Trans: Zard
------------------
Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên và đã đến giờ ra về.
『Này nhóc. Ngươi học xong rồi đúng không? Nếu vậy dẫn ta tham quan Đế Quốc tiếp đi.』
「Ừ ừ…..Hả?」
Mà, dù tôi có bảo là sẽ về nhà thì chắc tôi cũng sẽ đi lòng vòng một chút theo như yêu cầu của Đại Quỷ Vương.
Tôi không ngại việc phải đi xa hơn một chút, và tôi cũng không phải là muốn từ chối hắn ta.
Nhưng… trước đó…
「À thì, tôi chưa về nhà được đâu, vì ông mà tôi còn một lớp phụ đạo nữa đây này!」
『…… Có phải do ta đâu…』
「Do ông chứ do ai nữa!」
Phải, bởi lẽ sau sau cùng, lí do mà giảng viên nổi giận chính là vì tôi đã bịa ra một loại mắt không có thật của Đại Quỷ Vương, và thế là tôi bị bắt phải đi học phụ đạo sau giờ.
Ý tôi là, nếu suy nghĩ kĩ thì câu trả lời ban đầu của tôi có lẽ là đúng. Khốn nạn thật…
“... Này… Earth…”
“Hmm?”
Chính lúc đó.
Ngay khi tôi định đứng dậy, nhỏ công chúa bỗng xuất hiện ngay trước mặt và lạnh lùng nhìn xuống tôi.
“Umm… công chúa… Phianse đấy à… Tớ có thể giúp gì cậu không?”
Tôi hỏi nhỏ công chúa đột nhiên đứng trước mặt tôi, rồi lập tức nhớ ra rằng nhỏ cấm tôi gọi nhỏ là ‘công chúa’ hay dùng kính ngữ.
Khoan, sao mà tự nhiên đột ngột vậy? Và khi tôi còn đang bận nghĩ…
“Ừm… Earth nè. Vậy ra, cậu đã nhìn tớ suốt từ đó đến giờ luôn ư…”
“Hmm? À…”
“Cậu trông như có gì đó muốn nói với tớ, nên tớ đã đi thẳng tới đây ngay và luôn rồi nè.”
Ý nhỏ là chuyện ban nãy trong giờ học đấy à… không, đấy là do tôi bận mải mê nói chuyện với Quỷ Vương chứ tôi làm gì định nhìn nhỏ đâu…
“Không không, không có gì đâu. Tớ xin phép…”
Bây giờ tôi phải tranh thủ thoát ra khỏi đây trước khi nhỏ kịp nói gì. Với ý nghĩ ấy trong đầu, tôi lặng lẽ trượt qua một bên của Phianse--
“Đừng có ngại mà! Tớ biết mà, tớ đã sẵn sàng rồi! Cậu chắc chắn đang muốn nói gì với tớ đúng không. Hãy nói đi, tớ đang nghe đây!”
“Hể, chờ đã, công chúa!?”
“Nè, cậu đừng gọi tớ là công chúa nữa...”
Tôi không thoát được.
Không, thực sự…. Cái gì vậy? Nhỏ chộp lấy vai tôi ngăn không cho tôi chạy trốn và nhỏ công chúa thường ngày điềm tĩnh kia lại đột nhiên thở gấp và dí sát lại gần tôi.
Gì vậy? Bộ tôi đã làm gì sai sao?
“N-nghe này, ánh mắt của cậu trông rất kiên định, và, ừm, cậu, trông như đang chuẩn bị nói gì đó với tớ và rồi…”
“Không không, không có gì đâu, thật đấy, không có gì hết đâu…”
“Đừng có mà xấu hổ chứ! Ủa mà khoan, ý cậu là vậy đúng không? Ở trước mặt mọi người trong lớp không được đúng không? Tớ xin lỗi vì đã không nhận ra! Chúng ta đến chỗ khác nhé? Ra sau trường được không? Đư-được rồi, chúng ta hãy đi thôi! Tớ chắc chắn sẽ đồng ý bất cứ lúc nào!”
H-hả? Phía sau trường là sao? Chúng ta sẽ đánh nhau sao? Đây là một lời thách đấu à? Mà, sao tự nhiên công chúa lại thách đấu tôi trong khi tôi chưa từng thẳng nhỏ dù chỉ một lần trong mấy trận giả chiến cơ chứ?
“Sao vậy? Bộ cậu cảm thấy khó nói quá hay sao? Cậu đang bận tâm về địa vị của chúng ta hay thứ gì đó phiền phức sao? Thế thì đừng lo. Nhà cậu ngay từ đầu cũng thuộc dạng có chức quyền rồi, cả cha tớ và gia đình cậu cũng là bạn thân nữa mà, và bây giờ họ cũng đang bàn về con cái của họ sẽ như thế nào trong tương lai đấy. Hay nói cách khác, cậu không cần phải lo gì đâu, quyết định nằm ở chúng ta cả thôi!”
Chết tiệt, tôi không hiểu nhỏ đang nói cái gì cả.
Không, thực sự… không cần phải lo về địa vị… Ý nhỏ là bọn tôi có thể chiến đấu nghiêm túc được sao?
Dù là vậy, trong những trận giả chiến của bọn tôi, tôi luôn chiến đấu với nhỏ bằng tất cả sức lực mà không hề nghĩ rằng nhỏ là công chúa hay gì hết, và tôi vẫn thua như thường. Bộ con nhỏ này không nhận ra sao?
“Này, ý cậu là sao?”
“Có lẽ nào, cuối cùng… Kyaaa!”
“Oi, chuyện này thật chứ?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra đây?”
“Hảt? Có lẽ nào, đây chính là...?”
“Chúng ta đang chứng kiến thời khắc lịch sử sẽ quyết định vận mệnh của đất nước này đấy!”
Rồi dáng vẻ phấn khích lạ thường của nhỏ công chúa đã lập tức trở thành tâm điểm trong lớp, và mọi người đều trông như có vẻ đang háo hức mong chờ cuộc nói chuyện của chúng tôi.
“Không, tớ phải đi đến chỗ thầy giảng viên ngay… còn lớp phụ đạo nữa…”
“Guh, đồ chết nhát! Cậu…… B-bộ cậu sợ tớ đến vậy cơ à? C-cái chuyện tầm thường như vậy, đ-đâu phải là tớ lúc nào cũng thắng đâu!”
Xin lỗi vì cậu quá tài năng nhé, và cũng đừng có xía mũi vô chuyện của tôi!
“Được rồi Earth. Lần này… trận đấu của cậu… trong sự kiện quyết định ai là chiến binh trẻ tuổi mạnh nhất…… Tớ chắc chắn tớ và cậu sẽ được chọn.”
“Ha, haha…”
“Và, theo như kế hoạch của tớ thì… ừm, tớ và cậu sẽ cùng tham gia trận chung kết, và ở đó tớ định sẽ công bố cho mọi người biết về tương lai của mình. Nhưng nếu cậu cứ nhút nhát như vậy thì làm sao mà vào trận chung kết được cơ chứ!”
Cái gì? Nhỏ định công khai hạ gục tôi trước mặt mọi người sao? Đúng là đồ xấu tính cơ mà.
“Mà, dù cậu có nói vậy đi chăng nữa… tớ cũng chắc gì được vào đó đâu cơ chứ.”
“Không, tớ chắc chắn rằng tớ và cậu sẽ không gặp rắc rối gì đâu. Thế giới sẽ rất muốn xem trận chiến giữa con cái của các anh hùng lắm đấy.”
“Ừ thì đúng, nhưng…”
Phải, tôi đã bảo mình chưa chắc đã được chọn, nhưng với điểm số của tôi thì tôi nghĩ đó không phải là vấn đề.
Không những vậy, xu hướng thế giới bây giờ là rất muốn được xem “Trận chiến của thế hệ tiếp theo của bảy người anh hùng”, và như lời công chúa nói, tôi chắc chắn sẽ bị chọn.
Dù gì chúng tôi cũng là hạng nhất và hạng hai.
Nhưng thực sự, tôi cũng không hứng thú cho lắm. Ngay từ đầu, tôi cũng toàn thua công chúa không thôi.
“Trời ạ, thôi được rồi! Lạy chúa đồ hèn…. Khi mà cậu được chọn thì cậu sẽ nghiêm túc đúng không?”
“Không, công chúa…”
“Sao cũng được! Không, nếu cậu có điều gì cần nói thì nói luôn đi! Mà tớ không nghĩ cậu sẽ nói bằng cái thái độ nửa vời như vậy đâu, nhưng, tớ muốn được nghe cậu bảo rằng…. Tớ, tớ nghe nói đó là thứ mà đàn ông sẽ rất muốn nói ra. Thế nên, hãy cố lên và nói nó đi nhé! Vậy thôi nhé!”
Và rồi, con nhỏ đó hoàn toàn lờ đi câu trả lời của tôi và lớn tiếng rên rỉ chạy ra khỏi lớp.
Đó là mối quan hệ thường ngày giữa tôi và công chúa.
“””””Haah!… thật đáng thương mà.””””
Và, các bạn cùng lớp của tôi bỗng thở dài thất vọng, và…
『Ra vậy… 』
Đứng bên cạnh tôi, Đại Quỷ Vương đang khoanh tay lẩm bẩm gì đó.
『Con bé đó ban đầu cứ tưởng chỉ là một đứa trẻ nhưng nó cũng chín chắn đấy … còn ngươi thì ta thấy ngươi đần đến nỗi ngươi coi nó là một tài năng nữa cùng được.』
「Ể! Ý ông là sao hả!」
『Và, còn nữa, ngươi đấy… người đần đến nỗi ta tự hỏi ngươi có bị khuyết tật chỗ nào không đấy… thay vì khiến ta lo lắng, cái trò đi quá lố ban nãy của ngươi khiến ta phát bực. Ngươi khiến ta bực đến nỗi ta muốn sống lại luôn rồi này.』
「Ha!? 」
『Hay đúng hơn, bộ ngươi không nhận ra à? Ngươi có hiểu gì về trái tim phụ nữ không thế?』
Vì lí do nào đó, tôi lại bị mắng te tua và bị coi là thằng ngốc ở đây.
(Zard: Sao câu này mình dịch ra nó như đang có tình ý gì đấy nhờ :V)