Dạo gần đây Seria có cảm giác rất kì lạ.
Tình hình này đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi. Mỗi khi ở bên tiền bối Ian, Seria sẽ có cảm giác an toàn đến kì lạ. Đây là loại cảm giác mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy.
Cô luôn gặp rắc rối khi giao tiếp với người khác. Nếu phải đi tạo mối quan hệ với những người khác, Seria thà đi giải mấy câu hỏi kỳ thi bí truyền của học viện còn hơn.
Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã không thể bày tỏ cảm xúc hoặc đưa ý kiến của mình một cách chính xác. Và dù cho có làm được thì cô cũng quá trung thực và thường mắc phải vài sai lầm.
Vậy là cô chọn không nói gì cả, và rồi cô lại bị người khác đánh giá là kẻ “không lịch sự”. Cô biết rõ mọi người đều gọi cô là “Kẻ cô độc nhà Yurdina”.
Nhưng cô lại nghĩ chuyện đó chẳng hề quan trọng. Dù sao cũng chỉ có chính thanh kiếm mới mang lại cho cô cái họ của nhà Yurdina.
Nhưng đồng thời, Seria cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi và không thoải mái khi phải giao tiếp với người khác. Và rồi việc cô bị cô lập là không thể tránh khỏi. Cô cảm thấy khá cô đơn, thậm chí còn có chút khó chịu.
Rồi một ngày, người đàn ông đó xuất hiện trong cuộc đời cô. Đó là tiền bối Ian.
Bình thường, cô sẽ không bao giờ có dũng khí như vậy. Ấn tượng đầu tiên của cô về anh thật đáng sợ. Cơ thể của Seria vẫn còn run rẩy khi nhớ lại thứ bạo lực khủng khiếp liên tiếp mà cô phải chịu vào ngày hôm đó.
Nhưng chính điều đó lại càng khiến cô thêm tin tưởng vào anh. Tuy là một kiếm sĩ tàn bạo, nhưng đôi khi anh ấy vẫn thể hiện một khía cạnh dịu dàng và hào phóng của mình. Cô tự hỏi liệu anh có thể giúp cô không.
Lễ hội săn bắn cuối cùng, cơ hội cuối cùng để cô đánh bại chị kế của mình.
Thành thật mà nói, Ian đã không chạm đến được kì vọng của cô.
Anh ấy là một kiếm sĩ xuất sắc, nhưng trong học viện, kỹ năng của anh chỉ ở mức trung bình. Và cả hai cũng không dành nhiều thời gian bên nhau, nên anh không thể cho cô bất kỳ lời khuyên xác đáng nào về kiếm thuật của cô cả.
Nhưng anh đã đưa ra rất nhiều lời khuyên khác cho cô.
Cách tập luyện, cách thư giãn, cách nói chuyện, cách thể hiện cảm xúc.
Anh đã cho cô rất nhiều lời khuyên như vậy mà không hề do dự, và trong suốt khóa học đó, dù cho cô có vẻ thô lỗ hay nói lắp thì anh cũng không hề nói bất cứ một lời nào.
Anh chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Anh thậm chí còn không tức giận.
Lần đầu tiên, Seria cảm thấy có một người nào đó cùng độ tuổi hiểu được mình. Trong thời gian luyện kiếm thuật, cô thực sự bắt đầu quan tâm đến anh ấy.
Hay lúc cô bắt cặp với anh và nghe thấy từ “bạn bè”, cô không thực sự hiểu ccaau nói đó có nghĩa là gì.
Cô chỉ nhớ đến bóng dáng của Ian, anh đến chỗ cô với thanh kiếm trong tay, và nhớ lại người đàn ông khốn khổ trên lưng Giáo sư Derek.
Đó có lẽ là cái mà họ gọi là “bạn bè”. Một mối quan hệ vượt qua logic và lý trí.
Đối với Seria, mối quan hệ đó cũng khá lãng mạn đấy chứ. Ít ra đó cũng là khía cạnh mà Ian quyết tâm muốn truyền đạt đến cho cô hiểu.
Hình ảnh Ian bất chấp sống chết xông pha trận mạc vì cô.
Anh không mong được đền đáp. Anh chỉ sẵn sàng chết vì cô. Đối với Seria, đây là lần đầu tiên cô được đối xử như vậy. Trái tim cô đã lỡ nhịp.
Mỗi khi thức dậy vào buổi sáng, hay khi vung kiếm và kể cả khi trời đã về đêm nằm trên giường đi ngủ. Kỳ lạ thay, cô bắt đầu thấy lo lắng cho Ian.
Cô thường nghĩ đến Ian.
Anh ấy có sao không? Anh ấy có bị đau không? Anh ấy có giận mình không?
Cô rất mong được gặp anh, nhưng đồng thời, cô cũng rất sợ hãi. Cô tự hỏi liệu Ian có tức giận không.
Đã nhiều lần cô đi lòng vòng trước đền. Trong thâm tâm, cô rất muốn gặp tiền bối Ian ngay, nhưng mỗi khi định làm vậy, cô ấy lại đụng phải một người nào đó.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen sẫm màu.
Hình như đó là bạn của tiền bối Ian.
Tên cô ấy là Celine, cô ta đến thăm Ian rất nhiều lần trong một ngày.
Và bất cứ khi nào cô ta gặp phải Seria, phản ứng vẫn luôn giống nhau.
Thấy thì cau có, lúc đi ngang qua nhau thì lại rất lạnh lùng.
Như thể đó là điềm báo trước về phản ứng của Ian đối với cô, Seria cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng, nhờ có sự giúp đỡ của một người đàn ông khác mà cô đã có được dũng khí.
Ngày hôm đó cũng vậy, Seria vẫn loay hoay đi dạo trước ngôi đền, cô tình cờ gặp phải Celine. Phản ứng của Celine vẫn như mọi khi, nhưng bên cạnh cô lần này lại có thêm một người khác.
Người kia có mái tóc nâu và đôi mắt xanh lục rất hợp, khí chất của anh ta khá ảm đạm. Hình như anh ta đến từ Ban Pháp sư thì phải?
Anh ta đang cười đùa và trò chuyện với Celine, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Celine đột nhiên thay đổi, anh liền chuyển ánh mắt sang Seria. Seria theo bản năng cúi đầu và tránh ánh mắt anh.
Cô rất sợ hãi. Cô không biết rằng anh ta có phải cũng sẽ có phản ứng không tốt với cô hay không.
Hình như anh ấy cũng là một người bạn khác của tiền bối Ian?
Nhưng phản ứng của người đàn ồn tóc nâu lại tốt đến không ngờ.
“Này, có cô em xinh đẹp.”
Seria chỉ lo cúi gằm đầu cắn môi nên chẳng nghe thấy tiếng anh gọi cô. Chỉ khi cảm nhận được một bóng người đang đến gần, cô mới bất ngờ ngẩng đầu lên.
Thấy vậy, người đàn ông vừa nhìn vừa cười tủm tỉm vuốt cằm.
“Sao ngày nào cũng thấy em la cà trước đền vậy? Theo như anh quan sát thì cũng phải được hơn tám lần một ngày rồi đấy.”
“Leto, im miệng rồi đi thôi”.
Có vẻ như tên của anh ta là Leto.
Celine níu chặt lấy áo choàng anh như thể cô không thích anh ta tỏ ra quan tâm đến Seria.
Nhưng Leto không nhúc nhích. Seria do dự và cố gắng mở miệng.
“À, cái đó, em… Chuyện đó, thật ra… ”
Nhưng cô chỉ biết nói ra những câu mơ hồ. Seria không biết nên phản ứng trước tình huống bất ngờ này như thế nào. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
Leto nhìn chằm chằm Seria một lúc, rồi từ từ hướng ánh mắt về một nơi xa xăm.
“Mà này, em có phải cái người tên “Seria” mà Ian đang chờ không?”
“Ê, Leto!”
Nghe vậy, Celine liền hết lên như không thể chịu đựng được nữa. Leto giả vờ lấy hai tay bịt tai lại huýt sáo. Seria giật mình nhìn anh.
Cả người Celine run lên. Cô nghiến răng nói.
“Anh, đồ phản bội…… !”
“Ý mày phản bội là sao? Với lại chỉ để Ian ở bên mày không phải là có hơi tội cho nó hả? Nó ít ra cũng nên có một sự lựa chọn chứ.”
"Anh đúng là!"
Celine và Leto tiếp tục tranh luận, nhưng Seria không thể hiểu hết ý nghĩa của những câu nói đó. Nhưng chỉ có một thứ chiếm trọn lấy tâm trí cô.
Tiền bối Ian đang đợi cô. Những lời đó khiến trái tim Seria thắt lại.
Tiền bối Ian mà cô biết vẫn dịu dàng như vậy.
Không hiểu sao, Seria không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Khi anh nắm lấy tay cô, trái tim cô đập mạnh đến mức tưởng chừng mình đang mắc bệnh.
Một thứ chợt lóe lên trong đầu cô. Vậy, đây có phải là “tình bạn” không?
Đó là cảm giác lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được. Seria nghĩ rằng một “người bạn” có thể tốt hơn cô nghĩ nhiều. Cô thật may mắn khi gặp được tiền bối Ian.
Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp đó không kéo dài được lâu.
Cô không biết làm thế nào mà hình ảnh của cô lại ngày càng xấu đi trong mắt các học viên của học viện. Việc bắt nạt trước đây chỉ diễn ra trong bí mật, giờ lại ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Rồi một ngày, sự quấy rối nhằm vào cô đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn nữa.
Nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Này, là cô ta đấy.”
“Ồ, học viên năm hai đó hả? Tao nghe nói lúc chạm trán quái vật con nhỏ đó đã bỏ chạy đấy.”
“Sau đó là tiền bối Ian. Tiền bối đó đã liều mạng bảo vệ cô ta. Vị tiền bối đó mới đúng là người tài năng thực sự, còn cô ta chẳng khác gì một trò hề.”
Những lời nhạo báng cố tình phóng đại lên, vừa đủ để cô có thể nghe thấy. Mỗi lần cô đi ngang qua, những câu nói đó lại đi đeo bám cô như hình với bóng.
Cũng chẳng quan trọng mấy. Dù họ có cố gắng hạ bệ cô đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa rằng kỹ năng của Seria sẽ trở nên kém đi. Vả lại cô cũng khá đồng tình với vài chỗ họ nói.
Kỹ năng của tiền bối Ian là thật. Lúc luyện tập cô không thể nhận thấy được, nhưng chỉ cần nhìn vào số lượng ma thú mà anh đã xử lý ngày hôm đó cũng đã đủ để cô biết rõ. Trong thực chiến anh ấy mạnh mẽ hơn nhiều.
Tự thề với bản thân rằng phải bắt chước khía cạnh đó của anh, Seria đã cố gắng hết sức để rèn luyện bản thân. Nếu là vì tiền bối Ian – người mà cô cực kì kính trọng – cô có thể chịu đựng mọi lời chỉ trích của họ.
Nhưng đôi khi, những lời phỉ báng có phần quá đáng đã đến tai cô.
“Ê, có đứa con hoang đang đi qua kìa.”
"Ồ, tao nghe nói nó lớn lên không có mẹ hả?"
Khựng người, bước chân của Seria dừng lại. Mắt cô hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Một tên đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng và làn da rám nắng màu đồng.
Tiếng ồn phát ra từ nhóm của hắn giống như tiếng rắn đuôi chuông vang lên đinh tai. Khi tiếng động đó im phắt, Seria nheo mắt lại.
Cô đang ở trong quán cà phê. Seria di chuyển đến chỗ ngồi của mình chiếc đĩa trong tay, và người đàn ông bên cạnh cô lại vừa tiếp tục ném những lời xúc phạm vừa đảm bảo âm lượng đủ to để cô có thể nghe thấy. Những lời nhận xét đó về mẹ cô đã chạm đến phần đau đớn nhất trong trái tim Seria.
Cô gầm gừ và thể hiện cảm xúc dâng trào của mình với sự thù địch rõ ràng. Nhưng người đàn ông da đồng tên Thean đến từ Vương quốc phía Nam chỉ nhếch môi đầy chế giễu.
“Sao thế, quý cô Yurdina? Chúng tôi chỉ đang nói chuyện với nhau thôi mà, cô có ý kiến gì à?”
Bất cứ ai cũng có thể thấy hắn đang chế giễu cô, nhưng vì không có bằng chứng rõ ràng, Seria chỉ biết cắn môi.
Cô gắt lên và quay phắt đi. Làm to chuyện cũng chỉ thiệt cho cô nên đành thôi.
Mẹ của Seria cũng bị coi là một nỗi ô nhục trong gia tộc Yurdina. Dù người trong gia tộc có nghe thấy những câu nói xúc phạm đó thì họ cũng sẽ cố tình phớt lờ đi thôi. Dù sao họ cũng chỉ xem mẹ của cô như thứ sinh vật không tồn tại trên cõi đời này.
Điều đó lại càng khiến Seria cảm thấy đau khổ tột cùng. Cả người Seria run lên.
Một tiếng ken két. Thean nói đầy mỉa mai.
“Phải, cứ tiếp tục phớt lờ đám tụi tao đi như mọi khi đi chứ, hả? Úi cha."
Hắn lướt qua vai Seria. Đĩa của Seria suýt nữa thì bị đổ.
Seria giật mình và cố gắng giữ lấy chiếc đĩa, nhưng mấy tên từ nhóm của Thean cứ từng người một đi ngang qua xô vào cô khiến cô không chịu được nữa mà làm lật đổ chiếc đĩa đi.
Đôi mắt hung dữ của Seria hướng về phía Thean và đồng bọn của hắn. Chỉ cần cô rút kiếm ra, đám khốn đó sẽ không phải là đối thủ của cô.
Nhưng Seria chỉ có một mình, ngay khi đĩa của cô bị đổ cả đám bọn chúng liền cười ồ lên. Không chỉ có đàn ông. Gần đây, ngay cả phụ nữ cũng tham gia và chế nhạo Seria.
Cuối cùng cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi đi thu dọn chiếc đĩa bị lật đi. Trừ khi đang đấu tay đôi, không thì việc đánh nhau trong học viện sẽ bị cấm. Học viên cần tự mình đối phó với những kiểu xô xát này và hoàn toàn có thể xem đó như “lỡ tay”.
Nhưng Seria lại không có khả năng làm thế. Tất cả những gì cô có thể làm là vung kiếm mà thôi.
Bản chất của học viện này giống như một khu rừng. Nơi mà những sinh vật yếu đuối sẽ bị loại bỏ.
Có thể nói đây là một cơ sở đào tạo trá hình dưới vỏ bọc của một trường học. Nên Seria chỉ có thể biết chịu đựng thứ cảm giác đau khổ đó.
Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí liền thay đổi.
Đột nhiên, tiếng cười hướng về phía cô chợt ngừng lại. Những ánh mắt đang nhìn vào cô nhanh chóng tản đi. Seria vẫn còn đang hoang mang thì một giọng nói phát ra từ đâu đó.
“Seria, đã lâu không gặp. Anh vừa mới xuất viện… Ôi trời, đĩa của em bị lật đấy à?”
Tóc đen, mắt vàng và giọng nói bình tĩnh.
Là tiền bối Ian. Ngay khi anh xuất hiện, mọi người đều chuyển sự chú ý khỏi Seria như thể không có chuyện gì xảy ra. Nói chính xác hơn, họ đang dõi theo đôi mắt của tiền bối Ian.
Sự kiện Ian tàn sát Ma thú trong rừng đã lan truyền khắp học viện với cái tên “Sự cố tiêu diệt quái thú rừng phương Nam”.
Lúc này Ian đã trở nên rất nổi tiếng, mọi người đều nghĩ về anh như một kẻ tâm thần máu lạnh giết người không chớp mắt. Tất nhiên chuyện này cũng là do tin đồn đó đã được pha trộn với một tin đồn khác, “Sự cố thanh kiếm gãy của nhà Yurdina”, nhưng Seria lại không biết về những chi tiết đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Vừa gặp được Ian, thứ cảm giác đau khổ mà cô chỉ biết nghiến răng chịu đựng liền ngay lập tức tan biến.
Đã có tiền bối Ian ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi nhỉ?
Nếu đã có anh ấy ở đây, những lời chế giễu và chỉ trích hướng về cô ấy sẽ biến mất ngay lập tức.
Ian tự nhiên tham gia dọn đĩa cùng Seria.Vừa dọn thức ăn bị đổ, anh vừa hỏi Seria với vẻ mặt lo lắng.
“Em làm sao vậy? Một kiếm sĩ như em sao có thể dễ dàng mất thăng bằng như thế được?”
"… Không có gì đâu."
Nói chính xác thì chuyện này đã xảy ra trước khi Ian đến.
Seria không muốn Ian phải lo lắng, nên chỉ đáp lại vỏn vẹn như vậy.
Dù sao mấy chuyện này giờ cũng đã là chuyện thường ngày của cô.
*****
Tiếng cười đùa trộn lẫn cả nam lẫn nữ vang vọng khắp con hẻm. Có vẻ như chúng vừa được chứng kiến một sự kiện rất thú vị, vẻ vui mừng của chúng lộ rõ ra mặt.
“Ê thấy đứa con hoang nhà Yurdina chỉ biết câm như hến không?”
“Bởi con đĩ đó có trả đũa được đâu… Tao đã nói với mày rồi, dù sao con nhỏ đó cũng chỉ là một con bé, dù có nói gì thì nó cũng không dám đánh lại tụi mình đâu. Bàn tán về một kẻ mà cả gia tộc Yurdina còn không xem như tồn tại thì có thể bị cái gì chứ?”
“Mà nhắc về tộc Yurdina mới nhớ. Liệu đám tụi mình có bị làm sao không? Nếu học viên khối 4 cũng thuộc tộc Yurdina đó mà nghe được chuyện này thì...”
Chúng vừa cười khúc khích trò chuyện vừa lắc đầu mà chẳng quan tâm đến câu hỏi của tên kia. Người phụ nữ có vẻ là đại diện của băng nhóm nói.
“Đừng lo, tới lúc đó thì cứ tận hưởng đi. Mà có khi tiền bối Yurdina cũng có thể đang thông cảm sâu sắc cho tụi mình cũng nên? Một con chó cái lớn lên không có mẹ được đặt ngang hàng với cô ấy chỉ vì chức tước thì đúng là…”
Rồi tên đàn ông gầy gò đứng cạnh người phụ nữ cũng gật đầu đồng ý. Hắn cười khúc khích.
“Ừ, tao muốn tiền bối Yurdina biết chuyện hơn là tên tiền bối kia. Cái gì mà tiền bối Ian phải không? Hắn ta còn đáng sợ hơn cả tiền bối Yurdina...”
"Hơn?"
“Đáng sợ hơn nhiều! Tên tiền bối đó, mày không nghe người ta đồn hả? Dù có là quý tộc hay thường dân thì tên đó cũng chém hết. Phải tàn nhẫn tới mức nào mới giết được cả 10 con ma thú cao cấp ch… Ê- Này!”
Người đàn ông tiếp tục nói một cách nhiệt tình, nhưng rồi lại đột nhiên hét lên khi nghe được giọng nói phát ra từ phía sau.
Khuôn mặt của những người trong nhóm đang lắng nghe hắn cũng bắt đầu tái lại, chúng vừa chớp mắt vừa chỉ về phía sau hắn.
Đằng sau hắn là một người đàn ông với mái tóc đen sẫm màu cùng đôi mắt vàng kim. Ai cũng biết anh ta là ai.
Bởi anh hiện đang là người được nhắc đến nhiều nhất trong học viện.
Ian Percus, con chó săn khét tiếng của Học viện.
Đôi mắt của người đàn ông gầy gò rùng mình sợ hãi.
“Nói thêm đi chứ. Đang bàn tán gì về Seria kia mà?”
“À, cái- cái- cái- cái đó…”
Khuôn mặt của những kẻ mới nãy còn trò chuyện vui vẻ giờ đã trở nên tái nhợt. Chúng tuyệt vọng tránh đi ánh mắt của Ian.
Nhưng như vậy cũng không khiến Ian ngừng hỏi thăm chúng. Anh chỉ khoanh tay đứng đó, đôi mắt vàng kim dần tối lại.
Lại thêm một vấn đề nữa.