“Thôi nào người anh em, cậu không nên vì chuyện này mà bận tâm. Cậu còn cả một tương lai tươi sáng, một tiền đồ rạng rỡ phía trước.”
Chu Niểu nhón chân, gần như là nhảy bổ vào mà ôm lấy cổ Cẩu Du đang cúi người, miệng luyên thuyên những lời khuyên nhủ.
Tư thế của hai người trông khá kỳ cục, thậm chí nhìn vào chênh lệch chiều cao còn có chút giống cha con.
Thế nhưng, kẻ mang vẻ mặt buồn bã thất vọng lại là Cẩu Du, còn người mang nét mặt an ủi và giọng điệu tâm huyết lại là Chu Niểu.
Biết đâu lại là mẹ con.
“Nhưng mà tương lai của tớ giờ đã một màu xám xịt rồi, một chút ánh sáng cũng không lọt vào được. Cứ như lúc kiểm tra nồng độ cồn, phát hiện chiếc xe phía trước bị phạt vì uống rượu lái xe nhưng lại được cho đi vậy, còn tớ thì bị bắt.”
“Thật sự là có hơi tối thật.” Chu Niểu đồng cảm gật đầu.
Bình thường rất khó để thấy Cẩu Du mang vẻ mặt chán nản như vậy. Đối với tên này, dường như ngay cả khi tận thế thật sự xảy ra, hắn cũng sẽ toe toét cười mà nói với Chu Niểu rằng kiếp sau hắn sẽ đầu thai thật nhanh để làm cha của nàng.
Từ trước đến nay, hắn luôn tỏ ra là một kẻ coi nhẹ mọi khổ đau, lạc quan và vui vẻ, như thể không khó khăn nào có thể làm lu mờ ánh nắng trong hắn.
Nhưng lần này thì khác.
“Thôi nào, chẳng phải chỉ là bị cấm nhận đơn hai ngày thôi sao? Có gì to tát đâu.” Chu Niểu vẫn đang an ủi Cẩu Du, “Cùng lắm thì hôm nay không giao hàng nữa.”
Chu Niểu lại mở lời: “Thế này nhé, không phải các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên mới sao? Vừa hay Lão Tam cũng ở đó, chúng ta đi chơi một chút, coi như thư giãn, thấy thế nào?”
“Nhưng rõ ràng là cô ta tự điền sai địa chỉ, còn đổ lỗi cho tớ không giao, đã vậy lại tố cáo tớ khiến tớ bị cấm nhận đơn hai ngày. Sao lại có người độc ác đến vậy chứ.” Cẩu Du vẫn ấm ức ra mặt.
Chu Niểu vỗ vỗ lưng Cẩu Du: “Không sao đâu, không sao đâu, người khác không thích cậu thì có người khác thích cậu mà.”
“Thế cậu có thích tớ không?”
“Tớ hiện đang an ủi cậu, đừng có mà lấy oán báo ơn.”
Sau đó, Chu Niểu liền thấy khóe miệng Cẩu Du cong lên một nụ cười tàn nhẫn.
Đồng thời, Chu Niểu, người hiểu rõ bản tính của Cẩu Du, thầm kêu không ổn trong lòng.
Không xong rồi!
Nàng thậm chí còn chưa kịp ngăn cản, Cẩu Du đã nằm sấp xuống đất, bắt đầu bò về phía trước bằng 2 tay 2 chân.
Giống như một con chó săn.
Điểm mấu chốt là bò được hai bước lại quay đầu nhìn nàng hai cái.
“Con mẹ cái, cậu đang làm gì vậy! Mau đứng dậy ngay!” Chu Niểu đã cảm nhận được ánh mắt xung quanh đang không ngừng đổ dồn về phía nàng.
“Không chịu đâu~ Cậu còn mắng tớ, hu hu hu......”
Cẩu Du lại bò về phía trước.
Thế này thì xong rồi, không chỉ ánh mắt xung quanh đổ dồn, Chu Niểu thậm chí còn nghe thấy vài lời xì xào bàn tán.
Nàng rất muốn trốn thoát ngay lúc này, nhưng lại không thể để Cẩu Du cứ thế tiếp tục bò về phía trước, nếu không không biết còn bị đồn thổi thêm bao nhiêu chuyện nàng bản thân cũng không biết nữa.
Thế là nàng đuổi theo.
“Thôi được rồi, tớ không mắng cậu mà, mau đứng dậy có được không~?” Giọng Chu Niểu vô cùng dịu dàng.
Đây là giọng điệu dịu dàng nhất mà nàng có thể dùng được trong đời này.
Nàng phát hiện bốn chân quả thực chạy nhanh hơn hai chân, nàng thậm chí còn có chút không theo kịp Cẩu Du đang bò.
Nhưng nàng cũng không thể để Cẩu Du tiếp tục bò về phía trước làm hỏng danh tiếng của nàng.
“Cậu chính là mắng tớ, tớ không đứng dậy đâu.”
Một giọng điệu hờn dỗi như trẻ con, lại có thể thoát ra từ miệng của một chàng trai to lớn như Cẩu Du.
Mặc dù hắn nói ra là để làm Chu Niểu ghê tởm.
“Sao tớ có thể mắng cậu chứ?” Giọng điệu của Chu Niểu như tắm trong gió xuân, kết hợp với chất giọng trong trẻo, có lẽ có thể dỗ ngọt bất kỳ nam sinh tuổi dậy thì nào.
Nhưng thật đáng tiếc, Cẩu Du, người ngày đêm ở bên Chu Niểu, đã vượt qua được điểm này.
“Vậy hãy nói cậu thích tớ đi.” Cẩu Du dừng hành động bò bốn chân lại.
“Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.” Vẻ mặt ôn hòa của Chu Niểu chợt lạnh nhạt.
“Hu hu, cậu chính là không thích tớ~”
Cẩu Du lại bắt đầu bò về phía trước.
Chu Niểu sững sờ, vội vàng đuổi theo.
“Đừng bò nữa đại ca ơi, tớ gọi cậu là cha được không? Cha ơi! Tớ cầu cậu đấy, đừng có bò nữa!” Chu Niểu phía sau gào lên khản cả giọng.
Nàng thậm chí có cảm giác như đang bị chó đuổi vậy
Cơ mà đáng lẽ phải là chó đuổi phía sau, người chạy phía trước chứ? Tại sao bây giờ lại là người đuổi theo chó chạy?
“Cậu gọi gì cũng vô ích, trừ khi cậu nói cậu thích tớ.”
Cẩu Du vẫn đang bò phía trước, thậm chí còn suýt chút nữa đụng phải một hai học sinh.
Đương nhiên, ánh mắt thu hút và những cái nhìn đổ dồn về còn nhiều vô kể.
Chu Niểu vừa chạy, vừa cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt hơi né tránh, dường như đang do dự điều gì đó.
Nhưng sau đó, nàng vẫn mở lời: “Tớ đương nhiên thích cậu mà.”
“Cậu vừa nói gì? Sao tớ lại không nghe thấy?” Giọng nói của Cẩu Du từ phía trước truyền đến càng khiến nàng tức giận đến mức máu dồn lên não.
“Ngươi rõ ràng là đã nghe thấy rồi!”
“Hu hu hu cậu lại mắng tớ~”
Cẩu Du lại bắt đầu bò.
Chu Niểu đã quyết định rồi, đợi đến khi tóm được tên này, nàng nhất định phải lột da rút xương hắn ta.
“Tớ thích cậu mà, tớ thật sự thích cậu mà!”
Chim nhỏ thở hổn hển đuổi theo, miệng vẫn không ngừng la hét.
Tất cả học sinh đi ngang qua đều không khỏi kinh ngạc, cảm thán vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, sự diệu kỳ của tình yêu.
“Hai kẻ này bị làm sao vậy?” Dương Thư Lễ nhướn mày nhìn Cẩu Du và Chu Niểu đang chạy qua trước mặt mình, người sau đuổi theo người trước, “Đây là loại hình nghệ thuật trình diễn nào vậy?”
Nàng nhìn Từ Niên, Từ Niên cũng chỉ nghi hoặc lắc đầu.
Và cuộc rượt đuổi của Cẩu Du và Chu Niểu vẫn tiếp diễn.
“Tớ vừa nãy không quay lại được, cậu nói lại lần nữa đi?” Cẩu Du đang bò thậm chí còn có thể rảnh một tay để cầm điện thoại.
Chỉ có thể nói không hổ là học sinh đoạt huân chương vàng thể thao.
“Con mẹ nó, ngươi còn muốn quay nữa?”
“Cậu lại mắng tớ~”
“Được rồi được rồi, tớ biết rồi!” Chu Niểu nghiến răng, “Tớ thích cậu mà!”
“Xong rồi.” Cẩu Du dừng bò, đứng dậy.
Phía sau hắn là Chu Niểu cuối cùng cũng thấy được hy vọng, mang theo sát ý nồng đậm bước đến.
“Ê, khoan đã.” Cẩu Du đưa tay ra, “Thật ra tớ đã chuẩn bị sẵn lời xin lỗi rồi, nhất định sẽ làm cậu hài lòng.”
“Cái gì?”
Nắm đấm đang giơ lên của Chu Niểu hơi khựng lại, dường như đang đợi Cẩu Du đưa ra một kết quả tốt.
“Vừa nãy trước khi chạy thì tớ đã lén mở app thể dục trên điện thoại của cậu rồi, bây giờ cậu có thể dùng nó để coi như là đã tập thể dục.”
“Cái ĐKMM, TA PHẢI GIẾT CHẾT NGƯƠI!”
“Ê khoan đã!” Cẩu Du lại gọi Chu Niểu dừng lại.
Sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của Chu Niểu, hắn dùng bàn tay dính chút bẩn vì vừa chống xuống đất mà lau hết vào người Chu Niểu.
“Thử cúi đầu nhìn xem đi, tớ đã khiến cậu ngượng đến mức ngón chân bấu chặt xuống đất mà tạo ra được bản vẽ công trình ba phòng một sảnh rồi đó, bây giờ cậu chính là ông trùm bất động sản.”
.
.
“Ê, người anh em, mặt cậu sao vậy?” Cẩu Du chỉ vào má trái của Tiêu Dĩ An đang chườm nước đá.
“Vừa nãy đi trên đường không cẩn thận bị một con ruồi vật ngã qua vai.” Tiêu Dĩ An chỉ vào má phải sưng đỏ của Cẩu Du, “Còn cậu thì sao?”
“Tớ? Vừa nãy đi trên đường bị một con ong mật múa cho một bộ Vịnh Xuân Quyền.”