Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 67 - Ra Mắt Nhà Trai

“Nào, nói cho tớ biết, cậu có phải đã lén lút đi ra ngoài với Từ Niên không!?”

Diệp Khanh Thường nhìn thấy suất cơm chân giò Dương Thư Lễ đặt trên bàn mình thì liền trực tiếp vươn tay véo má của trưởng phòng kéo sang hai bên.

Trưởng phòng đau điếng giãy giụa: "Vu khống! Mắt nào của cậu thấy tớ đi ra ngoài với Từ Niên?"

“Vẫn không thừa nhận sao?” Diệp Khanh Thường buông Dương Thư Lễ đang ôm má mình ra, chỉ vào bàn

“Nào, nói cho tớ, phần chân giò này từ đâu mà có?”

“Là đồ cậu đặt còn gì.” Dương Thư Lễ nói, ánh mắt lảng tránh.

Diệp Khanh Thường tức cười: “Ý của cậu là, bữa cơm giảm giá đặc biệt ba tệ chín hào tớ đặt, có thể được ăn chân giò Long Giang full topping?”

“Ừm, biết đâu dạo này có hoạt động gì đó?” Dương Thư Lễ vỗ vỗ đầu, “Có lẽ là đang tranh dành thị trường, cậu cứ việc vui vẻ đi.”

Rồi nàng nhìn Diệp Khanh Thường lại chỉ vào bàn của nàng: “Vậy suất cơm chân giò trên bàn cậu từ đâu mà có? Mua một tặng một à?”

“Cái đó…… ừm………” Dương Thư Lễ gãi gãi đầu, “Là tớ trộm đồ đặt của người khác, haha, ta thật là vô giáo dục mà haha.”

“Đơn đặt hàng đâu?”

“Đói bụng quá, không cẩn thận ăn mất rồi.” Dương Thư Lễ rất nghiêm túc mà nhìn Diệp Khanh Thường.

Nhưng sự thật e rằng chỉ có nửa câu đầu.

Thực ra, khi nằm trên giường đói gần chết và gọi điện cho trưởng phòng mà không ai bắt máy, Diệp Khanh Thường đã đoán được gần hết.

Trưởng phòng ngây thơ đơn thuần của nàng ấy rất có thể lại bị Từ Niên tình cờ xuất hiện bên cạnh dụ dỗ đi mất rồi.

Chỉ cần trưởng phòng biến mất thì đều có thể nghi ngờ Từ Niên, nếu không ở trong tầm mắt và cũng không ở bên cạnh Từ Niên thì rất có thể là đã xảy ra chuyện.

Vì vậy, nàng ta lập tức gửi tin nhắn hỏi Từ Niên.

Rồi Từ Niên gửi một bức ảnh qua, một bức ảnh nguy hiểm.

Góc chụp chính diện vào bụng của Dương Thư Lễ bé nhỏ, mà ngoài bàn tay chụp ảnh ra, bàn tay kia lại luồn vào dưới tà áo trắng của Dương Thư Lễ.

Nhìn hình dạng chiếc áo ở bụng Dương Thư Lễ bị đẩy lên trong ảnh, dường như bàn tay đó đang vuốt ve làn da non mềm của thiếu nữ.

Hai tay Dương Thư Lễ vẫn còn nắm trên cổ tay Từ Niên, không biết là ngăn cản hay là nửa muốn nửa không.

Rồi đối mặt với dấu chấm hỏi Diệp Khanh Thường gửi tới, Từ Niên trả lời là Dương Thư Lễ không muốn đối mặt với sự thật mình có thể béo lên, cứ nhất định bắt hắn ta sờ bụng xem có mỡ hay không.

Nếu một bức ảnh nguy hiểm như vậy cộng thêm lời giải thích gần như không thể tin nổi này, đổi lại là bất kỳ người nào khác, Diệp Khanh Thường cũng sẽ không tin nửa lời.

Nhưng đây là người bạn cùng phòng ăn hại của nàng ta.

Nói trắng ra, cho dù hai người có hôn nhau đi nữa, nàng ta cũng chỉ nghi ngờ bạn cùng phòng phát hiện đối phương ăn vụng, định trực tiếp cướp lại bằng miệng.

Vậy nên nàng ấy chỉ là đã biết đáp án rồi mà còn hỏi.

“Không đúng.” Dương Thư Lễ xoa xoa má mình, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Tớ đã mang đồ ngon cho cậu về rồi, không bắt cậu phải ăn suất cơm rẻ tiền kia nữa, nên biết cảm ơn tớ sao?”

Diệp Khanh Thường sau khi nghe câu này liền dời mắt, nhìn về phía bàn của mình: "Cái bàn này đúng là quá bàn rồi."

Rồi bị Dương Thư Lễ dùng cú húc đầu tên lửa đâm mạnh vào thắt lưng.

Dưới sự cầu xin của Diệp Khanh Thường, Dương Thư Lễ với vẻ mặt đắc ý vênh váo trở về chỗ ngồi.

Vừa mới ăn hai miếng cơm chân giò, lại đột ngột ngẩng đầu lên.

“Lão Tam, cậu cảm thấy chúng ta cứ nghỉ hết bảy ngày ở trong ký túc xá rất sa sút không? Chúng ta không phải nên ra ngoài tận hưởng tuổi trẻ sao?"

Trưởng phòng nhỏ bé nói, còn nói rất chính khí lẫm liệt.

Diệp Khanh Thường nhai nhai miếng chân heo cơm trong miệng, chỉ cảm thấy ồn ào.

Lại nữa rồi, luôn đột nhiên nổi lên nhiệt huyết gián đoạn việc ăn cơm của người khác.

“Vậy cậu có cao kiến gì không?” Diệp Khanh Thường vẫn quyết định chơi với Dương Thư Lễ một chút, nếu không đứa nhỏ ấy một mình diễn độc thoại sẽ khá đáng thương.

“Lão Nhị về nhà rồi, phải ngày kia hoặc tối mai mới có thể trở về.” Dương Thư Lễ véo véo cằm, “Nhưng Tiểu Điểu không phải vẫn còn ở đây sao? Cậu ấy chắc là không về nhà đâu nhỉ?”

“Cậu không thử nhớ lại xem tại sao trước đây Lão Nhị luôn rủ đi các hoạt động giải trí, nhưng lại luôn bị hủy vì Tiểu Điểu không có mặt.” Diệp Khanh Thường thở dài có chút bất lực.

“Ồ, suýt quên là cậu ấy còn phải đi làm.” Dương Thư Lễ cúi thấp đầu.

Sau đó, nàng ta lại ngẩng đầu lên: Không đúng, công việc cậu ấy mới tìm được gần đây không phải là được nghỉ cuối tuần sao? Ngày lễ không có lý do gì không cho nghỉ chứ?"

Diệp Khanh Thường nhướn mày.

Có lẽ trước kia công việc Chu Niểu tìm được đều không khác gì hái bông ở trang trại, nên khi Chu Niểu tìm được công việc tốt, nàng ta lại vô thức bỏ qua điểm này.

Như vậy, chẳng phải là Dương Thư Lễ thông minh hơn nàng ta sao?

Không thể nào, nàng ta không thừa nhận.

“Có phải Từ Niên vừa cho cậu uống thuốc ngu không?”

Mặt Dương Thư Lễ lập tức xịu xuống: “Tuy tớ không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng có cảm giác cậu đang sỉ nhục tớ.”

Diệp Khanh Thường nhìn phản ứng của bạn cùng phòng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì nghĩ rằng đứa nhỏ này sắp thông minh lên rồi.

“Vậy để tớ hỏi Tiểu Điểu có rảnh không, nói trước, nếu không rảnh thì cũng không có cách nào, đến lúc đó nếu cậu vẫn còn đòi đi chơi thì tớ có thể giúp cậu gọi điện thoại cho Từ Niên.”

“Hơn nữa Tiểu Điểu hai ngày trước còn bị sốt, bây giờ còn chưa chắc đã khỏi chưa, cứ chuẩn bị sẵn sàng quay về với bàn tay trắng đi.”

Diệp Khanh Thường tuyên bố miễn trừ trách nhiệm trước khi gọi điện thoại.

“Biết rồi, biết rồi.” Dương Thư Lễ lẩm bẩm, “Nhưng mà nói, Từ Niên thật sự là có hỏi tớ muốn ăn gì nữa hay không?”

Thiếu nữ đeo kính lười quản chuyện qua lại giữa hai kẻ tham ăn tục uống, trực tiếp đưa tay gọi điện thoại cho Chu Niểu.

【Đinh đông gà đinh đông gà......】

“Ta đã chán cái nhạc chuông điện thoại này lắm rồi.”

Dương Thư Lễ, người đầu tiên trong ký túc xá sử dụng nhạc chuông điện thoại này, lặng lẽ dời ánh mắt.

Không lâu sau, đầu dây bên kia đã bắt máy.

Vẫn là giọng nam quen thuộc vô cùng: “A lô?”

Đối mặt với việc Cẩu Du lại cầm điện thoại của Chu Niểu bắt máy, Dương Thư Lễ và Diệp Khanh Thường đều không hề bất ngờ.

“Tiểu Điểu vẫn chưa khỏi bệnh sao?” Trong mắt Diệp Khanh Thường, dường như Cẩu Du bắt máy đã đại diện cho việc Chu Niểu đã gặp tai nạn không thể bắt máy.

“Ồ không, cậu ấy đang tắm, tớ nghe thấy điện thoại reo thì nghe hộ.” Cẩu Du ở đầu dây bên kia nói.

“Cậu ấy đã khỏi được hơn nửa rồi, ước chừng thêm một thời gian nữa là sẽ hoàn toàn bình phục.”

Diệp Khanh Thường thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Dương Thư Lễ không ngừng ra hiệu bằng mắt.

“Ừm, đúng rồi, cậu giúp tớ hỏi Tiểu Điểu là nghỉ lễ có rảnh đi chơi không.”

“Cái này, hẳn là không .” Cẩu Du trả lời rất dứt khoát, “Cậu ấy nghỉ lễ phải về nhà một chuyến.”

“Hả?” Diệp Khanh Thường đại khái biết chuyện Chu Niểu ghét bỏ gia đình của nàng ấy, “Cậu ấy muốn về nhà? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải nhà cậu ấy, là nhà tớ.”

Diệp Khanh Thường thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, hóa ra là nhà của cậu.”

Im lặng hai giây.

“Nói lại cái? Nhà ai cơ?”