"Này, Asahi! Chii bảo tớ rằng hôm trước cậu nấu ăn cho ảnh! Thật vậy không?!"
Những tiết học buổi sáng đến rồi đi, và Asahi đang chuẩn bị thưởng thức hộp bento của mình khi Hinami ào vào lớp cậu với sự năng nổ thường thấy. Thật lạ khi cô lại đến đây để nói chuyện với cậu một mình, ít nhất là vậy -- cô thường dành giờ ăn trưa chim chuột với Chiaki.
"Ừ, tớ có nấu. Có gì sai à?"
"Ừ, sai hơi bị nhiều luôn đó! Trời ơi, cậu có bao giờ dừng lại để nghĩ về việc mình đã làm không vậy?!"
Mỗi khi cô cư xử như này, Asahi biết rằng dù là cô đang cả lo cả nghĩ chuyện gì thì cũng hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu. Cậu quay sang bạn mình, người rõ ràng đang giả ngơ trong lúc mở hộp bento của mình ra.
"Ờ, đúng rồi," Chiaki cuối cùng cũng nói với giọng lầm bầm. "Như mày thấy, bây giờ ẻm cứ khăng khăng đòi làm bento cho tao cho cuộc thi đấu sắp tới."
"Rồi tại tao chỗ nào? Tao chưa hiểu sao tao lại là vai phản diện ở đây đấy," Asahi trả lời.
"Cậu đúng là không hiểu được sự phức tạp của trái tim một thiếu nữ nhỉ? Hầy. Con gái ghét việc bạn trai mình đem món ăn của mình đi so sánh với người khác lắm đó."
"Nếu mày đem so với bồ cũ hay mẹ mày thì nghe được, chứ sao lại là tao?"
"Ai thì Hinami cũng sẽ hiểu nhầm rồi dỗi thôi. Nhưng mà chịu rồi -- món bò hầm của mày ngon bá cháy bọ chét. Nhớ lại thôi là mồm chảy dãi rồi."
Một mặt, Asahi cảm thấy vui vì cậu ta khen thức ăn mình làm. Nhưng mặt khác, Chiaki chỉ đơn thuần là đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa đã đang bùng cháy dữ dội mà thôi.
Hinami đang trừng mắt nhìn cả hai người họ và giận dỗi nói, "Cậu chỉ nấu ăn giỏi vì bố mẹ cậu làm đầu bếp hay gì thôi đó -- ăn gian! Đảm bảo bây giờ Chii xem đồ ăn tớ nấu chẳng khác gì rác hết so với của cậu. Chắc giờ ảnh còn không muốn tớ chuẩn bị bento cho ảnh luôn rồi, tại cậu hết!"
"Này, đừng có nhét chữ vào miệng anh thế, anh bảo đồ em nấu dở bao giờ?," Chiaki chen vào.
"Ừ ừ. Cho tớ xem hộp của cậu đi, Asahi -- tớ muốn xem cậu đến đâu."
"Chẳng có gì đặc biệt đâu. Tớ chỉ gói đồ ăn thừa của tối qua lại thôi. Tự xem đi -- nếu cậu muốn thì thử một ít luôn cũng được," Asahi hờ hững nói. Cậu mở nắp, để lộ phần khoai tây chiên thừa cậu đã nấu tối hôm trước. Lúc nhìn thấy món khoai tây, đôi mắt Hinami lập tức ngấn lệ.
Chiaki biết rằng Asahi sẽ không cho Hinami mượn đũa để thử thức ăn, nên cậu ta đã nhanh tay cầm đôi đũa của mình lên, gắp một ít khoai chiên, rồi nhét vào miệng Hinami. Asahi rất nhanh đã nhận ra phản ứng của các bạn học cùng lớp trước cảnh tượng đó -- mấy đứa con trai thì đang thở dài thấy rõ, và âm lượng tiếng xì xầm bàn tán của mấy học sinh nữ chỉ có ngày càng lớn hơn. Cậu đã khá quen với việc làm kẻ thứ ba kì đà cản mũi khi ở gần cặp đôi này, nhưng họ lại không phải dạng hay công khai thể hiện tình cảm trong lớp. Việc đó đã tạo ra một cảnh tượng khá ngoạn mục.
"Cậu thấy sao?" Asahi hỏi.
"Th-Thì ngon, được chưa? Nhưng mà…" Hinami lầm bầm.
"Tớ đã nói là không có gì đặc biệt đâu mà."
"Ừ. Thì ngon, nhưng chỉ đến vậy thôi."
"Tớ đã nói gì nào? Cậu chả thần thánh hóa cái trình nấu ăn của tớ lên còn gì."
Hinami đã luôn xem tài nghệ nấu ăn của Asahi là bất khả chạm tới vì bạn trai cô cứ liên mồm xuýt xoa ca ngợi tài nghệ của cậu. Chuyện đó, cộng thêm cái tính nhẹ dạ cả tin của cô, đã mở đường cho trí tưởng tượng của cô tung cánh bay xa -- cô đã hình thành một ý niệm rằng Asahi là một siêu đầu bếp gì đó nhờ vào những lời tung hô của cậu ta. Điều đó đã khiến cho họ có chút xích mích với nhau trước vụ này rồi, nhưng, may thay, hiểu lầm này đã ngay lập tức được hóa giải vào khoảnh khắc thức ăn cậu nấu chạm vào đầu lưỡi cô.
"Vậy thì, etou… em vẫn làm bento cho anh bữa thi đấu được không, Chii?" Hinami nhu mì hỏi.
"Ừ, anh thích lắm. Mà anh chưa hiểu sao em phải xin phép nữa," cậu ta trả lời.
"Th-Thật luôn? Dù em không nấu ăn ngon bằng Asahi sao?"
"Đương nhiên. Đúng là cậu ta nấu ăn ngon thật, nhưng thức ăn em nấu sẽ luôn là số một trong lòng anh," cậu ta trả lời, rồi dừng lại một giây -- như thể để xâu chuỗi những gì định nói tiếp theo -- và cuối cùng tuyên bố, "Dù sao, thứ thật sự quan trọng là tình yêu em đặt vào món ăn, chứ không phải hương vị đâu."
Căn phòng ngay tập tức chìm vào im lặng. Mấy đứa con trai đang tức sôi máu vì phải nghe cái thứ lời thoại sến súa nhất trần đời này, còn Asahi thì chỉ đang lo chuyện của mình. Cậu để lộ một tiếng thở dài, cậu đã quen với việc là kẻ cá biệt, nhưng lại không thích thú gì lắm khi bị xem là nhân vật phản diện trong câu chuyện tình yêu tuổi thành niên của họ. Thường cậu sẽ cắn lưỡi và cố hết sức để chịu đựng, có những thứ cậu không thể nuốt trôi được.
"Etou… Xin lỗi vì chuyện đó, Asahi," cuối cùng Hinami cũng nói với cậu.
"Không sao; tớ chả để tâm lắm đâu. Nhưng câu hỏi cho Chiaki đây -- lúc nói câu đó là đang ám chỉ đồ ăn của tao à? Mày nghĩ tình yêu quan trọng hơn mùi vị thật luôn à?" Asahi hỏi, quay sang bạn mình.
"Hừm… Để tao nghĩ phát, rồi trả lời mày sau."
"Giả ngu không giúp mày thoát được đâu. Nhưng mà kệ, sao cũng được, tao phắn đây. Từ giờ trở đi, để Hinami lo vụ nấu ăn cho mày luôn nhá."
"Nào, anh bạn à! Làm người ai làm thế! Đi mà, hỡi đầu bếp Asahi vĩ đại, hãy rủ lòng nhân từ đi!" Chiaki nài nỉ trong vô vọng.
Chứng kiến một sự thay đổi thái độ đột ngột cà sự hốt hoảng như vậy của Chiaki khiến Hinami và Asahi bật cười không ngớt.
*
Tiếng chuông vang lên ngay đúng giờ hẹn. Hệt như họ đã hứa với nhau trước đó, Fuyuka đã đến nhà Asahi để dùng bữa tối.
"Xin lỗi vì đã làm phiền như này," cô nói lúc bước ngang qua cậu.
Mình sẽ không bao giờ quen được việc thấy nhỏ ở nhà mình đâu, cậu thầm nghĩ.
"Đây. Đền bù cho bữa tối hôm qua," cô nói cộc lốc lúc chìa một chiếc phong bì ra về phía cậu.
"À, nhỉ," cậu trả lời với vẻ hơi lơ đãng lúc nhận lấy chiếc phong bì.
Chỉ còn bốn ngày nữa là tới thứ Sáu -- ngày diễn ra hội thao. Fuyuka và Asahi đã thống nhất với nhau rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngày, cô sẽ đến ăn tối cùng cậu. Nhưng trước đó cô đã đưa ra một mớ các "chỉ dẫn": thứ nhất, cô sẽ là người chi trả toàn bộ chi phí nguyên liệu và thời gian Asahi bỏ ra để chuẩn bị bữa tối cho cô. Thứ hai, cô sẽ chỉ đến ngay trước bữa tối và chỉ về sau khi cậu đã rửa xong bát đĩa -- cô không muốn mình như chỉ đến để ăn.
Asahi sau vài lời thuyết phục thì Asahi đã có thể điều chỉnh điều luật đầu tiên đôi chút. Ban đầu cô đã nhấn mạnh rằng mình sẽ chi trả toàn bộ chi phí, nhưng cậu đã thuyết phục được cô chỉ trả riêng cho phần của mình. Thì cậu cũng ăn mà. Xui thay, cậu lại không được thành công như thế trong công cuộc từ số tiền thù lao cô đưa thêm cho cậu. Cậu đã nhận lấy một cách miễn cưỡng -- chuẩn bị thức ăn cho một người nữa cũng chẳng tốn thêm mấy công sức, nhưng sau một hồi tranh luận dài cô vẫn nhất quyết không lung lay.
Còn với điều luật thứ hai… Fuyuka nhất mực đòi xem cậu nấu ăn và ở lại cho đến khi bát đĩa đã được rửa xong xuôi sau bữa ăn. Cậu nghĩ rằng đó hẳn phải là một thứ kỉ luật cá nhân nào đó mà cô nhất mực tuân theo, và -- cũng như điều luật đầu tiên -- có cố lý sự với cô thì cũng không thay đổi được bao nhiêu.
"Có vẻ như cậu đã bắt tay vào chuẩn bị bữa tối luôn rồi à. Tôi giúp được gì không?" cô hỏi.
"Tôi ổn. Mà nếu có tôi cũng không để cậu dùng đến tay mình được đâu, nhớ không? Lý do tôi làm chuyện này là vì cái tay cậu mà."
"Tay phải tôi có thể không dùng được, nhưng tay trái thì vẫn được mà."
"Cậu đừng có bướng nữa được không? Cứ đợi trong phòng khách tới lúc tôi xong đi. Tôi thì muốn cậu không động tay động chân gì hết hơn đấy."
Một trong những điểm tốt của Fuyuka chính là cô sẽ nghe theo lời cậu nếu cậu đưa ra một lập luận hợp lý. Cô gật đầu, đi ra phòng khách, rồi rút cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã đọc được một thời gian ra. Dù vậy, không lâu sau, cô đã đổi ý và bước lại vào trong bếp.
"Gì nữa đây?" cậu hỏi với giọng điệu có phần bực bội."
"Tôi muốn xem cậu nấu ăn hơn, nếu cậu không phiền."
"Ờ… không, tôi không phiền đâu. Cơ mà--"
"Vậy tôi sẽ không phiền gì đến cậu hết. Cậu cứ mặc tôi."
Cậu không thể nghĩ ra gì để đáp trả, nên sau cùng cậu chịu thua và để cô đứng xem. Cậu chưa bao giờ thật sự hiểu việc xem người khác nấu ăn thì có gì mà hấp dẫn, nhưng đã không nói gì. Đúng như lời mình nói, Fuyuka đã khiến bản thân trở nên nhỏ bé hết sức có thể trong căn bếp. Sau một lúc, cậu đã quên béng luôn rằng cô đang ở đó và dồn hết sự chú ý vào đống chén bát cho tối hôm đó. Bữa tối gồm có cá hồi nướng, thịt với khoai tây hầm, và vài món thường thấy trong bữa ăn của người nhật làm món ăn kèm. Cậu bắt đầu bằng việc gọt vỏ và cắt rau củ thành những miếng vừa ăn. Fuyuka quan sát lúc cậu thuần thục múa may con dao và nói, "À, vậy ra đây là cách sử dụng dao à. Thật thú vị."
"Ể? Chứ cậu nghĩ còn dùng dao được bằng cách nào vậy?" cậu trả lời.
"Tôi cứ tưởng là cậu phải cầm bằng cả hai tay cơ," cô nói sau một hồi im lặng khó xử.
"Cậu là cái gì vậy, kiếm sĩ hay sao? Thật đó cầm kiểu đó nguy hiểm đấy, nên tôi không khuyến khích đâu," cậu châm chọc nói.
"Ủa chứ cậu không cần dùng hết tất cả sức lực mấy lúc cắt đồ à? Nếu vậy thì dùng cả hai không phải cách tối ưu để đạt được thành quả tốt nhất sao?"
"Chà, ít nhất thì hãy chắc chắn rằng tay cậu để như này đi. Vậy thì cậu sẽ không bị thương lúc cắt."
Asahi đã nhận ra từ trước sự thiếu hụt kinh nghiệm về nấu nướng của cô, nhưng những lời cô nói đã cho cậu thấy tình trạng của cô còn tệ hơn cả những gì cậu nghĩ ban đầu. Cậu đã quyết định rằng mình ít nhất cũng nên hướng dẫn cho cô vài đường cơ bản để đề phòng tai họa về sau. Dù vậy, mặc kệ việc cô đặt ra mấy câu hỏi có vẻ rõ như ban ngày, Asahi sẽ không bao giờ cười chê sự thiếu hiểu biết của cô.
"Được rồi, xem này -- cậu phải đảm bảo việc cho dầu vào chảo trước khi nấu bất cứ một thứ gì nhé," cậu diễn tả cho cô.
"Làm vậy chi?"
"Để đồ ăn không dính vào chảo chứ chi."
"Rồi vậy thì có gì mà tệ?" cô hỏi.
"Nếu không bỏ dầu thì đồ ăn dễ bị cháy hơn. Chưa hết, bỏ dầu còn giúp không cho độ ẩm thoát ra khỏi thực phẩm -- và khiến món ăn của cậu ngon hơn."
"Vậy à…"
"Dù gần đây tôi có thấy mấy cái chảo không dính đời mới làm bằng teflon loại đặc biệt. Mấy cái chảo đó thì cần ít dầu hơn để cho ra cùng một thành quả. Mà thật ra, có mấy loại còn chả cần dầu luôn cơ," Asahi tiếp tục giảng giải trong lúc sửa soạn bữa tối.
Fuyuka hoàn toàn bị cuốn vào cái tiết học tự phát của cậu. Cô chăm chú nghe từng câu từng chữ cậu nói và học hỏi từng cử chỉ của cậu. Không như hồi trước, lúc cô vẫn còn chưa hết hoài nghi sự sự giúp đỡ này, lần này cô đã hoàn toàn chấp nhận những mẹo cậu chỉ.
Hên là lần này nhỏ không nhìn như muốn xuyên mấy lỗ qua người mình…
Fuyuka đã luôn là kiểu người rõ-ràng, đi-thẳng-vào-vấn-đề. Nếu cô thấy mấy lời lan man của cậu về việc nấu ăn nhàm chán hay vô bổ, cô sẽ chẳng ngại ngần gì mà bảo cậu ngậm mồm lại ngay. Việc cô chưa làm vậy chứng tỏ một cách rõ ràng rằng cô có hứng thú với chủ đề này. Asahi không hề trách cô -- dù một người có thể dễ dàng sống sót được bằng thức ăn mang đi hay mấy phần ăn tiện lợi làm sẵn, nhưng sở hữu vài kĩ năng nấu nướng vẫn là một ý hay. Thi thoảng lại nấu thực phẩm tươi ở nhà là một khoảng nghỉ tốt khỏi cái đống đồ ăn đã qua xử lý kia.
"Cái phần trắng này cực kì đắng luôn này, nên trước khi bắt đầu cậu luôn luôn phải bỏ nó đi. Nếu không thì mùi vị sẽ banh ta lông hết," cậu nói cho cô hay.
"Nghe như một việc mà sẽ cần kha khá thời gian và kĩ năng để thực hiện nhỉ. Cậu thường mất bao lâu?"
"Chắc là 10 hay 15 phút gì đó nhỉ? Tùy nhiệt độ chảo với mấy thứ khác cậu cần chuẩn bị nữa. Có lẽ nếu cậu chưa quen với toàn bộ cái quy trình này, thì muốn tính thời gian thật sự cần bỏ ra sẽ khó đấy," cậu đáp. Cậu cũng cảm thấy cần phải nhấn mạnh tầm quan trọng của việc có một chiếc chảo nóng khi nấu nướng, nên cậu nói có hơi ngoài lề một chút.
Còn về phần Fuyuka, cô tiếp thu từng từ cậu nói với một sự tập trung cao độ. Sau khi cậu đã giải thích xong, cô dường như đang ngẫm nghĩ gì đó trong đầu. "Hừm… Dựa trên điều đó, có lẽ sẽ mất khoảng 40 phút để hoàn thành mọi thứ nhỉ… nhưng sao được thịt hầm lại sẽ là món thích hợp nhất để làm cho một hợp bento được, mình chưa thể hình dung ra," cô lầm bầm, chủ yếu là bằng những âm thanh rất khẽ.
"Cậu mới nói gì à?"
"Tôi nói là muốn tự làm bữa trưa cho mình, nhưng chưa rõ liệu công thức món thịt hầm của cậu có phù với hộp bento của tôi hay không."
Lần này Asahi chẳng buồn che giấu sự kinh ngạc lúc cậu trố mắt ra nhìn. "Cậu? Ăn trưa bằng bento á?"
"Chắc là tôi nghe nhầm thôi, nhưng có vẻ như mới nãy cậu cực kì thô lỗ với tôi luôn ấy nhỉ," cô bực dọc nói.
"Tôi không có ý xấu hay gì đâu, chỉ là--"
Trước khi cậu có thể nói tiếp, Fuyuka ngoảnh mặt đi chỗ khác và lập tức cắt lời cậu. "Làm như tôi muốn làm ấy, chỉ là tôi không có nhiều lựa chọn thôi -- vì có vẻ là trong suốt kì hội thao căn-tin sẽ không mở cửa."
"Rồi cậu tính chuẩn bị bằng cách nào? Chắc chắn là không phải bằng tay phải rồi."
"Thì bằng tay trái, còn chưa rõ sao."
"Cơ hội tuyệt vời. Đây là lần thứ hai tôi nói cậu rằng hãy tha cho hai bàn tay của cậu đi. Nên tôi mới nấu ăn cho cậu đấy, nhớ chưa?" cậu trách móc trong lúc đặt miếng cá hồi lên trên bếp nướng. "Hôm đó tôi sẽ làm bento cho cậu. Ta sẽ xem đó là lần cuối tôi nấu cho cậu ăn. Nhân tiện tôi sẽ không chấp nhận lời từ chối đâu đấy."
"Cậu chắc không?" Cô hỏi sau một khoảng dừng ngắn.
"Ừ, tôi chắc. Cứ đồng ý đi. Tôi không cắn đâu mà."
Như lúc trước, cô sẽ nhượng bộ nếu được nghe một lời biện luận hợp lẽ. Dù vậy, cậu vẫn không thể ngăn bản mình tự hỏi rằng vì sao cô cứ phải một mực đòi tự làm mọi thứ trước. Phía trước cậu vẫn còn một chặng đường rất dài và quanh co trước khi chiếm được hoàn toàn lòng tin của Fuyuka, nhưng cậu chắc chắn rằng mình vẫn đang từng chút một gần hơn tới điều đó.
Vậy là mình sẽ làm bento cho nhỏ, nhỉ? Mấy ai ngờ được mình và nhỏ sẽ thành ra như hai đứa ngu si đần độn Chiaki với Hinami kia đâu… cậu thầm nhủ lúc hồi tưởng lại những tiếp xúc với họ ban sáng. Dù mục đích đằng sau mỗi bữa ăn thì hoàn toàn khác biệt nhau, thì về cơ bản vẫn là dựa trên cùng một khái niệm cốt lõi -- làm thức ăn cho một ai đó khác.
*
"Asahi này, hôm trước Hina có nói tao hôm nào muốn sang nhà mày đấy. Đươc kh-?"
"Một triệu năm nữa cũng xin kiếu."
Chiaki thở dài, còn Hinami -- người đang dính lấy cậu ta -- khẽ rên rỉ. Dạo gần đây, cả hai người họ đã luôn dành giờ trưa và chiều ở cùng nhau… cùng với Asahi, dĩ nhiên. Dù Asahi đúng là có xu hướng đi chơi với họ thật, nhưng cả ba người gần đây ở cùng nhau thường xuyên hơn rất nhiều. Hơn nữa, đôi uyên ương hôm đó có vẻ cực kì khó chịu.
"Sao cậu cứ phải thô lỗ như vậy thế? Tớ chỉ muốn xem chỗ cậu ở thôi mà. Chỉ có vậy thôi," Hinami phản đối.
"Ừ, nào. Tao qua thì không sao, nên nếu ẻm đi theo thì cũng có khác gì đâu?" Chiaki đế vào.
"Nếu có thể tránh được thì tao không muốn để hai người diễn tuồng Romeo với Juliet rồi bắt đầu buông mấy lời sến súa đó trong nhà tao đâu." Asahi khó chịu nói.
"Khoan, bọn tao không được chim chuột ở đó sao?"
"Đương nhiên là không rồi. Tao thà chết còn hơn."
"Mày nói vậy là saooooo chứ?" Chika rên rỉ.
Asahi chẳng thèm đáp lại lời phản đối của bạn mình. Cậu biết kiểu gì Chiaki cũng sẽ không hiểu được lý do của cậu. Với Asahi, nhà cậu là một chốn linh thiêng, là thiên đường của riêng cậu để thư giãn và lẩn trốn khỏi thế giới. Dù cậu đã quen với việc thấy bạn mình ôm hôn nhau ở nhà Chiaki, họ rõ ràng không nhận thức được rằng mấy hành động kiểu đó sẽ trở thành một sự phiền toái không được đón nhận ở nhà người khác.
Nói thật thì mình thà trải qua địa ngục còn hơn để hai đứa nó mút mặt nhau trong phòng khách nhà mình.
"Được thôi, vậy nếu tớ qua một mình mà không có Chii thì sao?" Hinami hỏi.
"Etou, không? Này, Ngài Bạn Trai ơi, nói gì đi chứ," Asahi trả lời, quay sang bạn mình cầu cứu.
"Sao lại không nhỉ? Bây giờ mày đang vô lý này." Chiaki--ngược lại với những gì Asahi đang mong đợi--nói chêm vào.
"Cái thằng này, cậu ấy sẽ tới chỗ một thằng con trai mà không có mày đấy… Alo, không thấy báo động gì luôn à?"
Asahi đã cố từ chối họ rất nhiều lần, nhưng rất nhanh mọi thứ đã rõ trở nên rõ ràng rằng cả hai người họ chẳng ai hiểu được vấn đề với một đứa con gái -- một đứa đã có bồ rồi, không kém -- một mình đến chỗ cậu ở. Hinami tiếp tục quấy nhiễu Asahi, còn Chiaki thì phò trợ cho cô một cách ngờ nghệch và bướng bỉnh. Sự ngốc nghếch của Hinami trước sự việc đã đủ tệ dù không có tên bạn trai của cô làm nó tệ gấp đôi chỉ vì muốn hỗ trợ cô và để chứng kiến Asahi vặn vẹo trong sự khó chịu. Và việc cả hai người họ không ai sẽ tự nguyện rút lui đã trở nên rõ ràng với Asahi.
"Mà cậu tới chỗ tới để làm gì chứ?" cậu phản đối. "Còn mấy việc để làm đâu ngoài chơi game, mà cậu cũng đâu phải kiểu người thích chơi game đâu. Khoan… đừng có bảo tớ là cậu chỉ muốn tới để ăn thôi nhé?"
"Ding ding ding! Trúng phóc, tớ muốn thử đồ ăn cậu nấu!" cô thốt lên vui vẻ.
"Cậu ăn hôm trước rồi cơ mà?"
"Nhưng đó chỉ là đồ thừa hâm lại thôi! Tớ muốn thử hàng thật cơ. Món gì đó tươi ngon, món gì đó bắt mắt -- như món bò hầm mà Chii lúc nào cũng mê mẩn ấy! Hàng ngon kìa!"
"Ừ thì, ít ra cậu cũng thật lòng…" Asahi càu nhàu.
"Đi mà, đầu bếp Asahi! Tao đang quỳ gối thật luôn rồi đây này!" Chiaki kêu lên. Cậu ta ném cho Asahi một ánh nhìn tha thiết khiến cậu bạn không thể nào từ chối được. Sự lưỡng lự ban đầu của Asahi là do cậu không muốn thấy họ dính vào nhau; cậu thì không để tâm lắm việc có Hinami đến nữa hay phải nấu cho cả ba người.
"Được rồi," Asahi thở dài. "Nhưng nếu hai người mà bắt đầu bày trò, thì tớ sẽ đá đít hai người ra ngoài."
"Vậy là tớ được phép tới sao?!" Hinami háo hức nói.
"Ừ."
"Tuyệt! Được rồi, Chii ơi! Cậu ấy đồng ý rồi!"
"Tuyệt quá, Hina! Anh biết em rất muốn thử đồ ăn cậu ta nấu từ lâu lắm rồi. Anh thấy thật mừng cho em!" Chiaki tán dương.
Hinami tạo mấy cái dáng vẻ ăn mừng chiến thắng ngớ ngẩn. Thấy nụ cười tỏa nắng của cô đem lại sự tươi mới phần nào, nhưng tâm trạng Asahi đã có hơi chùng xuống khi nhận ra thứ cậu đã rước vào mình. Cậu không tự tin lắm việc cô sẽ hiểu luật PDA, hay việc cô thậm chí có thể tuân theo nó không nữa.
"Thế là quyết rồi nhé! Nếu mai tớ dành được MVP, tớ sẽ dành nó cho cậu.
"Etou, thôi khỏi cảm ơn. Cậu biết nếu làm vậy thì cái trường này sẽ tràn lan tin đồn luôn đấy," cậu từ chối.
"À nhỉ--cậu đang lẽ phải đưa phần thưởng cho người mà cậu thầm thương trộm nhớ hay gì mà đúng không?"
Giải MVP đã là một chủ đề nóng hổi ở trường họ dạo gần đây -- đặc biệt là với hội nữ sinh. Dựa trên lời giải thích của Hinami, thì cũng chẳng cần đến một thiên tài để lý giải vì sao lại như vậy. Thật ra, mấy lời bàn tán xung quanh giải thưởng được săn đón này đã đạt độ sốt dẻo đến mức kể cả "Nữ Hoàng Băng Giá" cũng bị phớt lờ.
Phần thưởng là một chiếc trâm cài tóc với đóa hồng được chạm khắc tinh xảo bên trong. Bởi tính lãng mạn của những đóa hoa đó, các học sinh đã xem việc trao tặng chiếc trâm cho một người khác là lời giãi bày tấm chân tình.
"Tớ thì đang hẹn hò với Chii rồi, nên nếu tớ quẳng nó cho cậu thì cũng có ai quan tâm đâu. Cậu còn có thể tận dụng cơ hội đó để tặng nó cho ai mà lọt vào mắt xanh của cậu nữa đó -- biết đâu ăn hên thì sao," Hinami bông đùa.
"À, được thôi. Từ đầu tớ cũng chẳng quan tâm lắm mấy tin đồn hay mấy cái truyền thuyết đô thị về tình yêu ngớ ngẩn rồi," Asahi lầm lì nói.
"Chà, cái thằng này, gắt thế. Mày sẽ khiến nhiều em gái đổ lệ lắm đấy nếu để mấy em nghe thấy mày nói mấy thứ kiếu đó," Chiaki cảnh báo.
"Cậu nên nghe ảnh đi, biết chưa. Chứ cậu nghĩ còn cách nào để mà trở nên nổi tiếng với các quý cô nữa hả?" Hinami nói chêm vào.
"Thôi hai người im dùm đi."
Trong mắt Asahi, đó chỉ là một phần thưởng được buộc vào một mớ hổ lốn các tin đồng mà thôi -- mấy cái tin đồn mà cậu thậm chí còn chả thèm để tâm dù chỉ một chút. Dù bạn của cậu cảm thấy rằng cậu đang tỏ ra khắc nghiệt, nhưng nhìn theo quan điểm logic thì cậu ta nói đúng.
"Mà cậu có chắc mình sẽ đoạt được giải không đấy, Hina? Tới nghe đồn rằng sẽ có rất nhiều sự cạnh tranh trong phần thi bóng rổ đấy," Asahi nói, hy vọng rằng có thể đánh trống lảng đôi chút.
"Hừm, chắc là được. Bình thường Himuro sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng giờ cậu ấy đã bị chấn thương, nên chung quy lại tớ cũng không lo quá."
"Himuro giỏi đến vậy thật luôn à?" cậu hỏi một cách hoài nghi.
"Tớ cũng không chắc nữa, nhưng có vẻ như cô ấy đã chiến thắng tuyển bóng rổ của trường một cách dễ dàng," Hinami trả lời.
"Chà. Xét trên độ nổi tiếng tầm cỡ quốc gia của cậu, thì việc cậu dè chừng nhỏ đúng là nói lên điều gì thật."
"Sửa lại này -- tớ đã từng nổi tiếng tầm cỡ quốc gia!" cô vặn lại.
"Ừ, ừ. Sao cũng được."
Lúc còn nhỏ, Hinami cực kì giỏi bóng rổ. Cô là một phần của đội tuyển bóng rổ đã thi đấu cấp quốc gia và sau cùng trở thành một nhân vật khá nổi bật. Asahi nghĩ rằng cô và Chiaki -- người khá giỏi bóng đá theo đúng nghĩa -- đang phí hoài tiềm năng của mình bằng việc không tham gia bất kì câu lạc bộ thể thao nào lúc học cao trung cả. Nhưng họ cũng có cái lý của mình, nên cậu chưa bao giờ thật sự đào sâu cái vấn đề ấy cả.
"Cậu nên mong chờ ngày mai đi, Asahi à! Tớ sẽ cố hết sức mình chỉ vì cậu thôi đó!" Hinami thốt lên.
"Nếu vậy, anh cũng sẽ cố hết sức! Theo cách đó cơ hội trao phần thưởng cho cậu ta của hai đứa mình sẽ cao hơn," Chiaki hào hứng thêm vào.
"Tớ mừng vì hai người đang cực kì phấn khích vì chuyện này, nhưng không cần phải cố đến vậy vì tớ đâu." Asahi làu bàu. Cậu biết họ không hề nói đùa -- họ thật sự sẽ "cố hết sức mình" để giành giải MVP để có thể trao phần thưởng cho cậu. Nhưng chuyện gì sẽ xảy đến nếu cả hai người họ cùng thắng? Nhận hết cả hai chiếc trâm cài thì lạ thật, chưa kể chúng sẽ bị phí phạm vào một người như cậu nữa. Lúc này đầu óc cậu đang nghĩ ngợi miên man, và cậu chợt nhớ lại một điều Hinami mới vừa thốt ra.
Hừm, họ thật sự xem Himuro như không có thi luôn à…
Lúc nãy cậu cũng có nghe lỏm được mấy đứa con gái trong lớp tán dóc về việc bây giờ cuối cùng họ cũng có một cửa giật giải vì Fuyuka đã không còn tham gia thi, nên rõ ràng mọi người đã bỏ qua cô rồi.
"Không biết nhỏ có làm được không nhỉ…" cậu thì thầm với chính mình.
"Mày đang nói gì vậy?" Chiaki, người đã nghe được điều bạn mình vừa lẩm bẩm, hỏi.
"À, không có gì đâu. Cứ kệ tao đi," cậu nói trong lúc thu dọn phần thừa của bữa trưa và nhét lại vào trong cặp.