Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

(Đang ra)

Xây dựng dàn Harem ở hầm ngục mê cung cùng nàng nô lệ Elf. Ở dị giới tôi NTR để tăng thêm đồng đội của mình

Lilia đối đầu Hazuki cuộc chiến nảy lửa giành lấy trái tim của chủ nhân chính thức bắt đầu!

5 17

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

170 729

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

76 7893

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

12 83

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Tạm ngưng)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

43 401

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

162 1882

Vol 2 - Chương 2.10: Bị mắc kẹt

Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123

 

“Sensei, cô có mang theo điện thoại không?”

“Chị để nó ở phòng giáo viên mất rồi. Còn em thì sao, Nishiki - kun?”

“Cái của em để ở trong cặp.”

Chúng tôi lục lọi khắp kho dụng cụ thể dục để tìm cách thoát thân, nhưng cả cửa chính lẫn cửa sổ đều chẳng dễ gì mở ra.

 “Chuyện này không ổn thật rồi. Không biết bác lao công có để ý chúng ta không nữa.”

 “Giờ chúng ta chỉ còn trông cậy vào Akira với Mayuzumi - san đến tìm khi thấy em mãi không đến quán ăn gia đình.”

“Thế thì chúng ta phải giải thích vì sao chúng ta lại mắc kẹt ở nhà kho đây!? Aaaah, cái Thỏa Thuận Hàng Xóm coi như đi tong nếu chúng ta kết thúc như thế này.”

Tenjo - san ôm đầu than thở.

“Thôi thì chúng ta cứ bình tĩnh đợi người đến cứu trước, rồi hẵng nghĩ sẵn một cái cớ khéo léo sau.”

Cam chịu, tôi đành nằm xuống tấm thảm và rồi bụng tôi kêu gào.

“Giờ này đã quá trưa lâu rồi, cô cũng đói”, nói rồi Tenjo - sensei cùng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Em ước gì mình có cái gì để ăn vặt.”

Trong khi tôi lẩm bẩm và lục túi áo, thì tôi phát hiện một thanh socola. À phải rồi, sáng nay Akira đã đưa nó cho tôi mà tôi quên khuấy.

 “Sensei, cô ăn tạm cái này để đỡ buồn miệng nhé.”

Tôi bẻ đôi thanh socola và đưa cho cô ấy một nửa.

“Cảm ơn em. Có đồ ngọt cũng an ủi được phần nào.”

Chúng tôi thưởng thức vị ngọt nhỏ nhoi ấy trong yên lặng.

“Sensei có món gì muốn ăn sau khi kết thúc kì thi không ạ?”

Tôi hỏi để giết thời gian.

“Gà rán.”

“Nghe ngon đấy. Em sẽ làm kiểu tẩm nhiều tỏi rồi chiên giòn ngập dầu luôn.”

“Ngon tuyệt. Chỉ tưởng tượng thôi mà nước miếng đã tràn mép miệng cô rồi.

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện linh tinh, nhưng chẳng có tín hiệu nào báo hiệu có người đến cứu.

Thời gian như chậm lại giữa căn phòng bụi bặm ấy.

“Chị nghĩ, có lẽ chúng ta nên chuẩn bị tinh thần chờ một khoảng thời gian dài trước khi có người đến cứu đấy. 

Theo thời gian, vấn đề giải quyết việc cả nhân cũng sẽ nảy sinh. Tôi hy vọng sẽ có ai đó tìm thấy chúng tôi trước khi trời tối.

Trong cái căn phòng đầy bụi ấy, việc có Tenjo - sensei bên cạnh khiến tôi thấy yên lòng hơn một chút.

“Này, Nishiki - kun. Nhân tiện lúc này… em kể chuyện cho cô nghe được không?”

“Chuyện gì ạ?”

“Chuyện em quyết định sống một mình, nó có liên quan đến lời tỏ tình của Kaguya - chan đúng không? Hai anh em đã xảy ra chuyện gì mà giữa hai người lại có khoảng cách kỳ lạ như vậy? Cô muốn hiểu rõ hơn”, Sensei hỏi với tone giọng nghiêm túc.

“Khoảng cách kỳ lạ?”

“Em rõ ràng đang khổ sở, thế mà em vẫn để con bé tiến lại gần.”

“Chỉ là Kaguya đôi khi đòi hỏi quá mức, và em phải nhẫn nhịn em ấy thôi.”

“Nhẫn nhịn, hửm?”

Tenjo - sensei đón lấy từng lời tôi nói với vẻ điềm đạm, điều đó cho tôi biết rằng cô ấy là một người lắng nghe đáng tin cậy.

“Nhưng em đâu có nhờ cô tư vấn tâm lý đâu.”

“Cô hỏi không phải với tư cách giáo viên, mà là Reiyu Tenjo. Cô muốn hiểu cho rõ để sau này có thể làm chị em thân thiết với Kaguya - chan.”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi không thể từ chối.

“Nếu em không nói, cô sẽ hét lên ngay tại đây đó.”

“…Cô đang đe dọa em bằng một án tử xã hội à?”

“Giờ cô đang nghiêm túc đó. Em tính sao nào?”

Mặc dù mặt Sensai đỏ bừng, cô ấy vẫn tỏ ra vẻ cứng rắn.

“Vậy em có thể phát điên lên và tấn công cô được không?”

“Cái gì!? Em định làm đến mức đó sao?”

“...”

“Em đừng có im lặng như thế chứ!”

Gương mặt cô ấy lúc cố gắng không bỏ chạy vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Em cũng quen dần với việc tiếp xúc cô ở khoảng cách gần thế này rồi. Sensei đã từng ôm em, cho em gối đầu lên đùi, mặc đồ bơi tiếp cận em, thậm chí còn ngủ cùng giường nữa…”

“Sao em nói nghe như thể cô là tên biến thái vậy!”

Trông cô ấy gần như có thể nổ tung vì xấu hổ vào bất kỳ khoảnh khắc nào.

“Thật lòng, em thấy hạnh phúc vì những chuyện đó.”

“Nếu vậy thì cũng tốt.”

‘Cũng tốt’ á!?

Sao cô ấy cứ vô tình khuấy động trái tim một người con trai một cách dễ dàng như vậy chứ?

Nếu thực sự bắt đầu mối quan hệ, tôi cảm thấy có khi mình sẽ mất kiểm soát.

Lúc này, tôi thầm cảm ơn ông trời vì một người con gái thuần khiết như cô vẫn chưa bị gã đàn ông nào cướp mất.

“Được rồi. Xét cho cùng thì cô dễ thương quá, em sẽ kể.”

“...Cô không thích cách em nói chút nào.”

“Cô nên vui mừng vì đã thuyết phục được em chứ.”

“Nghe như thể em là người có quyền quyết định vậy.”

“Người-định-uy-hiếp-để-ép-học-sinh-kể-chuyện vừa nói gì cơ?”, tôi không nhịn được mà thành thật đáp lại cô ấy.

À, có lẽ ranh giới giữa công việc và đời tư của cô ấy càng lúc càng mờ nhạt khi đứng trước tôi.

“Chúng ta đang hỗ trợ lẫn nhau mà!”

Cô ấy ráng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sự bối rối trên mặt cô ấy vẫn không thể che giấu hoàn toàn.

Cũng như lần tôi bị cảm, Tenjo Reiyu luôn là người hành động bất chấp lý trí mỗi khi tôi lâm vào khó khăn.

Khi ấy, cô ấy ít quan tâm đến những thứ khác và tập trung vào tôi, khiến Sensei trở nên mạnh mẽ theo cách rất riêng. Tuy nhiên, tôi đoán tất cả sự thay đổi đó là để cô ấy dễ dàng giúp đỡ người khác hơn.

Mặc dù đó có là ảo giác của tôi, thì việc có một người sẵn sàng liều lĩnh vì mình khiến tôi thực sự cảm thấy ấm lòng.

Sensei ngồi sát cạnh tôi. Tôi thì hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể lại những chuyện đã qua.

“…Mẹ của Kaguya mất sớm vì bệnh tật, và cha dượng của Kaguya đã nuôi em ấy một mình. Ông ấy là một người đàn ông hiền lành và yêu thương Kaguya hết mực, nhưng ông lại quá bận rộn nên không thể ở bên em ấy nhiều. Có lẽ vì thế, từ nhỏ Kaguya đã luôn cảm thấy cô đơn.”

“Và rồi em ấy trở thành người rất giỏi trong việc thu hút sự chú ý từ người khác.”

Có lẽ khi còn bé, Kaguya đã nhận ra rằng thay vì khóc lóc hay giận dỗi, em ấy sẽ được chú ý nhiều hơn nếu tiếp cận mọi người một cách chủ động.

Lần đầu tiên tôi gặp Kaguya là lúc em ấy còn học tiểu học.

Khi ấy, tôi đã chuẩn bị tinh thần, nghĩ rằng cô ấy có thể bằng tuổi mình.

Nhưng khi thực sự trò chuyện, tôi nhận ra Kaguya chỉ là một cô bé nhỏ hơn tôi rất nhiều.

‘À… Con bé này đúng là trẻ con hơn mình’, đó là những gì tôi nghĩ vào khi đó.

Và cũng bắt từ khoảnh khắc đó, Nishiki Yuunagi đã nhận thức được vai trò 'làm anh' của mình.