Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

32 194

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

12 71

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Ma Nữ Diệt Thế

Mainyuel

Chẳng phải hồi quy thế này hơi quá à?

11 66

Oda Nobuna no yabou

(Đang ra)

Oda Nobuna no yabou

Mikage Kasuga

Sagara Yoshiharu bỗng tỉnh dậy và thấy rằng mình đã quay ngược thời gian trở về thời Chiến quốc. Trong ngay phút đầu tiên, cậu ta đã suýt bị giết trên chiến trường.

99 4584

Web Novel - Chương 214 - Trắng tinh mơ

Trời quang mây tạnh, giữa sân tập nhỏ vẫn là những tán ô che nắng xếp thành từng cụm, trông chẳng khác gì những đóa hoa nở rộ.

Giống như cái thứ hoa trời đánh mà Liễu Giải đã nhắc đến.

Chỉ là so với buổi sáng, khu vực chiêu mộ thành viên của câu lạc bộ văn học đã có thêm hai người.

“Ủa, hai cậu thật sự đang giúp CLB Văn học chiêu mộ thành viên à?”

Tiêu Dĩ An không biết tìm đâu ra hai chiếc ghế, vừa vặn đặt trong gian hàng chiêu mộ, làm chỗ ngồi cho Chu Niểu và Cẩu Du.

Có lẽ đây chính là cái gọi là khí thế “quan gia” chăng.

“Bởi vì CLB Văn học cũng không thể chỉ có mỗi một mình tớ làm chủ soái cô đơn được.” Tiêu Dĩ An nói với vẻ mặt nghiêm trang đầy đứng đắn.

Chỉ có điều, nửa bên má trái đỏ bừng kia lại khiến người ta cảm thấy buồn cười hơn là nghiêm túc.

Nhưng rõ ràng Chu Niểu không hỏi Tiêu Dĩ An, mà là hỏi Diệp Khanh Thường, mà đối với Diệp Khanh Thường mà nói, số lượng thành viên câu lạc bộ văn học nhiều hay ít thì cũng chẳng quan trọng.

“Bạn học Tiêu đã mời tớ một bữa cơm.” Diệp Khanh Thường ưỡn thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, duy chỉ không dám nhìn sang bên trái, nơi má của Tiêu Dĩ An bị nàng tát đỏ ửng.

“Chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được cậu à? Cậu dễ đổi thay vậy sao? Không phải cậu vẫn luôn tự xưng liệt nữ trinh tiết gì đó à?”

“Cái khái niệm ‘liệt nữ trinh tiết’ đâu có dùng theo cái kiểu quái gở như cậu nói!” Diệp Khinh Thường đáp lại, “Nhưng mà tất nhiên cũng không phải chỉ một bữa cơm thôi đâu...”

Chu Niểu nghi hoặc nhìn Tiêu Dĩ An và Diệp Khanh Thường: “Thế còn gì nữa?”

“Còn một chai nước.”

“Cậu cũng hơi rẻ mạt quá rồi đấy.”

Đối mặt với sự chất vấn của Chu Niểu, Diệp Khanh Thường đương nhiên không thể nói rằng nàng đã không kiềm chế được mà tát Tiêu Dĩ An một bạt tai, giờ lại không thể trực tiếp bỏ đi, nếu làm vậy thì chẳng giống con người chút nào.

“Thế còn hai cậu thì sao, sao tự nhiên lại chạy tới đây?” Diệp Khinh Thường dứt khoát đổi chủ đề, hỏi ngược Chu Niễu và Cẩu Dư.

Nàng chỉ vào Chu Niểu đang gác chân lên người Cẩu Du, và Cẩu Du đang ôm mặt của mình.

Trên mặt Tiêu Dĩ An ít nhất còn có một chai nước đá để chườm, nhưng khuôn mặt của Cẩu Du thì sưng tấy hoàn toàn.

“Chuyện là thế này, hai chúng tớ vừa rồi chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm, rồi bắt tới bắt lui thì bắt đến đây luôn.” Chu Niểu chống hai tay lên bàn trước mặt, nghiêm túc như thể sắp tham gia một cuộc họp quan trọng vậy.

“Cậu nghĩ tớ sẽ tin chuyện đấy à?” Diệp Khanh Thường bình thản nhìn Chu Niểu bên cạnh, “So với hai cậu thì não của tớ vẫn còn là bình thường chán.”

“Hả không tin sao?” Trên mặt Chu Niểu thoáng qua một tia sửng sốt, sau đó tiếp lời, “Thật ra vừa nãy tớ cùng Cẩu Du đi chạy bộ quanh trường đó, đúng là một buổi vận động đầm đìa mồ hôi mà.”

Nói rồi, nàng còn lau mồ hôi.

Thật sự có mồ hôi.

Nhưng Diệp Khinh Thường vẫn không tin: “Cậu mà chịu đi chạy bộ trước tháng cuối cùng, lại còn không phải cưỡi xe đạp giả vờ cho qua, thì chuyện đó đã chẳng có một tí xíu độ tin cậy nào rồi.”

“Cậu đúng là không tin tưởng người anh em gì cả.” Chu Niểu trực tiếp đứng dậy chỉ vào Diệp Khanh Thường đang ngồi cạnh nàng.

Đúng lúc ấy, hai sinh viên đi ngang qua trước gian hàng.

“Đây không phải là cái người vừa nãy chạy theo con chó đó sao?”

“Đúng vậy đó, ê nói nhỏ thôi, con chó đó cũng đang ở bên cạnh kìa.”

Âm lượng hiển nhiên là không đủ nhỏ. Cả bốn người trong gian chiêu sinh của CLB Văn học đều nghe rõ mồn một.

Chu Niễu lặng lẽ ngồi xuống, giống như mất hết sức lực lẫn khí thế.

Rồi nàng thấy Diệp Khanh Thường bên cạnh mở khóa điện thoại: “Trực giác mách bảo tớ rằng lúc này chỉ cần chỉnh douyin sang mục ‘cùng thành phố’, là có thể lướt thấy vẻ oai hùng của hai ngươi.”

Chu Niểu thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Diệp Khanh Thường mở douyin, rồi bắt đầu lướt video.

Nàng thật sự đã lướt thấy, chỉ là... cảm giác có gì đó sai sai.

“Tớ biết là hai cậu thường có mấy trò chơi chẳng giống ai, nhưng mà cái này thì có phải hơi quá...”

Chu Niểu ôm đầu: “Muốn cười thì cứ cười đi.”

“Thật ra là tớ có thắc mắc.” Diệp Khinh Thường giơ điện thoại trước mặt Chu Niễu, “Sao lại là góc nhìn thứ nhất thế này?”

“Hả?”

Chu Niểu trực tiếp giật lấy điện thoại của Diệp Khanh Thường, nhìn vào góc quay không ngừng rung lắc trên đó, thỉnh thoảng còn quay đầu lia ống kính về phía nàng.

Nhìn thế nào cũng giống đoạn video do Cẩu Du bò dưới đất ghi lại.

“Ngươi... ngươi còn rảnh rỗi quay phim khi đang bò à?” Chu Niễu lập tức chụp lấy cổ áo Cẩu Dư, “Người khác quay lén đăng mấy thứ mất mặt này đã đủ đáng xấu hổ rồi, không ngờ chính ngươi lại phản bội ta!”

“Khoan khoan khoan!” Cẩu Dư vội giữ nắm lấy tay Chu Niểu, “Thật ra ban đầu tớ đâu có ý định để cậu mất mặt hay gây chú ý đâu.”

Cẩu Du lấy điện thoại của mình ra: “Tớ chỉ nghĩ hôm nay không giao được đơn, vậy thì cũng không nên lãng phí. Quay mấy đoạn clip đăng lên mạng, biết đâu còn có thể húp được chút tiền từ chương trình khích lệ.”

“Thì ra ngươi nghĩ vậy sao?” Chu Niễu buông tay, “Vậy bây giờ ta sẽ đưa đoạn video này của ngươi vào video cuối kỳ mà môn giáo dục chính trị yêu cầu quay.”

“Đại ca, em thật sự cầu xin đại ca đó.” Mặt Cẩu Du tái mét.

“Cầu xin cũng vô ích.”

Diệp Khanh Thường, người vừa lấy lại điện thoại của mình, dường như đã xem xong toàn bộ video: “Ê mà, thật ra tớ vẫn còn hơi tò mò một vấn đề, Cẩu Du nhà cậu bò bằng bốn chi trên mặt đất, sao lại còn có góc nhìn thứ nhất được?”

“À, là như này...” Cẩu Du lấy điện thoại của mình ra, mở chế độ quay phim, rồi ngậm vào miệng, “Thế này là được rồi.”

Diệp Khanh Thường ngẩn người, rồi bắt đầu vỗ tay.

“Đúng là thời khắc những vì sao của nhân loại tỏa sáng.”

“Cảm ơn lời khen.” Cẩu Du hơi cúi đầu, như một ảo thuật gia đối mặt với tràng vỗ tay của khán giả.

“Không ai khen ngươi đâu!” Chu Niểu giơ tay lên, tung một cú đấm vào thận.

Chiều hôm đó, người đến CLB Văn học không nhiều.

Có lẽ cũng vì Tiêu Dĩ An đã ngừng phát trực tiếp, phần rút thăm trúng thưởng cũng sắp kết thúc.

Đồ uống còn lại dăm ba lon, thế là chia hết cho người trong gian hàng.

Các giải thưởng khác dường như đã hết, nhưng vẫn còn một thứ.

Diệp Khinh Thường cúi xuống nhìn chiếc hộp bên chân, trong đó một chai rượu vang nằm lẳng lặng.

Quả nhiên, trong hộp thăm vốn dĩ không có tờ phiếu cho giải đặc biệt này. Mấy trò rút thăm gian lận này đúng là bẩn thật.

Còn lý do tại sao Tiêu Dĩ An lại mang theo chai rượu đến đây, chắc là để bày ra lúc rút thăm, cho người ta trông thấy “giải đặc biệt”, đến khi kết thúc thì lại nói là đã có người rút mất rồi.

Quá bẩn.

Và hiện tại Tiêu Dĩ An đã cởi bộ Hán phục đó ra, bên trong Hán phục là chiếc áo phông ngắn tay thường ngày.

Cũng vì thế mà CLB Văn học lúc này chẳng còn chút sức hút nào.

Chu Niểu: “Nếu hôm nay cậu quay video thật sự kiếm được tiền, thì phải chia cho tớ một phần.”

Cẩu Du: “Nếu thật sự kiếm được, tớ sẽ mua cho cậu một bộ đồ.” Cẩu Du chỉ về phía CLB Anime bên cạnh., “Giống như thế kia kìa.”

Chu Niễu liếc qua, ngay lập tức thấy đôi tất trắng dài. “Thế chẳng phải lại là cậu được lợi à?”

liệt nữ trinh tiết: Ý chỉ con gái giữ sự trong trắng cả đời