Trans: Zard
Mạng dạo này lag vler :V
------------
Đại Quỷ Vương Tre’ainar
Không ai là không biết đến cái tên ấy, nó xuất hiện rất nhiều trong những cuốn sách giáo khoa.
Thế nhưng, tôi không hề biết hình dạng hắn trông ra sao.
Bởi lẽ không còn bức hình nào về hắn cả.
Đại Quỷ Vương, kẻ từng bị cha tôi và đồng đội của ông đánh bại.
Tôi không thể nào nhìn thấy hồn ma của hắn được, đây có lẽ là dạng ảo ảnh kì lạ nào đó.
Không, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Hẳn vậy rồi, đây chỉ là giấc mơ nào đó kì lạ và phiền phức mà thôi.
“Cậu chủ!”
“A…”
Và rồi, tôi tỉnh lại và nhận ra mình đang nằm trên giường.
Cái trần nhà này là của phòng tôi.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt của Sadiz, nhưng cô ấy lại không có nụ cười tinh nghịch như thường lệ mà lại nhìn tôi bằng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Sadiz…”
“Cám ơn trời, cậu chủ Earth! Cám ơn trời… cậu chủ ơi!”
Bỗng dưng cô ấy ôm chặt lấy tôi. Ôi má ơi, ngực cô ấy tuyệt quá đi!
“A, a, S-sadiz? Ờm, umm,... có chuyện gì sao?”
“Cậu không nhớ gì sao? Cậu chủ Earth bỗng nhiên bị ngất đi ở chỗ phong ấn. Tôi không biết nguyên nhân vì sao, và tôi cũng không tìm thấy bất kì chấn thương nào, lúc đó tôi thực sự chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả. Tôi cứ nghĩ, lỡ như đã có chuyện gì xảy ra với cậu chủ trong khi tôi đi thì sao…”
“T-tôi ổn mà... nó…”
“Cậu thấy sao rồi? Có bị đau ở đâu không?”
“Không sao mà, tôi ổn… chỉ hơi choáng chút thôi… nhưng cũng… không sao.”
“Thật ư…”
Mùi hương ngọt ngào của Sadiz sao mà dễ chịu quá đi. Và rồi Sadiz từ từ tách ra khỏi tôi và mỉm cười dịu nhàng.
“Nếu không có gì thì thôi.”
“Hả!?”
Thôi mà, cùng tạo em bé với anh đi.
“Chắc là do cậu chỉ bị kiệt sức thôi. Dù cậu không thể đánh bại công chúa đi nữa thì cậu chủ Earth cũng đã cố gắng rất nhiều rồi. Thế nên hôm nay cậu hãy nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ mang thức ăn lên cho cậu sau.”
“Ah, Sadiz, thêm chút nữa đi mà…”
“Nhưng~mà~nè♪, ngủ chung với nhau, là~hông~được~đâu~á♪”
“Uh…”
Nói đoạn, nụ cười của Sadiz chuyển từ dạng đang thật lòng quan tâm đến tôi về lại dạng tinh nghịch như trước, và rồi cô ấy đi thẳng ra khỏi phòng.
Tôi nghĩ bây giờ mình đã ổn rồi.
Chết tiệt, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lâu lắm rồi tôi chưa được thấy Sadiz-ngoan-ngoãn, nên tôi càng lúc càng muốn chuyện này xảy ra thêm.
『Aiz! Cái cảm giác sung sướng ngây thơ vô số tội này… quả nhiên nòi giống của cái tên từng đánh ta đã trở nên nhu nhược hết cả rồi…』
“Ể!?”
Đột nhiên, có tiếng nói phát ra trong đầu tôi. Đó là giọng nói mà tôi đã nghe trước khi ngất đi. Và…
『Đừng có mà ngạc nhiên thế chứ. Đây là dạng linh hồn của ta. Thế nên ta cũng chẳng thể động chạm hay làm gì ngươi đâu. Nhưng… cũng chỉ có ngươi mới có thể nhìn và nghe thấy ta mà thôi.』
Người nói những điều đó, với dáng vẻ mờ ảo, chắc chắn là tên ma tộc mà tôi đã nhìn thấy trước khi ngất đi.
Nhưng, hắn trông cũng không có vẻ gì là thật cả.
“Nà, này, tôi có chuyện muốn hỏi… ông là ma đúng không?”
『Dạng vậy. Sau khi bị lũ anh hùng và cha ngươi tiêu diệt, ta đã không thể siêu thoát, thế nên ta mới có được thể linh hồn này và ám vào cái thanh kiếm kia. Khi mà cuộc sống của tên Hiro đó đã trở nên bình yên, hắn ta đã phong ấn thanh kiếm vô cái chỗ hoang tàn đó. Ta lâu lâu mới được nhìn thấy ai đó hoặc ra bên ngoài trong suốt hơn chục năm qua.』
“Vậy, sao ông lại có thể nói chuyện với tôi?”
『À. Ta cũng không biết.』
Vì là một bóng ma nên hắn trông khá mờ nhạt. Thế nhưng, chỉ đứng đó thôi mà hắn cũng tỏa ra một thứ hào quang kì lạ.
Và, nếu toàn bộ câu chuyện này là thật thì…
“Này, ông… ngoài chuyện là ma ra thì… ông… có phải…”
『Gì?』
“... Ông thực sự là Đại Quỷ Vương Tre’ainar sao?”
『Đúng vậy! 』
Không ổn! Ủa mà khoan, thế này là sao? Ý hắn là bây giờ tôi đang bị linh hồn của Đại Quỷ Vương ám đấy à?
Chờ cái m* nó đã, thường thì ông phải ám người đã giết ông cơ chứ!
Đi ám thằng con trai thay vì tên anh hùng thì có tác dụng gì!?
Ý là vậy đấy à? Ám đến đời con cháu luôn sao....
『Nhóc… ngươi trông có vẻ hoang mang lắm nhỉ, mà ta cũng không biết vì sao, đây không phải do ta. Dù một đứa nhóc như ngươi có suy nghĩ thế nào thì cũng không làm gì được đâu.』
“Hu-hả…?”
『Mà thôi, ta đã chán ngấy việc bị kẹt trong cái chỗ đó rồi. Ta muốn được xem thế giới ra sao sau khi ta chết. Nhóc, ra thành phố đi dạo đi. Như vậy ta có thể được ra ngoài. Nói thật thì, nếu ngươi cứ nằm miết như vậy thì ta cũng chẳng thể ra khỏi căn phòng này được.』
Cái tên tự nhận là Quỷ Vương kia ra lệnh cho tôi. Mà, tôi cũng không biết chuyện này có thật hay không nữa.
Dù gì đi nữa, tự dưng bảo tôi phải làm vậy… Mà, ở trong cái căn phòng chật hẹp đó suốt hơn mười năm mà không có ai nói chuyện cùng thì chắc tôi tự tử để được giải thoát luôn rồi.
Nhưng vì tên này là ma nên hắn cũng không thể chết được.
Chắc chắn khi đó sẽ như địa ngục rồi! Thế nên nếu tôi được đi ra ngoài, thì tôi sẽ rất muốn vậy.
Nhưng, dù ông có là Đại Quỷ Vương đi nữa thì vì lí do gì ông nghĩ ông có thể bắt tôi làm theo lời ông hả?
“…… Ha! Ông lấy đâu ra cái quyền đó cơ chứ… Ông đã thua cha tôi mà.”
『…… Hnn….』
Việc nói gì đó chắc chắn sẽ khiến hắn ta cảm thấy khó chịu có vẻ đã thành công. Ngạc nhiên chưa!
Tên Đại Quỷ Vương huyền thoại nhướng lông mày nhìn tôi.
『H, huh- … Giờ nghe đây… con trai Hiro.』
“Ồ, thì ra Đại Quỷ Vương lại là một người nhỏ nhen đến vậy sao. Ông định nổi giận vì một lời nói đùa nhỏ nhặt của một thằng nhóc sao?”
『Ngươi…』
“Dù gì đi nữa ông cũng chỉ có thể nói chứ đâu thể hại tôi, thế nên tôi mới là người quyết định tôi sẽ làm gì. Đừng có mà ra lệnh cho tôi.”
Vì đối thủ của tôi không thể động tay động chân nên tôi cũng thấy hơi tội hắn ta. Nhưng, nếu đối phương thật sự là Đại Quỷ Vương thì đây là cơ hội ngàn năm có một, thế nên tôi không thể thua được.
Rồi, những lời của tôi khiến Đại Quỷ Vương Tre’ainar nhìn tôi và khuôn mặt trắng bóc của hắn ta giật giật.
『Hmm… Ngươi có vẻ không biết về sự tàn bạo của ta rồi nhỉ. Ngươi muốn chết hả? Dám cả gan nói với ta bằng thái độ đó á? Ta, là đấng Quỷ Vương đầy quyền năng. Dù đã trở thành ma đi nữa thì ta cũng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Bộ ngươi nghĩ ta không thể hủy diệt ngươi và nhấn chìm cả thế giới này vào địa ngục ma giới lần nữa sao?』
“Chứ sao nữa, vì ông không làm được nên mới bị kẹt trong căn phòng đó đúng không?”
『………… Hu… Oh… à thì… umm… thì, nó… đ-đâu có… 』
“Này này, cảm giác hoang mang lần đầu tiên trong vòng mười năm ra sao hả? Đại Quỷ Vương vĩ đại, kẻ từng suýt phá hủy thế giới, lại thua một đứa học sinh! Thấy sao hả?”
Đại Quỷ Vương đột nhiên trở nên lúng túng.
Ôi, tôi bắt đầu nghĩ tên này chắc không phải là Đại Quỷ Vương đâu và cảm thấy khá thương cho hắn.
“Haiz, sao cũng được. Chắc tôi sẽ dạo một vòng trước bữa tối vậy.”
『Huh!? 』
“Mà, đi nhanh rồi về đấy.”
『Kokukoku Kokukoku!』
Khi tôi ra khỏi giường và nói vậy, Đại Quỷ Vương bỗng lầm bầm vui vẻ với khuôn mặt như thể một đứa trẻ vừa nhận được kẹo.
Ôi trời, tôi nghĩ phẩm giá của tên Đại Quỷ Vương này chắc lạc mất hút đâu luôn rồi.
“.... Ô, cậu định đi đâu vậy cậu chủ?”
“Ah!?”
“Hơn nữa, sao cậu lại tự độc thoại vậy, cậu bị gì sao? Chẳng lẽ việc cậu bị bệnh là nằm trong kế hoạch của cậu để dụ tôi lên giường sao.”
Sadiz bước vào phòng sau khi gõ cửa nhẹ.
Cô ấy làm tôi giật mình đến nổi nhảy bắn cả lên.
Ra vậy… với mọi người xung quanh, cuộc nói chuyện giữa tôi và Quỷ Vương nghe như tôi đang độc thoại à?
“Mà, cậu thay đồ rồi sao… để làm gì vậy? Hôm nay cậu phải nghỉ ngơi chứ.”
“À không, tôi chỉ đi dạo quanh thành phố một chút thôi mà.”
“Tôi sẽ đánh cậu đấy, thưa cậu chủ.”
“Ể!?”
Nói đoạn, Sadiz lập tức đi vào phòng rồi chụp lấy má tôi và mỉm cười.
『Ho. Cô hầu này…… Cổ cũng giỏi đấy.』
Đại Quỷ Vương lên tiếng nể phục. Phải, khi mà cô ấy nghiêm túc thì cô ấy sẽ còn mạnh hơn cả nhỏ công chúa ngày hôm nay.
Đó là nguyên do của một câu chuyện đáng thương giải thích vì sao tôi lại không thể thắng cổ.
“Fu~fu~fu, điều rắc rối nhất là, thưa cậu chủ. Tôi đã định sẽ ‘chơi đùa’ với cậu chủ Earth suốt cả ngày hôm nay, nào là cho cậu ăn nè, rồi tắm rửa cho cậu nè, hoặc sẽ bỏ qua những trò quấy rối tình dục trong bồn tắm của cậu nè. Ôi trời…”
“Eh!? Th-thật ư!? Không, à mà có, hãy biến tôi thành đàn ông đi! Không, tôi bệnh thật mà!”
“Cậu trông có vẻ vẫn ổn nhỉ. Thế thì, về chuyện cúp tiết buổi chiều hôm nay... hãy cùng giải quyết hết những cái mà tôi đã tạo ra bằng toán ma thuật sẽ được dạy trong bài chiều nay nhé.”
“Sadizzz!?”
“Cậu sẽ không được ra ngoài trừ khi giải xong hết hoặc cậu sẽ không có bữa tối. Thế nên, cố lên nhé? Và cứ thử trốn đi… và… tôi sẽ có nhiều thứ để báo cáo lắm đó.”
Sadiz rời khỏi phòng, để lại những lời hứa giận dữ về hình phạt của tôi với một nụ cười.
Chết tiệt, nếu mà tôi chịu im lặng thì giờ đã được lên thiên đàng rồi. Vậy mà bùm một cái tôi lại rớt thẳng xuống địa ngục.
“Chết tiệt, tên Đại Quỷ Vương kia, cút xuống địa ngục luôn đi!”
『Không được đâu, dù ngươi có nói vậy đi nữa,… Cũng không…… à mà có…… À mà thôi! Cho ta xin lỗi.』
“Chết tiệt, lẽ ra hôm nay mình và Sadiz sẽ có tiến triển thêm… vậy mà, mình lại phải phí sức nhiều hơn bình thường…. A, khốn nạn, mà lại… Aaah!”
Đại Quỷ Vương, cái tên mà đã mất đi liêm sỉ kia, lúng túng xin lỗi trước tiếng khóc từ đáy lòng tôi vì đã để mất đi những cơ hội tuyệt vời ấy.