Cách tước đoạt mạng sống

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 34

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14063

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 355

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3163

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

96 550

Tập 01 - Prologue: #0/PST=.BYND Past Equals Dot Beyond

Tobi Otogiri vươn một tay nắm lấy chiếc xà ngang trước mặt. Cậu khẽ nhún chân, lộn người thực hiện một cú xoay ngược điệu nghệ bằng một tay. Nhưng thay vì tiếp đà hoàn thành cú xoay, cậu đột ngột ghì chân lên thanh xà, dùng lực đẩy toàn bộ cơ thể mình lên trên. Sau cùng cậu đứng vững trên đỉnh xà, khoanh tay lại.

"Trời ạ, tha tao đi, Tobi." Cái ba lô trên vai cậu cằn nhằn. "Nói thật nhé, bình thường chả ai khùng làm mấy trò vớ vẩn này đâu! Mày đang tự biến mình thành một thằng dị hợm đấy? Biết không hả?"

Tobi vờ như không nghe thấy giọng nói của cái ba lô, lặng lẽ quan sát sân chơi. Cậu thấy cái xà ngang bên dưới chân mình. Một cái cầu trượt. Hai cái cây và hai cái ghế dài. Một vòi phun nước. Một cây đèn đường. Một bộ xích đu hai chỗ, một bọn nhóc áng chừng khoảng lớp năm hoặc lớp sáu. Nhìn mặt là biết, chúng nó đang tự hỏi thằng cấp hai đáng sợ kia đang làm cái quái gì trên thanh xà ngang này.

"Tao bảo rồi mà? Geh heh heh!" Cái ba lô của Tobi phá lên một tràng cười gian xảo và chói tai.

"Câm mồm đi Baku" Tôi tặc lưỡi, nghĩ thầm. Nếu không phải do có mấy đứa nhóc tiểu học ở đây, cậu nói thẳng ra rồi. Chúng không thể nghe thấy giọng của Baku, và thực ra cũng chẳng ai khác nghe được cả. Chỉ mình Tobi là người duy nhất trên đời nói chuyện được với cái ba lô này.

Tobi nhảy xuống từ thanh xà.

"Thiệt tình, sao mày lanh lẹ thế không biết? Đúng là đồ khỉ đột chết tiệt." Baku châm chọc.

Tobi lờ đi những lời châm chọc không ngớt của cái ba lô rồi tiến đến cầu trượt rồi trèo lên nóc. Mấy thằng nhóc kia đã chẳng còn ngó ngàng gì đến cậu chúng mải mê dán mắt vào điện thoại đến mức quên cả việc đang ngồi chơi xích đu.

Trèo đến nóc, Tobi ngồi xổm xuống, người tựa trên gót chân. Cậu chợt nghĩ, hồi bằng tuổi bọn nhóc này, có lẽ mình chỉ cao đến đây nếu đứng thẳng.

Cầu trượt làm bằng kim loại, trên bề mặt không sơn chi chít những vết móp rõ rệt. Lớp sơn vàng trên tay vịn đã cũ mòn, bong tróc ra từng mảng loang lổ.

"...Này, mày có nghĩ đây có phải chỗ đó không?" Baku thì thào.

"Ai biết?" Tobi thì thầm đáp.

Cậu xắn tay áo trái, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử mà cậu đã mua ở một cửa hàng đồ cũ. 4:59 chiều. Tobi đang học lớp tám, nhưng cậu không ở trong câu lạc bộ nào và cũng không đi học thêm. Giờ giới nghiêm của viện là năm giờ ba mươi.

"Tới lúc về nhà rồi nhỉ? Eh? Mày sắp hết giờ rồi đấy." Baku cười khẩy đầy chế giễu.

"Câm mồm." Tobi nghĩ lúc nhảy khỏi cầu trượt. Khi đang phi người trên không, bóng cậu trông dài một cách lạ thường, một phần là do chiếc ba lô vắt trên vai cậu.

Đúng lúc đó, một giai điệu quen thuộc vang lên từ loa phát thanh của thị trấn. Một bài hát thiếu nhi cũ, tín hiệu báo cho đám trẻ trong vùng đã đến giờ về. Đó là giai điệu mà Tobi biết rất rõ—một giai điệu mà cậu quen thuộc từ rất, rất lâu rồi.

Tobi ngước nhìn khoảng trời mênh mông, đang dần bị nhuộm màu của buổi đêm, đâu đó vẫn còn vương lại chút ánh nắng cuối ngày.

"…Mình từng ngồi trên vai anh ấy."

"Hả? Mày nói gì đấy?"

Tobi lờ đi Baku, chỉ lẩm bẩm lại đúng những lời đó một lần nữa.

"Trên vai anh ấy…"

Phải rồi. Anh trai từng đưa mình đến công viên này. Anh đã cõng mình trên vai. Mình nhớ anh đã ngân nga một giai điệu nào đó.

"Anh ơi, anh đang ngân nga gì đấy?" Tobi hỏi.

Anh trai cậu chỉ cười khúc khích, lảng tránh câu hỏi.

"Anh ơi, bài gì thế ạ?" Tobi hỏi lại. "Nói cho em đi mà!"

Một lần nữa, anh trai cậu cũng không trả lời.

Lần này, Tobi rướn người về phía trước để khẽ kéo tai anh trai mình. "Thôi mà, cho em biết đi! Bài gì thế?"

"Anh tự bịa đó," anh trai cậu nói.

"Anh bịa á? Thật không?"

"Ừm. Anh cũng vừa mới nghĩ ra thôi."

Ký ức ùa về, thật sống động và rõ nét. Cảm tưởng chúng như đang hiện ra trước mắt.

Cái cầu trượt đó—Tobi đã chơi ở đấy không biết bao nhiêu lần trước đây. Anh trai thường ngồi trên băng ghế gần đó, trông chừng cậu. Anh hay ngồi vắt chéo chân, người hơi khom về phía trước và môi luôn mỉm cười. Hai anh em cậu còn chơi cả xích đu nữa. Cả hai cùng chơi, người anh ngồi đánh đu ngay bên cạnh cậu.

"...À, phải rồi," Tobi lẩm bẩm. Cậu vừa nhớ ra anh trai không cõng cậu đến sân chơi—mà là cõng cậu về. Tobi đã chơi đến khi mệt lử, và được anh trai cho ngồi trên vai, cõng về nhà. Cả hai anh em cùng nhau đi về, giữa tiếng loa phát thanh quen thuộc của buổi chiều trong khi người anh cậu ngâm nga một giai điệu hoàn toàn khác.

"Tobi." Baku gọi. "Này! Tobi!"

Tobi không trả lời, cứ thế rời khỏi sân chơi, cứ đi mãi cho đến khi đứng sững lại trước một tòa nhà hai tầng.

Chỗ này thì rẽ phải hay rẽ trái nhỉ? Ngày hôm đó anh đã cõng mình đi đường nào? Mình không tài nào nhớ ra được. Chẳng nhớ gì hết.

Tạm thời, Tobi quyết định rẽ phải. Cậu đi dọc một con đường hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe hơi lọt qua. Hai bên đường chẳng có tòa nhà nào nhìn như mới được xây cả. Tất cả đều trông cũ nát thấy rõ.

Chẳng mấy chốc, Tobi đi ngang một tiệm cắt tóc, với cây cột ba màu đỏ, xanh, trắng. Cả cửa tiệm phủ lên mình màu xanh lá sẫm tấm biển đề "TIỆM CẮT TÓC HATSUSHIMA". Trông nó có vẻ quen thuộc với cậu— nhưng cũng có thể đó chỉ là trí tưởng tượng của cậu mà thôi.

"Chỗ này à?" Baku hỏi.

Tobi lắc đầu mà không hề đi chậm lại. Cậu đang tìm một tòa chung cư. Cậu chẳng biết địa chỉ chính xác, nhưng nó chắc chắn phải nằm ở đâu đó quanh đây. Cậu nhớ nó là một tòa nhà hai tầng, sơn màu be trắng, với cầu thang bộ bên ngoài dẫn lên tầng trên. Tobi đã từng sống trong một căn phòng trên tầng hai đó, cùng với anh trai cậu.

Bọn mình đã ở căn hộ số mấy nhỉ? Tobi nhớ đó là một căn ở góc, và cậu gần như có thể hình dung ra toàn bộ cách bài trí. Bên ngoài cửa sổ có một lan can màu đen, thỉnh thoảng anh trai vẫn đỡ mình ngồi lên đấy. Hình ảnh anh trai tựa vào lan can hút thuốc đã in hằn trong tâm trí cậu.

Chẳng mấy chốc, Tobi đi đến một ngã ba rồi dừng lại. Trước mặt cậu là một nắp cống. Nó trông thật xa lạ, và dù Tobi có nhìn về hướng nào, cảnh vật xung quanh cũng chẳng gợi lên cho cậu chút ký ức nào. Tám, chín năm đã trôi qua kể từ khi đó, và biết đâu đấy, vô số thứ đã có thể thay đổi trong khoảng thời gian ấy rồi.

"Mày nghĩ sao, Tobi?" Baku hỏi.

Tobi gắt lên. "Câm mồm đi!"

Cậu đã cố nén giận, nhưng vô ích. Không thể kìm được mà gào lên.

"...Đâu cần phải sồn sồn lên thế. Ờ thì xin lỗi, được chưa?" Baku đáp lời. Hắn ta thường đâu phải kiểu người hay đi xin lỗi.

Tobi thở dài rồi quay gót định quay lại đường cũ... đúng lúc đó, cậu nhìn thấy nó. Một bức tường bê tông cũ kỹ, đen sạm đập vào mắt cậu. Phía sau nó là một khúc cua. Một bức tường cũ kỹ, đen sạm và một khúc cua.

Không hiểu sao, Tobi không thể rời mắt khỏi nơi đó. Cậu bước tới để nhìn kỹ hơn. Phía sau khúc cua là một con đường còn hẹp hơn, hai bên san sát những ngôi nhà một, hai tầng xen lẫn. Những chậu cây cảnh được xếp dọc con phố, còn những cây cột điện thì trông mảnh khảnh lạ thường. Trái lại, dây điện mắc trên đó thì chằng chịt đến mức cảm giác như một tấm vải liệm đang bao trùm cả con phố.

Tobi có thể cảm nhận được tiếng tim thình thịch đập trong lòng ngực mình.

"Con đường này—bọn mình đã đi lối này…"

Vào cái ngày định mệnh ấy, Tobi đã chạy dọc chính con phố này. Cậu không chạy một mình—anh trai cũng ở đó, nắm tay kéo cậu đi.

Bọn mình đã rất vội. Có thứ gì đó đang đuổi theo sao? Phải rồi—bọn mình đang bị truy đuổi. Đang bỏ chạy. Nhưng tại sao?

Tại sao lại có kẻ đuổi theo Tobi và anh trai cậu? Tại sao cậu lại không biết lý do? Có phải lúc đó, trong cơn hoảng loạn, cậu đã không có thời gian để nghĩ về nó không? Cậu không thể nói chắc. Ký ức của cậu quá mơ hồ. Chắc hẳn anh trai đã giải thích cho cậu rồi. Hoặc cũng có thể, chính anh cũng không hiểu tại sao. Chẳng có gì rõ ràng cả. Điều duy nhất Tobi biết chắc là họ đã phải liều mạng chạy trốn khỏi một thứ gì đó.

Trên phố lúc đó chỉ có hai anh em. Trời đã tối... nhưng mình không nghĩ là tối mịt. Là lúc mặt trời vừa lặn? Hay là lúc rạng đông? Chắc là một trong hai. Chắc vậy.

Không lâu sau, con đường hẹp cũng kết thúc tại một giao lộ với một con đường lớn hơn. Rẽ phải, Tobi nhìn thấy một vài cửa hàng có mái hiên vải che trước cửa—hai tiệm bên phải, một tiệm bên trái. Tobi đoán rằng đó có lẽ là hướng mà hai anh em đã chạy.

Hồi đó, Tobi đã thở không ra hơi. Bây giờ cậu không chạy, nhưng lồng ngực vẫn nhói đau. Hẳn là cậu đã rên rỉ thảm thiết. Em không đi nổi nữa đâu anh ơi. Mệt quá rồi. Em không thở được. Không chạy nổi nữa. Anh cứ bỏ em lại đi.

Nhưng chắc chắn anh trai đã thúc giục cậu tiếp tục. Em làm được mà, Tobi. Anh ấy hẳn đã nói. Cứ chạy đi. Anh biết em vẫn có thể chạy thêm một chút nữa mà.

Và cậu đã làm được. Cậu đã cố hết sức mình. Anh trai bảo cậu có thể chạy, và cậu đã chạy.

Cuối con đường là một khu phố lát đá cuội thay vì tráng nhựa. Tobi nhận ra mình đang ở trong một khu mua sắm cũ kỹ. Rất nhiều cửa hàng đã kéo sập cửa cuốn—phần lớn là đã đóng cửa vĩnh viễn.

Tobi chẳng có chút ký ức nào về con phố tiêu điều, vắng vẻ này. Chẳng lẽ cậu đã rẽ nhầm? Không—hai anh em đã chạy thẳng vào con hẻm kia. Hai người đã băng qua nơi này, vụt qua nhanh như lúc họ đến.

"Chắc chắn là nơi này rồi, đúng không Tobi?" Baku nói. Tobi không đáp lời.

Đây là chính nơi đó, phải không nhỉ? chắc là vậy rồi. Hay không phải?

Theo những gì Tobi thấy, đây là một trong những khu phố cổ của thành phố. Nơi đây chẳng gợi cho cậu ấn tượng gì cả. Đây chỉ là một con phố tầm thường mà người ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Đây liệu có thật sự là nơi cậu vẫn hằng tìm kiếm không?

Đây là nơi mà cuối cùng, anh trai đã bế Tobi lên và cõng đi. Có lẽ Tobi đã khóc ré lên, hoặc có thể cậu đã vấp ngã và không còn sức để đứng dậy.

Phải rồi—đúng là vậy. Mình đã vấp ngã ở đây. Mình ngã, nên anh đã bế mình lên và đi tiếp.

Lời của anh trai vang lên từ sâu trong tâm trí cậu. Không sao đâu Tobi! anh wđã nói thế. Rồi tiếng xe cộ vang lên—đèn giao thông phía xa chuyển đỏ, và anh trai cậu thở hổn hển buông một tiếng chửi thề, "Chết tiệt!" trước khi quay phắt lại, như định quay lại đường cũ.

Gần như chắc chắn, không chỉ có một hay hai người đuổi theo họ. Cả một đám người đã bám theo sau.

"Đứng im!"

Một giọng đàn ông vang lên. Nhưng không phải bây giờ. Mà là từ hồi Tobi còn đang chạy trốn cùng anh trai. Nhưng khi ký ức ùa về, Tobi bất giác khựng lại. Có gì đó thật đáng lo ngại. Tại sao cậu lại có thể nhớ mọi thứ rõ ràng đến thế?

Lúc đó Tobi đang bám chặt lấy anh trai, mắt thì nhắm nghiền. Nhưng ngay khoảnh khắc gã đàn ông đó hét lên—lời nói vừa là mệnh lệnh, vừa là lời đe dọa—Tobi đã bừng mở mắt.

Cậu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông. Hắn đang cầm thứ gì đó—chĩa thẳng vào Tobi và anh trai. Một thoáng sau, một tiếng động kinh hoàng vang lên. Nghe như một vụ nổ. Giống như tiếng một vật rắn va vào thứ gì đó với một lực cực mạnh. Đó là tiếng gì? Hồi đó Tobi không thể biết được, nhưng giờ nghĩ lại, thật dễ để hình dung, đó là một phát súng.

Đúng là nó rồi. Gã đàn ông đó có súng. Hắn đã bắn bọn mình.

Anh trai Tobi rên lên một tiếng rồi loạng choạng bước tới. Lúc đó, Tobi thậm chí còn không nghĩ đến khả năng anh trai đã bị trúng đạn, nhưng rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra với anh. Chỉ chừng đó thì Tobi hiểu được.

Dù vậy, chuyện đó cũng không đủ để ngăn anh trai lại. Anh vẫn tiếp tục chạy, ôm Tobi chặt cứng. Anh bắt đầu đi khập khiễng—một bên chân rõ ràng đã bị thương, và trông anh cậu vô cùng đau đớn.

Anh ấy đã tiếp tục chạy trong bao lâu? Không chỉ vài giây, hay thậm chí vài phút. Chắc phải gần 1 tiếng. Có lẽ còn lâu hơn nữa.

Cuối cùng, anh trai Tobi chạy vào một con hẻm giữa hai tòa nhà lớn. Anh vừa mới đặt Tobi trước đó. Đó là do Tobi yêu cầu—cậu nhớ mình đã xin anh cho xuống. Nhưng dù vậy, anh vẫn nắm chặt tay lấy cậu.

Con hẻm mà họ chạy vào vừa ẩm ướt, hơi nặng mùi và bẩn thỉu. Những cục nóng điều hòa chìa ra từ các tòa nhà trên cao tạo thành một thứ mái che lửng phía trên và lấp đầy không khí bằng tiếng máy móc ồn ào.

Bất thình lình, anh trai Tobi mở tung cánh cửa gần đó rồi đẩy cậu vào trong. "Trốn trong này đi." anh nói.

"Nhưng anh ơi..." Tobi yếu ớt phản đối.

"Cứ ở yên trong đó cho đến khi anh bảo được ra ngoài. Em hiểu không, Tobi? Hứa với anh đi. Và dù có chuyện gì xảy ra cũng không được nói một lời nào."

Anh trai cậu định đóng cửa lại, để Tobi ở trong còn anh thì ở ngoài hẻm. Một nỗi sợ hãi lo lắng bao trùm lấy Tobi. Nếu cứ ở yên và không phát ra tiếng động như lời anh dặn, cậu sẽ phải ở lại một mình. Cậu không thể chịu được. Cậu không muốn cô đơn. Cậu muốn ở cùng anh trai. Cậu không thể chịu nổi ý nghĩ phải rời xa... nhưng anh trai cậu đã bị thương. Anh ấy trông vô cùng đau đớn, chỉ đang cố gắng gượng. Anh ấy chắc chắn đã đến giới hạn từ lâu. Anh không thể đi xa hơn được nữa.

Tobi đang cản chân anh mình. Cậu chỉ là gánh nặng mà thôi. Và vì thế, dù sợ hãi cô đơn đến mức nào, dù ghét cay ghét đắng việc ở lại đến mấy, cậu cũng không thể cãi lời. Cậu phải ở lại.

"Vâng ạ." Tobi gật đầu.

"Suỵt!" anh trai đáp lại, đặt ngón tay lên môi.

Tobi không tài nào nhìn rõ mặt anh trai—đúng hơn là cậu gần như chẳng thấy gì. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được rằng anh mình đang mỉm cười.

Tobi nhớ nhớ như in cái bóng đêm đó. Nó không phải là bóng tối thông thường. Cảm giác như Tobi gần như có thể chạm vào nó. Nó hữu hình—và nặng trịch. Nó không chỉ đơn thuần là thiếu ánh sáng. Không, nó giống như chính bóng tối đã bịt mắt cậu lại. Nó bóp nghẹt mắt, mũi, tai, và cả miệng cậu, khiến cậu gần như không thể thở nổi. Nó xâm chiếm, ăn mòn tâm trí cậu.

Tobi cảm tưởng rằng bóng tối có thể khiến cậu phát điên, và trong cơn tuyệt vọng, cậu áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe bất kỳ âm thanh nhỏ nào lọt vào từ bên ngoài. Tiếng rì rầm của những cục nóng điều hòa là một sự cứu rỗi. Dường như, bóng tối vẫn chưa hoàn toàn cướp đi thính giác của cậu.

Ngay sau đó, Tobi nghe được một âm thanh khác—chắc là tiếng bước chân, theo sau là một thứ gì đó ồn ào và dữ dội mà cậu không thể xác định được. Rồi có một giọng nói. Ai đó đang la hét—có thể là anh trai cậu, cũng có thể là người khác.

Tobi muốn bước ra ngoài. Tay cậu đã nắm chặt lấy quả đấm cửa. Hết lần này đến lần khác, cậu hạ quyết tâm sẽ vặn nó, nhưng rồi lại chùn bước ngay khoảnh khắc cuối cùng. Rốt cuộc thì, anh trai đã lệnh cho cậu phải ở yên đây. Anh đã bắt Tobi hứa, và cậu đã gật đầu. Lời hứa với anh trai, Tobi sẽ không bao giờ phá vỡ. Cậu không thể.

Dù vậy—cậu vẫn sợ. Tobi sợ đến mức không tài nào chịu nổi, nhưng tất cả những điều cậu có thể làm chỉ là đứng bất động trong bóng tối, cố gắng nín thở. Cuối cùng, cậu ngồi xổm xuống đất. Cậu chỉ cần đợi. Đợi anh trai mình. Anh chắc chắn sẽ quay lại. Anh sẽ nói với Tobi rằng mọi chuyện đều ổn cả. Rằng mọi thứ đã kết thúc rồi. Tobi có một niềm tin. Mà đúng hơn, niềm tin là thứ duy nhất cậu hiện có.

Cái không gian đen kịt nơi Tobi bị nhốt vào rất có thể là đầu một cầu thang bộ. Cậu nhận ra mình đang ngồi trên những bậc thang dẫn xuống dưới—cứ xuống mãi, xuống mãi, xuống mãi, rồi chìm vào bóng tối. Biết đâu nó cứ kéo dài mãi không dứt. Biết đâu nó sẽ đưa cậu xuống tận lòng đất sâu thẳm, nếu cậu cứ men theo nó.

Thỉnh thoảng, Tobi ngỡ như thấy có thứ gì đó đang cựa quậy sâu trong bóng tối. Mỗi lần một nó chuyển động lướt qua mắt, cậu lại phải nuốt ngược tiếng thét vào trong. Cậu không được phép gây ra tiếng động, nên thay vào đó, cậu gào thét trong tâm trí, van xin anh trai cứu mình.

Anh ơi.

Anh ơi.

Anh ơi.

Cứu em với, anh ơi.

Quay lại với em đi, anh ơi.

Mau lên và tìm em đi, anh ơi.

Làm ơn đi mà, anh ơi, làm ơn.

Anh ơi.

Anh ơi.

Anh ơi.

Em sẽ đợi ở đây. Em đã hứa rồi, nên em sẽ đợi. Em sẽ làm mọi điều anh dặn. Anh ơi…

Rốt cuộc, Tobi đã phải chờ đợi anh trai quay về trong bao lâu? Đã bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua trong lúc cậu run rẩy trong bóng tối, thỉnh thoảng lại gà gật ngủ thiếp đi chỉ để rồi giật mình tỉnh giấc ngay sau đó?

Đã bao lâu rồi? Ba tiếng?

Bốn?

Mười?

Hay hơn thế nữa?

Nửa ngày?

Cả ngày rồi?

Hai ngày?

Hay là còn lâu hơn cả thế nữa

"A…"

Tobi thở hắt ra, bất thình lình, quả đấm cửa xoay một tiếng "cạch".

Ánh sáng ùa vào khi cánh cửa bật mở, chói đến nhức mắt...dù Tobi gần như chẳng để tâm đến điều đó.

"Anh ơi!"

Tobi bật dậy và lao lên vài bậc thang mà cậu vừa đi xuống. Cánh cửa đã mở toang, và cậu vội vã chạy ra ngoài, chỉ để rồi bị đón chào bởi một mùi hôi thối âm u của cống rãnh. Nền bê tông nứt nẻ, lởm chởm của con hẻm đã bị nhuộm đỏ trong lúc cậu không có ở đó.

Máu, Tobi nghĩ. Của ai? Không thể nào. Không phải của anh mình, đúng không? Không. Chắc chắn là vậy.

Tobi đã hoàn toàn một mình trong cầu thang đen kịt đó, có nghĩa là ai đó đã mở cửa từ bên ngoài. Là ai?

"Anh trai?"

Dĩ nhiên rồi. Chính anh trai Tobi đã mở cánh cửa đó. Còn ai vào đây được nữa chứ? Rõ rành rành là vậy. Anh trai đã quay lại—anh đã quay lại để đón cậu.

Lập tức, Tobi nhìn quanh tìm kiếm anh trai mình. Anh chắc chắn đang ở gần đây thôi. Nếu anh là người mở cửa, thì chắc chắn anh vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

"Anh—" Tobi vừa cất tiếng... thì cậu nhìn thấy gã. Một người đàn ông đang đứng ở lối vào con hẻm—có gì đó không ổn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Tobi. Không phải là anh ấy.

Đó không phải là anh trai mình.

Người đàn ông quay lại đối mặt với Tobi. Gã cao lớn và đội một chiếc mũ. Cụ thể là một chiếc mũ chóp cao. Nhưng vào lúc đó, Tobi chẳng có một chút ý niệm nào về việc loại mũ này khác loại mũ kia ra sao, cậu chẳng hiểu nổi được điểm khác biệt đó. Một chiếc khăn quàng cổ quấn quanh cổ gã, và gã đang mặc một chiếc áo khoác dài, màu đen.

Vấn đề nằm ở khuôn mặt của gã. Chính xác hơn thì, là con mắt. Gã chỉ có một con... hay đúng hơn, độc một con mắt là tất cả những gì gã có. Con mắt độc nhất đó chiếm trọn toàn bộ khuôn mặt của gã.

Dĩ nhiên Đầu gã, không phải là một nhãn cầu khổng lồ hay gì. Đó là một con mắt bình thường—nhưng đó cũng là đặc điểm duy nhất mà gã có. Một con mắt duy nhất, nhìn chằm chằm, và dường như vừa chớp về phía Tobi. Một phần trong cậu tự hỏi liệu có phải mình chỉ đang tưởng tượng không. Nhưng nếu không phải, thì điều đó có nghĩa là gã cũng có một mí mắt, hoặc ít nhất là thứ gì đó tương tự.

Người đàn ông một mắt đang mang một thứ trông như một cái túi vắt qua vai. Theo những gì Tobi có thể thấy, đó là tất cả những gì gã mang theo. Ít nhất thì, gã không có súng, nghĩa là gã không phải là một trong những kẻ đã truy đuổi Tobi và anh trai cậu. Tobi không có cảm giác gã thuộc nhóm người đó. Con mắt độc nhất của gã đã nói lên tất cả. Dĩ nhiên, cũng có khả năng gã là một thứ gì đó nguy hiểm và đáng sợ hơn bội phần—một thứ gì đó thực sự kỳ quặc và không thể lý giải nổi. Một lần nữa, con mắt độc nhất của gã đã nói lên tất cả.

Bất chợt, người đàn ông một mắt gỡ chiếc túi xuống khỏi vai và chìa nó về phía Tobi. Gã dường như muốn Tobi nhận lấy nó, nhưng Tobi lập tức lắc đầu. Rõ ràng gã đàn ông một mắt này là một nhân vật mờ ám, và Tobi chưa từng thấy cái túi đó trong đời. Cậu không đời nào chấp nhận nó mà không một chút nghi ngờ.

Sau vài giây, người đàn ông một mắt nhìn xuống. Gã cúi người và đặt chiếc túi xuống đất. Trông nó đúng là một cái túi... chắc là vậy. Nó có một sợi dây đeo—loại có thể quàng qua vai để đeo sau lưng. Nó cũng rất lớn. Trong một thoáng, Tobi chỉ biết đứng nhìn nó trân trân.

Khi cậu rời ánh mắt khỏi chiếc túi, người đàn ông một mắt đấy đã biến mất tự lúc nào. Tobi không hề nhận ra gã đã rời đi lúc nào. Gã cứ thế tan biến, như thể chưa từng có người đàn ông một mắt nào trong con hẻm ngay từ đầu. Nhưng sự thật không phải vậy. Tobi có bằng chứng: Chiếc túi vẫn nằm đó. Người đàn ông một mắt đã đi rồi, nhưng gã đã để lại một dấu vết về sự tồn tại của mình.

f1d21630-1661-4ed2-a148-9270d27fe301.jpg

"Tất cả là lỗi của gã..." Tobi thì thầm. Bất chợt, cậu cảm thấy mình sắp bật khóc.

Đó là lỗi của gã—của gã đàn ông một mắt đó. Nếu gã không mở cửa, thì Tobi đã không bị cám dỗ bước ra ngoài. Lẽ ra cậu phải đợi cho đến khi anh trai quay lại, nhưng vì gã đàn ông một mắt, cậu đã phá vỡ lời hứa đó.

Tobi vốn là một đứa mít ướt. Cậu có thể bật khóc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Và mỗi khi cậu như vậy, anh trai sẽ luôn ôm cậu vào lòng để dỗ dành. Anh chưa bao giờ bảo cậu không được khóc.

Cứ khóc đi, Tobi. Cứ khóc thỏa thích đi.

Kỳ lạ thay, khi Tobi nhớ lại lời của anh trai, cơn muốn khóc trong cậu tan biến... và kể từ ngày đó trở đi, cậu không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Sau một hồi lâu, rất lâu do dự, Tobi với tay lấy chiếc túi. Cậu nhấc nó lên và nhận thấy nó nhẹ một cách đáng ngạc nhiên so với kích thước. Mặc dù lúc đó Tobi chỉ mới năm tuổi, cậu vẫn có thể quàng chiếc túi qua vai, y hệt như cách gã đàn ông một mắt kia đã mang nó. Và kỳ quặc làm sao, ngay khoảnh khắc đeo nó lên, cậu không còn cảm thấy cô độc nữa.

Vệt màu đỏ trên loang lổ trên nền đát dẫn lối cho cậu ra khỏi con hẻm, đến một con phố chính.

"Anh trai mình bị thương rồi." Tobi tự nhủ. Giờ thì cậu chắc chắn rồi—vệt màu đó chính là máu của anh trai mình.

Có lẽ anh đã cố gắng cắt đuôi những kẻ truy đuổi. Chắc chắn anh đã định vòng lại để tìm Tobi ngay khi an toàn. Nhưng có gì đó đã không ổn, và anh đã không thể quay lại. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, chính cậu phải đi tìm anh mình.

"Mình phải tìm thấy anh ấy..."