“Này lão nhị, mấy anh em thật sự rất tò mò rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì mà lại biến thành cái bộ dạng này.”
Diệp Khanh Thường vươn tay vỗ vỗ vai Liễu Giải: “Cậu bây giờ và nữ kiếm tiên lạnh lùng bắt đầu rên ư ư ư ư chẳng khác gì nhau lắm.”
“Cậu còn nói là mình không lén lút đọc sách của tớ?”
Liễu Giải nhướng mày: “Tớ chỉ nói kết quả thôi, trong đó còn có quá trình nữa kìa.”
“Ê, khoan đã, cái quá trình ngươi nói sẽ không phải là rên ư ư ư ư đấy chứ?” Chu Niểu đứng bên cạnh cũng giơ tay ngắt lời Liễu Giải, “Nếu là chuyện như vậy thì nên nhớ đây là giảng đường lớn đấy, cậu không cần thể diện nhưng anh em vẫn cần.”
“Các cậu coi tớ là loại người sẽ tùy tiện sa đọa thành nữ nhân sao? Tớ nói cho các cậu biết, nếu không phải vì tớ thì cái kế hoạch vụng về của Liễu An Nhiên đã sớm bại lộ rồi. Không cảm ơn thì thôi lại còn muốn lấy oán báo ân, tớ đương nhiên không thể đồng ý thằng bé.”
“Người ta không phải lấy oán báo ân mà là lấy thân báo đáp thì đúng hơn.” Diệp Khanh Thường đẩy gọng kính, “Vả lại, cậu nói mình không đồng ý, nhưng vừa rồi lại bảo mình bây giờ là vị hôn thê của hắn.”
“Đồng ý là bạn gái, không đồng ý là vị hôn thê.” Liễu Giải nói như vậy.
“Ê, có gì đó sai sai thế nhỉ?” Diệp Khanh Thường hiếm khi bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Còn Chu Niểu, nhà sử học hư cấu, lệnh sứ của Mythus, chuyên nói chuyện bằng sự thật, thì có vẻ trầm ổn hơn một chút: “Nhưng mà lúc hắn tỏ tình, người đỏ mặt đâu phải hắn, mà là cậu mà.”
“Cái đó… ừm…” Liễu Giải véo ngón tay, quấn lọn tóc, “Có lẽ là do lúc đó tớ sơ suất để mất tượng vàng Oscar, bị ‘đỏ lòm’ rồi.”
Sau đó, Liễu Giải quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Chu Niểu: “Tóm lại, tớ không thể sa đọa được, tớ mãi mãi là một nam nhi đại trượng phu.”
“Thật không? Bao giờ thì chuyển cảnh nhanh đến đoạn rên ư ư ư ư vậy?” Chu Niểu vẫn không ngừng trêu ghẹo.
“Ngươi nói hơi nhiều rồi đấy.” Liễu Giải lao tới định xé miệng Chu Niểu.
“Bạn nam kia ngồi xuống, những người còn lại tiếp tục đứng.” Cô giáo trên bục giảng lại lên tiếng, “Ban đầu định cho mấy đứa đứng một hai phút thôi, ai dè còn đà lấn tới.”
Liễu Giải rụt rè lùi lại.
Rồi Chu Niểu thoát nạn vẫn còn bụm miệng cười trộm.
Cứ cảm giác như giây tiếp theo sẽ có hai câu “đồ rác rưởi” thốt ra từ miệng nàng.
May mắn thay, sau khi ba người an phận được hai phút, cô giáo nhân từ vẫn cho các nàng ngồi xuống.
“Nếu mà ở cấp ba, ta đứng như thế này là đứng thẳng đến buổi tự học tối luôn.” Chu Niểu càu nhàu một câu.
“Nếu mà ở cấp ba, tớ còn chẳng thèm nói chuyện với các cậu, chỉ có lúc đại học rảnh rỗi không có việc gì làm mới nói chuyện thôi.” Liễu Giải lắc đầu, “Người chơi điện thoại thì chơi điện thoại, người ngủ thì ngủ, chỉ có những kẻ yêu đương mới tìm người để trò chuyện.”
Vừa quay đầu lại, Diệp Khanh Thường và Chu Niểu đều nhìn chằm chằm nàng: “Ý là đang nói tới chính bản thân câu hả?”
“Hai người các ngươi thật sự hơi ngứa đòn rồi đấy.”
“Thật ra tớ khá là có thiện cảm với em trai của cậu , đợi đến khi em trai thực ‘hạ gục’ cậu thì cậu sẽ không còn kiêu ngạo như vậy nữa đâu. Bình thường nhìn cậu đắc ý quen rồi, tớ thật sự muốn xem bộ dạng sa sút của cậu.” Chu Niểu cười hì hì.
“Ta thấy ngươi bây giờ cũng kiêu ngạo quen rồi đấy, sao không bảo Cẩu Du nhà ngươi quản ngươi đi?” Liễu Giải vẫn đáp trả.
“Cẩu Du ư? Chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay tớ mà thôi.”
Chu Niểu chọc chọc Cẩu Du bên cạnh: “Bây giờ hắn chẳng qua là một tên lính quèn dưới trướng tớ, tớ bảo hắn đi về phía đông thì hắn cũng không dám đi về phía tây.”
Đúng lúc này, Cẩu Du còn nhét một viên kẹo vào miệng Chu Niểu.
Biểu cảm trên mặt Chu Niểu càng thêm kiêu ngạo.
“Thấy chưa, đây chính là địa vị, hắn không dám trái lời tớ.” Chu Niểu nói xong quay đầu lại, nói với Cẩu Du, “Biểu hiện không tệ, kẹo lấy ở đâu ra thế?”
“Vừa nãy định ăn thì làm rơi xuống đất.”
Chu Niểu sững sờ, sau đó mỉm cười với Cẩu Du.
Thiếu niên và thiếu nữ luôn bị những hành động của tuổi trẻ khuấy động tâm hồn.
Giống như Chu Niểu và Cẩu Du hiện tại, trong mắt đều chỉ có đối phương, bờ má ửng hồng.
Chu Niểu là do tức tới “đỏ lòm”, còn Cẩu Du là do bị Chu Niểu tát.
Tiếng chuông tan học vang lên, Chu Niểu ngay lập tức nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mà Dương Thư Lễ gửi trong nhóm, đó là ảnh chụp mấy người vừa đứng lên.
Nàng đã biến ảnh chụp bốn người vừa đứng lên thành bốn Hokage trong “Uế Thổ Chuyển Sinh”.
Chu Niểu tức đến bật cười.
“Tớ cảm thấy trong chúng ta đã không còn ai là con người nữa rồi.” Chu Niểu vẻ mặt bi thương, “Cả ký túc xá này mau chóng tiêu đời đi thôi.”
“Đừng vội, tớ nghĩ chưa chắc đâu.” Diệp Khanh Thường đưa tay, “Nếu chúng ta kiên trì thêm một thời gian nữa, nói không chừng còn có thể uống rượu mừng cưới của lão nhị đấy.”
“Nói nữa cẩn thận ta thổi khí vào ngươi.” Liễu Giải giơ hai tay, một trái một phải chỉ vào Chu Niểu và Diệp Khanh Thường.
“Đừng thổi khí nữa, có Hachiko đến đón cậu rồi kìa.” Diệp Khanh Thường như nhìn thấy gì đó, chỉ tay ra ngoài cửa giảng đường lớn.
Giống như lần trước, Liễu An Nhiên đứng ở cửa im lặng chờ Liễu Giải bước ra khỏi cửa để đi cùng hắn.
Nhưng lần này không có bất kỳ lý do nào, thậm chí kỳ kinh nguyệt của Liễu Giải cũng chưa đến.
Liễu An Nhiên chỉ đơn thuần muốn đến ở bên Liễu Giải.
Liễu Giải nhìn thấy thì cũng lập tức cúi đầu, cố gắng giả vờ sắp xếp dụng cụ học tập của mình.
Rồi nàng phát hiện đừng nói đến bút, ngay cả sách giáo khoa cũng không mang, nàng chỉ mang theo bản thân và điện thoại.
Bên cạnh là Chu Niểu và Diệp Khanh Thường đang hả hê nói “đi trước một bước”, bên tai là Dương Thư Lễ líu lo hỏi kỹ thuật chỉnh sửa ảnh của nàng thế nào, còn ở cửa là khuôn mặt luôn toát ra một vẻ âm lãnh.
Cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một người để quở trách một trận.
Liễu Giải rụt cổ lại, bắt đầu quan sát cái bàn trong lớp học.
Cái bàn này đúng là cái bàn thật.
“Cứ đối mặt sớm đi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.” Chu Niểu vỗ vai Liễu Giải.
“Nói bậy, ta hỏi ngươi, khi ngươi thi trượt, ngươi có tích cực ký tên hộ cho cha mẹ ngươi không?”
Chu Niểu vẻ mặt bình thản: “Cho nên ta bắt đầu làm giả chữ ký của cha mẹ từ hồi tiểu học rồi.”
“Ngươi thật vô đối.”
“Không sao.” Chim nhỏ nhìn Liễu An Nhiên ở cửa, “Anh em giúp ngươi một tay.”
Chu Niểu vẫn rời đi, và còn ở cửa dùng tay che miệng nói gì đó với Liễu An Nhiên.
Rồi Liễu Giải nhìn Liễu An Nhiên thẳng thừng đi vào trong lớp học giống như lần trước.
“Bạn cùng phòng của chị nói với em là chân của chị có vấn đề, đi không nổi, bảo em đến cõng chị đi.” Liễu An Nhiên cúi đầu nhìn chân Liễu Giải, “Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có bất kỳ vấn đề gì.” Liễu Giải lắc đầu như trống bỏi, “Hôm nay sao em lại đến tìm chị nữa? Em rảnh rỗi lắm à?”
“Chị giờ không còn tiết học mới là rất rảnh rỗi, cho nên em muốn chiếm dụng thời gian rảnh của chị.”
“Sao em có thể nói những lời này mà vẫn lý lẽ hùng hồn thế?” Liễu Giải nghiêng đầu.
“Vì em là ông chủ, sinh ra là để bóc lột người khác.” Liễu An Nhiên nói.
“Chị không thèm quản nhóc, tóm lại ta không đi, có giỏi thì cứ trực tiếp bế ta đi.”
Rồi trong tiếng kinh hô, Liễu Giải bị Liễu An Nhiên trực tiếp ôm lên kiểu công chúa.