói, những cảm xúc thật sự của anh lộ ra. Ánh mắt anh chạm vào mắt Sophie.
"Freddie..."
Ánh mắt của Sophie trong khoảnh khắc lấy lại được sự tỉnh táo, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ căm hờn đỏ ngầu. Cô ta nhe răng nanh, phun ra những lời nguyền rủa.
"Tất cả là tại cái đm mày! Chết đi, chết đi, chết đi!" Cô ta bắt đầu vùng vẫy dữ dội hơn. "Mày sẽ chết cùng taoooo!"
Cô ta lao về phía Freddie, móng vuốt co duỗi không ngừng và đống ruột gan lủng lẳng ngọ nguậy. Đây là những thứ mà cô ta đã từng quấn quanh một con cừu đáng thương và dùng để kéo nó xuống vực thẳm trong một cơn ác mộng trước đây.
Freddie né tránh những xúc tu đang chồm tới, bắt đầu leo lên những bậc thang xoắn ốc một lần nữa bằng đôi chân run rẩy. Không có thời gian để than vãn về việc thở khó khăn đến mức nào, vì biết rằng nếu dừng lại ngay bây giờ thì sẽ là dấu chấm hết cho anh.
Cái vật thể màu hồng bay về phía anh với một tiếng gầm gừ sượt qua mũi anh và đập vào bức tường tháp. Nó phủ lên sàn nhà một chất lỏng bóng loáng, và mặc dù mềm dẻo, nhưng nó vẫn mang một cú đấm mạnh mẽ như sắt. Đầu của vật thể cắm vào bức tường đá, tạo ra những vết nứt lan rộng ra ngoài.
"Đừng chạy! Hãy chấp nhận tình yêu của em đi!"
"Đm chuyện đó đi...!"
Chạy. Chạy. Chạy và thoát khỏi đây. Leo. Leo. Leo càng xa càng tốt. Cuối cùng, những bậc thang dường như vô tận bắt đầu đi đến hồi kết. Freddie có thể nghe rõ tiếng chuông từ tháp chuông phía trên vọng lại trong tai.
"Chúa ơi, đó là mục tiêu!"
Thay vì tiếng còi sương bị bóp nghẹt, anh có thể nghe thấy một dàn đồng ca Hallelujah vang vọng xung quanh. Ánh sáng tràn ngập bầu trời đẫm máu, màu đỏ thẫm mờ dần và được thay thế bằng màu xanh lam. Đỉnh tháp. Một cánh cửa vàng hiện ra. Chỉ còn mười bậc thang nữa là kết thúc cơn ác mộng này. Chín. Tám.
"Freddieeee!" Sophie hét lên. "Đừng bỏ em!" Đến giờ, cô ta đang van xin.
Bảy bậc. Sáu bậc.
Freddie phớt lờ cô ta và chạy.
Năm. Bốn.
"Khôngooooooo!"
Cánh tay phải của Sophie vung về phía sườn Freddie, cố gắng tóm lấy anh, nhưng bằng cách nào đó anh đã xoay sở để né được. Móng vuốt rơi xuống vô ích, để lại những vết xước trên bức tường bên ngoài của tháp. Dưới ánh sáng vàng, những dấu vết dường như đánh vần chữ LOVE.
...Xin lỗi. Giờ thì em không thể ngăn cản anh được nữa rồi.
"Tạm biệt, Sophie."
Ba bậc. Hai. Một. Và...
✤
"Anh làm được rồi!"
Ngay khi leo lên bậc thang đá cuối cùng, Freddie đã được chào đón bằng những tràng pháo tay.
"...Catherine?"
Không phải ảo giác. Catherine thật sự đang đứng đó bên cạnh cánh cửa. Cô tiếp tục vỗ tay, vẻ mặt khó đọc. Vậy là giọng nói đó đã đúng khi nói rằng anh có thể gặp cô nếu anh lên đến đỉnh.
"Ơn... ơn Chúa. Catherine..."
Freddie dang rộng vòng tay, định ôm cô, và Catherine giơ một ngón tay thon dài. "Hm? Anh làm gì vậy?"
Ngón tay chỉ về phía sau Freddie. Anh quay lại, và ở đó anh thấy Sophie. Mặc dù cô ta đã là một sự hiện diện đáng sợ đến mức đóng băng cả tâm hồn anh chỉ khoảnh khắc trước, nhưng giờ cô ta trông thật đáng thương khiến anh buồn.
"Chẳng phải quá rõ ràng sao?"
Anh nắm lấy núm cửa vàng và vặn không chút do dự. Một ánh sáng trắng tinh khiết, thánh thiện tràn ra, nuốt chửng Sophie phía sau anh.
"Ah... Ah... Ah..."
Sophie vươn tay ra, la hét, cố bám lấy Freddie. Anh lùi lại một bước và né được cô ta.
"Ahhhhhhhhhh!"
Một giọt nước mắt lăn dài trên má Sophie. ...Freddie, giọng nói ngọt ngào quen thuộc từ khi họ còn hẹn hò vang lên, và rồi cô ta biến mất cùng với ánh sáng.
"...Mình làm được rồi," Freddie lẩm bẩm trong trạng thái bàng hoàng. Cơn ác mộng đã kết thúc rồi sao? Thật sao?
"Về cơ bản là vậy." Catherine gật đầu. "Không phải là em từng mong anh có thể đi xa đến vậy đâu, nếu em thành thật."
Lời nói của cô kéo anh trở lại mặt đất. "...Cô là ai? Đây là một giấc mơ, đúng không? Vậy cô đến từ thế giới giấc mơ sao?"
Freddie không cho rằng tất cả chuyện này có thể là ảo tưởng của anh trong một giấc mơ. Catherine tồn tại ở đây quá sống động.
"Ừ. Em là một succubus. Em quyết định giúp đỡ kế hoạch này một cách tùy hứng."
"Succubus? Kế hoạch?"
Anh không biết Catherine đang nói về cái gì, nhưng Freddie hiểu rằng những gì cô sắp nói sẽ giải thích nguồn gốc của những hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra xung quanh anh trong vài ngày qua. Anh im lặng chờ cô tiếp tục.
"Em là một succubus," Catherine lặp lại bằng giọng hát líu lo. "Em quyến rũ đàn ông và loại bỏ những kẻ cản đường kế hoạch. Cơn ác mộng này là một thiết bị hắn ta tạo ra cho mục đích đó."
"Hắn ta'?"
"Thomas Mutton. Anh biết hắn ta mà, đúng không?"
"Không, tôi không biết." Freddie lắc đầu. Cái tên này nghe không quen thuộc.
"Ồ, phải rồi. Vậy là anh không biết." Catherine bật cười khúc khích. Anh từng nghĩ thói quen đưa tay lên miệng khi cười của cô là quyến rũ, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể là một con quỷ thực sự.
Mặc dù vậy, Catherine vẫn quyến rũ như Freddie vẫn luôn cảm thấy.
"Những con cừu đã ngã xuống, đúng không?"
"Ồ..."
Những con cừu đã biến mất, trượt chân hoặc trở thành con mồi của Sophie. Tiếng kêu la hấp hối của chúng vẫn còn in sâu trong tai anh.
"Chúng là con người, giống như anh."
"Vậy ra là vậy. Vậy còn Sophie thì sao? Cô ấy đã chết từ lâu rồi. Cái chết của cô ấy có liên quan gì đến cơn ác mộng này không?"
"Không. Chỉ có đàn ông mới bị loại bỏ ở đây. Cái chết của cô ấy là một tai nạn thuần túy. Điều đó có nghĩa là thứ xuất hiện đều do tâm trí anh tạo ra."
"Cái gì?"
"Đó là sự biểu hiện của những cảm giác tội lỗi tiềm thức của anh vì đã đá cô ấy. Thứ xuất hiện khác nhau đối với mỗi con cừu, nhưng tất cả chúng đều cố gắng giết anh và khiến anh phải chuộc tội."
"Anh đã phạm phải tội lỗi gì chứ? Anh thấy áy náy về Sophie, nhưng nói thật thì anh không cảm thấy tội lỗi đến mức đó."
"Anh lúc nào cũng nói dối tệ thật, Freddie." Freddie không thể biết được Catherine đang nhìn mình với ánh mắt thông cảm hay thương hại. "Nghe tin em ấy qua đời trên thời sự thực sự đã khiến anh sốc tận óc. Anh đã tự trách mình suốt thời gian qua, tự hỏi liệu em ấy có còn sống không nếu hai người sống cùng nhau thay vì chia tay."
"Anh không biết em đang nói gì cả. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó dù chỉ một giây."
"Em nói cho anh biết nhé, em đang nói về tâm lý học chiều sâu đấy."
"'Tâm lý học chiều sâu'? Ý em là anh đang vô thức cố gắng trừng phạt bản thân, và đó là lý do Sophie cứ đuổi theo anh mỗi đêm à?"
Có lẽ cô đã đúng. Dù chối đây đẩy, nhưng sâu trong lòng Freddie cũng đã tự hỏi điều tương tự. Anh không thể nói chắc rằng mình không hề có một chút mong muốn chuộc lỗi với Sophie.
"Chà, dù sao thì thiết bị này cũng được tạo ra để khơi gợi loại cảm xúc đó. Sự khốn nạn của lão ta lộ rõ cả ra." Catherine khẽ tặc lưỡi. Anh tiến đến và nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
"Vậy Sophie, em ấy... em ấy đã yên nghỉ rồi, phải không?"
"Chắc là vậy. Chuyện đó ngoài thẩm quyền của em, nhưng em chưa nghe nói em ấy thành ma hay gì cả, nên em đoán là thế."
"Phải..."
Từ đầu đến cuối, Sophie chưa bao giờ liên quan đến chuyện này. Tất cả những gì cô hẳn đã muốn chỉ là được yên giấc ngàn thu, và anh cảm thấy có lỗi vì đã lôi cô vào những cơn ác mộng của mình.
"Anh sẽ sớm đi thăm mộ em ấy."
Từ góc nhìn của Sophie, việc gã trai đã đá mình mang hoa đến tặng sẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn ít nhất là được cầu nguyện cho cô. Đó là cách Freddie bù đắp cho cô.
Một trong những câu hỏi của anh đã được giải đáp. Suy đoán của anh rằng Sophie là nguyên nhân của những cơn ác mộng đã hoàn toàn sai lệch, nhưng điều này lại làm nảy sinh một câu hỏi mới.
"Con cừu với chuỗi tràng hạt treo trên cổ. Đó là Georg, phải không?"
"..."
Sự im lặng của Catherine chính là câu trả lời cho thắc mắc của anh. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bắt đầu kết nối lại với nhau trong đầu anh như một trò chơi xếp hình.
"Những cái chết bí ẩn có liên quan đến giấc mơ này, đúng không?"
"Ừ."
"Nếu bạn mơ thấy mình bị ngã mà không tỉnh dậy ngay lập tức, bạn sẽ chết" , ai đã nói câu đó nhỉ?
"Tin đồn đó là thật. Vậy có nghĩa là cái chết của Daryl..."
"Ừ. Anh ta đã ngã ở đây và bị thanh lọc."
"Thanh lọc là sao? Chúng ta đâu phải cây non."
"Này, đau đấy!"
Catherine giằng tay Freddie ra. Một vệt đỏ mờ hiện rõ trên vùng vai trắng nõn mà anh đã nắm lấy.
"Anh hỏi lão ta để biết chi tiết đầy đủ đi. Lão chỉ nhờ em giúp thôi. Tất cả những gì em có thể nói với anh có lẽ là mọi kẻ cản trở 'sự phồn vinh của giống loài' đều bị ném vào thế giới này, và nếu họ không thể leo lên đến tận cùng thì họ sẽ chết."
"'Sự phồn vinh của giống loài'? Về cơ bản là chuyện sinh con đẻ cái à?"
"Đơn giản hơn thế nữa, em đoán nó có thể chỉ là hôn nhân hay gì đó. Em cũng không biết rõ. Dù sao thì, tất cả những con cừu đến đây đều bị coi là 'những kẻ cản đường những người phụ nữ có suy nghĩ lành mạnh.' Ít nhất thì lão đã nói với em như vậy."
Vậy có nghĩa là những người đàn ông không chịu kết hôn sẽ bị thanh lọc sao? Giờ cô nhắc đến, điều đó có vẻ hợp lý. Vợ của Daryl đã phát hiện ra anh ta ngoại tình ở chỗ làm và đệ đơn ly hôn, nhưng mọi người trong văn phòng đều biết rằng, vì lo cho thể diện, anh ta đã liên tục chối bay chối biến. Freddie đã hẹn hò rồi vứt bỏ rất nhiều phụ nữ trong đời, nhưng hai từ 'hôn nhân' chưa bao giờ lướt qua môi anh. Có lẽ có những người phụ nữ đã ôm hận với anh vì điều đó.
"Vậy thì Georg..."
Lão ta đã bắt đầu một mối quan hệ với Stella, làm những gì lão muốn với cơ thể cô ấy và định bụng sẽ vứt bỏ cô ấy sao? Bỏ qua lỗi lầm của chính mình, một cơn giận dữ điên cuồng trào dâng trong lòng Freddie. Mụ phù thủy già chết tiệt đó. Mày không thể muốn làm gì Stella thì làm được. Con bé khôn ngoan hơn vẻ ngoài, thông minh và có ý chí mạnh mẽ. Mình nghĩ con bé sẽ là một người bạn tốt, nếu không phải là phụ nữ. Catherine lặng lẽ quan sát Freddie khi anh cắn môi.
"Nghĩ lại thì, Stella đâu rồi?"
Giọng nói trong sương mù đã hứa với Freddie rằng nếu anh có thể lên đến đỉnh, anh sẽ được gặp cả hai người phụ nữ. Miễn là nó đã nói sự thật, Stella cũng phải ở đây. Anh nhìn quanh, nhưng không thấy cô đâu cả.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Em không biết. Em chỉ đợi ở đây vì em hứng thú với anh thôi."
"Hứng thú với... anh?"
"Nhìn anh leo lên khiến em rùng mình đấy." Catherine khẽ liếm môi. Chuyển động tựa như con đỉa mà anh đã lâu không thấy, dường như hút chặt lấy Freddie, mê hoặc anh. "Này. Anh muốn làm gì em?" Lần này, câu hỏi của cô rất nghiêm túc.
"Phải. Anh đã tìm em suốt một thời gian dài, muốn nói với em điều này."
Freddie nắm lấy tay cô. Làn da mượt mà của cô lạnh, nhưng không phải không có hơi ấm. Thành thật mà nói, anh chẳng quan tâm đến một cuộc thanh lọc hay kế hoạch nào đó; tất cả những gì anh muốn là được gặp lại Catherine và nói chuyện với cô. Chính quyết tâm đó đã đưa anh đến được đây.
"Anh muốn em ở bên anh," anh nói, nhìn thẳng vào Catherine. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt một người phụ nữ khi nói chuyện với cô kể từ hồi tiểu học. "Anh thích em. Anh muốn chúng ta sống cùng nhau mãi mãi."
"C-cái gì? Em không thể." Như thể lời tỏ tình của Freddie là một bất ngờ, một vệt hồng ửng lên đôi má sứ của Catherine và cô quay mặt đi. "Ý em là, em là một succubus."
"Điều đó không quan trọng, phải không?"
"Có quan trọng chứ."
Catherine vặn người thoát khỏi tay Freddie khi anh đưa mặt lại gần và lùi lại một bước. Tay chống hông, cô thở dài một hơi thật sâu có vẻ cố tình cường điệu.
"Thật tình, Freddie." Nói xong, cô dường như cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Đôi lông mày thanh tú chau lại, cô nhìn anh với đôi mắt ngước lên. "Hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Ở bên em có nghĩa là anh không thể giữ nguyên con người hiện tại của mình đâu."
"Con người hiện tại của anh?"
"Em đang nói là anh sẽ không còn là con người nữa."
Giọng của Catherine rất thản nhiên, nhưng chính điều đó đã cho anh biết đó là sự thật. Câu trả lời bất ngờ khiến Freddie đang bay bổng trên mây rơi thẳng xuống mặt đất.
"Tôi sẽ không còn là con người nữa ư? Vậy cuộc đời tôi sẽ ra sao?"
"Chúng ta sẽ sống cùng nhau ở linh giới, nên anh sẽ phải từ bỏ cuộc sống của mình ở thế giới bên kia. Rồi anh sẽ trở thành một con quỷ, giống như bọn em."
"Thật á?"
"Anh không muốn à?"
Đôi mắt Catherine lóe lên ánh xanh, dò xét. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ kiếp người; trong đầu anh chỉ toàn là những suy nghĩ về việc mình sẽ tỉnh dậy sau giấc mơ trong căn phòng riêng và tiếp tục sống hạnh phúc bên Catherine như trước đây.
"Thế còn công việc còn dang dở của tôi thì sao?"
Bản đề án vẫn còn bỏ trống. Anh sẽ bị sa thải nếu không nộp nó trước ngày mai.
"Mấy chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, phải không anh? Anh chỉ muốn ở bên em thôi, đúng chứ?" Catherine thì thầm một cách quyến rũ. "Vậy thì chẳng còn gì quan trọng nữa, phải không anh?"
Anh nghĩ đến chiếc xe hơi đang được sửa chữa. Anh tự hỏi liệu có nên mua một chiếc mới không. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến, nhưng đột nhiên, một cách tàn nhẫn, anh lại khao khát làm điều đó một cách điên cuồng. Cả cái tủ lạnh của anh gần đây cũng chập chờn. Tạp chí máy tính của anh sẽ ra số mới vào ngày mai, và anh vẫn chưa khui lon bia nào đã mua. Freddie tưởng tượng cảnh uống một ly bia lạnh sau giờ làm và nuốt nước bọt.
"...Có chuyện gì vậy anh?" Catherine nhìn Freddie đang im lặng một cách bối rối.
"N-này, ờ..."
"Sao ạ?"
"Ừm, ở linh giới thì có thể, kiểu như, uống bia bọt các thứ không em?"
Ánh lấp lánh trong mắt Catherine vụt tắt. Một màng mỏng trong suốt bao phủ lấy chúng khi cô nhìn Freddie, đôi má ửng hồng lạnh dần. Giờ thì anh nhận ra mình không nên nói điều đó, nhưng đã quá muộn.
"Ồ. Vậy là anh thích thực tại hơn em, hử?" Đôi mắt cô ẩn sau hàng mi dài.
"Anh đâu có nói vậy. Anh chỉ..."
"Không. Không sao đâu." Catherine lùi lại một bước nữa. Anh với tay về phía cô, nhưng cô đã quá xa. "Thật ra em biết mà. Có lẽ em đã có một giấc mơ vui vẻ hơi quá đà rồi."
Cô quay mặt đi. Có phải anh đã tưởng tượng ra sự run rẩy ở cuối câu nói của cô không?
"Em thật ngốc khi nghĩ đến việc sống cùng một con người sẽ tốt đẹp biết bao, dù em là một succubus... Em... xin lỗi."
"Catherine, đợi đã!"
"Em đoán đây là lời tạm biệt rồi."
"Này, Catherine?"
"Tạm biệt."
Vẫn cúi gằm mặt, Catherine vẫy tay với Freddie. Cô biến mất, như thể tan đi.
"Catherine!"
Anh lao tới ngực cô, cố gắng ôm lấy cô, nhưng đôi tay anh chỉ vô ích vồ lấy không khí.
"Catheriiiiiiiiine!"
Tiếng kêu của anh bị vầng trăng bạc nuốt chửng, và Catherine đã biến mất. Anh khuỵu gối xuống. Anh đã làm hỏng mọi chuyện ngay vào phút cuối. Cố gắng thở, anh cào vào cổ họng mình. Cảm giác này kinh khủng đến mức từ 'hối hận' cũng không đủ để diễn tả.
Anh đã ở đó bao lâu? Freddie cuối cùng cũng loạng choạng đứng dậy. Trước mặt anh là cánh cửa vàng. Giờ đây khi đã mất Catherine, anh không còn việc gì ở thế giới này nữa. Anh chỉ có thể trở về với thực tại của mình. Khi anh vươn tay nắm lấy quả đấm cửa, cánh cửa được bao bọc trong một luồng ánh sáng nhạt.
"Cái gì!?"
Ngạc nhiên trước cánh cửa mờ ảo, anh hoảng hốt lao vào trong, nhưng không có gì ở phía đối diện. Trong lúc anh còn đang bối rối, cánh cửa đã hoàn toàn biến mất.
"Khoan đã!"
Giờ thì anh sẽ không thể trở về thế giới thực được nữa.
"Đừng có đùa với tao lúc này chứ. Không phải sau khi đã đi xa đến thế này."
Đỉnh của ngọn tháp rất hẹp, chắc chắn không lớn hơn căn hộ một phòng của Freddie. Không có gì ngoài cầu thang xoắn ốc mà anh đã leo lên đây, và một khoảng sàn đá đen rộng lớn. Freddie bị bỏ lại một mình trong không gian chật hẹp này. Cái lạnh lẽo đã bị lãng quên trước đó quay trở lại.
"Catherine!" anh hét lên như thét. "Catherine? Em có nghe thấy không? Thả anh ra khỏi đây!"
Không có tiếng trả lời.
"Catherine!"
Nước mắt tự nhiên trào ra từ mắt anh. Anh đi đi lại lại một cách điên cuồng, lặp đi lặp lại tên của người phụ nữ đã nói lời từ biệt và tuyệt vọng tìm kiếm một lối đi bí mật, nhưng không thể tìm thấy gì.
"Vậy là ngõ cụt hả!? Đéo có chuyện đó đâu; không phải khi tao đã đi xa đến thế này. Ai đó. Thả tao ra. Thả tao ra khỏi đây!"
Anh thậm chí không thể nghe thấy giọng nói thì thầm khủng khiếp từ trong sương mù nữa.
"Cái đéo gì vậy? Không thể nào...!"
Một cảm giác tuyệt vọng đâm vào anh. Tất cả những nỗ lực của anh cho đến bây giờ là vì cái gì? Anh sẽ phải sống phần đời còn lại của mình ở đây, không tiến cũng chẳng lùi ư?
Không. Không không không.
Freddie vung vẩy tay như một đứa trẻ đang ăn vạ. Tôi không để nó kết thúc như thế này. Tôi sẽ sống. Tôi sẽ sống sót. Vẫn còn những việc tôi phải làm ở thế giới thực.
"Thả tôi ra khỏi đây! Nếu đây vẫn chưa phải là kết thúc, tôi sẽ trèo cao bao nhiêu tùy các người muốn!" anh hét lên, dùng hết sức lực cuối cùng.
Khi giọng nói của anh tan vào khoảng không, điều đó đã xảy ra, một sợi dây thừng vàng lặng lẽ trượt xuống từ trên cao.
"Cái quái gì...?"
Anh rụt rè nắm lấy sợi dây. Đó không phải là ảo giác; anh có thể cảm nhận được nó trên lòng bàn tay mình. Sợi dây mát lạnh dễ chịu, nhưng có vẻ đủ chắc chắn để chịu được trọng lượng cơ thể của Freddie. Anh ngước lên và thấy sợi dây dường như dẫn lên mặt trăng khổng lồ treo trên đầu.
"Mày muốn tao leo lên đó, hử?"
Ngọn tháp này không phải là tầng cao nhất. Có thứ gì đó khác đang chờ anh ở phía trước, chắc chắn là vậy. Anh tự nhủ với mình điều đó, rồi giật mạnh sợi dây. Nó có vẻ chắc chắn. Đầu kia dường như được neo chặt, và anh không nghĩ mình sẽ phải lo lắng về việc nó bị đứt giữa chừng.
"Đi thôi."
✤
Anh nắm chặt sợi dây bằng cả hai tay, bắt chéo chân và quấn mình quanh nó khi leo lên. Anh không có kinh nghiệm leo dây, nhưng nó dễ hơn anh tưởng. Anh leo lên với một tốc độ khiến chính anh cũng phải ngạc nhiên, và trước khi kịp nhận ra, anh đã bỏ xa ngọn tháp ở phía dưới.
"Ối."
Anh không nên bất cẩn nhìn xuống như vậy. Nỗi sợ hãi bản năng về việc tay mình sẽ trượt dâng lên. Cố gắng hết sức không nghĩ về nó, anh tiếp tục leo, tập trung cao độ vào việc di chuyển lên trên.
"Chính xác thì nó dài đến đâu đây?"
Mục tiêu của anh chắc chắn là mặt trăng ở trên cao. Bằng chứng là, mặt trăng ngày càng lớn hơn khi anh leo lên, đến giờ đã che phủ hơn nửa bầu trời. Bề mặt rỗ của nó lấp lánh ánh bạc.
"Freddie," anh nghe thấy giọng một người phụ nữ. Anh nghĩ mình có thể đã nghe nhầm, cho đến khi giọng nói đó lặp lại: "Freddie."
Sophie không thể nào đuổi theo mình được, phải không? Freddie bối rối lắc đầu, gạt đi mối nghi ngờ đang dâng lên. Không thể nào. Sophie chỉ là một ảo giác trong đầu tôi, và chẳng phải Catherine đã nói rằng cô ấy đã biến mất hoàn toàn rồi sao?
"Freddie."
Vậy giọng nói của người phụ nữ đang thấm thẳng vào đầu tôi này là gì?
Cậu muốn bịt tai lại, nhưng không thể buông tay ra. Nếu làm vậy, cậu sẽ cắm đầu thẳng xuống vực thẳm. Đây là hình thức tra tấn tồi tệ nhất.
"Em đã chờ đợi khoảnh khắc này, từ rất lâu rồi..." Giọng nói vui vẻ cất lên một tiếng cười khẩy.
"Stella. Là em phải không, Stella?" Không người phụ nữ nào khác lại cười như vậy. "Em đang ở đâu? Anh đã tìm em suốt bao lâu nay."
Freddie nhìn quanh, vẫn bám chặt vào sợi dây. Tuy nhiên, Stella dĩ nhiên là không lơ lửng giữa không trung.
"Em cũng vậy, Freddie. Em đã muốn gặp anh từ rất lâu rồi."
"Em... cũng bị mắc kẹt trong cơn ác mộng sao?"
Lẽ nào Stella đã đi lạc ở thế giới thực và lang thang vào cơn ác mộng ở phía bên này?
"Không. Chỉ có đàn ông mới bị kéo vào ác mộng thôi. Em đến đây là do tự nguyện."
"Tự nguyện? Ý em là sao? Tại sao em lại làm một chuyện như vậy?"
"Tại sao ư? Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?" Giọng Stella đột ngột thay đổi, từ bình tĩnh sang bùng nổ cảm xúc. "Để trả thù anhhhhh!"
Nếu có thể dùng một từ để tóm gọn cảm xúc của cô, đó sẽ là ‘nguyền rủa’. Sợi dây cậu đang bám vào rung lên dữ dội. Freddie quấn chặt người vào nó, cố gắng để không bị hất văng ra, và hét lại.
"Trả thù là sao? Không phải là anh không nghĩ ra được chuyện gì cả, nhưng..."
"Chuyện đó không còn quan trọng nữa." Stella dùng cảm xúc sát nhân vùi dập Freddie, không còn cố che giấu sự căm ghét đang tuôn trào. "Anh đừng nói là anh không nhớ Georg."
"Georg. Phải rồi. Vậy ra hai người thực sự đã..." Freddie cắn môi. Lồng ngực cậu nhói đau, nhưng cậu vẫn ngước lên, gạt nó đi. "Đến nước này rồi thì anh sẽ không nổi điên với em vì đã qua lại với Georg đâu. Cả hai đều là người lớn, và đúng là lúc đầu anh đã bị sốc, nhưng giờ thì ổn rồi."
"..."
Stella vẫn im lặng, nên cậu nuốt nước bọt và nói tiếp.
"Anh tìm em không phải vì ghen tuông hay gì cả; anh chỉ thật lòng lo lắng cho em, vì em đột nhiên biến mất. Anh chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với em rồi chia tay trong êm đẹp. Chỉ vậy thôi."
"..."
"Vậy nên hãy ra mặt đi. Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp, được không?"
"Nói chuyện rõ ràng ư? Hah." Stella bật ra một tiếng cười khô khốc. "Anh muốn em nói chuyện rõ ràng với anh trong khi anh chẳng hiểu gì cả sao? Em qua lại với Georg ư? Chuyện đó không thể nào."
"Ý em là sao?"
Cơ thể Freddie cứng đờ trước lời thú nhận bất ngờ. Chẳng phải Stella đã bắt cá hai tay sao? Dù vậy, có rất nhiều điều không thể giải thích được. Chuỗi mân côi đôi của họ. Bức ảnh hai người đứng cạnh nhau. Cô định giải thích những chuyện đó thế nào đây?
"Georg không phải là bạn trai của em." Giọng Stella tràn ngập đau đớn, như thể cô đang lôi ra những cảm xúc đã được cất giấu bí mật trong tim. "Anh ấy là một người quan trọng với em hơn thế rất nhiều. Anh ấy là em trai của em."
Lời thú nhận khiến Freddie cảm thấy như thể xương sống mình đã gãy đôi. Cú sốc làm tay cậu trượt đi, và cơ thể cậu trượt xuống vài mét. May mắn là cậu chỉ vừa kịp bám lại vào sợi dây. Cậu lơ lửng trên không trung, đung đưa qua lại như một con lắc.
Em trai. Georg... là em trai của Stella. Đừng có ngu ngốc như vậy. Không thể nào. Họ của họ còn khác nhau cơ mà.
"Georg là con riêng của bố dượng em. Em là con một, và từ nhỏ đã luôn ao ước có một đứa em trai. Khi điều ước thành sự thật, em đã tự hỏi liệu mình có đang mơ không."
"..."
Giống như tấm bảng trắng bị xóa sạch sau một cuộc họp lên kế hoạch, mọi suy nghĩ của Freddie đã bị xóa sạch.
"Em yêu thương em trai mình vô cùng. Em đã tặng nó một chuỗi mân côi đôi vào ngày sinh nhật, và chúng em đã đi những nơi như công viên giải trí. Nó thần tượng em. Và anh..." Giọng cô đột ngột thay đổi. "Freddie. Anh đã giết nó."
Con cừu rơi xuống. Georg.
"Không thể nào..."
"Chúng em đã nói chuyện vài lần. Về một giấc mơ kỳ lạ mà trong đó nó leo lên tường thành. Về việc nó bị một sinh vật lạ truy đuổi, và về sự xuất hiện của những con cừu nó gặp ở đó."
"Không..."
"Em trai em nói nó đã giúp anh; rằng nó rất vui vì đã có ích, ngay cả khi đó là trong một giấc mơ. Và đây là cách anh báo đáp nó sao?"
"Đó không phải lỗi của anh. Anh không thể làm gì được. Anh không có khả năng giúp đỡ."
"Anh đã cướp đi hạnh phúc của em."
"Stella, làm ơn, nghe anh nói..."
"Không!"
Stella dường như không muốn nghe thêm bất kỳ lời bào chữa nào của Freddie. Giọng nói đầy nguyền rủa của cô vang vọng còn lớn hơn trong đầu cậu, khiến cậu cảm thấy như não mình sắp nổ tung. Đây là cách trả thù của Stella sao? cậu tự hỏi trong đầu óc mụ mị. Dụ mình đến một nơi không có lối thoát và tra tấn mình bao nhiêu tùy thích?
Ướt đẫm mồ hôi, tay cậu nới lỏng khỏi sợi dây. Cậu quấn người quanh nó, bằng cách nào đó vẫn cố bám trụ được.
"Thôi đi. Giúp anh với, Stella."
"Giúp anh ư?" Cô khúc khích. "Lựa chọn đó không thuộc về em."
Sợi dây bắt đầu đu đưa từ bên này sang bên kia dữ dội hơn. Cậu cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ bị gió quật tơi tả.
"Em sẽ nói cho anh nghe một tin tốt. Em có thai rồi."
Cậu thậm chí không còn đủ bình tĩnh để đáp lại. Cậu phải dồn hết sức lực chỉ để bám vào sợi dây và không để mình rơi xuống.
"Là con của anh."
Cậu nhớ lại que thử thai mà Toby đã tìm thấy ở nhà cô. Có thai? Có thể sao?
"Chúng ta hãy nói về Rapunzel nhé." Bỏ mặc Freddie trong cơn choáng váng, Stella đột ngột đổi chủ đề. "Nàng Rapunzel mà em nghĩ ra... Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa."
Cô bắt đầu nói như thể đang kể lại một câu chuyện. Đó là một trong những thói quen của Stella khi nói về cốt truyện cho một trong những cuốn sách của cô.
"Rapunzel bị nhốt một mình trong một tòa tháp rất, rất cao. Người bầu bạn duy nhất của nàng là mụ phù thủy đã nhốt nàng ở đó, người thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra nàng. Anh có nghĩ nàng bất hạnh không?"
Freddie không thể nghĩ được gì. Stella tiếp tục, dường như không cần câu trả lời.
"Không. Rapunzel rất hạnh phúc. Nàng hài lòng với cuộc sống bên trong tòa tháp cùng mụ phù thủy. Nàng chưa bao giờ dù chỉ một lần nghĩ đến việc rời khỏi đó."
"..."
Một ngày nọ, nàng tình cờ nhìn ra ngoài từ tòa tháp. Hoàn toàn là do ngẫu hứng, ánh mắt nàng bị thu hút bởi một con chim sơn ca đang bay ngang qua cửa sổ. Đó là lúc hoàng tử xuất hiện. Chàng ta nhìn lên Rapunzel từ chân tháp, và nhận ra mình khao khát đến điên cuồng tấm thân trong trắng chưa từng vấy bẩn bụi trần của nàng.
Một đêm mưa. Hắn đã tình cờ trông thấy cô và cất tiếng gọi. Đó là lần đầu tiên sau khi ích kỷ ruồng bỏ Sophie, hắn bắt đầu nhớ nhung hơi ấm của phụ nữ. Nàng công chúa ấy nói rằng tên mình là Stella.
"Hoàng tử dùng lời lẽ xảo quyệt thuyết phục Rapunzel thả mái tóc dài của mình xuống. Vì chẳng quen biết ai ngoài mụ phù thủy, nàng nghe lời thả tóc xuống từ tòa tháp mà không chút nghi ngờ. Hoàng tử dùng nó để leo lên đỉnh tháp, rồi xông vào phòng nàng."
Rapunzel, bị đè chặt xuống giường, hơi thở nặng nhọc. Làn da trắng và mái tóc vàng của nàng được ánh trăng soi rọi.
"Xong xuôi chuyện ấy, hoàng tử cười rồi bỏ đi, mặc kệ Rapunzel ở lại. Cuối cùng, nàng nhận ra bụng mình ngày một lớn. Phải. Nàng đã mang thai – đứa con không mong muốn của gã đàn ông đó."
Hắn đã chẳng buồn dùng biện pháp tránh thai, và Rapunzel cũng không từ chối, nên hắn không nghĩ chuyện đó có vấn đề gì. Giờ cô định buộc tội hắn vì chuyện đó sao?
"Rapunzel lo lắng. Phải. Nàng sẽ bàn chuyện này với mụ phù thủy. Chắc chắn bà ấy sẽ cho nàng vài lời khuyên thông thái. Nhưng, ôi, thật bất hạnh thay – mụ phù thủy đã bị hoàng tử giết chết, bị đẩy từ trên tòa tháp cao xuống."
Một con cừu đơn độc lao xuống vực thẳm.
"Không thể tha thứ. Rapunzel khóc ra máu. Hắn không chỉ xâm hại nàng, mà còn sát hại mụ phù thủy, chỗ dựa duy nhất của nàng. Nàng hận hắn. Nàng hận hoàng tử. Nàng buông lời nguyền rủa, kiên nhẫn chờ đợi cho đến ngày có thể báo thù. Cuối cùng, ước nguyện của nàng đã thành hiện thực."
"Đủ rồi, Stella!" Freddie hét lên. Quá muộn màng, cuối cùng hắn cũng hiểu Stella đang định làm gì. Chuyển động của mặt trăng trên đầu tăng tốc đều đặn, để lộ ra phần khuất của nó.
"Là lỗi của anh. Xin em, hãy tha thứ cho anh."
"Muộn rồi."
Khi mặt trăng xoay mình, nó để lộ đôi môi màu lựu. Sống mũi thanh tú. Hàng mi dài. Những vết nứt lan trên bề mặt nó dần mở rộng, đôi mắt màu xanh xám gợi nhớ đến một khu rừng rậm mở to. Chúng nhìn thẳng xuống Freddie.
Mặt trăng chính là khuôn mặt khổng lồ của Stella. Sợi dây vàng óng treo từ đó xuống, nơi Freddie đang lơ lửng, chính là mái tóc của cô.
"Hoàng tử đã leo hết cả tòa tháp." Đôi mắt to không chớp của Stella tiến lại gần hơn, dường như sắp nuốt chửng Freddie. "Nhưng Rapunzel của tôi sẽ không kết thúc như vậy."
"Stella, dừng lại đi."
Freddie có thể nghe thấy gì đó. Đó là một âm thanh yếu ớt, như tiếng cắt xoèn xoẹt của những bó cành cây bị chặt bằng rìu. Đột nhiên, sức kháng cự của mái tóc mà hắn đang níu lấy lỏng ra, và cơ thể hắn bắt đầu trượt xuống. Vài mét phía trên đầu hắn, một cây kéo vô hình đang cắt phăng mái tóc của Stella.
"Stella!"
"Vĩnh biệt, Freddie. Hoàng tử của em."
Mặt trăng buồn bã mỉm cười. Cùng lúc đó, sợi dây sinh mệnh mà hắn đang níu giữ bị cắt đứt.
"Cơn ác mộng sẽ không kết thúc. Anh sẽ lang thang trong thế giới của sự rạn nứt này đến vĩnh hằng."
"Stellaaaaaaaaaaa!" Freddie gào lên khi rơi xuống. Hắn cứ rơi, rơi mãi, rơi mãi trong bóng tối mù mịt, dường như dài vô tận.
✤
Hắn có thể nghe thấy tiếng còi báo động. Hắn tỉnh dậy với cảm giác khó chịu vì sự rung lắc vừa mạnh vừa yếu của nó, dập dềnh trên cơ thể hắn. Mở mắt ra, vẫn nằm thẳng trên giường, tiếng còi biến thành một âm thanh sắc lẻm, chói tai tràn ngập tai Freddie. Nó dường như đến từ thế giới thực, không phải một giấc mơ – và còn ở rất gần nữa.
"Đầu mình đau như búa bổ."
Mỗi khi tiếng còi vang lên, hắn có cảm giác như não mình đang bị khoét ra. Hắn trùm chăn qua tai và ngồi dậy, kéo rèm cửa ra. Ánh đèn đỏ của xe cảnh sát tràn vào cùng với ánh nắng ban mai. Vài chiếc đang đậu bên ngoài tòa nhà kế bên, các cảnh sát viên vội vã đi đi lại lại. Một đám đông hiếu kỳ vây quanh họ. Hắn thậm chí còn thấy vài người cầm máy ảnh trông như phóng viên.
"Hử?"
Tòa nhà liền kề, cũng giống như tòa nhà này, là một khu chung cư giá rẻ. Đó là một công trình ba tầng được xây dựng rẻ tiền, và hắn đã thấy những người lao động nhập cư và những người đang chật vật tìm việc làm đi đi về về vào đêm khuya. Tất nhiên, hắn không biết tên hay lai lịch của họ. Tất cả những gì hắn biết là, giống như hắn, họ đều mang mùi của kẻ ngoại cuộc.
Hắn bật TV. Bản tin vừa bắt đầu.
"Chúng tôi vừa nhận được tin nóng. Vào khoảng 7 giờ sáng nay, một cánh cửa căn hộ đã được phát hiện mở tại một tòa nhà ở số 13 phố Walter, và một người đã được một cư dân khác tìm thấy gục ngã bên trong."
Đó là căn hộ ngay bên cạnh. Quên cả cơn đau đầu, hắn nhoài người về phía TV.
"Cảnh sát đã được thông báo, và một sĩ quan đã phát hiện một phụ nữ nằm bất tỉnh bên trong Phòng số 6. Người phụ nữ đã được đưa đến bệnh viện, nhưng hiện đã xác nhận là đã tử vong. Dựa trên bằng lái xe tìm thấy trên người, người quá cố được cho là cô Stella Simmons, 29 tuổi."
Thời gian như ngừng lại đối với Freddie.
"Từ tình trạng hiện trường, cảnh sát dường như đã kết luận rằng có khả năng cao đây là một vụ tự sát."
Tự sát? Stella ư?
Giọng đọc kịch bản một cách máy móc của nữ phát thanh viên trở nên mờ nhạt.
"Theo người dân đã phát hiện ra cô ấy, cô Simmons đã chuyển đến ba ngày trước, nhưng hầu như không thấy mặt và không có bạn bè nào ở gần."
Bản tin vẫn tiếp tục, nhưng không có thêm thông tin chi tiết nào. Freddie loạng choạng đứng dậy, băng qua phòng để đi ra ngoài. Ít nhất hắn cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nguyên nhân cái chết là gì? Tại sao cô lại thuê một căn hộ giá rẻ ở kế bên? Để có thêm thông tin, hắn quyết định đến hiện trường.
"Hửm?"
Chân hắn vướng phải thứ gì đó trước tủ sách. Hắn theo phản xạ nhìn xuống, thấy một vật gì đó bằng kim loại màu đen nằm trên sàn.
"Cái gì đây?"
Hắn nhặt nó lên và nhận ra đó là một chiếc máy quay nhỏ. Bên trong có pin, kích thước của nó chỉ xấp xỉ ngón tay trỏ, loại chuyên dùng cho mục đích theo dõi mờ ám. Freddie chưa từng thấy nó bao giờ.
"Cái thứ như này làm gì ở đây?"
Đêm qua hắn hoàn toàn không để ý đến nó. Hay nó đã ở đây từ trước đó nữa? Ai đã đặt nó ở đây, từ khi nào, và để làm gì?
Hắn cảm thấy một sự trùng hợp đến rợn người. Tình huống này giống hệt với bản đề án mà hắn và Catherine đã cùng nhau nghĩ ra.
"Lẽ nào còn nữa...?"
Hắn đảo mắt khắp phòng. Căn phòng quen thuộc của chính hắn giờ đây lại cho hắn cảm giác như một hành tinh xa lạ.
Máy quay. Vô số máy quay, đang theo dõi mình.
Thét lên một tiếng bị bóp nghẹt, hắn lao ra khỏi phòng với đôi chân trần, vội vã chạy xuống cầu thang và ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang, nhưng đối với hắn, nó tựa như ngọn lửa địa ngục đang thiêu đốt cơ thể mình.
"Thật là một chuyện kinh khủng."
Những người hiếu kỳ đang đứng túm tụm bàn tán, nhìn về phía căn hộ bên cạnh. Chẳng cần cố gắng lắng nghe, hắn cũng có thể nghe thấy họ đang nói gì.
"Còn trẻ quá. Nghe nói cô ấy cũng nghèo lắm."
"Tội nghiệp thật. Chẳng biết cô ấy đã phải trải qua chuyện gì, nhưng chết chắc chắn không phải là cách giải quyết."
"Nghe gì chưa? Keith, người đầu tiên phát hiện ra cô ấy, nói là cô ấy đã dùng kéo đâm vào cổ họng mình đấy."
"Thật á!?"
Giữa cơn choáng váng, Freddie lắng nghe sự xôn xao của đám đông hiếu kỳ. Hắn cố gắng chống đỡ cơ thể đang chực chờ sụp đổ của mình và từ từ tiến lại gần họ.
Chết vì tự đâm kéo vào cổ họng. Thật sự không còn gì khác sao? Hãy cho tôi biết thêm về Stella đi.
"Còn có chuyện lạ hơn nữa cơ."
"Chuyện lạ hơn?"
"Tôi nghe thấy ông chủ nhà nói chuyện với cảnh sát. Hình như người phụ nữ đã chết đó đã cắt trụi hết tóc của mình."
Toàn bộ tóc. Bị cắt sạch.
"Nghe nói cô ấy có mái tóc siêu dài gần đến thắt lưng, nhưng khi tìm thấy thi thể, toàn bộ phần tóc bị cắt của cô ấy được tìm thấy cuộn lại ngay bên cạnh."
"Trời ạ. Thôi đi, làm tôi sợ chết khiếp."
"Đó có thật là một vụ tự tử không? Biết đâu một kẻ biến thái nào đó đã làm chuyện này."
"Tôi không biết, nhưng truyền thông nói rằng có khả năng là cô ấy đã tự cắt."
Stella đã cắt hết tóc của mình. Phải rồi. Stella đã tự làm điều đó với chính mình.
"Tạm biệt, Freddie," hắn nhớ lại lời cô nói.
Đột nhiên, Freddie cảm thấy mặt đất dưới chân mình như đang sụp xuống và hắn khuỵu người, bám lấy nó, hét lên một tiếng dài ngắn đứt quãng. Một trong những người hiếu kỳ, nhận thấy điều này, bước tới với vẻ mặt lo lắng.
"Có chuyện gì vậy? Cậu ổn không?"
"Nhìn mặt anh ta kìa. Có lẽ cũng nên đưa anh ta đến bệnh viện."
Hắn không nghe thấy họ đang nói gì. Tất cả những gì hắn nghe được là giọng nói đắc thắng của Stella.
"Em sẽ luôn dõi theo anh, từ dưới đáy địa ngục, bằng những chiếc máy quay đó."
Hình ảnh của Stella trong võng mạc của hắn là cô với mái tóc cắt ngắn như con trai, tay phải nắm chặt chiếc máy quay mà hắn tìm thấy trong phòng mình. Cô toe toét cười với Freddie.
"Anh cũng sẽ sớm đến đây thôi."
"Uwaaaaaaah!"
Hắn xô đám đông hiếu kỳ ra và chạy thục mạng. Hắn không thể chịu đựng được việc ở đó thêm một giây nào nữa. Hắn phải thoát khỏi đây, chỉ cần chạy đến một nơi nào đó thật xa. Freddie cứ thế vừa chạy vừa nức nở, cho đến khi không còn nhìn thấy căn hộ bị nguyền rủa đó nữa.
✤
Nửa đêm. Một ngọn đèn duy nhất được thắp sáng trong góc của một tòa nhà văn phòng trống rỗng. Một người đàn ông ngồi dưới ánh đèn đó, làm việc. Gã khởi động máy tính, gõ phím một cách chăm chú. Quần áo của gã dính đầy bùn đất, khuôn mặt hơi bẩn thỉu lún phún râu, nhưng đôi mắt gã lại sáng lấp lánh như bị ám.
Phụ nữ thật đáng sợ, gã đàn ông nghĩ. Nhưng nếu mình chung thủy với họ hơn, có lẽ chuyện này đã không bao giờ xảy ra với mình.
Catherine. Sophie. Stella. Gương mặt của những người phụ nữ hiện lên rồi tan biến trong tâm trí gã. Gã đã sai ở đâu? Gã đã không gục ngã và chết vì yếu đuối trước khi chạm tới đỉnh cao. Đúng như Stella đã cảnh báo, cơn ác mộng theo gã khắp mọi nơi.
Cổ họng gã khô khốc. Gã đàn ông nới lỏng cổ áo, nhận ra rằng mình đã không nói chuyện một thời gian. Gã muốn uống một ly, một ly rum pha coke.
Quán bar nhỏ, tồi tàn đứng khuất nẻo trong kẽ hở của màn đêm. Tên nó là gì nhỉ? Phải rồi, Stray Sheep. Những người gã gặp ở đó có ổn không?
"Orlando... Jonny... Toby... Vincent..." gã lẩm bẩm.
Đừng để bản thân trở nên giống như tôi. Không phải như thế này. Chỉ mình tôi thất bại với phụ nữ là đủ rồi.
Tốc độ gõ phím của gã ngày càng nhanh hơn. Màn hình lấp đầy con chữ với tốc độ tương đương với dòng suy nghĩ của gã, khiến người ta khó tin rằng đã có lúc gã phải vật lộn vất vả để viết lách.
"Mỗi màn chơi bao gồm các khối vuông, và nhân vật có thể di chuyển chúng theo ý mình để tạo thành một con đường."
"Chèn một câu chuyện vào giữa các màn chơi để tạo bối cảnh cho trò chơi."
"Mục tiêu không phải là chỉ có một giải pháp duy nhất, mà là để người chơi tự nghĩ ra các phương pháp bằng ý tưởng của riêng mình."
Tap tap tap. Tap tap tap.
Những đoạn văn giờ đây đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của gã đàn ông, tự động lấp đầy màn hình. Sắp rồi. Sắp xong rồi. Gã đã vứt bỏ mọi bản đề án mình viết từ trước đến nay và dồn hết tâm huyết cho bản này. Gã muốn đàn ông chơi trò chơi này và dùng nó để tạo dựng những mối quan hệ tốt đẹp với phụ nữ, để họ có được một kết thúc có hậu.
"Một trò chơi để giải thoát bạn khỏi cơn ác mộng..."
Đây là một quyển phúc âm cho những con cừu lạc lối, gã đàn ông tin như vậy, và tiếp tục gõ.