Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 54 - Về Nhà

Ngực Chu Niểu không ngừng phập phồng, không biết sau bao nhiêu lần hít sâu, nàng mới mở miệng.

"Không thấy mình ghê tởm sao?" Nàng nói, như muốn trút hết mọi tủi thân của mình ra, "Mới đuổi người ta ra khỏi nhà, chỉ để có thế giới riêng với cô chủ cửa hàng, sau đó lại bỏ cô ấy một mình mà chạy ra tìm người ta."

Giọng tiểu điểu mang theo vài phần dữ tợn: "Hoặc là đừng đi tìm cô ấy, hoặc là đừng đến tìm ta!"

Dáng người Cẩu Du không nhỏ nhắn như Chu Niểu, nên khi hắn co ro dưới mái hiên thì luôn có gần nửa người bị lộ ra ngoài.

Nhưng hắn cũng không bận tâm, điều hắn quan tâm bây giờ chỉ là cô gái nhỏ bé, dễ dàng tan vỡ trước mặt.

"Đúng vậy, tớ chính là muốn cả hai."

Hắn biết lúc này có giải thích thế nào Chu Niểu cũng sẽ không nghe.

"Tớ chính là muốn đồng thời giữ chân cả hai người, khi phát hiện làm mất cậu rồi mới chợt nhận ra mà chạy ra tìm cậu."

Cẩu Du nói: "Tớ chính là kẻ ghê tởm như vậy đấy, sao nào?"

Chu Niểu cũng ngẩn người, nàng không ngờ Cẩu Du lại thẳng thừng thừa nhận, còn hùng hồn đến vậy.

Tí tách tí tách, vẫn là những hạt mưa rơi.

"Là lỗi của tớ, Tiểu Điểu." Cẩu Du mở lời, "Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu."

Chu Niểu vẫn không quay đầu lại, nhưng nàng nhận thấy chú mèo con trong vòng tay nàng đã bắt đầu run rẩy.

Có phải vì nàng đã ướt sũng mà cứ ôm nó mãi nên mới vậy không?

Nàng không biết, nhưng nàng luôn làm những điều không phù hợp với kỳ vọng của bất kỳ ai như vậy, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài.

Nàng chỉ là một mình lang thang bên ngoài mà thôi.

Một bàn tay rộng lớn từ phía sau đưa tới, ôm lấy nàng.

Chưa kịp giãy giụa, một thân hình ấm áp và nhiệt tình đã áp sát vào.

So với thân hình lạnh lẽo ướt át của nàng thì giống như nắng ấm ngày đông, cuối cùng cũng khiến thân hình run rẩy vì lạnh của nàng bớt bất an hơn một chút.

Chú mèo con trong vòng tay cũng như tìm được vòng tay ấm áp hơn, nhân lúc Chu Niểu không kịp ngăn cản, theo vai nàng nhảy sang vòng tay Cẩu Du.

"Tiểu Điểu, bên cạnh tớ sẽ mãi mãi có chỗ cho cậu."

Cẩu Du ghé sát vào Chu Niểu: "Tớ ở biệt thự sẽ để lại cho cậu căn phòng lớn nhất, tớ ở gầm cầu sẽ để lại cho cậu chỗ ngủ sạch sẽ nhất."

"Cậu ở đâu, tớ ở đó."

Mưa vẫn chưa tạnh.

Thân hình căng thẳng của Chu Niểu lại có chút thả lỏng.

"Vậy cô chủ cửa tiệm thì sao?" Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy là ánh mắt Cẩu Du đang nhìn thẳng vào nàng, đầy sự quan tâm.

Thế là lại vội vàng thu ánh mắt về.

"Em ấy? Em ấy không quan trọng bằng cậu đâu." Cẩu Du nghe giọng Chu Niểu dịu lại.

"Thật không?" Nàng chim bé bỏng lại một lần nữa nghiêng đầu.

Trả lời nàng là giọng nói đầy chắc chắn của Cẩu Du: "Thật một trăm phần trăm."

"Lấy mẹ ra thề."

"Tớ, họ Cẩu tên Du, xin thề bằng mẹ ruột của mình..."

"Không cần đến mức đấy..." Chu Niểu quay người lại, bịt miệng Cẩu Du.

Cẩu Du lúc này mới nhìn thấy chính diện khuôn mặt của Chu Niểu.

Vẫn đẹp tinh xảo như vậy, nhưng mái tóc dài bị nước mưa làm ướt trông có chút nhếch nhác, như một bông hoa sen đang vươn mình sau cơn mưa lớn.

Cùng với đôi mắt đỏ hoe, và hai vệt nước kéo dài từ khóe mắt xuống má.

Nỗi đau thắt lòng không tên tràn ngập khắp cơ thể Cẩu Du.

Cô chim nhỏ của hắn rất dễ dỗ dành, lại rất dễ tủi thân, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ âm thầm nuốt hết những điều đắng cay vào lòng.

Chính nàng còn không tự nhận ra, chiếc bình sứ ấy đã bắt đầu nứt vỡ thành từng mảnh.

Nhưng hôm nay lại là một ngày mưa tầm tã, và con chim nhỏ kiên cường ấy nhất định sẽ nói rằng, chỉ là nước mưa tạt vào mặt thôi.

"Đi thôi, lát nữa mưa lại to hơn đấy." Cẩu Du đứng dậy, đặt chú mèo con đang chui vào lòng hắn xuống đất.

Rồi đưa tay về phía Chu Niểu.

"Đi? Đi đâu?" Chu Niểu vẫn đang ngồi xổm trên đất nghe câu này thì cúi đầu.

"Về nhà, về căn nhà thuộc về hai đứa chúng mình, chỉ có hai đứa chúng mình thôi."

Chu Niểu ngẩng đầu.

Trời vẫn mưa tầm tã, nhưng lại có cảm giác mặt trời sắp ló rạng rồi.

Nàng đưa tay ra nắm lấy tay Cẩu Du, nhưng khi đứng dậy lại đột nhiên khựng lại.

"Sao vậy?"

"Chân tê." Mặt Chu Niểu lộ vẻ hơi đau đớn, là di chứng của việc ngồi xổm lâu.

"Dạ vâng." Cẩu Du rất ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Chu Niểu.

"Nói thật, cậu có thể đi bệnh viện khám xem tai có bị ráy tai tắc nhiều quá không."

Chu Niểu hít sâu một hơi, sau đó thấy Cẩu Du đã ngồi xổm xuống, quay lưng về phía mình.

Rõ ràng, đây là muốn cõng mình về nhà.

Nàng chim nhỏ cắn môi, vẫn bước từng bước đến, từ từ nằm sấp trên lưng Cẩu Du, chân luồn vào khuỷu tay đối phương, hai tay vòng qua cổ.

Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, nhưng Cẩu Du không vội đứng dậy.

"Làm gì vậy?"

Chu Niểu thò đầu ra nhìn, phát hiện Cẩu Du đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó.

Là chú mèo hoang nhỏ bị mình làm ướt.

Chưa kịp nói gì, Cẩu Du đã tóm lấy chú mèo hoang đó mà đặt lên vai.

"Coi như nhà có thêm một đứa xử lý thức ăn thừa vậy."

Hắn nói vậy, rồi cõng Chu Niểu đứng dậy.

Bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, không biết là chú mèo con đang cọ vào má, hay là nhịp tim nóng hổi có thể nghe rõ khi áp sát vào người.

Hay là một cảm giác khó tả nào đó, không nói lên lời.

"Chiếc ô cậu mang theo khi nãy đâu rồi?"

Chu Niểu đang dầm mưa đưa tay véo véo Cẩu Du đang cõng mình.

Cẩu Du vẫn đang nhìn xung quanh: "Lúc nãy ném thấy ngầu ghê, sao bây giờ không tìm thấy nữa rồi?"

"Rảnh rỗi sinh nông nổi thích làm màu à?" Chu Niểu bực mình càu nhàu một câu.

"Không sao, chắc chiếc ô đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, dù sao cũng ướt hết rồi, dầm mưa về tiện thể tắm luôn."

Cẩu Du lại rất lạc quan, trên vai đỡ một chú mèo, sau lưng cõng Chu Niểu, cứ thế đi về hướng nhà.

Hắn còn véo véo bắp đùi Chu Niểu đang nằm trong vòng tay mình.

"Chẳng có chút thịt nào cả, sau này ăn nhiều vào, tự nuôi mình trắng trẻo mập mạp lên đi." Cẩu Du lẩm bẩm.

"Nhưng hình như mập lên thì không ai thèm nữa, không sao, cậu có mập đến mấy tớ cũng cần."

Hắn khựng lại một chút, rồi mới nói nốt câu sau: "Để lấy mỡ heo."

"Tớ thấy cậu đúng là sống chán rồi." Chu Niểu nói, đưa hai tay lại bắt đầu nhéo hai bên má Cẩu Du.

"Đừng nhéo nữa đừng nhéo nữa, đi không vững rồi." Cẩu Du ngăn cản, nhưng không thể khiến Chu Niểu dừng lại.

Trời vẫn mưa tầm tã, nhưng những hạt mưa nhỏ mịn như những sợi lông bàn chải, gạt đi mọi bất an.

Trong màn mưa vẫn đậu một chiếc xe lạ lẫm, cô gái tóc màu nâu đỏ ở ghế sau đang nằm úp mặt vào cửa sổ, nở một nụ cười mỉm.

"Thật tốt quá, không ngờ anh trai mình lại có chiêu trò đến vậy."

Nàng phát hiện trước đây mình có thể đã hiểu lầm về tình trạng tình cảm của anh trai mình.

Người anh trai tốt của nàng hoàn toàn không cần nàng nhúng tay giúp đỡ, ngược lại việc mình bận rộn trước sau lại có vẻ thừa thãi rồi.

Bóng dáng có phần cồng kềnh chậm rãi tiến bước trong cơn mưa.

Chu Niểu che chắn sau lưng Cẩu Du, còn Cẩu Du lại chắn gió mưa phía trước nàng.

Chú mèo con trên vai hai người cứ meo meo không ngớt, dường như đang kể lể điều gì đó.

Chu Niểu và Cẩu Du không còn phải lang thang một mình nữa, và nó cũng vậy.