Chiaki và Hinami đã rủ Asahi đến dùng bữa tối cùng họ sau khi hội thao đã kết thúc. Trên thực tế, đây đúng hơn là một bữa tiệc để tự thương hại và xót xa chính mình dành cho tất cả những kẻ thua cuộc. Nhưng Asahi đã có dự định cho tối đó, nên cuối cùng cậu đã lịch sự từ chối, hà cớ gì cậu lại phải gặm nhấm sự đáng thương của bản thân tại một bữa tiệc an ủi khi có thể ăn mừng với người chiến thắng chứ?
Cậu đã không phải đợi lâu trước khi vị khách danh dự tới căn hộ của mình.
"Mùi thơm thật đấy," cô nói, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng khi chiêm ngưỡng những thứ được bày trên bàn. Tô điểm cho việc đó chính là món ăn khoái khẩu của Fuyuka—cơm chiên trứng ốp, được chế biến một cách hoàn hảo và tỏa sáng lung linh trong sắc vàng lộng lẫy. "Cái này là cho tôi thật à? Không phải trò chơi khăm gì của cậu đấy chứ?"
"Chứ sao. Tôi đã nói là sẽ tiếp đãi cậu tử tế nếu cậu thắng mà, nhớ không?" Asahi đáp.
"Thế thì ăn thôi."
"Ừm hứm. Mong là cậu thích, là cơm chiên trứng ốp nóng hổi vừa thổi vừa ăn đó. Quý cô MVP thì chỉ xứng có được những gì tốt nhất thôi."
"C-Cảm phiền cậu đừng gọi tôi như thế được không?" Fuyuka đỏ mặt, ấp úng. Dù đã cố giữ thần thái thương hiệu "Nữ Hoàng Băng Giá" nghiêm trang của mình, cô vẫn bối trước một lời khen như vậy.
"Nhưng nghiêm túc đấy, lúc đó cậu rất đỉnh," cậu hồi tưởng lại hiệp hai của trận đấu rồi bình phẩm. Đó là một trận đấu nảy lửa—và mặc cho những áp lực mạnh mẽ mà đội đối phương đặt lên mình, cô đã ghi được năm cú ba điểm. Asahi đã không thể kìm được mà cười thầm khi nhớ lại cảnh Chiaki cổ vũ bạn gái mình như thể ngày mai là tận thế vậy. Vậy là trong lúc đó, ngay bên cạnh cậu ta, Asahi đã mong đợi điều hoàn toàn ngược lại.
Nhờ được Fuyuka lèo lái mà lớp cô đã có thể lật ngửa ván bài và tạo ra một màn tái xuất ngoạn mục ngay ở trận đấu cuối cùng của giải.
Có hơi có lỗi với Hinami… nhưng chuyện đâu thể khác được, Asahi thầm nghĩ. Dù cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì Hinami đã không thắng được chiếc trâm cài, cậu lại không cảm thấy vui về chuyện đó—dù sao cô cũng đã thi đấu hết vì cậu rồi mà.
Fuyuka cắn thử một miếng. "Ng… Ngon thật luôn đó," cô khen tài nấu ăn của cậu với một nụ cười. Xét đến phong thái nghiêm nghị của Fuyuka, cậu luôn trân trọng từng nụ cười hiếm hoi nở trên môi cô hơn bất kì thứ gì khác.
"Mừng là cậu thích, vậy là không uổng công rồi."
Càng ăn, nét mặt Fuyuka càng giãn ra. Mặt này của cô cũng ngây thơ và mê hoặc chẳng kém gì sự xa cách và điềm đạm của mặt còn lại.
Nhỏ đang hạ thấp phòng bị lúc ở gần mình, dù chỉ là một chút, cậu thầm nghĩ. Chỉ khiến "Nữ Hoàng Băng Giá" mỉm cười thôi đã là chuyện hoàn toàn không tưởng với bạn cùng lớp của cậu, chưa kể đến việc trò chuyện một cách bình thường. Có điều, mặc cho những nỗ lực to lớn để dựng lên một bức tường băng xung quanh bản thân, vẻ ngoài nghiêm nghị và khó gần của cô lại chỉ càng khiến cho đám bạn cùng lớp thêm hứng thú.
"Chà, cậu ăn ngon lành quá nhỉ? Làm đĩa nữa không?" thấy cô háo hức ăn thật nhanh phần thức ăn, cậu hỏi.
"Trông tôi giống một đứa háu ăn lắm à?"
"Đâu, tôi nào có ý đó. Nếu cậu hiểu thành như vậy thì cho tôi xin lỗi."
Câu hỏi của Asahi xuất phát từ ý tốt—cậu nhận thấy rằng cô cảm thấy đói hơn lúc thường sau một trận đấu mệt mỏi như vậy. Nhưng Fuyuka lại không vui vẻ gì lắm với lời bình phẩm của cậu, vì cô đã ngoảnh mặt đi trong sự bất mãn.
Việc cô tự nguyện đến ăn tối thật tốt. Đây là lần đầu cậu cảm thấy rằng cô không chỉ đơn thuần là lượn lờ quanh cậu vì những hoàn cảnh bất khả kháng.
"Cậu ngẩn người ra đó một lúc rồi đấy. Để lâu quá đồ ăn nguội bây giờ," Fuyuka mắng.
"À, xin lỗi. Tôi suy nghĩ vài chuyện ấy mà."
"Quên cả ăn như vậy thì hẳn là chuyện quan trọng lắm nhỉ."
Asahi đang tự hỏi liệu họ đã thân thiết hơn với nhau dù chỉ là một chút hay chưa. Nhưng đó không phải là điều mà cậu có thể giãi bày với cô được, nên cậu đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Làm món cơm chiên trứng ốp đã ngốn kha khá tiền. Mấy cái trứng không đã tốn 200 yên. Mấy nguyên liệu như thịt gà và bơ được chọn lọc kĩ lưỡng, cùng với sữa đã càng đẩy chi phí lên cao hơn. Cậu không chỉ tự tin vào những nguyên liệu mình đã chọn, mà còn vào tài nghệ nấu nướng của mình.
Cậu múc một thìa đầy ắp thức ăn và ngay lập tức cảm nhận một vị ngọt thanh và tan chảy theo đúng nghĩa đen trong miệng cậu. Phần tương cả đã tạo nên hương thơm hoàn hảo, tôn lên phần cơm và chất lượng của những nguyên liệu khác.
Không muốn tự cao đâu, nhưng lần này thành công rực rỡ rồi, cậu thầm nhủ. "Cái này ngon ra phết đấy."
"Phải. Bởi thế cậu mới nên ăn đi lúc vẫn còn nóng," cô nói, như thể mình mới là người làm ra món này vậy.
Nhỏ ăn nhanh hơn thường ngày nhỉ, Asahi gật gù. Khóe miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười—tốc độ ăn đó của cô không phải là điều đặc biệt thú vị; đúng hơn, cậu chỉ là hạnh phúc rằng mình đang được ngồi tại chiếc bàn này và cùng ăn một bữa ăn với Fuyuka. Nhưng cậu biết rằng mình không nên quen với điều đó—vì sẽ chẳng còn lý do nào để họ dành những đêm cùng nhau như thế này nữa.
*
Sau khi cả hai đã ăn xong, Fuyuka xung phong rửa bát đĩa. Đến giờ thì Asahi đã lường trước được điều này, nhưng dẫu vậy cậu vẫn đề nghị hãy để mình làm. Vẫn ương ngạnh, Fuyuka chẳng nói lời nào mà đưa cho cậu hộp bento. Asahi gật đầu nhận lấy rồi nói thêm," Thế ra cậu có rửa à."
"Tất nhiên. Dù gì tôi cũng đã hứa sẽ trả lại cho cậu một hộp bento sạch bong rồi mà."
Lúc mở chiếc hộp ra để quan sát bên trong, cậu quả thực đã bị sự bóng loáng đó làm cho lóa mắt. Nhỏ nói thật làm thật luôn kìa, Asahi thầm nghĩ. Bỗng dưng, một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu cậu. "Để phòng hờ thôi… cậu không có dùng thuốc tẩy để rửa đâu nhỉ?"
"Không hề. Tôi rửa như bình thường thôi," cô trấn an Asahi.
"'Như bình thường' à…?"
Đây mà "như bình thường" cái nỗi gì—đặc biệt là với cái tiền sử rửa chén chẳng mấy tốt đẹp của Fuyuka—nên có lẽ cô đã sử dụng một phương pháp dị thường nào đó. Hẳn là cô đã lên tay rất nhanh.
Vì lẽ đó, cô mới lặng lẽ đưa cho cậu chiếc hộp lúc cậu giành làm—đó là sự đáp lại của Fuyuka, thay cho lời tuyên bố rằng từ giờ cô có thể tự lo liệu được.
"Tốt thôi… chắc là nhờ cậu vậy, himuro," Asahi nói.
"Giờ này mà vẫn cái kiểu miễn cưỡng đó, biết ngớ ngẩn lắm không. Tôi giúp là lẽ thường thôi—dù gì chính cậu mới là người cất công nấu ăn cho tôi cơ mà," cô quả quyết nói. Asahi chỉ có thể gượng cười đáp lại rồi theo cô trở vào bếp. Cậu muốn được chứng kiến trực tiếp những kĩ năng mới của cô.
Ban đầu, Asahi nhận được được vài cú liếc bất mãn từ Fuyuka. Dù vậy cô dường như vẫn còn nhớ những sơ sót của mình trong lần đầu đảm nhận việc này, bởi cô rất nhanh đã dừng lại. Fuyuka đeo lên một cặp găng tay cao su—lần này thì đã đúng cách—tiến đến bồn rửa, và bắt tay vào làm.
Hóa ra, cô chẳng hề lên tay dù chỉ một chút. Nhờ tất cả những sự huấn luyện cô đã nhận được từ Asahi trong khóa học kéo dài một tuần đó mà cô đã nắm được tất cả những gì cơ bản, song vẫn cần phải cải thiện nhiều. Tuy nhiên cậu cũng phải công nhận—bộ chén dĩa đang phơi trên giá quả thực sáng bóng hệt như chiếc hộp bento mà cô đã trả lại cậu ban nãy. Đó là kiểu cảnh tượng mà thoạt nhìn thì trông thật mâu thuẫn; thật ra, lý do thì đơn giản thôi—đơn giản đến mức khiến Asahi phải phì cười. Cậu cuối cùng đã bị tống ra khỏi bếp vì tội danh trên, nhưng giờ đã chẳng còn quan trọng nữa. Dù gì cậu cũng đã tìm ra được đáp án rồi.
Thế bằng cách nào Fuyuka đã rửa hộp bento sạch đến mức nhìn như mới? Cô đã rửa đến khi nào sạch như vậy thì thôi, có lâu cỡ nào cũng mặc kệ. Nhờ lối tư duy có phần kém hiệu quả của mình mà cô sẽ tốn hàng giờ để xong việc. Asahi muốn chỉ ra điều đó, nhưng lại thôi vì sợ khiến cô nổi giận lần nữa.
"Tôi rửa xong rồi," cô cuối cùng cũng thông báo.
"Vất vả rồi. Xin lỗi vì đã đẩy hết việc cho cậu," Asahi nói.
"Còn tôi đã bảo cậu rồi, tôi muốn làm là vì—"
"Vì tôi đã làm hết mọi thứ chứ gì? Không quan trọng. Nói chung là tôi thấy cảm kích thôi. Ít nhất thì cứ để tôi cảm ơn cậu đi chứ," cậu cắt ngang lời cô.
Fuyuka nhíu mày, nhưng cô không phản bác luận điểm đó thêm nữa. Cô hướng mắt xuống—xéo xuống thì đúng hơn—về phía chồng sách vở Asahi để trên bàn.
"Giờ cậu định học à?" cô hỏi.
"Thi cuối kì tới nơi rồi, nên tôi nghĩ mình sẽ ôn trước."
"Ý tưởng đáng ngưỡng mộ thật nhỉ… nhưng e là đáp án câu 5 với 7 của cậu sai rồi."
"Sai thật này," cậu nói một cách bông đùa sau khi ngừng một lúc để kiểm tra đáp án.
"Câu này thì sai số đơn giản thôi, còn câu kia thì trật lất. Không nên dùng công thức này ở đây đâu, phải dùng…"
Fuyuka luôn trở về nhà sau khi rửa xong bát đĩa, nhưng lần này, cô đã ngồi xuống cạnh cậu. Nếu cô không phiền kèm cậu học, thì cậu cũng rất hoan hỉ mà lắng nghe. Cô chưa từng sử dụng biểu đồ hay công thức nào lúc giảng cho cậu cách làm, nhưng lối giải thích rõ ràng của cô đã giúp cậu tìm ra được đáp án mình đang cần.
"Hỏi sao cậu đứng đầu lớp nhỉ. Cả giáo viên cũng chả giải thích dễ hiểu được như cậu đâu," Asahi trầm trồ.
"Lại nhảm rồi? Làm gì có chuyện tôi giỏi hơn giáo viên được, nói gì đến chất lượng hơn."
"Nhưng đúng mà," cậu quả quyết. "Cá nhân tôi thấy cách giải thích của cậu là dễ hiểu nhất rồi. Thật ra, tôi không ngại thuê cậu làm, etou…, gia sư riêng của tôi đâu…"
Asahi cố hết sức để tranh đấu với sự khiêm tốn của Fuyuka. Cậu quyết tâm phải cho cô biết rằng mình không phải chỉ đang phun ra mấy lời nịnh bợ sáo rỗng, có khi còn đang làm quá. Trước khi kịp nhận ra, cậu đã buột miệng nói, nghe vậy Fuyuka nhìn chằm cậu với vẻ ngờ vực.
"Tôi? Làm gia sư riêng của cậu á?"
"À thì…, không phải… như cậu thấy…" cậu lắp bắp nói trong cơn hoảng loạn, cố nghĩ ra cách giải quyết. Tâm trí cậu trống rỗng, nên rồi cậu đã quyết định nói ra sự thật. "Chuyện này… cậu còn nhớ hồi giữa kì không? Tôi được điểm tốt là nhờ cậu, và—"
"Đó đơn giản là thành quả mà cậu đã nỗ lực đạt được thôi mà, nhỉ? Tôi không biết mình có liên quan gì nữa…" cô đáp.
"Trời ạ, tôi phải nói gì để cái đầu bướng bỉnh của cậu hiểu đây? Tôi cảm thấy rằng sẽ có quá nhiều thứ mình không biết nếu tự học một mình. Cách giảng bài của cậu hợp với tôi nhất—nên tôi mới nghĩ rằng nếu cậu làm gia sư thì sẽ rất hợp. Ahh, quên hết mấy thứ tôi vừa nói đi," cậu quay lưng lại với cô, lầm bầm.
Nhờ Fuyuka hỗ trợ trong việc học là điều trước đây cậu đã từng cân nhắc, song lần nào cậu cũng gạt bỏ ngay ý nghĩ đó vì biết chắc rằng cô sẽ từ chối. Lần này cậu đã có được toàn bộ sự chú ý của cô nhưng lại không hồi hộp cho lắm. Vì lẽ ra quan hệ giữa họ đã nên chấm dứt vào thời khắc cô trả lại chiếc hộp cho cậu. Bản thân việc cô vẫn ở lại sau bữa tối đã là một phép mày, nên cậu không thể xem việc này như một dịp bình thường được.
Giờ nghĩ lại, Asahi nhận ra rằng ngay từ đầu mối quan hệ giữa họ đã rất dễ lung lay. Tất cả bắt đầu từ một tháng trước, vào lần cậu chăm sóc Fuyuka sau khi cô ngã gục vì cơn sốt cao. Luôn tồn tại cái rủi ro rằng mối quan hệ này sẽ bỗng dưng mà tan vỡ, nhưng bằng cách nào đó họ đã tiến xa được đến mức này. Có lẽ vì vậy nên cậu mới lỡ miệng mà nói ra điều đó. Cậu biết vài phút nữa cô sẽ rời đi mãi mãi, nên trong vô thức, cậu đã muốn bám víu lấy khoảng thời gian quý báu ấy thêm chút nữa một cách tuyệt vọng. Kể cả nếu việc đó có vô ích như bám lấy một sợi chỉ thì cậu vẫn muốn có một cái cớ để tiếp tục gặp cô.
Không trả lời luôn, nhỉ? cậu thậm nghĩ trong cay đắng trước khi quay người lại đối diện với cô lần nữa. Fuyuka đang đặt tay lên miệng, mắt nhìn xuống như thể đang trầm tư. Asahi đã dành đủ nhiều thời gian bên Fuyuka để biết rằng đó là thói quen lúc cô đang nghiêm túc cân nhắc điều gì đó—dù cậu không rõ cô có nhận ra hay không.
Vậy là vẫn còn cơ hội à? Asahi thầm nhủ, trong lòng có chút dao động.
"Tôi không ngại đâu, nếu cậu thấy ổn với tôi. Tôi sẽ không làm đến gia sư riêng của cậu đâu, nhưng nếu là giúp cậu học thì chẳng có vấn đề gì hết," cô cuối cùng cũng đáp lại.
"Thật á?"
"Ừ, 'thật,'" cô đáp lại với vẻ điềm tĩnh. Mặt khác thì Asahi đang chật vật cố giữ bình tĩnh. Cậu không hề ngờ điều ước của mình sẽ thành hiện thực, cả triệu năm nữa cũng không.
Những lời cô nói cứ thế lởn vởn trong đầu cậu. Fuyuka, nàng "Băng Hậu" nổi tiếng, người đã khước từ tất cả và niêm phong trái tim mình, thật sự đã chấp nhận sẽ giúp đỡ Asahi trong việc học. Nói cách khác, cô không ngại để mối quan hệ này của họ tiếp tục. Cậu chẳng thể nào tin nổi điều đó.
"Nhưng nếu cậu không phiền thì tôi có một điều kiện," cô nói thêm.
"Điều kiện à? Ừ, được thôi—nếu cậu muốn thì tôi có thể trả công cho cậu theo giờ," cậu đáp.
"Cái đó thì không cần đâu," Fuyuka xua tay. Ánh mắt cô đảo khắp căn phòng, và sau khi hít một hơi sâu, cô cuối cùng cũng nói tiếp, "Tôi sẽ giúp cậu học, nếu cậu dạy tôi cách nấu nướng."
*
"Không phải tôi là thảm họa di động trong bếp gì đâu đó? Chỉ là…" Fuyuka lặp đi lặp lại mỗi khi bị Asahi giục. "Tôi sẽ thấy ngại nếu cứ phải phiền cậu suốt thế này."
Dường như cô đã để ý thấy sự do dự dai dẳng của Asahi. "Không thể phủ nhận là tôi sẽ thấy nhẹ nhõm nếu cậu có thể tự nấu một bữa ăn ngon. Như vậy thì tôi sẽ không phải suốt ngày quan sát cậu từng li từng tí," Asahi đồng tình.
"Ngay từ đầu chẳng việc gì cậu phải lo lắng cho tôi đến vậy," cô lạnh lùng vặn lại.
"Tôi… à thì… phải nhỉ," cậu ấp úng nhăn mặt.
"Đùa thôi. Tôi biết mình nói chuyện này vài lần rồi, nhưng tôi thật sự thấy cảm kích." Nét mặt Fuyuka nhanh chóng giãn ra. Dù chẳng thể so với nụ cười chân thật đôi lúc lại xuất hiện của cô, nhưng vẫn dịu dàng hơn dáng vẻ xa cách thường ngày. Asahi khá thích thú với khía cạnh được giấu kín mà chẳng một ai ở trường biết được này của cô.
Bỗng dưng trong đầu cậu hiện lên một câu hỏi có phần thừa thãi. "Tôi biết giờ mới hỏi điều này là hơi muộn, nhưng… cứ một mình qua chỗ tôi như vậy, cậu chắc là được chứ?"
"Sao lại không nhỉ?" cô hỏi.
"Thì… tại tôi sống một mình này, rồi có thể cậu lo sợ cho sự an toàn của mình rồi này nọ này."
"Cậu đang ám chỉ mình có thể bị cám giỗ và giở trò với tôi à?"
"Không bao giờ. Có nằm mơ cũng không dám," cậu nhấn mạnh. Asahi có thể dễ dàng hình dung cảnh đời mình tan vỡ nếu cậu dám giở trò với Fuyuka ngay tại đó. Nhưng chẳng cần nói, cậu không hề có bất cứ ý định nào như vậy. Cậu còn chưa hề nghĩ đến việc đó nữa cơ. "Lúc cậu ốm tôi có làm gì mờ ám đâu mà, đúng không?"
"Chắc vậy," cô đáp sau một hồi im lặng. "Nhưng lúc cậu đỡ tôi khỏi ngã xuống đất thì đâu phải vậy."
"Tôi còn làm gì khác được đây?" cậu vặn lại với vẻ bực tức
"Chọc cậu tiếp thôi. Tôi biết cậu không phải loại người như vậy—nếu không thì tôi đã chẳng ở đây rồi," cô giải thích kèm theo một tiếng thở rõ dài.
Asahi không trách vẻ thẫn thờ đó của cô. Bởi sự thật là dù cho có chủ đích hay không, cô cũng đã dành một lượng thời gian đáng kể với Asahi ở nhà cậu, một mình. Cậu cảm thấy rối bời với niềm tin to lớn cô dường như đã đặt nơi cậu, nhưng như vậy cũng có nghĩa cậu sẽ có được một gia sư đại tài.
"Tôi thấy lịch trình thế này là hợp lý này. Hai đứa có thể nấu ăn, dùng bữa, rồi học," cậu đề xuất.
"Được đấy," cô đáp.
"Thế ngày nào cũng như vậy nhé?"
"Ừ, nếu cậu thấy được. Dù sao gặp nhau mỗi ngày cũng giúp đẩy nhanh tiến độ mà."
"Phải nhỉ…"
Chẳng có vấn đề gì với điêu cô vừa nói, nhưng Asahi vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Trái tim cậu đang cố gắng gỡ rối mớ bòng bong cảm xúc ấy. Còn Fuyuka thì ngược lại, vẫn điềm tĩnh và bình thản như vậy.
*
Và với đó Asahi và Fuyuka đã dần tiến đến một thỏa thuận mà người này sẽ bù vào khuyết điểm của người kia. Để phi vụ này đạt hiệu quả cao nhất, họ đã đặt ra một vài nguyên tắc cơ bản:
Thứ nhất, chi phí nguyên vật liệu sẽ được chia đôi.
Thứ hai, Asahi sẽ đảm nhận việc sơ chế nguyên liệu, còn Fuyuka sẽ phụ trách rửa bát đĩa.
Thứ ba, nếu một trong hai không thể đến ăn tối thì sẽ phải thông báo cho người kia biết.
Thứ tư, việc học sẽ bắt đầu đúng một tiếng sau khi rửa xong bát đĩa.
Hệt như lúc trước, Fuyuka lại giành trả toàn bộ chi phí nguyên liệu. Tuy nhiên, lần này khác với tuần trước hội thao—cả Asahi và Fuyuka đều có việc của mình, nên đã không còn là người này giúp đỡ người kia nửa. Asahi cuối cùng đã thuyết phục được Fuyuka chia tiền nguyên liệu. Từ đó mọi thứ đều xuôi gió thuận buồm.
"Cơ mà, cậu thấy được nếu tiếp tục việc này đến khi thi cuối kì xong nhỉ? Mong cậu chiếu cố," Asahi nói.
"Tôi cũng vậy, mong cậu chiếu cố. Quả thực tôi thấy đây là cơ hội hoàn hảo để cả hai đạt được mục tiêu của mình," cô đáp
"À… ừ."
"Cậu có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục nhỉ."
"Đâu, không có gì hết. Chỉ là… dịp này quá hoàn hảo với tôi vì sắp thi cuối kì rồi này kia. Nhưng không biết cậu có vậy không."
"Là sao?"
"Thì đó… kiểu, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian hơn để dạy cậu nấu ăn cho tử tế… nhiều khi là đến tận sau khi thi xong…," cậu ngập ngừng. Cậu đã định tỏ ra quả quyết hơn, nhưng thật khó để giữ tự tin khi phải đối diện với những ánh nhìn chọc chọc liên tục đến từ phía cô.
"Vậy ra cậu ý cậu là tôi vô vọng đến vậy trong việc bếp núc à?"
Quả thật Asahi chưa từng một lần chứng kiến cô nấu nướng, nhưng cậu có thể đánh bạo mà đoán dựa trên trình độ sử dụng dao của Fuyuka. Dẫu vậy, cậu vẫn cố trấn an cô. "Ý tôi không phải vậy. Chỉ là việc này rắc rối hơn chỉ toán cho người khác thôi."
Thứ nhất, việc cải thiện kĩ năng nấu nướng là một mục tiêu to lớn và có phần chủ quan, nhưng họ chỉ có vỏn vẹn một tháng. May mắn cho Asahi là Fuyuka chưa cảm thấy hài lòng chỉ với những gì cơ bản.
"Rồi, chắc là hôm nay đến đây thôi nhỉ. Mai tôi sẽ gọi cậu để sắp xếp lịch hẹn nhé," Asahi nói lúc họ đã xong việc. Cậu đứng dậy từ chiếc ghế và chuẩn bị tiễn Fuyuka ra cửa như thường lệ, nhưng cô vẫn ngồi yên.
"C-Cậu đợi chút được không?" Fuyuka khẽ nói.
"Hể? Có chuyện gì à?" Cậu cứ ngỡ rằng họ đã bàn bạc hết những gì cần thiết. Lúc quay người lại, cậu nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ màu trắng, cỡ bằng lòng bàn tay đang nằm trên bàn. Dù không thể đoán được bên trong là gì, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy quen quen. "Cái này là…"
"Cậu có thể xem nó là sự cảm kích của tôi với tất cả những gì cậu đã làm cho tôi. Thấy cậu sẽ không chịu nhận bất cứ đồng nào nên tôi nghĩ cái này sẽ được," cô giải thích.
"Tôi bảo cậu rồi là không cần trả ơn đâu mà… Tôi làm vì bản thân muốn thôi. Thật sự chẳng có gì to tát đâu."
"Tôi không chấp nhận điều đó được. Tôi muốn cảm ơn cậu vì cái ruy băng, chưa kể tất cả những phiền phức cậu phải gánh chịu vì tôi suốt tuần qua nữa."
"Nếu đã vậy…" Asahi miễn cưỡng nhượng bộ. Đến giờ cậu đã quá quen với sự cố chấp của cô, và sẽ cảm thấy thật tệ nếu từ chối món quà đó mà thậm chí còn chưa xem mình nhận được gì. Một ý nghĩ kì lạ nhưng không đáng kể mấy chợt lóe lên trong đầu cậu—nhỡ đâu nhỏ tặng mình một đống hột xoàn kim cương thì sao nhỉ? Dù sao cũng mang danh là "Nữ Hoàng" mà. Nếu là vậy, thì cậu không đời nào nhận nó được.
Cậu chầm chậm mở chiếc hộp nặng hơn vẻ bề ngoài một cách đáng ngạc nhiên, và bên trong đó, bất ngờ thay lại là một chiếc trâm cài được đính ba bông hồng đỏ. Một cơn déjà vu quét qua người cậu… hay đúng hơn, một cảm giác rằng câu đã nghe về chiếc trâm cài này trước đây.
"Đây là phần thưởng MVP của cậu mà?" cậu hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
"Đúng là như vậy."
"À, rồi…" cậu ấp úng. Chỉ cần nhìn chất lượng và độ sáng bóng của món nữ trang là đủ biết rằng đây chẳng phải loại hàng nhái rẻ tiền, kể cả dưới con mắt nhìn nghiệp dư của cậu. Thật ra, chiếc trâm cài này có lẽ là quá đẹp—có cảm giác như nếu chạm vào, cậu sẽ hủy hoại nó bằng những dấu vân tay đen nhẻm, nên cậu đã cứ thế đóng chiếc hộp rồi đưa lại cho Fuyuka.
"Vậy là cái này cậu cũng từ chối luôn à?" cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Tôi không thể nhận được. Cậu đã nỗ lực đạt được nó. Với lại…" giọng cậu nhỏ dần, kèm theo chút lưỡng lự.
"Với cả gì?"
"Mà thôi, biết gì không? Mặc kệ đi."
Dựa trên phản ứng, có thể thấy Fuyuka chưa nghe đến cái "giai thoại" gắn liền với chiếc trâm cài. Mặc cho độ nổi tiếng của nó với nữ sinh trong trường, việc "Nữ Hoàng Băng Giá" chưa biết đến những tin đồn đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng vì vậy lại khiến việc gợi lên chủ đề đó muôn phần khó khăn hơn với Asahi.
"Cậu đúng là không giỏi thể hiện cảm xúc ha…"
Asahi chẳng thể làm thinh hơn nữa và thốt lên, "Chẳng phải cái giai thoại kia—chết." Trong cơn luống cuống, cậu cố bịt miệng lại, nhưng lao thì đã phóng đi rồi.
"'Giai thoại' gì cơ?"
Chẳng còn cách nào để Asahi che giấu thêm nữa—nên cậu đã giải thích mọi thứ với Fuyuka.
"T-Tôi đơn giản chỉ định thể hiện sự cảm kích của mình qua nó thôi! Nếu không có cậu thì tôi đã không thể tham gia hội thao được, nên mới muốn tặng nó cho cậu! Tôi không hề biết chút gì về cái giai thoại đó hết! Chưa kể đó chỉ là tin đồn nhảm thôi, đúng không?! Dù có là gì thì tôi cũng không có ý định gì đen tối hết đó!" Fuyuka cuống cuồng nói, gương mặt đỏ bừng, và đôi vai cô run lên dữ dội.
"Rồi rồi, tôi hiểu rồi! Bình tĩnh lại cái đã, nhé?" cậu trấn an cô. Cậu thấy hơi tội lỗi vì đã để cô cuống lên đến vậy, nhưng cũng có chút thỏa mãn khi thấy cô bồn chồn một cách lạ thường đến vậy. "E hèm… Tóm lại là, như tôi đã nói, tôi không thể nhận nó được."
"Không. Làm ơn, hãy nhận đi," cô nài nỉ.
"Cậu đúng là cứng đầu thật nhỉ? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi là cậu không phải bận tâm việc trả nợ đến vậy đâu mà?" cậu bực dọc nói.
"Xin lỗi vì đã là chính tôi, được chưa?! Giờ mà không tặng nữa thì khác gì tự nhận tôi biết về cái tin đồn đó chứ!"
Asahi muốn phản đối cô hơn nữa, nhưng đã kiềm chế. Chuyện cô cuống lên thì đã rõ rành rành—vẻ ngoài thường thấy của cô đã đi tong. Cái giai thoại đó hẳn đã tác động đến tâm trí cô rất nhiều. Lẽ ra cậu đã nên biết rằng cô vẫn sẽ cố chấp với việc này, hệt như bao lần khác.
"Tôi về đây," cô nói, nhổm người dậy. Chiếc trâm cài vẫn nằm án binh bất động trên bàn.
"Này, khoan đã! Còn cái trâm thì sao?!" cậu kêu lên.
"Tối mai gặp lại. Tạm biệt," cô vừa nói vừa bước về phía cửa. Lúc cánh cửa đóng lại, âm thanh đó vang vọng khắp căn phòng.
"Nếu đưa cho người cậu không thật sự yêu thì có lẽ sẽ chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng mà…" cậu thở dài với chiếc trâm cài trong tay.
Rất có thể Fuyuka chẳng hề có chút cảm xúc nào như thế với cậu—dù như vậy có là tốt hay xấu—nên cậu không nên quá để tâm về cái giai thoại đó. Ngay từ đầu cũng chẳng phải cậu tin vào mấy cái truyền thuyết đô thị. Dẫu vậy, dù đã cố đến mức nào, cậu cũng không thể ngừng nghĩ ngợi về ba đóa hồng đỏ lấp lánh kia. Cuối cùng cậu đã dành trọn cả đêm lăn qua lăn lại, tự hỏi rằng nên làm gì với chiếc trâm cài.