Trans: Zard
--------------------
“Bọn ta… đẩy Earth tới đường cùng sao?”
“Thật vớ vẩn… ngươi thì biết gì… về bọn ta chứ…”
Chúng ta không để ý đến cảm xúc của Earth sao?
“Fu, Rebal, chẳng phải chính thứ tài năng nửa vời đó của các ngươi đã mang đến sự tự ti cho Earth sao?”
“”Eh!?””
Tên ma tộc này đang nói cái gì vậy?
Chúng tôi… tôi… đã luôn ở bên Earth từ khi còn nhỏ.
Chúng tôi đã chơi cùng nhau, tập luyện cùng nhau, học cùng nhau và thậm chí chúng tôi còn chung một lớp với nhau suốt thời gian ở học viện.
Tôi đã ở bên Earth nhiều hơn cả ngài Hiro và ngài Mamu, cặp cha mẹ bận đến mức ít khi nào có thể dành thời gian cho cậu ấy, hơn ai hết, nhiều hơn cả Sadiz.
――Là~ zậy~ đó~, con mẻ loli ác quỷ đó cứ như muốn tớ trao con trai mình cho ả hay gì ấy.
――Hic… má đó yêu cậu tới nỗi từng định ngăn đám cưới của cậu với Mamu mà… thế nên cổ mới nói nếu không thể có được cậu thì sẽ nhắm đến Earth…
Khi còn nhỏ, tôi đã thấy cha tôi vừa uống rượu vừa nói chuyện riêng tư với ngài Hiro.
Họ đều đang ngoài giờ làm việc, không hề có sự trang trọng, bây giờ họ không phải Hoàng Đế hay Bộ Trưởng Chiến Binh, đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người bạn thân thuở nhỏ.
Khi ấy tôi vô tình đi ngang qua và nổi hứng tò mò đứng bên ngoài nghe lén họ.
――À, tớ nói với cổ là con trai tớ có hôn thê rồi, thế nên cổ không thể có nó được~.
――Ra~ vậy~. Ý cậu là Phianse sao?
――Tớ chỉ, đâm lao thì theo lao thôi.
Bất ngờ tên tôi và Earth bỗng dưng được nhắc đến. Tôi không rõ đầu đuôi câu chuyện cho lắm nhưng…
――Tớ cũng không hẳn… mà, tớ cũng mong nó thực sự xảy ra lắm đấy… Phianse và Earth kết hôn và cùng nhau trị vì Đế Quốc này…
――Dahahaha, vậy thì tớ với Mamu sẽ là thông gia với cậu đấy!
――Và cháu trai chúng ta sẽ mang dòng máu của tất cả chúng ta, quả là một huyết thống tuyệt vời!
Tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ về việc kết hôn của tôi và Earth…
――Cha! Ngài Hiro! Con xin hứa rằng cùng với Earth, cả đời này chúng con sẽ giúp Đế Quốc mãi thịnh vượng!
Trong vui sướng, tôi đã nhảy ra tuyên bố.
Tôi đã luôn thích cậu ấy.
Earth luôn kéo tôi ra khỏi cửa sổ phòng mình với một nụ cười đầy vui tươi.
――Phianse! Học vậy đủ rồi, cùng đi chơi nào!
――Được! Earth, cùng ra ngoài chơi nào!
Cả cha lẫn ngài Hiro đều mong rằng sau này Earth và tôi sẽ thành đôi.
Mọi người trong lâu đài, bạn bè trên trường, tất cả mọi người đều mong chờ một tương lai như vậy… thế nên… tôi…
“Ngươi… tên khốn… rút… rút lại những gì ngươi vừa nói ngay!!”
“…… Hở?”
“Ta sẽ không bao giờ thất vọng về Earth của ta… ta không hề như ngươi nói!”
Quả thật Earth vài năm qua đã có hơi chây lười và thiếu quyết tâm.
――Cứ như bây giờ thì cậu sẽ làm người cha anh hùng của cậu thất vọng đó biết không Earth?
Những lúc đó tôi đã phải nghiêm khắc với chồng tương lai của mình, tôi sẽ không trở thành một người vợ dễ dãi để rồi làm hư cậu ta.
Thế nhưng tôi đã nghĩ rằng nếu đó là Earth thì cậu ấy sẽ dễ dàng vượt qua được rào cản và… kì vọng của tôi…
“Uấy chà, sao ta lại có thể nghĩ như vậy được nhỉ? Đó là tất cả những gì ngươi biết bởi vì ngươi chẳng biết chút gì cả. Ngươi càng nghĩ cảm xúc của ngươi được truyền tải, rằng ngươi đã hiểu nhau hơn, ngươi càng thêm hiểu lầm và nghĩ mình có quyền được nói mấy lời tự cao tự đại đó.”
“Huh?”
“Earth chưa bao giờ được ai thừa nhận cả! Thậm chí cả khi nó có là con trai anh hùng… nó cũng không thể thoát khỏi mấy lời chửi rủa và danh tiếng của bọn thế hệ hai… thậm chí không ai chịu nhìn vào nó! Không một ai quan tâm đến Earth Lagann!”
Không một ai quan tâm đến Earth Lagann?
Chuyện đó…
――Kể tôi nghe mọi chuyện sao? Kể cái gì? Bộ bây giờ còn gì để nói sao? Khi ông cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, ông lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó …. Nếu cha và mẹ chịu quan tâm đến tôi hơn, thì họ sẽ hiểu! Nếu hai người chịu quan tâm đến tôi hơn…. Thì những gì tôi đã chạm phải, đã cắn răng chịu đựng, đã đau đớn tuyệt vọng … nếu như thế giới này không gán cho tôi cái danh hiệu đẹp đẽ ấy… thì mọi chuyện đã không như thế này!
Khi ấy…
――Thì sao, tôi bây giờ thì sao? Tôi không hề gian lận, tôi không hề làm chuyện gì mờ ám cả! Tôi đã chăm chỉ tập luyện và học hỏi, tôi đã chiến đấu bằng chính sức mình! Chỉ để các người nhìn tôi như vậy sao! Tôi đã chạm phải một bức tường, và suốt một thời gian dài tôi đã không biết rằng mọi người đều bảo rằng thế hệ bọn tôi là một chuỗi thất bại, hay bọn tôi chưa đủ. Dù cho cuối cùng tôi đã đến được đây…. Tại sao!
Tôi không hiểu vì sao Earth lại nói thế.
Nhưng Earth đã nói như vậy.
Sau khi sử dụng chiêu thức đó trong Trận Đấu Tốt Nghiệp…
――Giờ tôi đã hiểu. Đất nước này…… kể cả cha tôi… tôi… không một ai quan tâm đến Earth Lagann cả. Thứ các người muốn chỉ là một đứa con trai lí tưởng của một người anh hùng…. Còn tôi…… Earth Lagann…… tôi không hề quan trọng.
Không….. tôi… điều đó…… tôi không phải người duy nhất… không ai……
――Nếu biết mọi chuyện sẽ khó khăn thế này… thì con đã thà không trở thành con của anh hùng… cha à…
Không ai nghĩ vậy cả! Ít nhất là tớ!
“Ta không hề nghĩ như vậy! Ta… ta là người gần gũi với Earth nhất! Ta đã ở bên Earth lâu nhất và thường xuyên nhất!”
“Đúng… đúng vậy. Ngươi im mồm đi! Công chúa… Phianse là người gần gũi với Earth hơn bất cứ ai… và ta… ta đã quan sát hai người họ… thế nên ta biết. Earth cũng luôn ở bên Phianse…”
“Phải. Hơn bất cứ ai trong bọn ta…”
Ngay cả hai người đã đi du học Rebal và Fu cũng công nhận.
Phải, tôi…
“Quào, ngươi ở bên nó lâu nhất, thân nhất mà đây là tất cả những gì ngươi biết đó à? Kiểu này thì chỉ có thể gọi là nông cạn thôi nhỉ panay?”
“””Eh!?”””
Không bao lâu, không nhiều như thế nào?
Nông cạn ư?
Hắn đang nói cái gì vậy?
Tôi… tôi là…
“Hihaha, cuối cùng cũng nhận ra rồi à? Oops! Oh! Hihaha, nào nào, cảm giác thế nào? Ngươi không hề biết gì về người mà ngươi rất thân thiết! Đúng hơn là cảm giác ra sao khi biết rằng chính ngươi là người đã khiến nó tổn thương hả?”
“Ah… ta… ta… ta không….. ta…”
“Nè, cảm giác của ngươi bây giờ ra sao? Ta phải hỏi lại vì nó quan trọng lắm đấy! Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Hihaahahah!”
Tôi… tôi cũng đã làm tổn thương Earth…
“Ê thằng khốn… nói nhảm nãy giờ là đủ rồi đấy.”
“Hmm~?”
“Ngươi, đừng có to mồm về chuyện nhà người khác. Ngươi ra vẻ mình biết tuốt nhưng chính ngươi mới là kẻ ngạo mạn ở đây. Ngươi cũng chẳng biết gì về ta cả.”
Chính lúc ấy, như thể để bảo vệ tôi… nhưng… Earth… cách mà cậu nói… cậu đồng ý với hắn sao?
Tớ là người phụ nữ chẳng biết gì về cậu… ý cậu là vậy sao?
“À thì, ừ, ta chẳng quan tâm lúc ngươi còn ở Đế Đô thế nào panay, nhưng bây giờ ta thực sự rất kì vọng vào ngươi đấy Earth.”
“Hả?”
“Ngươi đáng ra phải là một đứa hạng hai, nhưng trong trận đấu ấy ngươi đã mang đến một vở diễn đầy ấn tượng, đầy thất vọng và khích tướng được cả lũ người ở Đế Đô. Chính ta, như chị Jamdi’el, cũng phải rung động.”
Cách hắn mỉa mai khiến tôi không nói thành lời, hắn cứ liên tục xổ ra những chuyện ích kỉ và khó chịu… Earth… đừng nghe hắn nữa…
“Thế nên ta mới tò mò. Vì đâu mà ngươi lại có thể dùng được sức mạnh Đại Ma? Nếu bà chị Jamdi’el đó không dạy ngươi thì là ai?”
Sức mạnh của Earth sao? Tôi cũng tò mò về nó.
Thế nên tôi nghĩ mình cần được biết về nó… ta mới là người đầu tiên nên biết về nó!
Chứ không phải ngươi… ngươi…
“Dù cho ngươi có đang liên lạc với các Lục Tướng khác… tên Gouda thô kịch thì đã chết từ lâu, sếp Hakuki thì chẳng thể nào đi dạy người khác được. Nếu là tên La’iphant ngay thẳng thì không đời nào Hiro lại không biết, còn Norja à, con ả biến thái đó sẽ còng đầu bất cứ ai ả thấy thích… ý ta muốn nói ở đây, là ngay từ đầu đã không có ai có thể dạy chiêu Xoắn Ốc Quỷ Vương rồi… thế nên ta không thể hình dung được… đáp án ở đây là gì…”
Hắn nói Lục Tướng là thế nào! Đừng có để những thứ cổ lỗ xỉ vốn đã không còn tồn tại ấy chen vào giữa ta và Earth, những con người của tương lai!
“Xin hãy thôi ngay đi! Ta thấy những chuyện đó chẳng hề có gì quan trọng!”
“Phải. Ngươi cứ bô bô về anh yêu của ta bằng cái giọng gớm ghiếc ấy, nó khó chịu đến mức khiến ta phải tỉnh dậy!”
Nhưng rồi… không như đứa chỉ biết bịt tai để không phải nghe những lời của Paripi như tôi, hai cô gái đó đột nhiên…
“Oops, sao thế bé búp bê? Ngươi cũng tỉnh rồi à bé ninja?”
“Kron… Shinobu…”
Họ đứng trước Paripi như để bảo vệ Earth.
“Chẳng phải ngươi nói mình không biết gì về anh yêu sao, vậy nãy giờ ngươi đang nói cái gì đấy?”
“Hmm… thế ngươi thì biết gì nào?”
“Ta không biết gì cả. Chiêu thức của anh yêu… Xoắn Ốc Quỷ Vương, là cái chiêu lốc xoáy khổng lồ đúng không? Ta không biết vì sao anh yêu lại có thể sử dụng nó.”
“……?”
“Thứ mà ta biết là gia đình của anh yêu gồm có một người cha, một người mẹ và một chị hầu gái. Về mặt giáo dục thì anh ấy đã bỏ học tại Học Viện Chiến Binh Đế Quốc. Anh ấy không có môn học nào ưa thích lẫn không có môn nào không thích. Ước mơ của anh ấy là được trở thành một người vĩ đại. Sở thích của anh ấy là luyện tập tưởng tượng, thức ăn ưa thích là omurice, anh ấy không thích ớt chuông và bông cải xanh, mẫu phụ nữ của anh ấy kiểu người lạnh lùng kín đáo nhưng thực chất lại rất tốt bụng. Mối tình đầu của anh ấy là vào năm 4 tuổi. Nếu hẹn hò thì anh ấy sẽ muốn đến công viên và ăn bento nhà làm. Quần lót ưa thích của anh ấy là――― “
“Hả, tự nhiên ngươi nói cái gì vậy panay?”
“Phải, là vậy đó. Ta không biết vì sao anh yêu lại có thể sử dụng chiêu thức ấy, nhưng ta biết điều này. Anh yêu đã học nó… ta chắc chắn anh ấy đã rất nỗ lực để học được nó… ngươi không nghĩ vậy sao? Đó chẳng phải mới chính là điều quan trọng nhất ư?”
Cô ta…… thật không thể tin được, một câu nói khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt.
Không phải làm sao cậu ta có thể dùng được, mà là làm sao Earth có thể học được?
Có lẽ là vì có ai đó đã dạy cậu ta, hẳn đấy là điều mà Paripi muốn biết.
Nhưng với Shinobu, cô ta không quan tâm đến việc ai dạy, mà là Earth đã chăm chỉ đến mức nào.
“Anh yêu là như vậy đó. Một người đàn ông với tấm lòng đầy nhiệt huyết và quyết tâm theo đuổi con đường của mình. Ta đã được tận mắt chứng kiến cách anh ấy dùng nó để ngăn người bạn đã trở nên điên loạn của mình.”
“Shinobu…”
Phải… Earth … đã cố gắng…
“Phải, Earth là người sở hữu ý chí mạnh mẽ và kiên trì hơn bất cứ ai. Và Earth sẽ không đi khoe khoang mình đã khổ nhọc thế nào, cậu ấy sẽ cho mọi người nhìn thấy thành quả của chính sự cố gắng ấy. Tất cả người dân ở Cacretale đều biết điều đó.”
“Kron…”
“Và Earth cũng rất nhân từ, bởi Earth là một người cần cù… cậu ấy không thể ngoảnh mặt làm ngơ… trước những người cố gắng như cậu, cậu ấy sẽ đưa tay giúp đỡ để họ có thể cùng sánh bước, đôi lúc còn động viên. Đó chính là Earth mà chúng ta công nhận.”
Và Earth trong lời của cô ma tộc về một mặt nào đó của Earth mà tôi không biết đến.
Có lẽ khi trước đã từng như vậy, nhưng tôi đã không nhìn thấy Earth ấy suốt những năm qua.
Rời khỏi Đế Đô và đến một nơi tôi không biết, Earth đã cho những người khác nhìn thấy một phần của cậu ấy, đó chính là Earth bây giờ sao?
“Hmm…Shinobu, Kron này… hai người làm tôi xấu hổ quá đấy.”
“Ara, nhưng em thực sự tự hào về anh mà.”
“Tớ chỉ đang nói sự thật mà thôi.”
Hai má cậu ấy đỏ ửng lên vì xấu hổ và lắp bắp không biết nói gì, nhưng cậu lại không có vẻ gì là bất bình… không… không… không không không! Earth! Earth!
“Ôi cha ôi, mấy đứa cũng thật là nóng nảy làm sao. Cảm ơn vì màn diễn nhé. Chà, cảnh các ngươi vô tình tung ra một cú chí mạng cho nhóc công chúa đó quả là tàn nhẫn mà… Hihahahaha, thật dễ làm sao.”
“Vậy là đủ rồi. Cảm ơn vì đã bô bô cái mồm ra nhé, ta đã hồi phục xong rồi. Giờ ta sẽ đập vỡ cái mồm đó ra ngay đây.”
Nói rồi, đứng trước một Lục Tướng lừng danh, ánh mắt của Earth ngập tràn giận dữ.
Bên cạnh cậu ấy không phải Rebal hay Fu vẫn còn đang bất đông, cũng không phải là tôi đang ngã khụy một cách thảm thương.
Người đứng ở bên cạnh Earth lúc này… không phải… là tôi……
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại