“Anh em, ta nói thẳng ra, thật ra chúng ta không cần phải lo lắng cho Liễu Giải và Liễu An Nhiên đâu.”
Trong lớp học, Chu Niểu bắt đầu nói liên hồi, hệt như một họa sĩ người Úc đã trượt đại học đang hùng biện trong quán rượu ở Munich.
“Ồ?”
Diệp Khanh Thường đang giả vờ ghi chép, thực chất còn chưa mang đúng sách, liếc nhìn cô giáo đang giảng dạy trên bục giảng, rồi lại quay sang Chu Niểu: “Nguyện nghe chi tiết.”
“Trước hết, chúng ta cần biết mối quan hệ giữa hai người, họ là chị em ruột.” Chu Niểu giơ một ngón tay lên.
Diệp Khanh Thường không thèm nhìn nữa.
Từ miệng những người bạn cùng phòng thân thiết của nàng, chỉ có kết luận mới đáng nghe, còn nếu là quá trình suy luận từng bước một, thì hệt như dã sử, vừa khó hiểu vừa không chân thực.
Giống như lần trước Chu Niểu suy luận Chu Du thực chất là một tiểu loli.
Lý do suy luận là vì người khác gặp ai cũng nói Chu Du có tự là Công Cẩn.
Con mẹ nó, còn có cả kiểu dã sử được lái từ cách phát âm, lại còn rất mất dạy.
Thế nên bây giờ nàng định coi những suy luận của Chu Niểu như gió thoảng qua tai.
Dù sao Chu Niểu cũng chẳng nói ra được điều gì hữu ích.
“Thứ hai, chúng ta biết hôm qua Liễu An Nhiên đã tỏ tình với Liễu Giải.”
“Cái dã sử này của cậu cũng quá hoang đường rồi.” Diệp Khanh Thường vươn tay gãi gãi sợi tóc dựng ngược trên đỉnh đầu Chu Niểu.
Chu Niểu vốn không có tóc dựng ngược, chắc là tối qua lúc ngủ đầu nàng đã vật lộn với gối một trận, giờ đây lại có một sợi tóc cực kỳ bướng bỉnh dựng đứng trên đỉnh đầu.
“Cậu dựa vào cái gì mà nói đây là dã sử!”
Chu Niểu không phục, muốn vỗ bàn bên cạnh để tăng thêm khí thế cho mình, nhưng một cái tát lại trực tiếp vỗ vào người Cẩu Du đang ngủ say bên cạnh.
“Á á á!” Đó là tiếng kêu thảm thiết của Cẩu Du.
“Kêu cái gì đấy? Đứng dậy cho ta!” Đó là lời quát mắng của cô giáo.
Chu Niểu, kẻ gây ra tội lỗi, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cẩu Du một cái, rồi tiếp tục cuộc tranh luận với Diệp Khanh Thường.
Còn về Dương Thư Lễ? Cô ngốc này hình như mối quan hệ với Từ Niên ngày càng tốt, thậm chí bây giờ còn gọi Từ Niên giúp nàng giữ chỗ, rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Niên.
“Cậu vừa nãy tự mình nói trước hết họ là chị em ruột, rồi lại nói tỏ tình.” Mặc dù Diệp Khanh Thường quả thực cảm thấy thái độ của Liễu An Nhiên đối với Liễu Giải có vẻ hơi kỳ lạ, “Hai câu nói này của cậu không phải là não trái phản bác não phải, để đỉnh đầu phụ trách việc suy nghĩ à?”
Diệp Khanh Thường thậm chí còn đưa tay nhéo nhéo sợi tóc dựng ngược của Chu Niểu.
“Oa!” Chu Niểu bị nhéo trúng mệnh mạch, hai tay loạn xạ vung vẩy như người sắp chết đuối: “Tớ nói là thật mà, tớ có bằng chứng mà!”
Thế là Diệp Khanh Thường buông tay: “Vậy bây giờ xin mời luật sư bên phản biện xuất trình bằng chứng hợp lệ.”
Chu Niểu lấy điện thoại ra, trực tiếp tua video đến đoạn cuối cùng: “Xin mời tổ trọng tài check VAR.”
【Liễu Giải, em thích chị!】
Cả lớp học im lặng đi đôi chút.
Diệp Khanh Thường đầu tiên sững sờ, sau đó giống như Chu Niểu bên cạnh vội vàng cất điện thoại, bắt đầu nhìn ngang ngó dọc, dường như muốn tìm xem vừa rồi là ai đang lướt video trong giờ học mà chưa tắt tiếng.
Nhưng nàng phát hiện cô giáo đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thế là Diệp Khanh Thường ngẩng đầu nhìn lên, cánh tay vẫn giơ cao vươn ra một ngón tay, thẳng tắp chỉ vào nàng.
Nàng kinh hoàng nhìn sang bên cạnh, vừa sợ vừa giận, nhìn thấy là Chu Niểu đang chỉ tay về phía nàng, hướng về phía cô giáo.
Môi Chu Niểu khẽ động: “Xin lỗi, cứ coi như là vì huynh đệ, hai chúng ta đằng nào cũng phải có một người đứng ra.”
“Chúng ta vừa nãy còn đang cùng nhau bàn chuyện của Liễu Giải, ngươi đã quay lưng bán đứng ta rồi sao?” Diệp Khanh Thường đồng tử chấn động.
“Lão nhị đã chết rồi, cậu cũng đi cùng đi.”
Diệp Khanh Thường liếc nhìn cô giáo trên bục giảng, thở dài một hơi, vẫn đứng dậy.
“Lảm nhảm cái gì đấy, ngươi cũng đứng dậy cho ta.” Chu Niểu bị Cẩu Du túm tóc dựng ngược lôi dậy, còn kèm theo tiếng khóc lóc thảm thiết.
Lúc này cả ba người đều đã đứng dậy, ba người khác ở đằng xa: Từ Niên, Dương Thư Lễ và Tiêu Dĩ An, vẫn đang cầm điện thoại chụp ảnh ba người đứng dậy ở hàng ghế sau.
“Thôi được rồi, tiếp tục chủ đề vừa nãy của chúng ta.” Biểu cảm của Chu Niểu lại trở nên bình tĩnh, hệt như sắp bắt đầu bàn bạc chuyện đại sự quốc gia.
“Lạy chúa, chúng ta vừa mới bị cô giáo bắt đứng phạt, ngươi bây giờ lại muốn tiếp tục chủ đề vừa nãy?”
“Vậy cậu có theo không?”
“Theo, chính vì đã đứng dậy rồi nên không còn rủi ro nữa.” Diệp Khanh Thường vô cùng quả quyết: “Video vừa nãy của cậu lấy từ đâu ra? Có chính đáng không?”
“Tuyệt đối chính đáng.” Chu Niểu lại lấy video vừa nãy ra, tắt tiếng phát đi phát lại mấy lần, cho đến khi Diệp Khanh Thường dưới sự giải thích của nàng, kết hợp với video, hoàn toàn hiểu rõ tình hình lúc đó: “Đây là lúc cô chủ của tớ đi tham gia, vừa hay chứng kiến được, người thật việc thật.”
Cẩu Du bên cạnh liếc mắt một cái.
Cái video này hắn đã xem hai lần rồi.
Lần đầu là em gái hắn gửi cho hắn, lần thứ hai là tối về nhà Chu Niểu ấn đầu hắn bắt xem.
“Vậy ý cậu là mọi chuyện của lão nhị đều là lo lắng vô ích, Liễu An Nhiên vốn đã có tính toán riêng?” Diệp Khanh Thường nhướng mày: “Vậy hắn tại sao không nói trước với lão nhị? Làm cho mọi chuyện rối tung cả lên, tớ còn tưởng thật sự có chuyện gì xảy ra chứ.”
“Ê, cậu đừng vội, thực ra tớ nghĩ thế này.” Chu Niểu lại kéo video đến đoạn tỏ tình cuối cùng: “Cậu xem chỗ này, hắn trực tiếp tỏ tình với lão nhị, có khả năng nào trước đây hắn cố tình để lão nhị một mình một lát, để lão nhị biết cuộc sống sau khi không có hắn sẽ như thế nào, rồi sau đó mới nối tiếp tỏ tình không?”
“Chiêu trò thật hiểm độc!” Diệp Khanh Thường hít một hơi khí lạnh: “Cái loại bá tổng này không phải nên trong đầu chỉ có chuyện làm ăn, đối với những chuyện tình yêu nam nữ này thì hoàn toàn không biết gì sao?”
“Tớ chịu, dù sao tớ thấy lão nhị hình như bị nắm chặt trong lòng bàn tay rồi.” Chu Niểu nhún vai.
“Ý cậu là... lão nhị sắp bị hạ gục rồi sao?”
Chu Niểu giơ ngón trỏ lắc lắc: “Chưa chắc! Lão nhị của chúng ta cũng không phải là người dễ dàng bị hạ gục như vậy, ít nhất thì cũng có chút kiêu hãnh.”
Trong lúc hai người trò chuyện, một vật thể màu vàng trèo lên bàn ghế bên cạnh.
Liễu Giải liếc nhìn hai người đang ngỡ ngàng, giơ tay lên: “Cô ơi, em vừa đi vệ sinh quên điểm danh, ta tên là Liễu Giải.”
“Em chính là người bị tỏ tình lúc nãy đúng không? Cũng đứng dậy nốt cho tôi!”
Liễu Giải với ánh mắt ngây dại đứng dậy.
Bên cạnh là Diệp Khanh Thường và Chu Niểu đang cố nhịn cười, không xa là Dương Thư Lễ đang cầm điện thoại chụp ảnh.
“Không phải chứ, tại sao ta không đến lớp mà cũng có chuyện của ta vậy?”
Thấy Liễu Giải có vẻ ổn, Diệp Khanh Thường dứt khoát mở lời: “Không định giải thích với huynh đệ một chút sao? Rốt cuộc bây giờ là tình hình gì?”
Diệp Khanh Thường cảm thấy dù sao đi nữa, những lời Chu Niểu nói vẫn mang chút thành phần dã sử, chuyện này vẫn nên nghe người trong cuộc kể.
Liễu Giải véo cằm suy nghĩ một lúc, dường như muốn rút ra một kết quả từ chuyện này.
Cuối cùng nàng đã thành công tổng kết: “Tớ bây giờ là vị hôn thê của Liễu An Nhiên.”
“Câu này và Chu Du là tiểu loli thì ngang ngửa nhau.”
Từ loli trong tiếng TQ đồng âm với Công Cẩn