Thời tiết có chút nóng nực hơn so với ngày hôm qua. Tôi đang tìm kiếm xung quanh ga Myeongdong, miệng ngậm một thanh Hard Bar. (một hãng bánh)
Một nhà hàng bít tết gần ga Myeongdong.
Ngoài nơi này ra thì chẳng còn chút thông tin nào về nơi ở hiện tại của Phù thủy Băng Park Yerim cả.
“Xin lỗi vì đã làm phiền. Có học sinh nào tên Park Yerim sống ở đây không?”
“Không, ở đây không có ai như vậy cả."
Lần này cũng không tốt lắm. Tôi đánh dấu X lên bản đồ trong điện thoại. Tôi đã xem xét cả khu phố này rồi, liệu tôi có nên đi sang bên kia không. Thực sự có rất nhiều quán bít tết.
Cắn nốt miếng Hard Bar còn lại, tôi liếc nhìn xung quanh và bắt gặp Kim Sunghan, người đang đi theo tôi ở phía hơi xa một chút và ăn mặc như thể sắp chết vì nóng. Tôi muốn giúp anh ta lên Cấp S nhưng điều đó là rất khó.
Trường hợp với Yoo Myeongwoo là may mắn. Nhưng nên dùng lý do gì để nói với người đó là tôi yêu anh cơ chứ. Tôi có nên chuẩn bị một bữa tiệc rượu không?
“Liệu tôi có nên khăng khăng nói rằng khi say tôi làm ra cái hành động là tỏ tình với bất kì ai không nhỉ.”
Tất nhiên, chỉ nói mỗi từ khóa thì không có hiệu quả, còn cần phải có chút cảm giác gì đó, vì vậy trở nên thân thiện với nhau là ưu tiên hàng đầu. Làm sao để chúng tôi thân thiết với nhau hơn? Có lẽ phải nhờ đến rượu rồi. Anh ta có thích uống không?
Tôi băng qua đường và đi đến Nhà Hàng Sườn Nướng nằm ở một nơi hẻo lánh. Miệng tôi chảy nước miếng khi nghĩ tới việc nhâm nhi rượu và ngửi mùi thịt nướng. Có vẻ họ có cả lòng bò và ruột theo như thực đơn trên tường.
Lòng bò ngon lắm. Tiếng xèo xèo với mỡ và căng phồng như bông gòn, lòng bò với bia là hương vị khoái khẩu của tôi! Bụng heo nướng cùng rượu soju cũng ngon, nhưng với tôi thì chỉ có lòng bò là nhất.
Tôi rất muốn được thưởng thức lòng bò. Trời vẫn còn sớm và chưa tới giờ cơm, chắc tôi nên đi ăn trước rồi mới đi tìm tiếp.
Ngậm que kem trong miệng, tôi đang định bước tới cửa hàng sườn nướng thì.
“Vậy tất cả là lỗi của tôi!”
Với tiếng quát tháo chói tai, cửa kính đóng sầm lại. Cái chuông nhỏ trên cửa sổ rung như thể nó sắp vỡ ra vậy.
“Tất cả chỉ tại thằng khốn Park Soochun đó!!”
“Con nhóc đó nghĩ mình đang ở đâu mà lại la lối như vậy?! Quay lại đây!”
Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao đạp cửa và trừng mắt nhìn vào bên trong cửa hàng. Khuôn mặt tức giận đó vô cùng quen thuộc. Đó là Park Yerim phải không?
“Xin lỗ-.”
“Tại sao các người không chết hết đi!”
Sau khi đột ngột hét lớn, Park Yerim quay đầu bỏ chạy. Này nhóc đang đi đâu thế, đợi đã!
Tôi chạy theo cô nhóc, người đã bỏ đi xa chỉ trong tích tắc. Đối phương là một nữ sinh cấp 2 và có thể tôi là hạng F nhưng vẫn là một người lớn đã thức tỉnh, vì vậy tôi sẽ nhanh chóng bắt kịp... tại sao nhóc ấy lại nhanh như vậy?
‘Cô nhóc đã thức tỉnh rồi sao? Ách, xe hơi!’
Trong lúc tôi đang do dự và bị dừng bởi một chiếc xe, khoảng cách vốn đã được rút ngắn giờ lại càng xa hơn nữa. Tôi có nên đeo găng tay và thắt lưng không nhỉ? Nếu tôi không cởi chúng ra vì trời nóng thì có lẽ tôi đã đuổi kịp được cô nhóc ngay lập tức. Nhưng tôi không chắc chắn đã thấy nhóc ấy đi theo hướng nào.
Sau khi chiếc xe chạy đi, tôi băng qua đường và chạy theo hướng Park Yerim đã đi.
Có một ngọn đồi cây cối mọc um tùm gần đây. Tôi nhìn thấy bóng lưng của một cô gái đang thẫn thờ ngồi trên mặt đất giữa những tán cây rìa núi Namsan.
‘Đầu tiên hãy kiểm tra đã.’
Có thể đó là một người khác. Đó là một khoảng cách khá xa để sử dụng kĩ năng【 Mầm Non Triển Vọng】 nhưng bảng trạng thái vẫn hiện ra.
[Chưa thức tỉnh - Park Yerim]
Chỉ số khả năng thức tỉnh từ hạng A~S
Kỹ năng ban đầu được tối ưu hóa
【Vô Ảnh Nhật】 (SS)
【Đôi giày của Hermes】 (S)
【Bạch Tử Thi】 (S)
Tôi đúng là đã mong chờ rằng chỉ số khả năng thức tỉnh cao nhất là hạng S. Kỹ năng ban đầu được tối ưu hóa có một SS thực sự là một bất ngờ nhỏ. Nhưng trên tất cả.
‘Không có bất cứ cái gì liên quan tới băng sao?’
Kỹ năng ban đầu được tối ưu hóa của người mà được biết đến với tư cách là phù thủy băng là những cái mà tôi chưa nghe tới bao giờ. Sự thật này khiến tôi khá sốc.
Vậy là cô ấy nổi tiếng với những kỹ năng thậm chí còn không phù hợp với bản thân? Quả là một tài năng đầy choáng ngợp. Tôi thấy ghen tị rồi đó.
‘Nhưng những kỹ năng này...tôi thực sự không rõ chúng là loại gì.’
Dù sao đi chăng nữa, 【Đôi giày của Hermes】 có khả năng liên quan tới bay hay nhanh nhẹn, nhưng tôi không thể đoán ra đặc điểm của【 Vô Ảnh Nhật】 và 【Bạch Tử Thi】.
Có hơi tiếc rằng【Mầm Non Triển Vọng】 không thể kiểm tra được chi tiết kĩ năng.
Sẽ không hiệu quả nếu chúng là kỹ năng hỗ trợ. Tuy nhiên thì các chỉ số là hạng S, vì vậy-.
“Han Yoojin-ssi.”
Chết tiệt, làm tôi giật hết cả mình! Sunghan đột ngột xuất hiện bên cạnh tôi. Vẻ mặt anh ấy như đang hỏi tôi đang nghĩ mình đang làm gì.
“Tôi cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ từ học sinh mà tôi muốn tiếp cận. Làm ơn hãy đợi ở đây.’
Nói rằng tôi cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy mình như đã trở thành một người tu luyện. Anh ta liếc nhìn Park Yerim rồi yên lặng gật đầu.
Được rồi, giờ thì làm sao để tiếp cận đây. Suy nghĩ kĩ càng, tôi chậm rãi bước tới gần Park Yerim.
Cô nhóc ngồi quay lưng với tôi nên tôi không rõ biểu cảm của cô nhóc ra sao. Nhưng bóng lưng đó dường như chất chứa một nỗi buồn. Đôi vai gầy gò gánh đầy sầu muộn.
“Xin lỗi, em học sinh. Liệu chúng ta có thể nói chuyện chút?”
Tôi nói một cách tử tế nhất có thể. Tôi là một người vô hại. Hãy tin tôi.
Bak Yerim quay đầu lại nhìn tôi. Cô nhóc không còn khóc nữa nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe. Vẫn còn dấu vết của sự lo lắng trên môi dưới.
“Xin chào? Tôi-.”
“Tôi không có hứng thú với ‘xếp hình’.”
“Tôi cũng không!”
Nhóc coi tôi là dạng người gì vậy!
Bầu không khí mỏng như một mảnh băng vừa mới bị nghiền nát. Tại sao ấu dâm lại xuất hiện ở đây chứ!
“Nhóc là Park Yerim, phải không?”
Trước những lời nói của tôi, cô nhóc chậm rãi đứng dậy. Và tặng tôi một cái liếc mắt đầy hoài nghi.
“...Kẻ bám đuôi?”
“Không phải!”
‘Ấu dâm’ vẫn không đủ nên nhóc mang cả ‘bám đuôi’ ra sao! Tôi cảm thấy uất ức . Kể cả trước khi sống lại, tôi vẫn luôn trong sạch về phương diện này. Mặc dù ở những phương diện khác thì không.
“Tôi, dù sao thì, tôi là người đã từng nợ ơn với bố mẹ nhóc.”
Tôi quyết định dùng chiêu ‘nhóc không biết nhưng thực ra chúng ta có liên quan tới nhau’ lần nữa. Sự phòng vệ của nhóc này quá cao để tôi có thể nói rằng tôi đến để chiêu mộ cô ấy.
“Bố mẹ tôi sao?”
“Đúng vậy. Tôi không phải là người đáng nghi.”
“Chú đúng là một ông chú đầy đáng nghi đấy.”
Chú! T-tốt thôi. Tuổi của tôi dường như là chú đối với một nhóc cấp 2. Tôi đã gần 30… không không phải vậy! Tôi vẫn đang ở độ tuổi 20 mà!
“...Tôi vẫn đang ở giữa độ tuổi 20 nhá?”
“Chú đã đi nhập ngũ chưa?”
“...Rồi.”
“Vậy tức chính là một ông chứ.”
…..Tôi vốn đã thấy trầm cảm vì phải nhập ngũ bởi tôi đã không Thức tỉnh, nhưng thế này thì quá lắm rồi. Nghĩ đến việc tin tưởng việc bảo vệ của mình cho cô nhóc khiến bụng tôi đau nhói. Mới tuổi nhỏ mà tính cách của cô nhóc này không đùa được đâu..
“Dù sao thì, tôi muốn hỗ trợ nhóc.”
“Vậy thật sự là ấu dâm à! Cảnh sát!”
“Không! Không phải! Đây, bằng Thợ Săn và thẻ thành viên Hội.”
Tôi nhanh chóng rút ví và đưa ra ra bằng và thẻ thành viên. Park Yerim nhướn mày khi nhìn thấy chúng.
“Cái gì, chú là một hạng F. Chưa nói việc hỗ trợ, có vẻ như riêng cuộc sống của chú thôi đã là quá nhiều để gánh vác rồi.”
….Vậy nhỏ là một con nhóc sẽ chọn nói những điều đâm vào tim người ta.
“Nhóc hãy nhìn thẻ thành viên Hội đi.”
“Hội Haeyeon? Đó là một hội nổi tiếng đấy.”
“Đúng vậy, nhóc biết Chủ hội Haeyeon Han YooHyun chứ? Thợ săn hạng S ấy. Cậu ấy là em trai tôi.”
Park Yerim ngước nhìn tôi với anh mắt đầy kinh ngạc.
“Oppa đẹp trai đó sao? Hai người thực sự nhìn không giống nhau lắm đâu.”
“...Tên nhóc đó lại là oppa[1].”
[1] Oppa có nghĩa là anh, ahjussi có nghĩa là chú, ý Yoojin là sao em trai anh ấy được gọi là anh mà anh ấy lại được gọi là chú.
“Anh ấy chưa nhập ngũ.”
“Nhưng hạng S sẽ được miễn mà.”
“Vậy thì sửa lại thành một oppa có năng lực vậy.”
....Sự thật là nhóc ấy nói đúng còn đau lòng hơn. Tuy nhiên, có lẽ cô nhóc cũng cảm thấy hơi ăn năn bởi vì sau đó nhóc ấy nói rằng nhìn gần hơn thì đúng là nhóc có thể thấy được điểm chung giữa chúng tôi.
“Có một dongsaeng tài năng cũng là một tài năng rồi. Đừng có trưng cái vẻ mặt đáng thương đó nữa, chú à.”
“Lúc nào cơ.”
“Đó là khuôn mặt của một nạn nhân đã phải chịu đựng suốt 5 năm.”
Gì cơ. Có phải con nhóc này có khả năng đọc ký ức hay gì đó sao.
“Thôi lạc đề đi, tôi có thể giúp nhóc Thức tỉnh đấy.”
“Một Thức tỉnh giả ư?”
Đôi mắt Park Yerim trở nên long lanh đầy sự hứng thú. Trở thành một Thức tỉnh giả là nghề nghiệp hot nhất cho nên nó rất thu hút đám trẻ. Tất nhiên, chỉ với hạng C và cao hơn thôi. Tất cả các công việc đều vậy, hãy coi như tầng lớp dưới không tồn tại.
“Đúng vậy. Đó là kỹ năng của tôi. Khiến người khác trở thành Thức tỉnh giả. Và tôi có một Chủ Hội đằng sau nên giúp nhóc có một vị trí ở đó là hoàn toàn có khả năng.”
“Nhưng sẽ chẳng là gì nếu tôi là hạng F.”
“Đừng lo. Hạng của nhóc thấp nhất là hạng B hoặc cao hơn.”
Cô nhóc nghiêng đầu trước vẻ tự tin của tôi.
“Chú cũng xem được cái đó sao?”
“Tôi có thể. Và đó là một bí mật.”
“Vậy tại sao chú không giữ bí mật - tại sao chú lại nói với tôi chứ? Cái chú này chẳng cẩn thận gì cả.”
“Đó là lý do tại sao các bản hợp đồng tồn tại - để chuẩn bị cho điều đó. Thức tỉnh nhóc sau khi chúng ta ký hợp đồng. Nếu nhóc quyết định không thức tỉnh và đi kể mọi người xung quanh thì có mấy ai tin chứ? Nhóc còn không có bằng chứng kìa.”
Nếu bạn làm điều này, bạn sẽ trở thành Thức tỉnh giả! Những lời đồn như vậy có khắp nơi trên mạng.Vậy nên nếu cô nhóc nói với mọi người xung quanh rằng có một người có thể thức tỉnh người khác, sẽ chẳng có ai chú ý cả. Và đã có những kẻ lừa đảo nói điều tương tự như vậy rồi nên làm vậy sẽ bị nghi ngờ ngược lại.
Park Yerim hơi cau mày, chìm trong suy nghĩ của mình và mở miệng.
“Nếu tôi trở thành một Thức tỉnh giả, tôi có thể sống độc lập không? Tôi không muốn sống trong nhà của chú tôi.”
“Nhóc có thể sống độc lập. Trong lần chấn động hầm ngục đầu tiên, có rất nhiều trẻ vị thành niên trở thành Thức tỉnh giả nên một luật đặc biệt đã được đưa ra. Từ 14 tuổi trở đi, ngoại trừ hạn chế rằng chỉ được phép tiến vào hầm ngục thấp hơn 2 hạng so với hạng của mình, với tư cách là thợ săn, nhóc hoàn toàn có quyền tương đương với người trưởng thành. Nói cách khác, nhóc có thể vào một Hội mà không cần sự cho phép của người giám hộ, Hội Haeyeon có ký túc xá nên chỉ cần đăng ký trở thành Thợ săn là nhóc có thể rời khỏi nhà mình.”
Quan điểm về việc trẻ vị thành niên vào hầm ngục vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi. Rõ ràng đó là luật liên quan đến vấn đề đạo đức, nhưng khi các hầm ngục bắt đầu xuất hiện trên thế giới, thực ra không có nhiều Thức tỉnh giả. Trong sự hỗn loạn đó, các hầm ngục sẽ bị quá tải, vì vậy đây là tình huống cần tới sự giúp đỡ của những đứa trẻ.
Tuy nhiên, vì giới hạn chỉ cho phép vào hầm ngục thấp hơn 2 hạng so với hạng của họ, tỷ lệ thương vong của Thợ săn vị thành niên rất thấp. Hạn chế đó sẽ được dỡ bỏ nếu bạn có thể phá đảo 10 hầm ngục mà không hề hấn gì hoặc khi đủ 18.
‘Sau khi Trung tâm Thức tỉnh được thành lập, độ tuổi vào hầm ngục dần dần tăng lên vì có nhiều Thức tỉnh giả.’
Như vậy cũng đúng thôi. Nhưng bởi đây là trước khi luật đặc biệt được sửa, sẽ không có vấn đề gì với việc Park Yerim sống độc lập.
“Nhưng không có người giám hộ sẽ có một số khó khăn đấy? Nhóc vẫn còn trẻ cho nên….”
“Không, cảm ơn. Không có người giám hộ tốt hơn rất nhiều. Cứ thế này thì tôi sẽ không thể chịu được lâu hơn nữa mà bỏ nhà ra đi.”
Bak Yerim ủ rũ nói. Cô nhóc đã từng bỏ nhà ra đi trước đây sao? Tôi nghĩ có lẽ đã nghe điều đó trong một cuộc phỏng vấn.
“Chú của nhóc đối xử tệ lắm sao?”
“Ngoài lúc tôi đi học, ông ta sẽ không đưa tôi một cắc nào và sai khiến tôi như nô lệ. Đó là sau khi ông ta lấy hết tài sản của bố mẹ tôi và lấy chính tôi ra để làm cái cớ! Nhà hàng đó được thành lập sau khi bán đi căn hộ của gia đình tôi. Và sau đó trước mặt những người khác, ông ta hành xử như thể một người tuyệt vời khi chăm sóc một đứa trẻ không có nơi nào để đi!”
Một giọt nước mắt lăn xuống cùng với tiếng quát mắng giận dữ. Có rất nhiều người trên thế giới chẳng hề quan tâm tới máu mủ ruột thịt mà chỉ chú tâm tới tiền. Nếu ông có cả gia tài nhà người ta rồi, ít nhất cũng nên quan tâm con họ một chút đi chứ, kiểu như trên đúng là quá đáng quá rồi.
“Nếu nhóc muốn, tôi cũng có thể hỗ trợ về pháp lý cho nhóc.”
Nếu đó là một Hội đủ tốt, họ sẽ có một vài luật sư. Hội Haeyeon chắc chắn có một vài người, và nếu có một hạng S trong Guild thì họ sẽ tích cực hết mình giúp đỡ.
“Không, tôi chỉ không muốn dính dáng gì tới ông ta nữa thôi.”
“Được rồi, làm những gì nhóc muốn đi. Đứng ở đây nói chuyện thì hơi phiền - dù hơi sớm nhưng nhóc muốn đi ăn tối chứ?”
Dù sao thì, để kích hoạt kỹ năng thì chúng tôi cần phải trò chuyện với nhau nhiều hơn.
“Lòng bò...Chắc là nhóc sẽ không thích nó. Nhóc muốn ăn gì không?”
“Không, tôi thích nó chứ. Dù rằng món mà ông chú của tôi làm chẳng hề ngon. Có một nơi rất nổi tiếng ở phía trước kia, theo tôi nào. Hơi đắt đấy, có ổn không?”
“Hoàn toàn ổn. Nhóc có thể ăn bao nhiêu tùy thích.”
Tôi có một tấm thẻ tín dụng của Hội Haeyeon. Tôi đã mang nó theo, nói rằng sẽ sử dụng cho chi phí giải trí khi tìm được một hạng A hoặc cao hơn. Vậy nên nhóc có thể thoải mái tiêu xài, ok hết mà.