Trans: Zard
Mừng lễ quốc khánh 2/9!!!
-------------------
Trận chiến đã kết thúc.
“Chuyện… chuyện gì thế này… Coman… chưa kể, còn cả Lục Tướng nữa.”
Như thể trái tim nhỏ đã hoàn toàn vỡ vụn, công chúa ngồi bịch xuống đất.
“Earth, người mà suốt thời gian qua lẽ ra phải ở bên chúng ta… chỉ mới vài tháng thôi… chúng ta cuối cùng đã đuổi kịp cậu ấy… nhưng chuyện gì thế này… hai người có nghĩ vậy không? Rebal… Fu…”
“Phianse…”
“Công chúa…”
“Chính bản thân tớ, chính tớ đã tạo ra khoảng cách giữa Earth và chúng ta… để rồi cuối cùng… tên Lục Tướng mà đến tất cả chúng ta cũng không thể đánh bại… lại chấp nhận đầu hàng và trở thành thuộc hạ của cậu ấy. Đây… là mơ sao…?... sao lại… khác biệt thế này… Earth… đang ở ngay trước chúng ta kia mà… vậy mà tại sao… lại trông xa đến thế…”
Có vẻ nhỏ vẫn còn rất nhiều suy nghĩ về tôi trong trận chiến này, nhưng công chúa… bản thân tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ…
Ai là thuộc hạ của ai cơ? Này này này, tên này đang có mưu kế gì vậy, tính đâm lén tôi à?
『Cái tên chỉ biết thở ra mấy câu giỡn cợt và chưa từng để lộ cảm xúc thật sự… lại đang hào hứng với mỗi lời nói ra… ta chưa từng… thật đấy às?』
Tre’ainar cũng hoang mang. Đó là suy nghĩ của tôi về độ nghiêm túc của hắn ta.
“Goh… ugh… Coman… pha lê ma thuật đâu?”
“Ừm, của tôi… đây ạ…”
“Cha mẹ ngươi... Koaso đâu?”
“Có lẽ chúng ta đã bị lộ nên tôi đã bảo họ rời khỏi Đế Đô rồi ạ.”
“Hihahaha, gohogo… tốt lắm. Đưa viên pha lê cho Earth đi.”
“Hah… ah, Earth… đây…”
Tôi chẳng thể hiểu được chuyện khiến con người Coman như bị mờ nhạt đi, tôi cũng chẳng thể làm gì ngay cả khi thấy Coman đi đến rồi đưa viên pha lê lấy từ trong túi ra đưa tôi và tôi chỉ biết thẫn thờ đưa tay ra nhận.
Nếu cô ấy tấn công tôi bằng dao hay ma thuật thì tôi đã gặp nguy hiểm rồi.
“Earth! Tôi sẽ đi trốn một thời gian để phục hồi, nhưng… nếu ngài gặp chuyện thì cứ việc dùng nó gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ cung cấp cho ngài tất cả thông tin mình có được trên thế giới, cả mặt trái hay mặt phải gì cũng có. Nếu ngài cần tiền để xây dựng lực lượng thì cứ thoải mái bòn rút tôi. Nếu ngài thiếu hơi gái thì chỉ cần hú một tiếng là chủng tộc, tuổi tác hay địa vị gì tôi đều có hết. Nếu ngài muốn thì ngài có thể lấy Coma――――”
“Đừng có tự nhiên đề nghị ta mấy thứ đó!”
Một viên pha lê bằng lòng bàn tay được đưa cho tôi.
Nó có vẻ là của Coman, nhưng khi thấy tôi nhận nó rồi, Paripi bắt đầu nói luyên thuyên không thèm để ý đến suy nghĩ của tôi.
Mà đúng hơn… ngươi lẽ ra phải đang thoi thóp sắp chết rồi chứ, sao lại tỉnh bơ như không vậy?
“Khoan! Ta vẫn chưa nói gì về việc cho ngươi trở thành thuộc hạ của ta cả! Ta không cần viên pha lê này! Khoan đã Coman! Tên khốn ngươi định làm gì thế hả?!”
“Earth… ah… chúng ta đang nói chuyện kia mà. Ngài nên lắng nghe hết đi chứ… phải, tôi nghĩ đề nghị của mình không tồi…”
“Ta không quan tâm! Nghe lời ngươi nó còn nguy hiểm hơn đấy!”
“Ugh…”
Không, tôi sẽ không nghe gì hết.
Tôi không thể lơ là… tóm lại tôi cần phải làm gì đó…
“Với lại ngươi quá nguy hiểm!”
“Tôi nói với ngài rồi mà. Để tôi sống thì ngài sẽ thấy tôi hữu dụng thế nào…”
“Ta không cần! Ta không cần gì từ ngươi hết!”
Ngay từ đầu Tre’ainar đã nói “đừng tin bất cứ điều gì hắn nói”, thế nên tôi lập tức bác bỏ đề nghị của Paripi mà không chút chần chừ.
『Quả là ta có ngạc nhiên đấy, nhưng không sao nhóc. Với nhóc bây giờ thì sự tồn tại của hắn chỉ tổ gây ảnh hưởng xấu mà thôi.』
Cả Tre’ainar cũng giật mình trước Paripi nhưng vẫn khoanh tay và gật đầu đồng ý với câu trả lời của tôi.
Nhưng chính lúc đó.
“Hiha… ha ha…… chà, vậy thì… Earth này… đây là dành cho một người khác trong đời ngài… là đồng minh của ngài… cho phép tôi tặng người đó một món quà… ngài thấy có được không?”
“Hả?”
『Nuh?』
Paripi nở một nụ cười đầy mờ ám. Khuôn mặt hắn rõ ràng là đang có ý đồ xấu.
Và những lời đó không dành cho tôi mà là cho Tre’ainar…
“Chiếc chìa khóa dẫn vào đường hầm… của tàn tích nằm sâu bên dưới Thành Phố Pháp Thuật… Shiznautmy… chắc ngài có thể gọi nó là… Chìa Khóa Chủ nhỉ…?”
『Hả!!??』
Tre’ainar bên cạnh tôi bỗng dưng giật mình với vẻ mặt nghiêm trọng hơn cả khi Paripi bảo muốn làm thuộc hạ của tôi.
Có chuyện gì vậy?
『Paripi… sao… sao hắn lại… thế là thế nào? Đường hầm dưới tàn tích? Chìa khóa chủ ư…? Ta chưa từng nghĩ rằng nó vẫn còn tồn tại… nhưng là ở đâu… không, trước tiên là làm sao Paripi lại…』
Thành phố Pháp Thuật? Shiznautmy là quê nhà của Sadiz… và… chìa khóa chủ là sao?
“Bây giờ tôi không cầm theo nhưng… nếu ngài để tôi đi… tôi hứa sẽ sắp xếp gửi nó cho Earth… vậy là xong… thỏa thuận vậy nhé?”
『…… Tên khốn này…』
Tôi không biết họ đang nói về cái gì.
Thế nhưng từ phản ứng của Tre’ainar, tôi chắc chắn nó hẳn rất quan trọng.
Nhưng…
“Hiha… ô kê, cứ vậy nhé. Coman cưng à, cưng đỡ ta được không?”
“Hah, t… tôi á?”
Paripi ra lệnh cho Coman. “Đỡ” ý hắn ở đây là hãy mang Paripi chạy trốn cùng.
『Nu!? Nhóc, con bé chuẩn bị chạy kìa! Đừng để chúng thoát!』
“Coman! Đừng làm gì ngu xuẩn!”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, chúng tôi không thể để hai người đó rời đi.
Nhưng……
“…… Uu~nh… nè… đỡ ngài á… tôi… tôi đâu có khỏe tới vậy đâu… với lại Earth, đang nhìn kìa…”
“Nhờ cưng cả đấy.”
Mặc cho là lệnh của Paripi, Coman vẫn để lộ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.
“Hmm… thôi được… nhưng cả người ngài thì nặng lắm… nên tôi chỉ… mang đầu ngài thôi.”
“Hả? …… Hở!?”
“Ok, lôi nó ra nào. Ưưư-”
Nói rồi Coman thở dài và nắm đầu Paripi… Hở!?
“Ra~, nào~, Ưưưư.”
“Khoan chờ đã! Coma, n, nàyyy!? Gugyuaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!!”
“Hiu! Nè, ngài làm ơn đừng hét lớn vậy nữa… nó đáng sợ lắm… thịt ngài cũng dai quá đấy…”
Tiếng la thất thanh của tên ma tộc vang vọng khắp xung quanh.
Khoan, cái gì vậy?
“H,ả, C, coman!? Cậu đang làm gì vậy!?”
“Đùa à…”
“Hii!?”
“Đó…”
“Oh… Ahhhhhh”
Chúng tôi đều cứng người khi chứng kiến cảnh tượng đang xảy ra trước mặt mình.
Khuôn mặt Kron cũng trở nên tái mét.
Khoan, cô ấy lẽ ra không nên nhìn những cảnh thế này!
“Ưưư… ugh, sao mà dai thế… uh~n.”
“Hogyaaaaah! Khoan, khoan đã, ta, ta sẽ chết đấy, tasẽchếtđấy!”
“Nhưng… sức tôi thì sao có thể mang ngài đi được… thế nên tôi sẽ chỉ mang phần đầu của ngài theo thôi… vậy cũng được đúng không?”
“Nếu như não ta vẫn không bị tổn hại thì đúng! Nhưng ta chưa từng làm vậy bao giờ… khoan, ngươi, ngươi giỡn mặt ta đấy à, dừng lại mau! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaahh!”
Paripi sau khi ăn trọn đòn Xoắn Ốc Đại Thuật của tôi khiến cả người hắn rơi vào tình trạng tứ chi, nửa trên và nửa dưới chỉ được nối với nhau bằng chút ít thịt sót lại…
Dùng hai tay nắm lấy đầu Paripi, Coman đang định xé toạc hắn ra.
Không chỉ tiếng kêu la thất thanh mà cả máu của hắn cũng tuôn ra như thác đổ.
Da thịt bị xé toạc và cảnh tượng kinh tởm đó khiến tôi như muốn nôn.
“Ý chết… váy mình dơ mất rồi...ugh… mình mới mua thôi mà… guh…”
Cậu ta trông hệt như một bé gái yếu đuối đang dính đầy bùn và khóc nhè chỉ vì bộ đồ mới của mình bị bẩn, nhưng thực chất lại là cảnh tượng một cô gái mỏng manh người dính đầy máu đang cố hết sức để vặt đầu người khác.
Và cái vẻ buồn bã đó không phải vì hành động của mình mà chỉ là vì bộ đồ của cậu ta bị bẩn.
“Rồi xong… ra rồi.”
“Ga … gah… “
Thật nguy hiểm.
Tôi đã giật mình trước cảnh Paripi vui vẻ đánh đập người khác, nhưng thứ này cũng khiến tôi kinh hãi không kém.
“Giờ thì… Earth nè…”
“Coman… cậu…”
“Đừng nhìn chằm chằm vào tớ như thế nữa… nếu người này trở thành thuộc hạ của Earth thì tớ cũng đã thuộc sở hữu của cậu rồi… có đúng không? Thế nên… lần này tha chúng tớ nhé…”
Khuôn mặt của Coman đầy vẻ hãnh diện như thể cậu ta vừa kéo ra được củ cà rốt không ai kéo được… cậu ta dùng hai tay dính đầy máu nắm lấy cái đầu của Paripi, cả dưới chân cậu ta cũng là một vũng máu đang chảy xuống từ cái đầu.
“Earth… xin đó!”
Hai mắt cậu ta đẫm nước rồi van xin tôi với vẻ mặt thánh thiện… nhìn khuôn mặt đó thì ai cũng sẽ nói là “đáng yêu”, nhưng giờ tôi chỉ có thể cảm thấy sợ hãi.
Chân tôi giờ đã co rúm lại.
Nếu phải đánh thì cô gái trước mặt đây đáng lí ra sẽ yếu hơn tôi…
“Ah… mẹ nó…… đau gì mà đau khiếp, cái này nói đau chắc còn chả diễn tả nổi~…… Coman… dù biết là ta sẽ hồi phục lại thôi… nhưng ta không biết sẽ mất bao lâu… để gặp lại Earth… kiểu này sẽ lâu lắm đây…”
“Tôi xin lỗi… tôi… chưa từng làm vậy bao giờ… chắc tôi đã làm sai gì đó…”
“Lần tới… ta phải nói Koaso… dạy lại con gái mình rồi…”
Không ổn… con người này… và cả hắn… đều quá nguy hiểm….
Paripi giờ chỉ còn mỗi cái đầu nhưng vẫn có thể nói chuyện, tôi không tài nào có thể ngưng suy nghĩ về nó. Làm sao hắn vẫn sống được trong tình trạng đó chứ…
“Coman… c, cậu…”
“Sao thế? Công chúa.”
“Cậu… thực sự… là Coman sao?”
“Ừ?”
Chẳng có gì lạ khi mà công chúa nãy giờ chỉ biết lặng thinh lại đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Hả? Ngài vẫn còn hỏi tôi câu đó à? Tôi giận đó nhé.”
“H… ả…”
“Nhưng đây là lần cuối cùng… tôi sẽ không làm gì ngài đâu, bởi đây chính là lời tạm biệt của tôi. Giờ vai diễn của tôi đã kết thúc và tôi còn việc ở nơi khác nữa, tôi hết hứng với ngài rồi…”
Coman đã diễn quá lâu đến mức khó lòng chấp nhận đây chính là con người thật của cậu ta.
Và trong lúc chúng tôi lặng người…
“Thôi tạm biệt nhé công chúa, Fu, Rebal, và… gặp cậu sau nhé, Earth.”
“Coman!?”
“【Khúc Ca Ngoại Âm】!!”
“Huh?”
Nói lời tạm biệt với nhóm công chúa.
Nói lời như ám chỉ sẽ gặp lại tôi vào một ngày nào đó.
Nói rồi, Coman bay mất với đầu Paripi trong tay.
Tôi không nghĩ Coman có thể nhanh đến thế nên đã không kịp phản ứng.
Nhưng chúng tôi đang ở trên trời. Không hề có lối thoát ở đây.
Không, nếu là Paripi thì hắn hẳn đã có cách để quay lại Địa Giới.
Nếu hai người họ có thể trốn thoát xuống Địa Giới, tôi sẽ khó lòng có thể bắt họ lại lần nữa.
Vậy mà chúng tôi vẫn chỉ biết đứng thẫn thờ suốt một hồi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại