Lời bạt
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ Tổng biên tập T của Dragon Books.
"Ồ, chào Kawakami? Có cái game này về một gã ủ rũ chạy lông nhông trong quần lót. Cậu thấy sao nếu chuyển thể nó thành tiểu thuyết? Tôi nghĩ là hợp gu cậu lắm đấy," ông cười phá lên.
Tôi, dĩ nhiên, đã nghĩ, "Ý ông là sao khi bảo nó hợp gu tôi chứ!?" Có phải ông nghĩ tôi là một gã ủ rũ suốt ngày chỉ biết chạy lông nhông trong quần lót không? Hay có lẽ ông nghĩ tôi là kiểu tác giả có tài miêu tả một người đàn ông như thế? Tôi nghĩ chắc là vế đầu tiên. Mà ông nói cũng không trật đi đâu được.
Tôi cảm thấy đây như là định mệnh, và trả lời ngay lập tức. "Tôi sẽ làm. Xin hãy giao công việc đó cho tôi." Tôi lại càng hào hứng hơn khi nghe tên nó là Catherine. Tôi đã từng nghe loáng thoáng về nó trên mạng, và thấy phong cách tựa phim Hollywood cùng nét gai góc của nó rất hấp dẫn.
Tiếp theo là quá trình viết lách...
Có một vấn đề nhỏ. Do những cân nhắc về thời điểm viết và ngày phát hành, cùng nhiều thứ khác, cuối cùng tôi đã phải tự mình phá đảo game để viết về cao trào và kết thúc dựa trên trải nghiệm chơi của bản thân. Chết tiệt, làm sao mình làm được đây? Tôi đã nghĩ vậy. Tôi khá thích game nhập vai và giải đố, nhưng lại cực kỳ tệ ở mảng game hành động. Tôi đã không chơi bất kỳ game nào thuộc thể loại này trong khoảng mười năm rồi. Thế mà, lại có tin đồn rằng Catherine là một game giải đố hành động, và còn thuộc loại khá khó nữa chứ...
Sau khi cúp máy cuộc gọi với trưởng ban biên tập, lần này là anh H, tôi đã thốt lên thành tiếng: "Chết tiệt, làm sao mình làm được đây?". Nghe thật vô vọng. Hạn chót của tôi đang đến gần. Tôi không thể đợi ai đó phá đảo rồi xem lại được; tất cả những gì tôi có thể làm là chấp nhận số phận. Một ngày sau khi game phát hành, tôi bắt đầu chơi Catherine. Và nó... ôi, vui thật! Tôi không thể tin được mình lại nghiện nó đến thế. Tôi không nói vậy chỉ vì mình là người chuyển thể nó thành tiểu thuyết đâu. Cái cảm giác gây nghiện đến từ sự căng thẳng của những màn giải đố hành động và sự thỏa mãn mỗi khi tôi qua được một màn... nó thực sự làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã thức trắng đêm để chơi, đi một mạch đến kết thúc, và hiện tại tôi đã mở khóa và đang tận hưởng việc chơi các màn phụ trong Babel. Dù vậy, tôi vẫn chơi không giỏi lắm.
Để tôi nói thêm một chút về nội dung của cuốn sách này. Câu chuyện bám sát kịch bản của game một cách trung thực. Ngoài ra, như một yếu tố hoàn toàn nguyên bản cho cuốn tiểu thuyết, tôi cũng đã viết thêm các phần cho ba nhân vật phụ xuất hiện trong game. Họ đã làm gì trong khi nhân vật chính đang trải qua những cuộc đấu tranh của riêng mình? Họ đã thấy những gì? Ngay cả những người đã chơi qua game cũng sẽ thích thú với điều này, nên tôi hy vọng các bạn sẽ mong chờ nó. Dù rằng nó có thể sẽ tiết lộ nội dung đối với những người chưa phá đảo...
Cuối cùng, dù có hơi sáo rỗng, tôi muốn gửi lời cảm ơn, đến tất cả mọi người ở Index đã cho tôi cơ hội này, Tổng biên tập T, anh H, cô Ikumi Katagiri vì những hình minh họa tuyệt vời của cô, và tất cả những ai đã cầm trên tay cuốn sách này. Xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người.
Tháng 4 năm 2011
Ryo Kawakami