Sau khi Cẩu Du và phụ thân của hắn bị vị phu nhân quyền quý kia dạy dỗ một trận, hai người cuối cùng cũng bắt đầu lấy Chu Niểu làm khách làm chủ, tiến hành quy trình tiếp đón bình thường.
“To quá…” Chu Niểu lần đầu tiên nhìn thấy một phòng khách lớn như vậy.
Nói đúng hơn, nếu nơi ở có thể gọi là trang viên, thì điều này đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của Chu Niểu.
Với tư cách là chủ nhà, cha mẹ của Cẩu Du đương nhiên nhiệt tình chiêu đãi Chu Niểu ngồi xuống ghế sofa.
Nàng chim nhỏ ngây ngốc sau khi ngồi lên ghế sofa đã ôm chặt lấy chú con mèo trong tay, lo sợ rằng nếu không giữ chặt Tiểu Quýt có thể khiến vuốt mèo của nó vô tình để lại hai vết cào trên chiếc ghế sofa này.
Đến lúc đó, dù có bán cả mình đi cũng không đủ bồi thường, có lẽ chiếc ghế sofa này đủ để mua mạng của nàng mất.
Tiểu Quýt bị nàng ôm chặt trong lòng cũng hết sức an phận, dường như cũng nhận thức được đây không phải là nơi nó có thể tùy ý chạy nhảy.
Cơ mà bình thường nó cũng không tùy hứng chạy nhảy lung tung.
“Đừng câu nệ như vậy, cứ coi như ở nhà.”
Sau khi bị Cẩu Du trực diện đánh bại ở cửa nhà, Cẩu phụ có vẻ đã kiệt sức, ngồi ngây ngốc trên ghế sofa, chỉ còn lại một đống tro trắng.
Chắc là tàn thuốc rơi lên người.
Cho nên người nói câu kia vẫn là vị phu nhân quyền quý đang chủ trì đại cục.
Nhưng câu nói này Chu Niểu đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Khi còn bé, mỗi dịp Tết đến nhà họ hàng, các cô dì chú bác luôn câu nệ mà nói câu này với Chu Niểu.
Đối với điều này, nàng chỉ có thể cười gượng hai tiếng.
Trong tình huống này, nàng giống như một phạm nhân bị tra khảo, thậm chí có lẽ còn có những phạm nhân cứng rắn hơn.
Riêng nàng thì không nói nên lời nào.
Sau đó Cẩu Du ngồi xuống bên cạnh nàng, một cánh tay cũng rất tự nhiên khoác lên vai nàng chim nhỏ.
Nhất thời, hơn nửa sự căng thẳng và bất an đều tan biến, trong khoảnh khắc lại có cảm giác như trở về cái tổ nhỏ chỉ thuộc về hai người.
“Hai người đó thật sự là cha mẹ của cậu sao?” Chu Niểu hít sâu một hơi, dường như đã thả lỏng không ít, “Cha mẹ cậu thật sự là người giàu có sao?”
“Đúng vậy.” Cẩu Du gật đầu.
“Vậy thì…” Chu Niểu suy nghĩ một chút, “Cậu trước đây có nói là mình đã từng gặp Elon Musk cũng là thật? Bức ảnh chụp chung đó là thật?”
“Đó là ảnh ghép.” Cẩu Du tỏ vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc, “Sao cậu lại cho rằng đó là thật?”
“Trong tiểu thuyết có nói rằng, người giàu có đều có vòng tròn quan hệ của riêng họ.” Chu Niểu một lần nữa nhận ra sự khác biệt giữa tác phẩm văn nghệ và hiện thực.
“Cậu thật là…”
Cẩu Du thở dài, lấy điện thoại di động ra khỏi túi, lục lọi trong album tìm được một bức ảnh chụp chung khác với người giàu nhất thế giới.
Sau khi Chu Niểu nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi mở to: “Không ngờ cậu thật sự…”
“Cái này cũng là giả, là tớ dùng AI tạo ra.” Cẩu Du nở một nụ cười ranh mãnh, “Ha ha, trêu chọc kẻ ngốc thật vui.”
Chu Niểu hít sâu một hơi, vừa định thảo luận về vấn đề về mẫu thân của Cẩu Du, quay đầu lại đã thấy đối tượng mà nàng vừa muốn săn lùng đang ngồi ở ghế sofa đối diện.
Suýt nữa thì...Thật là nguy hiểm.
Tiếp đó, Chu Niểu dường như nghĩ đến điều gì đó.
Như vậy chẳng phải là trong thời gian nàng ở nhà Cẩu Du nghỉ lễ, sẽ không thể sử dụng chiêu sát chiêu khởi đầu bằng “mẹ” đối với Cẩu Du sao?
Đối với nàng mà nói, điều này chính là một cú nerf cực lớn.
“Không đúng.” Chu Niểu chợt nhận ra, “Nếu hai người đó thật sự là cha mẹ cậu, vậy thì chú lái xe ban nãy là ai?”
“Đó là tài xế của nhà tớ.” Cẩu Du trả lời rất bình thản, “Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần là ông ấy không phải cha tớ.”
“Cái gì?” Chu Niểu một trận kinh ngạc.
“Chẳng lẽ không phải là: Cậu là con riêng của nhà giàu, rõ ràng đã sinh ra nhưng vì bất hòa trong gia đình và danh phận mà không thể nhận cha, chỉ đành nhận người tài xế thấp hèn không có quan hệ gì với mình làm cha, như vậy mới không phải xa rời người thân thực sự của mình.”
“Thật là một câu dài.” Cẩu Du cảm thán, “Điều cậu bây giờ cần làm là mở điện thoại, tìm và gỡ cài đặt mấy app đọc truyện đi.”
Tất nhiên, những cuộc đối thoại này đều là hai người nói nhỏ giọng với nhau.
“Không thể nào, huynh đệ à, cậu thật sự là người giàu ư?” Chu Niểu nắm chặt vai Cẩu Du, “Sao trước đây không nói với huynh đệ?”
“Kỳ thật lúc đầu đã nói rồi, chỉ là cậu không tin.” Cẩu Du giơ một ngón trỏ lên.
“Người huynh đệ tốt cùng tớ sinh tồn nơi hoang dã lại là người giàu có, sao tớ có thể mơ được như vậy?” Chu Niểu vuốt trán.
Ngón trỏ Cẩu Du giơ lên lắc lắc: “Sai rồi, đây không phải là mơ.”
Chu Niểu lại đưa tay sờ sờ ghế sofa bọc da thật đang ngồi, sau đó còn ở góc nhìn mà cha mẹ Cẩu Du không thể nhìn thấy, đưa tay véo lấy cánh tay Cẩu Du rồi vặn mạnh.
“A!” Cẩu Du phát ra tiếng kêu như mèo Tom mà nhảy dựng lên.
“Nhìn có vẻ là thật, không phải đang mơ.” Chu Niểu bắt đầu cúi đầu suy nghĩ.
“Sao không tự véo mình!?”
“Đau lắm.” Chu Niểu nói rất tự nhiên.
“Cậu cũng biết đau?”
Chu Niểu lại không để ý đến tiếng kêu đau của Cẩu Du, mà là túm lấy gáy Cẩu Du ghé mặt tới.
Hơi thở ấm nóng thậm chí còn có thể phả trực tiếp vào mặt Cẩu Du.
Khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ kia mang theo một nụ cười nhàn nhạt, từng bước từng bước tiến lại gần Cẩu Du với vẻ mặt càng ngày càng hoảng loạn.
“Lão cẩu à…”
Nghe thấy câu nói này như lời thì thầm của ác quỷ địa ngục, trên mặt Cẩu Du lập tức hiện lên nụ cười gượng gạo.
“Haha, tiểu nhân đây, không biết đại nhân có gì phân phó?” Đến lúc này, ngay cả chỗ vừa bị nàng chim nhỏ véo đau cũng tạm thời mất đi cảm giác đau.
“Ngươi nói xem, nhà ngươi giàu có như vậy, tại sao lại luôn dùng máy sấy tóc của ta?” Khuôn mặt Chu Niểu đã dán sát vào má Cẩu Du, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia mang theo nguy cơ dày đặc.
Chàng thiếu niên cao mét tám mấy co rúm lại trong vòng vây của thiếu nữ, thậm chí còn có chút run rẩy.
“Còn có khăn giấy, ngươi dù có lén ăn vặt vào nửa đêm, không có khăn giấy cũng phải chạy đến phòng ta lấy.”
“Kỳ thật cái này tớ có thể giải thích…” Cẩu Du yếu ớt nói.
“Ồ đúng.” Mắt Chu Niểu cười cong thành vầng trăng khuyết, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, càng thêm đáng sợ, “Còn có sữa tắm và dầu gội đầu, ngươi đã bao lâu không mua hai thứ này rồi? Ngay cả đồ của con gái ngươi cũng dùng thoải mái sao?”
“Còn có nước giặt đồ nữa, ngươi không có lời giải thích gì sao?”
Cẩu Du rụt cổ lại: “Kỳ thật tớ từ trước đến nay đều tuân theo một nguyên tắc.”
“Nguyêntắc gì?”
“Đồ chùa luôn là đồ tốt nhất.”
Chu Niểu nhướng mày, nhưng liếc mắt nhìn, thấy cha mẹ Cẩu Du ngồi đối diện trên ghế sofa: “Cậu đợi đó, khi về nhà đích thân tớ sẽ dạy dỗ cậu.”
Sau đó lại lộ ra biểu cảm hung dữ nhưng vô cùng đáng yêu.
“Khụ khụ.” Cha mẹ Cẩu Du ngồi đối diện thấy hai người ngừng đùa giỡn thì mới bắt đầu nói.
Chu Niểu cũng tỏ vẻ lắng nghe, bất kể là lời nói gì nàng cũng cố gắng đưa ra phản hồi tích cực, khẳng định là vậy.
“Con hẳn là bị con trai dì lừa đến đây? Con và con trai của dì, hẳn không phải là loại quan hệ nam nữ bạn bè theo đúng nghĩa?”
“A đúng, dì nói đúng.” Chu Niểu mỉm cười gật đầu đồng ý.
Sau đó nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của Cẩu Du bên cạnh.
Lúc này, nàng mới nhớ tới câu trả lời vừa rồi có vẻ có vấn đề.
“À không đúng không dúng.” Nàng hoảng loạn, đứng dậy vội vàng xua tay.
Cẩu Du bên cạnh ôm trán cười khổ.
“Cậu còn cười!” Chu Niểu lại trừng mắt nhìn hắn.