Cách tước đoạt mạng sống

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 34

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14063

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 355

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3163

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

96 550

Tập 01 - #1.1 / Nỗi Đau Rơi Ngang “Rơi Xuống Theo Chiều Ngang”

Ôi, lũ bọ hung, lũ sâu bọ! Đêm nối đêm, ta đã sát hại không biết bao nhiêu sinh mạng, và giờ đây, đến lượt một con diều hâu sẽ kết liễu ta. Ôi, một định mệnh mới nghiệt ngã làm sao! Ôi, sao mà bi ai và thảm thương đến thế! Lẽ ra ta nên ngừng ăn sâu bọ và cứ thế chết đói đi cho xong—nhưng nghĩ lại thì, con diều hâu sẽ giết ta trước cả khi ta kịp làm vậy.

—Trích The Nighthawk Star, Kenji Miyazawa

.

.

.

#1-1_tobi_otogiri/ Vì Sao Hoa Nở?

"Otogiriii…” một ông thầy đeo kính gọng đen đứng ở cổng trường làu bàu.

Tobi Otogiri chỉ liếc qua rồi đi thẳng.

“Otogiriii…” ông thầy lại gọi, lần này giọng gần như gầm gừ.

“Cha nội này dai như đỉa ấy nhỉ?” cái ba lô của Tobi cười khẩy.

“Việc của ổng mà.” Tobi thì thào.

Từ lúc Tobi vào trường này, ông thầy bốn mắt đó cứ tìm cách chấn chỉnh cậu hết lần này đến lần khác. Chẳng phải chủ nhiệm, cũng chẳng dạy lớp cậu buổi nào. Tobi còn chẳng buồn nhớ tên.

“Lúc thì lão soi cái cặp của mày là không đúng quy định, lúc thì nổi khùng lẹn vì đôi giày mày quá nổi, rồi lại lèm bèm chuyện tóc mái mày dài quá… Đi học là thế này à? Để đúc người ta thành một lũ vô hồn giống hệt nhau, nhét vừa một cái khuôn bé tí?”

Tobi lờ đi mớ lải nhải của Baku, đi vào trường rồi dừng ở tủ giày để thay dép.

“Ê, Tobi, nhớ vụ hồi... hơn năm trước không nhỉ? Lão thầy đó sáng nào cũng đay nghiến vụ tóc tai của mày, thế là mày—”

“Không. Quên rồi.”

Tobi đi lên lầu hai, bước vào lớp 2-3. Chỗ của cậu là bàn thứ ba từ trên xuống, ngay cạnh cửa sổ. Cậu quẳng Baku lên bàn, ngồi xuống rồi úp mặt lên nó.

"Vừa tới trường đã lăn ra ngủ rồi à? Chắc tại chẳng nói chuyện với ma nào nên rảnh quá chứ gì! Bữa nào thử kiếm lấy một hai đứa bạn xem sao."

"Mày im đi, Baku..."

"Ối chà, cẩn thận đấy ông tướng! Người ta lại tưởng mày tự kỷ thì bỏ mẹ! Bị coi là thằng dở hơi trong vòng một nốt nhạc bây giờ!"

Tobi tặc lưỡi, rồi cố thì thầm bằng giọng nhỏ nhất. "Tao có nói to đến mức để họ nghe thấy đâu."

"Mà nghĩ lại, sao phải giấu? Cứ để chúng nó nghe thấy đi! Biết đâu có đứa lại lấy cớ bắt chuyện với mày."

"...Thà chết còn hơn."

"Thôi đi. Tao biết tỏng rồi nhé. Mày nghĩ làm một con sói cô độc không bạn bè thì ngầu lắm chứ gì?"

“…Không hề.”

“Thừa nhận đi, rõ rành rành ra thế. Mày biết thế là bị gì không, Tobi? Đấy là mầm mống của bệnh tự luyến đấy, cha nội ạ. Bớt coi mình là cái rốn vũ trụ đi trước khi hết thuốc chữa!”

“…Mày cứ nói nữa đi.”

“Ồ? Mày có lòng thì tao có dạ! Chứ ngồi im thin thít chán chết đi được!”

“……”

“Nói cho mà biết, mày tưởng cứ im re là tao sẽ chán rồi tự câm mồm lại à, nhầm to rồi con.” Baku cười khằng khặc đầy chế giễu. “Tao sẽ không ngậm miệng cho đến ngày mày xuống lỗ đâu, Tobi! Đừng có quên—mày với tao là chung một số phận. Dính với nhau như hình với bóng rồi!”

Không, tao chưa quên, Tobi nghĩ thầm. Quên thế quái nào được?

“…Ừ. Nhưng lỡ tao đem mày đi thiêu thì sao?” Tobi thì thầm. “Thỉnh thoảng, tao vẫn trăn trở chuyện này…”

“Ê. Tao nghe đấy nhé?”

“…Nghe gì? Tai mày có vấn đề rồi.”

“Tao làm gì có tai mậy?”

“…Ai biết.”

“Mà khoan. Sao tao nghe được nhỉ?”

“…Đừng hỏi tao.”

“Này, mày phũ vãi! Lạnh như tiền, Tobi! Tim mày chắc đóng băng luôn rồi! Tao chết cóng ở đây mất!”

Giá mà dễ thế thật, cậu thầm nghĩ, ước gì cái miệng của Baku có thể "đóng băng" lại dù chỉ một lát. Nhưng cậu biết không nên nói ra. Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Cách duy nhất là mặc xác nó. Dù biết là vậy, nhưng lần nào cậu cũng không thể kìm được mà phản ứng lại. Xem ra phải tập luyện nhiều hơn.

“…Nhưng tập bằng cách nào mới được?” Cậu lẩm bẩm, rồi tự dập tắt dòng suy nghĩ miên man.

Tobi ăn rất nhanh. Cậu có thể xử lý bữa trưa trong chớp mắt… à thì, nói cho hoa mỹ vậy thôi. "Chớp mắt" thì hơi quá, nhưng ai nhìn vào cũng có cảm giác cậu đang chuyển thẳng đồ ăn vào bụng, trừ cái bánh mì ra. Dọn dẹp cũng nhanh tương tự vậy, rồi rời khỏi lớp với cái bánh mì trên tay—hoặc tay không nếu hôm đó là cơm hay mì.

Thầy chủ nhiệm từng cố can ngăn. “Ă-ăn từ từ thôi, Otogiri.” Nhưng Tobi mặc kệ, và rồi thầy cũng bỏ cuộc.

Hôm nay khẩu phần có bánh mì, lại còn là loại bánh mì cuộn bơ béo ngậy.

Tobi rảo bước trên hành lang, Baku vắt vẻo sau lưng.

“Bánh mì bơ à? Ngon,” giọng Baku lại vang lên. “Mày thích món này, đúng không Tobi?”

“Hử?” Tobi gắt nhẹ. “Không hẳn.”

"Xạo ke! Nhìn mày kìa, hớn hở muốn nhảy chân sáo luôn kìa!"

“…Cũng không ghét. Tao không kén ăn.”

Hành lang vắng tanh. Bọn học sinh cấp hai khác vẫn còn trong lớp, ngoan ngoãn ăn bữa trưa của mình. Dù vậy, Tobi vẫn nói khẽ, phòng hờ tai vách mạch rừng.

“Thôi đi cha nội! Tao biết tỏng mày là team bánh mì chứ không phải team cơm mà!”

“Cái gì ăn chả được.”

“Và mày thích cá hơn thịt, đúng không?”

“Tao thực sự không quan tâm…”

“Ok, thế giữa bánh phủ bột đậu nành với bánh nhân đậu đỏ thì mày chọn cái nào?”

“Nhân đậu đỏ.”

“Trả lời nhanh ghê nhỉ? Không cần nghĩ luôn!”

“…Tao không thích đồ ăn có bột thôi.”

“Tao không hiểu được! Tao làm quái gì biết được? Tao chỉ là một cái ba lô chết tiệt! Đã bao giờ được ăn miếng nào đâu!”

“Không liên quan tới tao…”

“Cũng có đấy chứ, chúng ta là bạn thân mà, đúng không? Hay…Khổng phải?”

“Lại càng không phải chuyện của tao…”

“Rốt cuộc thì cũng chỉ có tao với mày dính nhau thôi! Chuẩn, chuẩn!”

“Ừ. Cứ cho là vậy đi.”

“Ê, ‘dính lấy nhau’? Thật á? Không nghĩ được từ nào nghe lọt tai hơn à?”

“Là mày nói mà, Baku.”

“Thì mày phải cãi lại chứ! Bảo là tao sai rồi đi! Mày làm tao đau lòng quá đấy, anh bạn à!”

“Thật không đấy…?”

“Hơi hơi. Chắc thế.”

Tobi bước ra sân trong. Cũng như bao sân trường khác: có bãi cỏ, vài cái ghế dài, và mấy luống hoa. Càng về cuối giờ trưa, học sinh sẽ càng túa ra ngoài để tận hưởng nắng đẹp. Nhưng giờ thì, nơi này vắng hoe. Chỉ có một mình Tobi.

“Lại nữa à? Nghiêm túc đấy?” Baku thở dài ngao ngán.

Tobi bước tới một đường ống nước chạy dọc tường, tay phải tóm lấy nó. Chính xác hơn là cậu bám vào cái đai kim loại giữ ống nước, móc ngón giữa và ngón áp út vào. Cậu đu người lên, tận dụng cả đường ống, khe tường và những cái đai khác làm điểm bám, nhanh như cắt leo lên sân thượng.

“Trời má! Đầu mày chứa bóng bay thay vì chất xám à? Vậy nên mày suốt ngày lượn lờ mấy chỗ cao cao…?”

Tobi lờ đi những lời châm chọc của Baku. Cậu leo thẳng một mạch, chẳng mấy chốc đã lên đến sân thượng. Hôm nay ngon, cậu nghĩ. Một lèo lên tới nơi, không chút chần chừ. Chắc là chọn được đường đẹp.

Tobi lờ đi những lời châm chọc của Baku. Cậu leo thẳng một mạch, chẳng mấy chốc đã lên đến sân thượng. Hôm nay cũng khá nhanh đấy, cậu nghĩ. Một lèo lên tới nơi, không chút chần chừ. Chắc là chọn được đường đẹp.

Thật ra, có một đường dễ hơn nhiều để lên sân thượng: cầu thang trong trường dẫn thẳng ra một cánh cửa. Nhưng vì lý do an ninh, cửa lúc nào cũng khóa. Không có chìa khóa thì chỉ có cách trèo vào. Mà Tobi cũng chẳng biết có đứa nào rảnh đến mức đấy. Chỉ mình cậu thôi.

Sân thượng của trường chỉ là một sàn bê tông thô, xung quanh có một bức tường thấp bao bọc. Tobi đặt Baku xuống đất, ngồi lên thành tường rồi mở túi bánh mì bơ ra. Cậu nhắm mắt, cắn một miếng.

“Sao? Ngon không?” Baku hỏi.

“…Cũng được.”

“Trời ạ, ngon thì bảo là ngon mẹ đi! Sao lúc nào mày cũng phải lầm lì như ông cụ non thế?”

“Ối dồi ôi, ngon tuyệt vời. Đỉnh của chóp. Vi diệu. Wow.”

“Nói đến từ thứ hai là thấy xạo rồi. Đúng là đồ dối trá…”

“Tao bảo cũng được rồi còn gì?”

“Ok, thế mày thích bánh mì thường hay bánh mì bơ hơn?”

“Bánh mì bơ.”

“Thấy chưa?”

“…Thấy gì?”

“Còn giả vờ không biết.”

Tobi xử gọn cái bánh mì trong ba miếng, rồi ngước nhìn những gợn mây lững lờ trôi trên nền trời xanh nhạt. Cảnh tượng nhanh chóng trở nên nhàm chán, cậu lại cúi xuống nhìn sân trường. Trường của Tobi là một khu nhà ba tầng hình chữ U, sân trong nằm kẹp giữa hai dãy nhà. Dãy nhà bên dưới chỗ cậu ngồi là khu phòng chức năng, còn dãy đối diện là phòng học. Tầng một cho khối lớp chín, tầng hai cho khối tám, và tầng ba cho khối bảy.

Chẳng mấy chốc, chuông reo báo hết giờ ăn trưa, bắt đầu giờ giải lao. Tobi nhìn qua cửa sổ, thấy học sinh bắt đầu túa ra hành lang. Như mọi khi, một số đứa—chắc khoảng một phần mười, hoặc ít hơn—có những thứ kỳ quái bám trên đầu hoặc vai. Chuyện này cũng chẳng làm cậu ngạc nhiên.

Ví dụ như nhóm ba cô gái đang đi ở hành lang tầng hai. Tobi không biết tên, nhưng lờ mờ nhận ra họ học cùng lớp 2-3 với mình. Cô gái đi giữa có một con gì đó trông như dơi, hoặc sóc bay, bám chặt sau lưng.

Có thể đó là một con thú cưng dị hợm nào đó mà cô ta quý đến mức không nỡ để ở nhà. Khả năng đó không phải là không có. Nhưng mặt khác, đây đâu phải lần đầu cậu thấy sinh vật này. Cậu đã thấy nó trong lớp. Nó bám riết lấy cô gái, nhưng chẳng giáo viên hay học sinh nào để ý. Mà theo Tobi thấy, chính cô gái đó cũng chẳng nhận ra sự tồn tại của nó.

“Lạ thật,” Tobi lẩm bẩm.

“Hả? Cái gì lạ?” Baku hỏi lại.

“Không có gì.”

“Thôi đi bố. Tao nghe rõ mồn một luôn nhé! Mày vừa bảo có gì đó ‘lạ’! Đừng hòng chối! Xì ra mau! Cái gì lạ cơ?”

“…Để mà nói thì là mày đấy.”

“Hả? Tao lạ chỗ nào?”

“Mày còn phải hỏi à?”

“Này, em kia!”

“Ugh…”

Tobi nhìn xuống sân. Tiếng quát đó không phải của Baku, mà là của một người đàn ông mặc đồ lao công đang ngước lên nhìn cậu. Là bác lao công của trường.

“…Cháu ạ?” Tobi hỏi lại, tay chỉ vào ngực mình.

“Chứ còn ai vào đây nữa!” bác lao công hét lên. “Trên đó có mỗi mình cậu thôi!”

“Vâng… Cũng phải ạ.”

“‘Cũng phải’ cái con khỉ…”

Nhìn bề ngoài, bác lao công có vẻ trẻ hơn các nhân viên khác trong trường. Trông lúc nào bác cũng tươi cười thân thiện, dù không rõ là bác vui tính thật hay mặt bác vốn thế. Dù sao thì, lần nào gặp Tobi bác cũng chào hỏi, khiến cậu cực kỳ khó chịu. Tobi đã quyết tâm lờ tịt đi, nhưng bác lao công chẳng bao giờ chịu hiểu ý mà cứ lì ra bắt chuyện.

“Này, Otogiri. Cậu biết sân thượng cấm vào mà phải không?! Mà đây cũng chẳng phải lần đầu cậu mò lên đây! Sao cậu làm được hay vậy?! Tôi biết cửa khóa mà! Tôi để ý kỹ lắm! Cậu ăn trộm chìa khóa hay gì à?!”

“Cháu không có chìa khóa ạ.”

“Biết ngay mà! Dám sao chép chìa khóa là cậu tới số rồi! Nhưng chuyện đó không quan trọng. Cậu xuống khỏi đó ngay!”

“Ý chú là cháu nên nhảy xuống à?”

“Không! Sao lại có cái ý đó?! Tuyệt đối không được! Haizz, nói với cậu đúng là phí lời mà! Cứ ở yên đấy! Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi, tôi lên chỗ cậu đây!”

Bác lao công quay người đi vào trong. Chắc là bác sẽ vào phòng giáo viên, lấy chìa khóa rồi lên cầu thang tìm Tobi.

“Rồi, tính sao đây?” Baku hỏi, giọng đầy vẻ hóng hớt.

“Còn phải hỏi à?” Tobi đáp, quàng Baku lên vai. “Dĩ nhiên là không đợi rồi. Nghe phiền phức quá.”

“Chuẩn luôn!”

“Tiếc thật đấy. Tao bắt đầu thấy thích chỗ này rồi…”

Tobi thở dài, rồi trèo qua thành tường. Cậu tụt xuống sân trong chỉ mất không đến mười giây. Lúc bác lao công lên tới nơi, Tobi đã biến mất từ đời nào.

Tan học, Tobi bị thầy chủ nhiệm Harimoto gọi thẳng lên phòng giáo viên ngồi nghe thuyết giáo. Tobi chẳng nhớ thầy đã nói những gì. Chắc là chuyện cậu leo lên sân thượng, nhưng hầu hết lời thầy nói đều trôi tuột đi đâu mất. Không phải tất cả, nhưng gần như là vậy.

“Em có nghe thầy nói không đấy, Otogiri? Em định nói sao về chuyện này?” thầy Harimoto hỏi. Cứ vài phút thầy lại hỏi một lần để chắc rằng Tobi vẫn đang nghe. Đó cũng là những lúc duy nhất trong cả buổi cậu trả lời “dạ” hoặc “em hiểu rồi ạ.”

Thầy Harimoto tầm bốn mươi, gần như lúc nào cũng mặc bộ đồ thể thao màu đỏ đến trường, chỉ trừ những dịp cực kỳ đặc biệt mới mặc đồ trang trọng. Mái tóc ngắn của thầy lúc nào cũng được chải ngược và vuốt keo cứng đơ, trông như đầu nhím, nên nhiều đứa sau lưng gọi thầy là “Thầy Nhím”. Mấy đứa quý thầy hơn thì gọi là Harry, lái từ tên thầy mà ra.

“Nghe này, Otogiri, thầy cũng chẳng thích mấy bài thuyết giảng này đâu,” thầy Harimoto nói. “Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn thôi. Thầy không đòi hỏi em phải hoàn hảo. Chỉ cần em làm tròn bổn phận tối thiểu là được rồi, hiểu không? Xã hội có quy tắc của nó, và có những thứ quan trọng đến mức không thể cứ phớt lờ được. Đấy là chưa kể…”

Mãi đến khi bài diễn văn của thầy Harimoto kết thúc, Tobi mới được phép rời đi. Lúc đó đã hơn bốn rưỡi chiều.

“Xì!” Baku khịt mũi. “Lão Harry dài dòng không chịu nổi. Mày có biết tao phải nín im từ nãy đến giờ khổ sở thế nào không?”

“Đừng gọi thầy là Harry…”

Tobi rảo bước đi nhanh. Cậu không vội, nhưng lề mề không phải kiểu của cậu. Cậu thường chỉ có hai trạng thái: hoặc là đi những bước dài, chậm rãi, hoặc là đi nhanh như chạy.

“Xem mày đi kìa! Đua với ai đấy à?” Baku châm chọc.

Như phản xạ, Tobi đi chậm lại khi đến gần cổng trường. “Im đi,” cậu đáp.

“Lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Sao không thử đi từ từ, thong thả một lần xem nào?”

“Tao bảo mày im rồi cơ mà…?”

Tobi liếc đồng hồ. Từ đây về viện đi bộ mất khoảng mười lăm phút, mà chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ giới nghiêm. Nhờ—hay đúng hơn là tại—bài giảng của Harimoto, cậu chỉ còn có bốn mươi phút rảnh. Trong khi đó, muốn đến khu phố cũ phải mất hai mươi phút đi xe buýt.

“…Hôm nay không đi được rồi,” Tobi bực bội lẩm bẩm khi đến trước cổng trường.

Cổng cao chưa đến hai mét—quá dễ để trèo qua nếu cậu muốn. Nhưng làm thế cũng chẳng vui lên được. Thay vào đó, cậu đạp chân vào trụ cổng, dùng lực bật một phát lên đỉnh.

“Được!” Tobi rít lên, tay nắm chặt. Cậu muốn lên cổng mà không cần dùng tay, và cậu đã làm được ngon ơ.

“Thôi đi Tobi. Có cần phải thế không? Xã hội có quy tắc của nó, và có những thứ quan trọng đến mức không thể cứ phớt lờ được, biết không hả?” Baku nhại lại giọng thầy Harimoto, cười một cách đầy mỉa mai.

Tobi gần như đã bật lại, nhưng trước khi có cơ hội, tâm trí cậu trống rỗng. Một cô gái— cũng là học sinh trường này—đang đứng ở phía bên kia cổng, ngước lên nhìn cậu.

“A…”

Mái tóc dài của cô được búi gọn thành hai củ tỏi, gương mặt có những đường nét khá sắc sảo mà Tobi thấy quen quen. Không, không chỉ là quen—cô học cùng lớp với cậu, và lạ thay, lần này cậu lại nhớ tên cô. Một cái tên khá đặc biệt, nên chỉ cần liếc qua một lần là cậu đã nhớ. Tên cô là Ryuuko, viết bằng Hán tự có nghĩa là “đứa con của rồng,” còn họ là Shiratama, nghĩa là “viên ngọc trắng.”

Ryuuko Shiratama chớp mắt lia lịa, có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đường đột của Tobi. Mà nói cho công bằng, Tobi cũng sốc y như vậy. Sao cô ta lại ở đây chứ? Gần cổng trường chẳng còn ai lảng vảng cả. Cậu đã đinh ninh là không có một bóng người. Việc cậu đã nhầm—lại còn gặp ngay một đứa con gái cùng lớp—khiến cậu có chút bối rối.

Tobi hít sâu, mím chặt môi. Giờ làm gì đây? cậu nghĩ. Bực một nỗi, đúng lúc cần thì Baku lại im re. Đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi Tobi ước gì nó cho vài lời cao kiến. Hay nói đúng hơn, nói câu nào cũng được. Kể cả mấy lời chế nhạo lảm nhảm và mấy trò đùa ngớ ngẩn thường ngày còn hơn là im phăng phắc thế này. Dù sao thì cũng chỉ mình cậu nghe thấy. Trùng hợp là, Shiratama cũng im thin thít không rõ lý do, khiến không khí càng thêm ngượng ngùng.

Tobi tận dụng cơ hội để quan sát cô gái thật kỹ—một việc cậu chưa từng làm trước đây. Cậu từng có ấn tượng rằng cô có những đường nét nổi bật, cá tính, nhưng nhìn kỹ lại, mắt, mũi, miệng của cô chẳng hề quá to hay quá nhỏ. Gương mặt cô cũng không có đường nét nào đặc biệt. Cậu không biết phải diễn tả thế nào, nhưng trên hết, gương mặt cô cho cậu một cảm giác hài hòa đến lạ. Mọi thứ đều vừa vặn, không có gì thừa thãi hay lạc lõng. Nói tóm lại, cô rất ưa nhìn. Là kiểu gương mặt có thể ngắm mãi không chán.

Nhưng đó không phải lý do Tobi cứ dán mắt vào Shiratama. Cảm giác như thể cậu và cô đang rơi vào một cuộc đấu mắt bất đắc dĩ. Cậu không thể rời mắt khỏi cô, và nói thật là cậu bắt đầu thấy hơi ngượng. Đáng lẽ cảm giác này phải khiến cậu nhìn đi chỗ khác, nhưng không hiểu sao, cậu không làm được.

Cái quái gì đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Này em kia!” một giọng nói vang lên từ xa—lại là bác lao công. “Xuống khỏi cổng ngay! Khoan đã—lại là cậu à, Otogiri?! Mới đó đã tái phạm rồi hả…?!”

Như thể có một bùa phép nào đó đang giữ Tobi lại, bị tiếng quát của bác lao công phá vỡ. Cậu ngoái lại và thấy bác đang đứng trước cổng trường, tay lăm lăm cây chổi.

“Lỗi cháu ạ,” Tobi nói vọng xuống, cúi đầu qua quýt.

Bác lao công trông giận sôi máu. “Thầy Harimoto vừa mới nói chuyện với cậu xong phải không?! Cậu không thèm giả bộ nghe lời một chút nào à!”

“Cháu đã xin lỗi rồi mà…”

Tobi nhảy xuống khỏi cổng. Thấy bác lao công có vẻ định đuổi theo, cậu cắm đầu chạy, chỉ giảm tốc độ sau khi đã rẽ qua hai khúc cua và chắc chắn không còn ai bám theo.

“Bác lao công phiền thật…,” Tobi càu nhàu.

“Cha đó ghim mày rồi, chắc kèo luôn,” Baku cười khoái trá.

Tobi cau mày. “Ước gì ông ta mặc kệ mình đi.”

“Than với tao thì được gì. Mày phải nói thẳng vào mặt ổng ấy.”

“Nói gì bây giờ?”

“Đấy mới là cái khó. Hay là mày cứ diễn vai một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp đáng thương, chỉ đang cố gắng sống cho qua ngày ở lớp tám mà không gây chuyện, rồi xin ổng châm chước cho mấy lỗi vặt của mày?”

“Nhưng tao không thấy mình tội nghiệp hay đáng thương.”

“Tao đã bảo rồi, quan trọng là diễn thôi! Cứ không có gia đình là đủ để kiếm được cả rổ điểm thương hại rồi, biết không?”

“Nói thế cũng không đúng. Tao có gia đình mà.”

“Thật á?”

“Tao có anh trai.”

Mỗi khi Tobi nhắc đến anh trai, Baku thường im bặt. Baku chưa bao giờ gặp người anh kia của nhà Otogiri. Dù sao thì, hai anh em họ đã lạc nhau từ trước khi Tobi và Baku gặp mặt.

Tobi liếc đồng hồ. Bốn giờ bốn mươi. Giờ giới nghiêm của viện là năm rưỡi, nhưng miễn là về trước giờ—dù chỉ vài giây—thì cũng không sao. Vẫn còn thời gian, cậu quyết định đi đường vòng.

Mấy lần đi vòng của Tobi thường chẳng có mục đích gì. Cậu chủ yếu đi lang thang vẩn vơ. Cậu có quy tắc là không tiêu tiền nếu không cần thiết, mà thực ra cậu cũng chẳng có nhiều tiền để mà hoang phí. Viện nơi cậu ở cho mỗi đứa cấp hai ba nghìn yên một tháng. Tobi không rõ số tiền đó là nhiều hay ít so với bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cậu biết chắc mỗi chuyến xe buýt của mình tốn 220 yên một chiều, tức là đi xong về là bay 440 yên.

Cứ cái đà này thì tiền tiêu vặt sẽ bị đốt sạch trong nháy mắt, mà Tobi thì không đời nào muốn lâm vào cảnh cháy túi. Đó là lý do cậu luôn cố gắng không tiêu tiền. Cậu chưa bao giờ ghé vào quán hamburger hay bánh rán sau giờ học, và cũng cố tránh xa các cửa hàng tiện lợi, vì chúng lúc nào cũng biết cách moi tiền của cậu.

Tobi không ngại đi bộ. Nhờ có Baku, cậu lúc nào cũng có người để trò chuyện, dù chỉ là khi không có ai xung quanh. Ít nhất thì, cậu không bao giờ thấy chán khi đi dạo.

“Tao thì chán đấy, biết không?” Baku lên tiếng, cứ như đọc được suy nghĩ của cậu. “Cứ bị vác đi lòng vòng suốt.”

“Thế mày muốn tao ném mày đi không?”

“Đừng có mơ, anh bạn à!”

“Chắc không? Bay lượn có khi vui hơn mày tưởng đấy.”

“Này nhé. Bay lượn với bị ném đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Thôi nào, Tobi, tên mày¹ có nghĩa là ‘bay’[note: Tên Tobi (飛) trong tiếng Nhật có nghĩa là "bay"] đấy! Sao đến định nghĩa của từ mà mày cũng không biết là sao? Bữa nào phải lôi từ điển ra tra mới được, rõ chưa? Mà thôi, tra luôn hôm nay đi! Tin tao đi, trong định nghĩa của từ ‘bay’ không có chỗ nào ghi là ‘ném người’ đâu!”

Tobi rẽ vào một con hẻm, rồi lại quẹo ngay vào con phố đầu tiên. Cậu có thói quen cố tình đi vào những con đường mình chưa từng đi qua, nhưng lần này thì nhầm—con đường này quen quá. Cũng không có gì lạ, cậu đã lượn lờ quanh trường hơn một năm nay rồi. Chắc chẳng còn mấy con đường mà cậu chưa đặt chân đến.

Trường cấp hai của Tobi nằm ở quận Ourai, còn viện cậu ở thì nằm ở quận kế bên, tên là Asakawa. Asakawa nghĩa là “sông cạn” một cái tên rất hợp lý, vì đúng là có một con sông cạn chảy qua thị trấn. Sông khá rộng, nhưng trừ những lúc mưa to làm nước dâng, còn mọi khi thì nó cạn đến mức có thể lội qua dễ dàng.

“Này, nhưng nghiêm túc nhé Tobi—cái tên nghe tầm thường quá nhỉ? Có một con sông cạn, thế là đặt tên cả vùng là sông cạn? Thật luôn á?”

“Một cái tên dễ hiểu thì có gì không tốt?”

“Vấn đề là thẩm mỹ, hiểu không? Phải có hồn hơn chứ!”

Cái ba lô của Tobi cứ lải nhải không ngừng khi cậu bước dọc bờ sông. Gần đó là một nét đặc trưng khác của Asakawa: một xóm lều nằm trên bãi bồi ven sông. Dù gọi là xóm lều, nhưng rất ít trong số đó là lều cắm trại đúng nghĩa. Hầu hết là những căn lều lụp xụp dựng tạm bằng tấm nhựa và vật liệu phế thải.

Dân địa phương gọi đây là Xóm Lều Asakawa, và trẻ con luôn được dặn phải tránh xa nơi này. Người lớn ở trường tiểu học, cấp hai và cả trong viện đã dặn Tobi hết lần này đến lần khác. Họ bảo ở đó nguy hiểm lắm.

Tobi chưa bao giờ vào hẳn trong xóm lều, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn đứng trên bờ kè nhìn xuống. Cậu chưa bao giờ thấy nó đáng sợ. Cư dân ở đó chắc chắn không khá giả, một vài người trông hơi bất cần đời, nhưng những người khác trông vẫn đàng hoàng chán.

Có lần, Tobi trốn giờ giới nghiêm đi lang thang ban đêm, cậu đã đến gần khu xóm lều và thấy một vài người dân ở đó đang tụ tập quanh một thùng phuy đốt lửa. Tobi không biết gì về cuộc sống của họ, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng họ trò chuyện và cười đùa. Họ có vẻ đang nấu ăn, nhậu nhẹt và vui vẻ.

Tobi không thấy thoải mái khi ở gần những người đang vui vẻ. Cậu chỉ hợp với việc ngồi nhìn từ xa, chứ chưa bao giờ có ý định lại gần.

“Biết không Tobi, mày giao tiếp dở tệ. Mày thật sự phải cải thiện kỹ năng xã hội đi.”

“Không phải là tao dở.”

“Mày đùa tao chắc?”

“Ở cạnh người khác làm tao thấy mệt thôi.”

“Mệt hay không thì con người cũng là động vật sống theo bầy đàn! Mày không thể cứ một mình mãi được. Mày phải học cách kiên nhẫn với người ta hơn đi.”

“Tự dưng nói năng lý lẽ vậy…”

“Này, tao mà muốn thì cũng biết điều lắm đấy! Tao là một cái ba lô đa năng cừ khôi đấy!”

“Ừ, mày có cái miệng lanh gớm…”

Sông Asakawa chảy dọc từ bắc xuống nam. Tobi quay lưng về phía hoàng hôn, mắt hướng về cây cầu bắc ngang dòng nước. Làn đường cho xe cộ thì đông đúc, nhưng lối đi bộ bên cạnh lại vắng hoe. Tobi bước lên cầu rồi nhảy phắt lên lan can.

“Trời ơi là trời— Lại nữa à? Thật luôn…?” Baku thở dài.

Tobi dĩ nhiên là lờ đi. Trên cao này, cậu cảm nhận làn gió rõ hơn hẳn. Thỉnh thoảng, một cơn gió mạnh thổi qua khiến cậu chao đảo, và lần nào Baku cũng ré lên một tiếng “Á á á!” đầy kịch tính.

“Tao không ngã đâu,” Tobi nói.

“Tao thì không chắc,” Baku đáp. “Mày không biết ‘chủ quan’ là gì à?”

“Biết chứ. Nhưng tao không hề chủ quan.”

“Thôi đi—mày quen làm mấy trò này quá rồi nên coi thường sự nguy hiểm của nó! Quen thuộc là thứ đáng sợ nhất đấy, biết không? Mấy người gặp tai nạn toàn là mấy người nghĩ chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra với mình đâu!”

“Sao một cái ba lô như mày lại cứ lo xa thế nhỉ…?”

“Tao không nghĩ mình lo xa đâu. Từ lúc đẻ ra tao đã là đứa cẩn thận rồi!”

“Lúc mày đẻ ra…?”

“Ý kiến gì à?”

“Không hẳn. Chỉ thắc mắc ba lô được sinh ra thế nào thôi.”

“Hả? Thì, là gã đó— Hmm…,” Baku nói dở rồi im bặt, chìm vào suy tư.

Tobi nhớ “gã đó” rất rõ—người đàn ông một mắt, cao lớn đội mũ chóp, kẻ đã đặt Baku xuống trước mặt cậu. Nhưng bản thân Baku dường như chẳng nhớ gì về quãng thời gian trước khi nó biết nói.

Tobi dừng bước, quay mặt ra sông. Cậu ngồi xuống lan can, vắt vẻo hai chân bên ngoài. Cảm giác như thể trọng lực có thể kéo văng đôi giày của cậu xuống dòng sông bên dưới.

“Này Tobi,” Baku nói. “Mày làm thế người ta tưởng mày sắp nhảy cầu tự tử đấy, biết không?”

“Tao không nhảy,” Tobi nói. “Mà có ngã thì dưới kia là sông, tao biết bơi.”

“Sông cạn, nhớ không? Tên nó đã nói lên tất cả rồi.”

“Tao sẽ ổn thôi.”

“Cẩn thận đấy nhé?”

“Ừ.” Tobi gật đầu. Rồi một lát sau, cậu bắt đầu đung đưa người ra trước, ra sau.

“Ê này này!” Baku ré lên. “Tao vừa mới dặn mày phải cẩn thận xong!”

“Chừng này không làm tao ngã được đâu.”

“Mày có nghe mày đang nói gì không đấy?! Đây chính là chủ quan trong sách giáo khoa đây này!”

“Tao không chủ quan. Tao đang cố tình làm thế.”

“Ồ! Wow! Cố tình chứ gì! Mày làm thế vì mày thích thế! Thôi ngay cái trò đó đi!”

“Tao không biết nữa. Lý lẽ của mày nghe không thuyết phục lắm…”

“Tao không đùa đâu! Mày hiểu không hả?! Đủ rồi! Đừng giỡn nữa, về nhà thôi!”

“Ugh…”

“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi còn gì, đúng không?”

“Chắc vậy.”

“Thì sao? Không muốn về à?”

“Mày không tài nào ưa nổi cái viện đó, đúng không?”

“Sao cũng được… Không thích cũng chẳng ghét.”

“Mày biết đấy, mấy đứa khác ở đó chắc cũng chẳng thích thú gì cho cam, nhưng ít nhất thì cuối cùng chúng nó vẫn gọi nơi đó là nhà. Còn mày thì không. Mày không thể nào coi nó là nhà được. Phải không?”

Tobi đung đưa chân trong không khí. Không biết từ lúc nào, cậu đã rướn người ra xa và đang nhìn thẳng xuống mặt nước. Cậu chẳng buồn ngồi thẳng dậy, cũng chẳng muốn nhìn về phía trước hay ngước lên.

“…Không phải là tao có vấn đề gì với cái viện. Chỉ là—”

“Chỉ là sao?”

“Chỉ là tao không hợp thôi.”

“Hả? Không hợp với cái gì?”

“Với người khác.”

“Vậy nói toẹt ra là mày ghét người.”

“Không phải tao ghét người khác. Chỉ là không hợp thôi. Chỉ vậy thôi.”

“Mày đúng là đồ khó chiều phiền phức.”

“Im đi…”

“Nhân tiện, Tobi.”

“Gì?”

“Mày thấy chưa?”

“Thấy gì?”

“Nhỏ đó.”

“Hả? Ai?”

“Ngay kia kìa!”

“Kia đâu?”

Tobi lại ngẩng lên, nhìn quanh. Ánh mắt cậu ngay lập tức va phải một cô gái đang đứng cách đó chưa đầy một mét—tất nhiên là cô đứng sau lan can, chân đứng vững chãi trên cầu Asakawa. Cô mặc đồng phục trường Tobi, gương mặt sắc sảo và mái tóc dài búi hai bên.

“…Hảaaa?” Tobi lẩm bẩm. Trùng hợp đến kỳ quặc.

Đây không phải là lần đầu tiên Tobi rơi vào tình huống này. Thực tế, chuyện này vừa mới xảy ra lúc nãy thôi. Một lần nữa, cậu lại bị Ryuuko Shiratama nhìn chằm chằm. Đó không phải là một cái nhìn kinh ngạc, mà là một ánh nhìn xoáy sâu, đầy tập trung, như thể muốn trói chặt đối phương lại. Và đối phương đó, dĩ nhiên, chính là Tobi.

Hồi còn nhỏ, Tobi từng bị một giáo viên trong viện mắng vì tội không dám nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện. Tobi đã cố làm theo, nhưng không hiểu sao, chính vị giáo viên đó lại bắt đầu lảng tránh ánh mắt cậu, thay vào đó cứ nhìn vào mũi hoặc miệng cậu.

Tobi luôn cảm thấy hơi khó chịu khi phải nhìn thẳng vào mắt ai đó. Cậu từng đọc ở đâu đó trong kho sách của viện rằng loài mèo rất ghét bị con người nhìn chằm chằm. Cái kiểu nhìn xoáy vào người khác không chút kiêng dè đó thường bị coi là một hành vi thù địch.

Tuy nhiên, ánh mắt của Ryuuko Shiratama không hề có vẻ thù địch, mà tràn ngập sự tò mò. Cô nhìn Tobi như thể đang quan sát một sinh vật kỳ lạ, chưa từng được biết đến mà cô tình cờ bắt gặp. Cứ như thể cô ta muốn phân tích tỉ mỉ từng hành vi của cậu. Đó chính là loại ánh mắt cô đang dành cho cậu.

Cô ta bị gì vậy? Lần đầu thì còn có thể cho là tình cờ, nhưng sao lại gặp lại ở đây?

Chỉ là trùng hợp thôi sao? Cũng có thể, nhưng lạ quá. Cô gái này có gì đó rất khác thường—thậm chí là hơi đáng sợ.

Tobi chợt muốn vọt đi ngay. Nếu không phải đang ngồi trên lan can cầu, có lẽ cậu đã chuồn thẳng không thèm ngoái lại nhìn. Mà khoan, cậu nghĩ, sao lại không nhỉ? Cứ chạy đi là được mà. Cậu có thể đứng dậy chạy dọc lan can, hoặc nhảy xuống lối đi bộ. Nếu muốn, cậu có thể biến mất trong nháy mắt. Nhưng cậu vẫn ngồi yên. Vì một lý do chính cậu cũng không hiểu, cậu không thể nhúc nhích. Cảm giác này y hệt như lúc ở cổng trường. Khi ánh mắt cậu và Shiratama chạm nhau, cậu lại thấy mình không tài nào dứt ra được.

“Ờm, thì…” Tobi lên tiếng.

“Otogiri?” Shiratama cũng nói ngay lúc đó.

“Ừ?” cậu đáp theo phản xạ. “…Khoan, hả? Gì cơ?”

“Cậu có biết tôi là ai không?” Shiratama hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng vào cậu. Cô chẳng hề chớp mắt lấy một lần từ khi Tobi thấy cô. Cậu chợt tò mò không biết làm sao cô có thể giữ cho mắt mình không bị khô.

“Có, ờ… đại khái,” Tobi nói. “Cậu là Shiratama. Cùng lớp. Ryuuko Shiratama.”

“Ồ, vậy là cậu cũng để ý đến tôi cơ đấy?” cô đáp. Cuối cùng, cô cũng chớp mắt—hai, rồi ba lần liên tiếp—trước khi hơi ngẩng cằm, nheo mắt lại và nở một nụ cười phảng phất. “Tôi mừng quá. Cứ tưởng cậu chẳng quan tâm đến ai cả.”

“…Thường thì không.”

“Vậy sao?” Shiratama hỏi, mắt mở to ngạc nhiên, môi mím lại. Nét mặt cô thay đổi xoành xoạch, cứ như mỗi lúc Tobi lại đang nhìn một Shiratama khác nhau—dù cô vẫn là cô. “Vậy tại sao cậu lại biết tên tôi?”

“Thì… tại nó hơi dị, đúng không?” Tobi thừa nhận.

“Ai cũng nói với tôi thế! Ryuuko và Shiratama đúng là một tổ hợp nghe lạ tai. Nhưng tôi nghĩ Tobi Otogiri cũng hiếm không kém đâu. Có khi còn hiếm hơn ấy chứ!”

“Chắc… vậy. Mà thôi—”

“Ê Tobi!” Baku cười khì khì chen vào. “Nói đến chuyện hiếm có, lần cuối mày nói chuyện với bạn cùng trường là bao giờ ấy nhỉ? Đúng là cảnh tượng hiếm thấy!”

Cổ không phải bạn tao, Tobi suýt buột miệng. Nhưng cậu biết Baku đang cố tình chọc tức mình, và cậu không thể quát cái ba lô im mồm ngay trước mặt Shiratama được.

“Chắc tên tớ cũng không phổ biến lắm, khi mà…,” Tobi nói dở, nhưng rồi cậu nhận ra có gì đó không đúng và im bặt. Shiratama không nhìn cậu. Ánh mắt cô hướng về phía cậu, nhưng cậu biết mình không phải là thứ cô ta đang chú ý.

Thay vào đó, ánh mắt cô dán chặt vào chiếc ba lô trên vai cậu. Shiratama đang nhìn thẳng vào Baku.

“…Bị gì vậy, Tobi?” Baku hỏi. Giọng nó có vẻ hơi hoang mang.

Tobi không đáp; cậu chỉ kéo quai ba lô, kéo Baku sát vào người. “Nó… không phổ biến lắm, nếu nghĩ kỹ thì… Ý tôi là… Hả? Gì cơ? Cậu… đang nhìn gì thế…?”

Shiratama không trả lời. Cô chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Baku.

“Cái—?!” Baku ré lên. Cuối cùng nó cũng bắt đầu mất bình tĩnh. “C-con nhỏ này bị gì vậy? N-nó không thể nào biết về mình được, đúng không…?”

“Thật ra thì,” Shiratama lên tiếng. Ánh mắt cô không một giây rời khỏi Baku. “Tôi muốn nói chuyện với cậu, Otogiri. Đó là lý do tôi quyết định chặn đường cậu.”

0e1bd45b-7650-48d2-9bed-d24214dea6d2.jpg

“Để… chặn đường tôi?” Tobi lặp lại. Cậu nhất thời không hiểu, nhưng rồi nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chuyện. “Ồ… Ý cậu là lúc ở cổng trường?”

“Đúng vậy,” Shiratama xác nhận, mắt vẫn không nhìn Tobi. “Nhưng rồi bác Haizaki nổi cáu và cậu bỏ chạy, nên tôi đành phải đuổi theo.”

“…Bác Haizaki?”

“Bác lao công trường mình.”

“Ồ. Tên bác ấy là Haizaki à…”

“Bác Haizaki thân thiện lắm. Bác ấy chẳng bao giờ quên chào hỏi mọi người, lại còn dễ bắt chuyện nữa.”

“Hừm…”

Thật lòng thì, Tobi chẳng quan tâm. Tên hay tính cách của bác lao công đối với cậu đều vô nghĩa. Điều khiến cậu tò mò là tại sao Shiratama lại mất công chờ để chặn đường cậu, rồi lại còn đuổi theo khi không thành. Cô ta muốn nói chuyện gì? Và tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào Baku? Chuyện đó mới khiến Tobi tò mò nhất.

“Vậy, ờ… Shiratama… cậu… cần gì ở tôi à?” Tobi hỏi.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đã chẳng mất công chặn đường rồi đuổi theo cậu đến tận đây, phải không?” Shiratama nói. Cuối cùng, cô cũng chịu nhìn Tobi thay vì Baku và nở một nụ cười.

Tobi cúi gằm mặt xuống. Một phản xạ vô điều kiện. Cậu khẽ ngước lên, liếc trộm Shiratama.

“Tôi muốn nói về cái đó.” cô nói, giơ tay chỉ về phía cậu. “Cái ba lô của cậu.”

“…Hả? Baku—” Tobi buột miệng, rồi im bặt.

“‘Baku’?” Shiratama lặp lại, nghiêng đầu. “Nó là ba lô mà, phải không? Hay nói đúng hơn thì chắc là một cái túi trống.”

“Ờ… T-tôi không biết nữa” Tobi lắp bắp.

Tobi đặt tên cho Baku cũng chỉ vì… chữ ‘Baku’ nghe hao hao ‘back’ trong ‘backpack’ — tức là ‘ba lô’ ấy mà. Chuyện đó xưa lắm rồi, cậu không nhớ rõ nữa, chỉ láng máng là đã hỏi Baku “Mày là cái gì?” và nó trả lời “Tao là ba lô.” Hình như là “Tao là cái ba lô xịn nhất mày từng thấy.” thì phải. Tóm lại là, hồi nhỏ Tobi thấy từ “backpack” vừa dài vừa khó đọc, nên đã rút gọn thành “Baku” cho tiện.

“…Mà thôi,” Tobi nói, “còn Ba—còn cái ba lô của tôi thì sao? Cái, ờ, túi… túi trống…? Cái túi thì sao…?”

“Cậu nói chuyện với nó suốt, phải không?”

“C-cái gì—?!” Tobi ré lên, suýt nữa thì lộn nhào khỏi cầu. “V-với cái túi? Tôi á? C-cậu nghĩ tôi nói chuyện với nó? T-tại sao lại làm thế chứ? Ba lô thì làm gì… ờm… biết trả lời…”

“Cậu có giỏi nói tiếng bụng không, Otogiri?” Shiratama quăng cho cậu một câu hỏi từ trên trời rơi xuống.

“‘Nói tiếng bụng’…?” Tobi lặp lại. Trong một thoáng, cậu đã định liều mình gật đầu rồi thử diễn cho cô xem.

Khoan đã. Không. Không được đâu. Mình điên à? Mình chưa bao giờ thử nói tiếng bụng, làm sao mà làm được cơ chứ? Không đời nào mình làm trót lọt được, mà cũng chẳng có lý do gì để thử cả.

“…Không, tôi không biết.” Tobi thừa nhận. “Tôi chưa làm bao giờ.”

“Được rồi—vậy thì, ai là người tạo ra cái giọng còn lại mà cậu vẫn hay nói chuyện cùng?”

“Giọng nói… còn lại…?”

“Này, Tobiii…?” Baku thì thầm vào tai Tobi. “Hình như… nhỏ đó nghe được tao thì phải…? Bể kèo rồi—nó biết thật rồi!”

“Phải, chính là giọng đó,” Shiratama gật đầu. “Và đúng vậy, tôi biết.”

Thật á? Tobi nghĩ.

“…Thật á?” một lát sau, cậu lẩm bẩm.

Shiratama đứng thẳng đầy tự tin. Trên gương mặt xinh đẹp lạ thường của cô, một nụ cười rạng rỡ và kiều diễm hơn bất kỳ đóa hoa nào chợt bừng nở.

“Hoàn toàn nghiêm túc.” cô nói.