Đây dường như là một câu hỏi mà ngay cả kẻ ngốc cũng biết chọn.
Một bên là gia đình phú hào vạn kim, một bên là nhà nông miễn cưỡng không tính là nghèo khó.
Nhưng bên nhà nông lại còn có con bài tẩy là công ty của Liễu An Nhiên.
Liễu Giải không hiểu gì về những cuộc đấu đá thương trường, nếu không nàng đã quả quyết để Liễu An Nhiên lui về hậu trường, cắt đứt quan hệ với công ty để không ảnh hưởng đến việc chàng tiếp tục chèo lái sau này.
Những chuyện như vậy có quá nhiều cách để giải quyết.
Nhưng cũng may là Liễu Giải không hiểu.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Con không muốn Liễu An Nhiên đi nơi khác, thằng bé sẽ phải chịu khổ.”
“Con nói với mẹ bây giờ, mẹ cũng không có cách nào cả.” Nàng quả thực là bó tay với đứa con gái của mình rồi.
“Cả cái nhà đó rõ ràng là thấy Liễu An Nhiên bây giờ sống tốt, muốn đến hút máu, còn muốn hủy hoại Liễu An Nhiên.” Lời cầu cứu của Liễu Giải chưa nói được hai câu đã biến thành lời than vãn.
“Bọn họ chính là không muốn thấy Liễu An Nhiên sống tốt, rõ ràng Liễu An Nhiên là một người tốt biết bao…”
Liễu mẫu chỉ cười khổ vuốt ve mái tóc dài của Liễu Giải, vừa an ủi Liễu Giải lại vừa lộ ra vẻ mặt như thể cây cải trắng trong vườn sắp bị heo ủi đi mất.
“Rõ ràng Liễu An Nhiên là người của nhà chúng ta, nhà ta yêu thương thằng bé biết bao, con yêu thương hắn biết bao.” Liễu Giải vẫn lẩm bẩm, lúc này cái miệng lải nhải lại giống hệt một cô bé: “Nhà bọn họ có thể so được với tình yêu của chúng ta dành cho Liễu An Nhiên sao? Nhìn xem chúng ta nuôi Liễu An Nhiên trắng trẻo khỏe mạnh, tốt đẹp biết bao.”
“Dù có thật sự xác định Liễu An Nhiên là con của họ, nhưng đã thấy thằng bé giờ sống tốt hơn họ, nếu là con thì sẽ tự nguyện rời đi. Vậy mà họ lại cố tình đến quấy rầy, còn đúng lúc bị người ta chụp được… rốt cuộc có ý đồ gì đây?”
Lời lẩm bẩm của Liễu Giải bây giờ đã tiến hóa thành một hình thức cao cấp hơn.
Oán niệm.
“Con thật sự không muốn Liễu An Nhiên rời đi?”
“Thằng bé vốn dĩ không nên rời đi.” Liễu Giải nói “Thằng bé và chúng ta mới là người một nhà, những người đã bỏ rơi thằng bé không thể tính là cha mẹ, đúng không? Nếu không có con thì Liễu An Nhiên đã sớm chết trong đống rác vì bị bọn họ bỏ rơi rồi.”
“Hơn nữa ngay cả cái tên Liễu An Nhiên này cũng là do con đặt, bọn họ dựa vào cái gì mà cướp thằng bé khỏi con?”
Liễu Giải càng nói càng tức giận: “Không được, con phải đi tìm xem hai kẻ trung đẳng kia ở đâu, con muốn rắc vôi bột vào mắt bọn chúng.”
“Nào nào.” Liễu mẫu kéo Liễu Giải đang ở bờ vực bùng nổ, “Làm việc đừng có bốc đồng như vậy, học Liễu An Nhiên nhiều vào, trầm ổn một chút.”
“Con thấy thằng bé vì quá trầm ổn nên mới bị người ta cưỡi lên đầu. Nếu như giống con từ đầu, đã chỉ thẳng mũi vào hai kẻ trung đẳng kia mà mắng: ‘Lũ bỏ rơi con cái!’ thì có chuyện gì xảy ra bây giờ không?”
Liễu Giải tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Liễu mẫu cũng nhìn ra, Liễu Giải dường như hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện Liễu An Nhiên rời đi.
“Con sao lại quan tâm Liễu An Nhiên đến vậy?”
“Vô nghĩa. Con không quan tâm thì còn ai quan tâm? Thằng bé muốn ở bên con cả đời, không ai ngăn cản được.” Liễu Giải lẩm bẩm.
“Vốn dĩ chỉ có hai chúng ta, chỉ cần hai chúng ta thôi. Vậy mà giờ lại gây ra chuyện này…”
“A a a, phiền chết đi được!” Kim Mao Sư Vương vô cùng bực bội gãi gãi tóc mình.
Nụ cười của Liễu mẫu cũng ngày càng gượng gạo.
“Mẹ thử nói xem, nếu Liễu An Nhiên thật sự chọn đi theo bọn họ thì phải làm sao?” Giọng điệu của Liễu Giải mang theo vài phần lo lắng.
Nhưng còn vài phần hy vọng, nàng muốn nghe được câu trả lời mình mong muốn từ mẫu thân của nàng.
“Vậy cũng không có cách nào khác, dù sao đó cũng là lựa chọn của thằng bé, nếu chúng ta can thiệp thì chúng ta cũng không phải người tốt.” Liễu mẫu cũng chỉ có thể nói như vậy với Liễu Giải.
Liễu Giải nghe thấy câu trả lời này rõ ràng càng không vui: “Sao có thể như vậy, so với chúng ta, những người giờ mới tìm đến thằng bé thì là người tốt à?”
“Người tốt hay kẻ xấu trên thế gian không thể chỉ bằng một câu nói mà đánh giá được. Nhưng khi rất nhiều người cùng nói, thì người tốt không hẳn lúc nào cũng tốt, và kẻ xấu cũng không hẳn lúc nào cũng xấu.” Liễu mẫu vẫn nhẹ nhàng giải thích.
Kim Mao Sư Vương đang tức giận đương nhiên hiểu ý của mẫu thân mình, chỉ là nàng nhất thời không thể chấp nhận.
“Nhưng con không muốn Liễu An Nhiên rời đi…”
“Con gái, đôi khi chúng ta cũng cần học cách chia ly, đời người gặp gỡ quá nhiều bạn đồng hành, luôn có người sẽ xuống xe ở ngã tư tiếp theo.”
“Nói bậy, con là tài xế, con nói Liễu An Nhiên không thể xuống xe là không thể, thằng bé còn phải bù tiền vé xe cho con mới đúng.” Liễu Giải chính nghĩa bác bỏ lời nói của mẫu thân mình.
“Mẹ đã không giúp, thì con đi tìm cha.”
Nói rồi, nàng đứng dậy, đi thẳng đến cửa thư phòng, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Cha, người nhất định phải giúp con.”
“Ta giúp con thế nào?” Liễu phụ sau bàn sách nhíu mày, đặt cuốn sách trong tay xuống, “Nếu Liễu An Nhiên thật sự muốn rời đi, đó chính là lựa chọn của thằng bé, con có thể làm gì? Bắt người khác về rồi dùng xích trói lại sao?”
“Con nghĩ thằng bé không thể rời đi dễ dàng như thế, chắc chắn trong đó có nhiều nỗi khổ khó nói.” Liễu Giải vẫn giữ suy nghĩ ban đầu. “Thế này đi, chúng ta cứ bắt Liễu An Nhiên về trước, hỏi kỹ xem trong đó có những gì.”
“Đừng có nghĩ ra cái gì là làm cái đó.” Liễu phụ đập cuốn sách xuống bàn, phát ra tiếng động lớn.
“Vậy bây giờ Liễu An Nhiên thực sự muốn đi, người bảo con phải làm sao?” Liễu Giải hiếm khi cãi lại phụ thân luôn đại diện cho sự đúng đắn, “Con không thể để thằng bé rời đi.”
“Con thiếu em trai thì không thể sống được sao?” Liễu phụ dường như cũng có chút tức giận.
“Đúng, con mà thiếu thằng bé chính là không thể sống tiếp được, sao vậy?”
“Ngươi…” Liễu phụ chỉ vào Liễu Giải, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, “Ai.”
Đứa con trai mà hắn nhận nuôi, đứa con trai hiểu chuyện nhất, rất ít khi nhờ vả hắn.
Lần nhờ vả này lại là một chuyện lớn.
Hắn bây giờ thật sự không biết nên nói gì với Liễu Giải cứng đầu như con lừa này.
Nói cách khác, hắn bây giờ chỉ cần diễn tiếp thôi, có lẽ đã hơi hết lời rồi.
Có lẽ cũng vì có chút bất lực và bất đắc dĩ, một trai một gái trong nhà mình lại có thể thành ra bộ dạng này.
“Người cứ nói thẳng đi, người có giúp hay không?”
Dường như vì liên quan đến chuyện của Liễu An Nhiên, Liễu Giải bỗng nhiên dũng cảm không biết bao nhiêu, thậm chí còn bắt đầu vươn ngón tay chỉ vào mũi lão cha mình.
“Dù thằng bé quyết định thế nào, chắc chắn phải công khai trước công chúng. Đến lúc đó, phần lớn sẽ mời ta làm người phát ngôn. Ta có thể nói vài lời có lợi cho hai đứa, nhưng quyết định và kết quả của thằng bé thì không thể thay đổi.”
Liễu phụ nói, lại là một tiếng thở dài nặng nề.
“Vậy thì có ích gì?” Liễu Giải dậm chân, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
“Hai người không giúp con thì con tự mình nghĩ cách.”