Cả Phòng Hóa Gái Cười Hì Hì, Lúc Tán Huynh Đệ Khóc Hu Hu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11147

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5203

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 26

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1534

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9118

Web Novel - Chương 183 - Cố sự

Liễu Giải trong lòng vẫn còn ấm ức.

Nàng nín một hơi, đủ để đôi má mềm mại phồng lên.

Nàng hậm hực nói: “Đúng là hồi nhỏ bị đánh ít quá, mắng ta thì thôi đi, giờ còn muốn vứt ta sang một bên, ta là thứ ngươi muốn vứt là vứt được sao?”

Trên tay nàng chỉ cầm một chiếc điện thoại, thậm chí còn chẳng mang theo túi xách.

Thế nên thứ nàng dùng để trút giận cũng là chiếc điện thoại.

Vỏ điện thoại của nàng là một con rùa ngộ nghĩnh, không phải là cài đặt ban đầu khi nàng biến thành con gái, mà là sau này nàng tự mua để phối đồ.

Nàng nói rằng vốn dĩ đã muốn dùng chiếc vỏ điện thoại này, nhưng vốn là một đại trượng phu thì dùng mấy thứ hoạt hình này khó tránh khỏi bị người ta chê bai.

Nhưng giờ đây, với thân phận một mỹ thiếu nữ thì chẳng có vấn đề gì cả, đây cũng là ưu điểm đầu tiên mà Liễu Giải thừa nhận sau khi biến thành con gái.

Nàng xoay mặt lưng điện thoại về phía mình, giơ nắm đấm lên và bắt đầu đấm liên hồi.

“Cho ngươi không coi ta ra gì, cho ngươi tự cho mình là đúng, cho ngươi từ chối…”

Sau đó, nàng còn vươn hai ngón tay kẹp chặt cổ con rùa nhỏ, dường như muốn dùng cách này để Liễu An Nhiên phải trả giá.

“Ngươi không cho ta biết, vậy ta càng muốn biết.” Liễu Giải vẫn lầm bầm, “Ta về nhà, lát nữa sẽ hỏi cha mẹ ngươi đang bày trò gì, ngươi không giải quyết được thì vẫn phải là chị gái ngươi gọi cha mẹ đến giúp ngươi.”

“Nói đi, còn dám chặn 'thằng anh' này ngoài cửa không?”

“Nói đi! Nhìn vào mắt ta này!”

Nàng dí sát mắt vào con rùa nhỏ đáng thương và vô tội kia, như thể đang nhìn xuống từ trên cao.

Nàng đối xử với Liễu An Nhiên tốt biết bao, thậm chí hận không thể moi hết mọi thứ có thể cho Liễu An Nhiên.

Hôm nay gặp chuyện, Liễu An Nhiên không những không nói với nàng, mà còn không muốn gặp nàng một lần, lại còn muốn đuổi nàng về nhà.

Nghe xem, chuyện này có giống việc một người em trai có thể làm ra không?

Hơn nữa, nếu Liễu An Nhiên thật sự muốn làm gì đó, nàng có thể không hiểu sao?

Chỉ là, giống như Liễu An Nhiên đã từng nói với nàng, nàng cần quyền được biết.

Giờ đây, nàng chỉ có thể trút giận lên con rùa nhỏ.

Nhưng con rùa nhỏ vẫn chỉ là con rùa nhỏ đáng thương, nó chỉ là vật trang trí ở mặt lưng điện thoại, không thể đáp lại Liễu Giải để làm tâm trạng nàng dịu đi chút nào.

Liễu An Nhiên bây giờ cũng không được, chắc là sẽ không nghe điện thoại của nàng.

Nhưng thực ra, nếu Liễu Giải bây giờ thật sự muốn biết em trai tốt của mình đang làm gì, thì nàng chỉ cần làm một việc.

Nàng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Liễu An Nhiên chắc chắn sẽ nghe máy.

Rồi lúc này nàng chỉ cần nhét một miếng mù tạt vào miệng, dùng giọng khóc lóc kể lại những câu chuyện cũ của hai người, những câu chuyện chỉ thuộc về hai người trước đây.

Lúc này, Liễu An Nhiên tự nhiên sẽ hóa thành Superman mà phi từ văn phòng xuống, vừa an ủi Liễu Giải, vừa kể hết mọi thứ mình đã ăn sáng nay.

Nhưng Liễu Giải sẽ không làm vậy, thế nên bí mật của Liễu An Nhiên cũng được giữ kín.

“Mỹ nữ, có phải bị người yêu làm tổn thương không?” Tài xế taxi qua gương chiếu hậu trong xe đương nhiên đã thấy hành động như người điên của Liễu Giải.

Mới hôm qua, hắn còn chở một cô gái say rượu, cũng bị người yêu làm tổn thương.

Hôm qua cô gái đó hỏi hắn có tin vào tình yêu không.

Hắn nói hắn với cô gái đó rằng vợ của hắn đã bỏ hắn mà rời đi, vợ hiện tại của hắn là chiếc xe này.

Cô gái đó dường như hứng thú, vừa nôn vừa nói rằng xe của hắn có lẽ cũng đã bị người khác lái qua, kiểu như đạp ga đến tận bình xăng, còn hắn thì ở ngoài, không nghe được chiếc xe kêu tên hắn lần cuối.

Hắn biết, cô gái đó đang nói về lúc kiểm định xe.

Nhưng người vợ bỏ đi của hắn cũng quả thật đã bị người khác lái qua.

“Không phải người yêu.” Liễu Giải lúc này mới nhận ra, ngoài nàng ra, trên xe còn có cả tài xế. Nghe tài xế cất lời, y vội vàng thu lại hành vi có phần quá tùy tiện của mình.

“Ôi chao, tôi đã lái xe bao nhiêu năm rồi, gặp bao nhiêu hành khách rồi, cô chắc chắn là bị bạn trai làm tổn thương rồi, tôi nhìn một cái là biết ngay.” Bác tài xế bắt đầu tuôn một tràng.

“Không phải… Thôi… Thôi vậy, ông nói là phải thì là phải đi.” Liễu Giải không còn tâm trí để biện bạch nữa.

“Để tôi nói cho cô nghe này, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc như ngoại tình, thì thực ra đều là do hai bên giao tiếp không đủ, chỉ cần hai bên có thể nói rõ ràng mọi chuyện, thì phần lớn vấn đề sẽ được giải quyết.” Vị tài xế kia dường như rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, “Tuyệt đối đừng tùy tiện vứt bỏ một nam nhân đối xử tốt với cô nhé.”

“Đối xử với tôi thì cũng tốt thật, vứt bỏ thì cũng không đến mức ấy…” Liễu Giải lẩm bẩm, “Chỉ là tên này làm việc gì cũng giấu tôi, không cho tôi biết.”

Nụ cười trên mặt tài xế bỗng cứng lại.

Người vợ đã bỏ hắn cũng thế, trước khi bỏ đi chẳng nói chẳng rằng. Đến khi hắn phát hiện… thì lão Vương hàng xóm đã kịp mở tiệc mừng con trai của hắn đỗ đại học.

Không phải con trai của lão Vương, mà là con trai của hắn.

Đúng vậy, lão ta còn nộp tiền mừng cho tiệc mừng con trai mình đỗ đại học.

“Nếu là chuyện tình cảm mà giấu cô, thì sớm cắt đứt cho sạch sẽ vẫn tốt hơn.” Nghe tin này xong, tài xế dường như già đi rất nhiều, trong ánh mắt mang theo nỗi buồn không thể xóa nhòa.

“Quả thật là chuyện tình cảm.” Liễu Giải nghĩ nghĩ, “Nhưng cắt đứt sạch sẽ gì đó thì không đến nỗi chứ?”

“Cái này còn không đến nỗi sao? Đợi đến lúc sau này phát hiện người mà đối phương liên lạc nhảy xổ vào mặt cô thì sẽ biết.” Giọng điệu của tài xế dường như còn mang theo sự hận sắt không thành thép.

“Hai người đó nhảy xổ vào mặt ta làm gì? Ta cũng không ảnh hưởng đến họ mà?”

“Hai người?” Tài xế vẻ mặt kinh ngạc, “Cô không chỉ phát hiện ra, mà còn là hai nữ nhân sao?”

“Một nam một nữ chứ, sao có thể là hai nữ nhân được.” Liễu Giải nhíu mày.

“Còn là một nam một nữ?!” Vị tài xế kia vội vàng mở lời, “Thế này đi em gái, cô mau nói rõ ràng với hắn, rồi chạy càng xa càng tốt, loại nam nhân này ở bên cạnh sẽ hại chính cô đấy.”

“Hắn không giống vậy.” Liễu Giải đáp.

Tài xế sửng sốt một lát, sau đó muốn nói lại thôi, cuối cùng nở nụ cười cam chịu.

Vẫn là một kẻ si tình.

“Ngày xưa tôi cũng như cô vậy, luôn tin vào những thứ hư vô mờ mịt này, Giờ thì… tôi có ba đứa con, mà đứa nào cũng không phải con ruột của tôi.”

”Cha ruột của ba đứa chúng nó còn trả tiền nuôi dưỡng đều như cơm bữa. Chỉ riêng khoản đó thôi cũng đủ để tôi dưỡng già rồi. Ra ngoài lái xe cũng chỉ là trải nghiệm cuộc sống.”

Vị tài xế kia còn thở dài một hơi: “Thôi vậy… cô đã như thế thì tôi cũng không tiện nói thêm. Đến nơi rồi. Cô vừa xinh đẹp, nơi ở lại có tiền… cứ coi như tên nhóc thối tha chọc giận cô là không biết điều.”

Liễu Giải xuống xe, vị tài xế già thở dài rồi lái xe rời đi.

Nàng luôn cảm thấy vị tài xế này là một người có cố sự, câu chuyện ông kể như muốn ập ào ra, gần như muốn ập vào mặt nàng.

Nhưng những gì hai người nói chuyện dường như không cùng một tần số, luôn cảm thấy tài xế đang nói những điều gì đó kinh khủng, nhưng nàng lại không tiện ngắt lời.