Liễu Giải cứ thế bước vào sảnh tiệc, trước mặt tất cả quan khách, nàng đăm đăm nhìn người cha của mình trên đài cao.
Nàng cất tiếng, lớn tiếng nói: “Cha tại sao lại muốn Liễu An Nhiên rời khỏi nhà chúng ta?”
Liễu phụ liếc nhìn Liễu Giải đang đứng ở cửa lớn, nhất thời lộ ra chút hoảng loạn, nhưng chỉ chốc lát sau đã bị đè nén xuống.
Ông thậm chí còn không biết phải đối mặt với Liễu Giải như thế nào, cũng không biết nên trả lời ra sao.
Thế là ông quay đầu đi, liếc nhìn Liễu An Nhiên.
Nhưng rõ ràng Liễu An Nhiên cũng không ngờ đến tình cảnh hiện tại, ánh mắt hắn mang theo chút kinh ngạc, chút bàng hoàng.
Sau đó, Liễu An Nhiên cũng đối mặt với ánh mắt của Liễu phụ, như thể đang chất vấn.
Dù sao, vừa rồi hai người mới thảo luận về vấn đề của Liễu Giải, ngay lúc nãy còn cam đoan rằng Liễu Giải sẽ không đến đây, sẽ không làm phiền kế hoạch của Liễu An Nhiên.
Nhưng Liễu Giải đã đến đây, khuấy đảo mọi chuyện thành một nồi cháo.
Liễu phụ đối mặt với ánh mắt chất vấn mà hai đứa con đồng thời hướng về mình, không khỏi đưa mắt nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.
Rồi ông nhìn về phía cửa lớn, nơi Liễu mẫu đang vội vã chạy đến từ phía sau Liễu Giải.
Cuối cùng cũng có người để ông chất vấn.
Thế là hắn từ xa liếc nhìn Liễu mẫu đang đến.
Giống như đá bóng, cuối cùng cũng đẩy được cái trách nhiệm cuối cùng sang cho Liễu mẫu.
Lần này đến lượt Liễu mẫu ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nhưng cũng chính vì cái nhìn đó của Liễu phụ, Liễu Giải lập tức tìm thấy vị trí của Liễu An Nhiên trong đám đông.
Đó là một khoảng trống hiếm hoi trong đám đông.
Thế là nàng xông lên, bất chấp tất cả, gạt phăng những người cản đường.
Liễu An Nhiên thấy Liễu Giải chạy về phía mình, theo bản năng lùi lại hai bước muốn rời đi, nhưng lại không tài nào nhấc chân nổi.
Trong tình huống hiện tại, nếu hắn bỏ chạy nữa thì sẽ có vẻ hơi không ra thể thống gì.
Thế là hắn đứng yên tại chỗ, cho đến khi đóa nắng vàng rực rỡ ấy lao vào vòng tay hắn.
“Tại sao, tại sao lại muốn rời đi?” Liễu Giải vừa đến đã chất vấn Liễu An Nhiên.
Thế nhưng giọng điệu của nàng lại nhẹ nhàng như mưa xuân, như khói mưa Giang Nam đầy ai oán, như màn sương mù trước trăng khó tan.
Rõ ràng là chất vấn, nhưng từ miệng Liễu Giải thốt ra lại giống như tự trách, như thể người phạm lỗi không phải là Liễu An Nhiên trước mặt, mà là nàng.
“Đây là quyết định em đã đưa ra.”
Liễu An Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng vòng eo của mình, đó là đôi tay ôm chặt của Liễu Giải không ngừng siết chặt, sợ rằng chỉ cần buông tay là sẽ không bao giờ gặp lại Liễu An Nhiên nữa.
“Em ghét chị đến vậy sao?” Liễu Giải nói ra một câu như thế.
Mọi hành động của Liễu An Nhiên đều dừng lại, những lời đối đáp vừa rồi còn quanh quẩn trong đầu cũng tan biến như khói sương.
“Vậy bọn họ có gì tốt mà có thể khiến em từ bỏ chị, từ bỏ gia đình chúng ta.” Giọng điệu của Liễu Giải như đang khổ sở cầu xin, “Nếu em ghét chị, chị có thể tránh xa em một chút, nếu em không nỡ bỏ cái công ty đó, chị sẽ bảo cha chia cho em một cái nữa, tại sao, tại sao nhất định phải rời đi chứ…”
“Đây là nhận tổ quy tông…”
“Mặc kệ cái chuyện nhận tổ quy tông đó đi, bọn họ đã vứt bỏ em rồi, vậy nên em không nợ bọn họ gì cả, chị đã nhặt em về, do đó cái mạng em là của chị.”
Liễu Giải ngẩng đầu lên: “Bây giờ chị kông đòi hỏi gì khác, chỉ cầu xin em có thể đừng đi không?”
“Chị sai rồi, chị biết mình sai rồi, em có thể đừng đi không?” Nàng bày ra tư thế nhận lỗi vô cùng thành khẩn.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ khẽ run rẩy.
Nhưng trớ trêu thay, nàng không hề làm sai bất cứ điều gì.
Đôi tay của Liễu An Nhiên thậm chí không dám ôm lấy Liễu Giải trước mặt vào lúc này, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Liễu Giải.
Hắn cắn răng.
Hắn vẫn đánh giá sai một chuyện.
Hắn đã đánh giá sai tình cảm của mình dành cho Liễu Giải, và cũng đánh giá sai tình cảm của Liễu Giải dành cho mình.
Hắn ngây thơ đến mức cứ ngỡ rằng chỉ cần như vậy là có thể giữ được Liễu Giải, có thể khiến Liễu Giải yên ổn chờ đợi hắn giải quyết xong mọi chuyện, và cũng tin rằng một khi đã hạ quyết tâm từ lâu thì hắn tuyệt đối sẽ không dao động trước một chút xáo trộn nhỏ nhặt như thế này.
“Chị biết bây giờ em rất khó chịu, bây giờ em rất tủi thân, nhưng không sao cả, chị đã đến rồi, chúng ta có thể cùng nhau về nhà được không?”
Giọng điệu của nàng vẫn mang theo sự cưng chiều và dịu dàng vô hạn: “Giống như trước đây, khi chị nhặt em về nhà, không cần quan tâm cha mẹ nói gì, chỉ cần hai chúng ta có thể ở bên nhau là được rồi.”
Rõ ràng nàng mới là người đáng thương nhất trong toàn bộ sự việc này.
Ánh mắt Liễu An Nhiên thoáng qua chút không đành lòng, nhưng vẫn cắn môi không nói ra.
“Chị chỉ muốn em thôi Liễu An Nhiên, cái tổ nhỏ mà hai chúng ta cùng sống, chị không thể ở một mình được, ở trong đó thật sự rất lạnh.”
Câu nói cuối cùng của Liễu Giải rơi xuống, giống như cây kim cuối cùng đóng chặt vào trái tim Liễu An Nhiên.
Bây giờ điều Liễu An Nhiên có thể làm được vào tình huống này là không mở miệng.
Thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy ánh lệ long lanh nơi khóe mắt Liễu Giải.
Thiếu nữ đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng Liễu Giải sẽ không ép buộc hắn đưa ra lựa chọn.
Giống như ở bãi rác đó, nàng vươn tay về phía Liễu An Nhiên, cũng chỉ là vươn tay.
Nàng không kéo Liễu An Nhiên ra khỏi bãi rác, mà chỉ ném về phía Liễu An Nhiên một sợi dây leo mang tên hy vọng.
Và bây giờ nàng cũng ném ra sợi dây leo, nhưng nàng khao khát Liễu An Nhiên có thể trao hy vọng cho nàng thông qua sợi dây leo đó.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Liễu tiểu thư, vẫn là nên bớt phí thời gian cho loại người này đi.”
Một giọng nói từ bên cạnh vang lên, khiến Liễu Giải và Liễu An Nhiên đồng thời quay đầu lại.
Đó là một kẻ trông có vẻ đáng ghét, vì Liễu Giải nhận ra tên này chính là kẻ đã trêu ghẹo chim nhỏ trong bữa tiệc khai giảng của nàng trước đây.
“Bây giờ hắn đã bị Liễu gia đá ra ngoài rồi, tức là mối quan hệ với Liễu gia đã hoàn toàn xuống đến điểm đóng băng, đừng nói là sự phát triển sau này, không có sự hỗ trợ thì công ty trong tay hắn còn có thể tiếp tục hoạt động hay không cũng là một vấn đề.” Trên mặt hắn nở một nụ cười mỉa mai.
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Liễu Giải nhíu mày.
“Tôi chỉ là không thể chịu nổi khi có người không có năng lực mà còn gây chuyện, bây giờ khó khăn lắm mới lộ nguyên hình mà còn được tha thứ.” Kẻ đó nói, “Chỉ là một sự trùng hợp tình cờ chạm đến sự thật, là có thể khiến loại người này lộ nguyên hình.”
Vẻ mặt Liễu Giải hoàn toàn lạnh xuống: “Ngậm miệng ngươi lại cho ta.”
“Chỉ là nói sự thật mà thôi, Liễu gia không thể động đến tôi đâu, vừa mới tuyên bố quyết định cắt đứt quan hệ, lúc này tôi làm gì Liễu gia cũng không nên để ý mới phải, nói không chừng còn phải cảm ơn ta đã giúp họ làm rõ lập trường. Cho nên tôi không có ý định nhắm vào tiểu thư, ta chỉ nhắm vào con chó chết đuối bên cạnh cô thôi.”
Liễu Giải dường như còn muốn nói gì đó, nhưng bị Liễu An Nhiên bịt miệng lại.
Liễu An Nhiên quay người lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn kẻ trước mặt với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Vậy ra những chuyện này là do ngươi làm?”