Can I Still Be Your Heroine Even Though I’m Your Teacher?

Truyện tương tự

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

(Đang ra)

Fushi no majo wa man no inochi o gisei ni shite mo arikitarina negai o kanaetai

Haruichi

"Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu vì những người bạn thân yêu của mình."

9 247

Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

(Đang ra)

Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Yeon Sanho

Nước rò rỉ sau 5 ngày làm việc tại căn cứ dưới đáy biển sâu 3.000m?

209 311

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

173 4398

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

253 6490

Vol 2 - Chương 2.13: 'Suýt' mất nụ hôn đầu

Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123

“Xin lỗi nhé, cậu cho tớ mượn giường chút!”

 “Ơ, có chuyện gì thế, Tenjo - chan?”

 “Tớ đang cảm thấy không khỏe!”

“Có ai lại ‘không khỏe’ mà trông đầy năng lượng như cậu không hả?”

Amari - sensei, cô y tá trường học có vẻ đẹp tomboy và phong thái hơi lười nhác nhưng quyến rũ, thong thả cho tôi mượn một chiếc giường.

Mỗi lần tụi tôi đi ăn riêng ở ngoài với nhau, cô ấy hay đổi giọng sang kiểu thân mật hơn.

Tôi kéo rèm lại, chui vào chăn và trùm kín đầu như một con mèo sắp phát nổ vì xấu hổ.

Gối mặt xuống gối, tôi hét thầm trong lòng.

Tôi đã suýt chút nữa là bị cuốn theo rồi. Vào khoảnh khắc ấy, tôi thực sự đã chuẩn bị tinh thần để đón một nụ hôn.

Tôi đã chấp nhận rằng chuyện đó sẽ xảy ra.

Nghĩ vậy, tôi vô thức chạm ngón tay lên môi mình. Nếu Yuunagi - kun không dừng lại, cậu ấy chắc chắn sẽ lấy mất nụ hôn đầu tiên của tôi.

Ắt hẳn, cảm giác ấy sẽ khác xa với việc dùng tay chạm môi mình như thế này. Chỉ cần tưởng tượng ra cái chạm nhẹ mà tôi chưa từng biết đến ấy, trái tim tôi đã đập loạn cả lên rồi.

“Ý mình là… mình lo lắng cho em ấy biết bao…”

Sau khi nghe xong chuyện giữa cậu ấy và cô em gái, tôi đã không kiềm được mà ôm lấy cậu ấy. Có lẽ đó là bản năng người phụ nữ trong tôi trỗi dậy.

Thấy cậu ấy, tôi cảm thấy một cảm giác dịu dàng, trìu mến, không thể nào kiềm chế lại.

Quên mất rằng mình là một giáo viên, tôi đã quay lại làm một người phụ nữ đơn thuần.

Một khao khát mãnh liệt trào lên trong lòng tôi: Tôi muốn bảo vệ cậu ấy.

“Cái hành động đó… mày quá táo bạo rồi, Reiyu à!!”, tôi thốt lên dù chẳng biết mình đang mắng ai.

Kể cả khi nằm xuống, trái tim tôi vẫn chưa chịu hạ nhiệt.

Dù không có chuyện gì xảy ra thật, nhưng những xúc cảm sót lại vẫn rực cháy không chịu biến mất.

“Rốt cuộc, ai là người mất kiểm soát chứ…?”

Tôi thấy mình thật đáng ghét.

Đây là trường học.

Cho dù nhà chứa chỉ có hai người, chúng tôi luôn có có những giới hạn mà bản thân nhất định không bao giờ được vượt qua.

“Này, Tenjo - chan, cậu ổn chứ? Cậu muốn uống chút nước không?”, Amari - sensei gọi vọng vào.

 “À… cảm ơn, phiền cậu quá.”

“Được rồi, tớ vào đây.”

Khi cô ấy kéo rèm ra và nhìn thấy tôi, Amari - sensei thốt lên kinh ngạc:

“Gì vậy!? Cậu bị cảm à? Mặt đỏ bừng như sốt ấy, lại còn ướt đẫm nữa…”

Tôi chắc chắn khuôn mặt mình lúc ấy là một mớ hỗn độn giữa lớp trang điểm tan chảy vì mồ hôi và nước mắt.

Thấy vậy, cô ấy đưa cho tôi chai nước và đi lấy khăn giấy.

Nước lạnh chảy xuống cổ họng làm tôi thấy như mình vừa trở về làm người bình thường.

“Xin lỗi, có thể tớ đã làm bẩn gối hay gì đó.”

“Chuyện đó không sao cả, nhưng cậu làm sao vậy?”

Ngoài hộp khăn giấy, cô ấy còn đưa cho tôi cả nhiệt kế.

Cô ấy dễ thương thật.

“Tớ chỉ… bị sốc bởi một sự kiện chấn động.”

Tôi cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

“Nhưng mà, thiệt không công bằng gì hết, nhan sắc như cậu mà dù tan tành vẫn đẹp rạng rỡ. Thế rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tớ ở đây mà, cứ nói đi. Hay cậu vừa phát hiện idol mình có bạn gái?”

“Không, không phải chuyện đó.”

“Chuyện buồn về gia đình à?”

“Nếu là bà ngoại ở quê mất thì chắc tớ khóc sưng mắt mất rồi.”

 “Bị người yêu đá à?”

“Tớ còn chưa có bạn trai!”

“Thế thì lạ nhỉ. Người lớn mà đang giữa ban ngày ban mặt lại thành ra thế này…”

“Thì là vì…”

“Hay là lỡ làm sai đề thi không thể cứu vãn được nữa?”

“Người bị kiểm tra… là tớ.”

Và kết quả là tôi bị đánh rớt thê thảm.

Khi chiếc phanh lý trí đã hỏng, chân ga bản năng thì bị đạp thẳng mà chẳng ai hay. Tôi chợt nhận ra…

Tình cảm của tôi dành cho cậu ấy giờ đây còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đối với tôi, chuyện đó đã trở nên quá rõ ràng một cách đau lòng.