Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

(Đang ra)

Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Hitoma Iruma

Đây là spin-off light novel của bộ Manga "Bloom into you", kể về câu chuyện về nhân vật phụ trong câu chuyện chính là Saeki Sayaka, một cô bé nghiêm túc và từ nhỏ chỉ tập chung và

28 2488

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

(Đang ra)

Người bạn cùng lớp mà tôi thầm thích đã trở thành hầu nữ và đang làm điều gì đó mờ ám trong phòng của tôi ?

Kagami Yuu 鏡遊

Keiji đứa con ngoài giá thú của một gia đình giàu có, hiện đang sống trong một căn biệt thự biệt lập. Những tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ tiếp tục mãi cho đến một ngày nọ, Sayaka, cô bạn cùng lớp xin

2 7

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

29 445

Unbreakable Machine-Doll

(Đang ra)

Unbreakable Machine-Doll

Reiji Kaitou

Vào đầu thế kỉ 20, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, các nhà khoa học bắt đầu quan tâm tới ma thuật cấp cao. Sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật đã tao ra Makinot – những vòng phép có thể mang lại sự

38 1401

Web Novel - Chương 59 - Xe, Mưa, Người Yêu

Bầu trời u ám, dường như sắp mưa.

Mưa thu thật hiếm hoi, như bánh xe lăn qua những chiếc lá vàng rơi bên đường.

Nhưng nhà của Liễu Giải không xa trường học là bao, nàng không đợi được cơn mưa lớn, dù trên đường xe cộ ngày càng đông đúc bởi dịp nghỉ lễ mà bụi mù mịt, cũng không kéo dài được đến khi cơn mưa lớn trút xuống.

Liễu An Nhiên vốn dĩ luôn rõ những ý nghĩ nho nhỏ của Liễu Giải, chiếc Maybach chở hai người giờ đây đang từ từ lướt đi trên cầu vượt.

“Dường như không đợi được mưa nữa rồi,” Liễu An Nhiên nói.

Liễu Giải thì không mấy để tâm: “Không sao, cho dù có mưa thì cũng không phải vào buổi tối, bằng không chị chắc chắn sẽ bắt nhóc ra ngoài, để xem nhóc có phải Odin chuyển thế không.”

Tiếp đó, nàng như sực nhớ ra điều gì, bổ sung thêm: “Gia đình nghĩ thế nào mà lại bắt đầu giới thiệu đối tượng cho nhóc, một đứa trẻ chưa thành niên? Đã bắt đầu chấp nhận cho yêu sớm rồi sao? Nhà chúng ta đã gấp gáp đến mức này rồi sao?”

Sau cầu vượt đúng lúc gặp đèn đỏ, Liễu An Nhiên cũng có thời gian để đáp lời người chị tốt của mình.

Hắn vỗ vỗ vô lăng đang nắm trong tay, ý muốn biểu đạt không cần nói cũng biết.

Hắn hiện tại đang lái xe, nghĩa là có bằng lái, có bằng lái đại diện cho việc đã thành niên.

Hơn nữa còn nói: “Em nhớ mình đã nhấn mạnh với chị không ít lần, tuổi của em so với chị chỉ kém vài tháng thôi.”

Liễu Giải khựng lại: “Thật sao? Mới có một năm mà đã tăng mấy tuổi rồi?”

“Chị có hiểu mình đang nói gì không?”

Liễu Giải ngồi ở ghế sau, ôm lấy trán rồi ngả người ra chiếc ghế da, hít hà mùi xạ hương trong xe.

Nàng luôn cảm thấy Liễu An Nhiên rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhóc, sao chỉ trong chốc lát đã trưởng thành đến mức này rồi?

Sao chỉ trong chốc lát đã bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi, sắp sửa xây dựng tổ ấm riêng rồi.

Nàng rõ ràng vẫn còn nhớ lúc Liễu An Nhiên bị nàng nhặt từ đống rác ra, bộ dạng đáng thương ấy bẩn thỉu khắp người.

Nàng rõ ràng vẫn còn nhớ lúc Liễu An Nhiên nhận được món quà sinh nhật đầu tiên nàng tặng, cái bộ dạng thảm hại ấy khóc lóc như thế nào.

Nàng rõ ràng......

Nàng rõ ràng vẫn còn nhớ Liễu An Nhiên vẫn còn nhỏ, luôn rành rất nhiều thời gian cho nàng.

Cô nàng tóc vàng chỉnh lại chiếc váy xanh lam dài đến mắt cá chân của mình, cùng ống tay áo sơ mi trắng hơi nhăn, rồi lấy một chiếc gương nhỏ, điều chỉnh lại tư thế ngồi và phong thái của bản thân.

Ngoại hình và cử chỉ của bản thân cần phải chú ý, để lát nữa khi đi xem mắt cùng không thể bị đối phương coi thường được.

Tuy rằng dường như chưa có trường hợp nào lái Maybach đến, vì một người nhà có ngoại hình hoặc cử chỉ không đạt chuẩn mà bị coi thường.

Đèn xanh bật sáng, Liễu An Nhiên cuối cùng đành phải dời ánh mắt khỏi người Liễu Giải, chuyển sang nhìn đường đi và bảng kim đồng hồ.

“Còn sớm lắm, em phải về nhà trước đã, rồi xem cha mẹ sắp xếp thế nào,” Liễu An Nhiên buột miệng nói ra một câu.

Liễu Giải nghe xong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là nàng tùy tiện xắn ống tay áo sơ mi trắng đã phẳng phiu, hai chân ngọc ngà vắt chéo thành thế ngồi hai hàng.

Nàng còn hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, há miệng cố gắng để làn gió ào ạt thổi vào làm nàng no căng bụng.

Nhìn bộ dạng của Liễu Giải, lòng của Liễu An Nhiên vô cớ mà thả lỏng.

Khóe môi hắn cong lên, cũng hạ cửa sổ xe bên mình xuống hết cỡ.

Mái tóc vàng bay lượn trong không trung, như những vì sao lấp lánh đang rơi xuống.

Liễu Giải cảm thấy khô miệng, lục lọi xung quanh ghế phụ, không tìm thấy thứ gì có thể nhét vào miệng.

Nàng rụt đầu vào, nhìn Liễu An Nhiên đang làm hai việc cùng lúc, tiện tay lấy ra một chiếc cốc nước màu hơi đen.

Nghĩ rằng đây là cà phê mà cậu em trai của nàng thường uống, nhưng nàng đang khát nước và dường như cũng không có lựa chọn nào tốt hơn.

Thế là nàng nhận lấy uống một ngụm.

Là hồng trà, còn có cả đá.

Nhìn khóe miệng đắc ý nhếch lên của Liễu An Nhiên là biết, đây không phải là bất ngờ ngoài ý muốn, mà là sự chuẩn bị từ trước của đối phương.

“Sao nhóc chắc chắn chị mày hôm nay nhất định sẽ đi cùng?” Liễu Giải có chút bực bội, cảm giác như bị người ta nhìn thấu.

May mắn là câu trả lời của Liễu An Nhiên đủ làm nàng hài lòng.

Hắn nói: “Em luôn đang thử những thứ mà chị thích.”

Lúc này, đóa hoa tuyết màu lam trở nên hơi vui vẻ.

Nàng rất muốn huých vai cậu em trai đáng yêu của mình, nhưng Liễu An Nhiên đang lái xe.

Thế là nàng múa may tay chân một lúc lâu, nghẹn ngào nói ra một câu: “Thế nào, đồ uống khoái khẩu của bổn cô nương ngon chứ?”

Vẻ mặt Liễu An Nhiên trong khoảnh khắc trở nên có chút thú vị, sau nhiều biến đổi mà cô đọng lại thành một câu: “Mỗi người mỗi vị.”

“Tsk.” Liễu Giải liếc Liễu An Nhiên một cái.

Xe vẫn tiếp tục lăn bánh, trời đã âm u hơn lúc trước.

Rời khỏi trường khoảng từ mười giờ sáng, lái xe đến giờ này thì đúng là lúc Liễu Giải đói bụng.

Nghĩ đến việc vừa rồi đã uống nước của cậu em trai tốt, lại còn đòi thằng bé cho ăn, dường như có chút tổn hại đến uy nghiêm của người làm anh... làm chị.

Trong lúc do dự, hai giọt mưa lất phất rơi xuống phía trước kính chắn gió, như những mũi kim bạc châm thủng giấc mộng đẹp, chọc thủng một lỗ trên thế gian đầy khói bụi.

Mưa rồi.

Nhưng đáng tiếc lúc này đã xuống khỏi cầu vượt, và cũng không phải là một đêm đủ tối.

“Nhóc có thích mưa không?” Liễu Giải không vội kéo cửa sổ lên, dù những hạt mưa lất phất bên ngoài có xu hướng biến thành mưa lớn.

Nàng đưa tay ra ngoài cửa sổ xe đón lấy những hạt mưa, cảm nhận từng chút mát lạnh.

Sự oi bức và ngột ngạt trước cơn mưa đều được giải tỏa vào khoảng khắc này, hóa thành làn gió mát mẻ, mang theo hơi nước đặc trưng của mưa thu.

Làn gió này thổi vào trong xe, thổi tung mái tóc vàng óng mượt mà, và lọt vào đôi mắt đang nhìn chăm chú của thiếu niên.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt vui thích thầm kín của thiếu nữ, nhìn thấy nàng hứng những giọt mưa trượt trên cửa xe, nhìn thấy nàng nghiêng đầu mà nhìn hắn đầy vui mừng.

Những chiếc xe phía sau nhấp nháy đèn, liên tục bấm còi inh ỏi về phía hắn.

Có lẽ vì đèn xanh ở ngã tư đã bật sáng, còn hắn vừa rồi lại không cẩn thận nhìn đến ngây người một chút.

Hắn sẽ không bao giờ quên đêm mưa đó.

Liễu An Nhiên rất ghét mưa, rất ghét cái đêm mưa đó khi hắn chỉ là một đứa trẻ bất lực, không thể chống đỡ nổi, sắp sửa chết mục trong đống rác dưới mưa.

Nhưng hắn lại rất thích mưa, rất thích cái đêm đó khi hắn như một con chiên đáng thương, đã gặp được vị cứu thế duy nhất của đời mình.

“Chị rất thích mưa,” Liễu Giải nói, “Nhóc chắc chắn không biết cảm giác nhảy ùm xuống vũng bùn thì vui cỡ nào đâu.”

Đúng là vậy, vị cứu thế của hắn luôn thích những thứ vượt ra ngoài quy tắc thông thường.

Liễu An Nhiên vốn định đóng cửa sổ xe lại, hắn nên đóng cửa sổ xe lại.

Mưa, thứ mang theo bụi bặm này, dính lên quần áo sẽ khiến cả người trông rất thảm hại, dính lên ghế da thật cũng sẽ gây khó khăn trong việc dọn dẹp.

“Em cũng rất thích mưa,” Liễu An Nhiên nói, rồi mở lại cửa sổ xe đang đóng dở bên mình.

Làm sao hắn có thể không thích mưa được chứ?

“Chị mày còn tưởng nhóc là loại già cỗi, tư tưởng cổ hủ không thể cứu vãn, không ngờ lại có vài điểm hợp khẩu vị với chị đây.”

Liễu Giải nhướng mày.

Liễu An Nhiên không nói gì, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt, bắt đầu khởi động xe.