Trans: Zard
---------------
Sau vài ngày chu du trên biển, hôm nay chúng tôi sẽ đến nơi.
Tại cảng cá mà tôi đã ghé thăm ở tương lai, giờ lại là 10 năm trước. Bến cảng Genkhan.
“Chúng ta sắp tới rồi Onii-chan.”
“Ừ.”
“Thế chúng ta sẽ làm gì khi đến nơi? Em không muốn gặp Hiro với Mamu đâu.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
Mục tiêu ban đầu trong chuyến đi của chúng tôi là Shiznautmy.
Nhưng chúng tôi nghe rằng cha của Fu và những thành viên của Ma Vương Đoàn ở tương lai sẽ đến thăm dò, nên tôi đã đi làm việc ở cảng cá để tránh họ đồng thời cũng để kiếm tiền.
Và lần này tôi nghe rằng cha mẹ tôi đều đang ở Shiznautmy.
Tôi vẫn còn rất nhiều tiền từ trận đua ngựa nên tôi không vội kiếm tiền, nhưng tôi vẫn phải tránh rắc rối ở Shiznautmy.
Về việc đó……
『Ngươi có thể đi cắm trại lần nữa… mà sao không thử làm Thợ Săn để kiếm thêm kinh nghiệm đi? Coi như đây là một phần luyện tập.』
Tre’ainar đề xuất tôi nên trở thành Thợ Săn.
Ở Honeyborough tôi đã không thể đăng kí do không có chứng minh thư, thế nên tôi đã không thể làm việc.
Nhưng bây giờ thì tôi lại không thể dùng chứng minh thư giả của Paripi. Tôi không thích cái tên đó…
“Em muốn vừa đi cắm trại vừa thảo phạt quái vật với đi tìm kho báu không?”
“Có, có, có ạ! Cà ri♪ Cà ri♪ Cà ri~♪”
Espie có vẻ hài lòng và trông rất hào hứng, em ấy còn hát cả bài Cà Ri.
Nhưng trái với Espie…
“Hmph… trời ạ… cô đánh giá thấp độ nguy hiểm của công việc Thợ Săn rồi đó… đúng là trẻ con mà.”
“Un?!”
Là Slayer.
“Cậu mới nói gì cơ?”
“Không có gì…”
Espie bực bội áp sát Slayer đang cười khinh thường.
Espie vẫn dễ nổi giận với Slayer như mọi khi, còn Slayer thì vẫn là Slayer, không cần phải khiêu khích như thế đâu.
Cậu ta bảo không muốn dính dáng gì với ai, nhưng cậu ta lại đứng cách chúng tôi một khoảng không xa, cả tôi và Tre’ainar đều để ý thấy cậu ta đôi lúc sẽ liếc sang đây trong khi ngó qua một tập giấy.
Cậu đang lo lắng cho bọn tôi à? Nếu tôi hỏi thì thể nào cũng bị chối nhưng…
“Oh~, Slayer, nhóc đang xem gì thế?”
“Heh, không liên quan tới anh. Đây chỉ là yêu cầu ở guild Thợ Săn thôi.”
“He, heeh~, thế à? Cho anh mượn chút nhé?”
“Hả? Anh quan tâm làm gì? Sao cũng được, đừng có làm bẩn nó đấy.”
Như mọi khi, cậu ta trông không hề muốn cho tôi xem nhưng rồi vẫn đưa cho tôi.
Tôi cười khô khốc và ngó qua xấp giấy.
Danh sách yêu cầu gồm “Thu Thập Nguyên Liệu”, “Điều Tra”, “Thảo Phạt Quái Vật” và “Săn Tiền Thưởng”, theo đó là hình ảnh với nét gạch qua những việc việc đã hoàn thành.
“Cái này… Mực Đại Hải Vương, là con mà em bắt nhỉ.”
“Ờ.”
“Heh~, thợ săn làm những việc thế này à… thế mục tiêu tiếp theo của em là gì?”
“Tôi chưa biết.”
Vì tôi không thể đăng kí làm thợ săn hồi ở Honeyborough nên tôi chẳng biết gì về những thứ này.
Nó giống như ta đang chọn xem mình sẽ đi đến đâu tiếp theo, tôi cứ vừa lật danh sách vừa tận hưởng nó.
Và…..
“Hmm? Phần thưởng cao thế…?”
Tôi dừng lại khi thấy một mục nằm tách biệt khỏi những cái khác.
“Ừ, chúng là những nhiệm vụ có độ khó cao nhất. Phần thưởng càng cao thì càng nguy hiểm, rất nhiều thợ săn đã mất mạng vì chúng. Nó không phải là thứ mà một tay mơ không biết gì về thợ săn như anh nhúng mũi vào đâu.”
“Heh~, độ khó cao nhất à…… mà, con hải vương đó có độ khó bao nhiêu? Cái con Mực Hải Vương mà em đã đánh bại đấy.”
“…… Ít, ít lâu nữa tôi nghĩ nó sẽ là độ khó cao nhất, nhưng…”
“Ra vậy.”
Thật lòng mà nói, dù đây là một phần luyện tập nhưng tôi cũng không có hứng nhận nhiệm vụ khó nhất khi vừa bắt đầu, chưa kể còn có Espie nữa.
Nhưng xem nội dung danh sách này cũng có cái vui của nó.
Rồi……
“Hmm? Ah… Jamdi’el…”
“Huh?”
“Hmm? Hở, à… Lục Tướng của Ma Vương Đoàn ấy.”
Tôi chợt dừng lại khi thấy một gương mặt thân quen.
Jamdi’el nằm trong danh sách truy nã… vậy là cô ta không phải bị truy nã sau chiến tranh mà là có từ trước rồi. Đúng hơn là nó chưa bao giờ bị hủy nhỉ?
Mà, là chiến tranh nên nhân loại treo thưởng Lục Tướng cũng không hề lạ.
Nếu nghĩ kĩ, Jamdi’el là người bị treo thưởng cao nhất thế giới trong tương lai.
Nói cách khác, dựa vào mức độ khó cao nhất của cô ta, ta có thể suy ra nhiều thứ.
“Jamdi’el… Hm~m…”
Quả nhiên Espie cũng phản ứng với tên của Jamdi’el.
Là Thất Anh Hùng, chẳng phải đó là cái tên không thể bỏ qua sao?
Slayer thở dài…
“Nói chung mấy nhiệm vụ ở đó không liên quan đến mấy người đâu. Cái tên nửa vời như anh thậm chí đừng nên mơ tưởng đến nó. Anh ít nhất phải ở trình Thất Anh Hùng cơ.”
Một Thất Anh Hùng đang ở đây còn gì.
Slayer không hề biết gì về Espie sao? Hay là cậu ta không quan tâm?
Mà, chẳng có gì lạ nếu ta không tin cô bé hay ghen tị, được nuông chiều này là một Thất Anh Hùng…
“Kuhahaha, anh không định đi săn mấy siêu sao này đâu. Đúng hơn là một mình anh thì không thể… ngay từ đầu anh đã không đủ mạnh để làm vậy rồi.”
Thế thì lịch sử sẽ thay đổi, hay là vì cô ta sẽ thành mẹ vợ tôi? Không… tôi chắc là bây giờ tôi không thể thắng được… kể cả có sự trợ giúp của Tre’ainar, Jamdi’el đã không hề định giết tôi khi ở Cacretale…
“Gì nữa không nhỉ… Hmm? Paripi…… La’iphant…… Gouda…… Norja…… Hakuki…… toàn bộ Lục Tướng luôn sao?”
Một số gương mặt trông rất quen, một số thì lại không, nhưng dù thế nào thì tên của họ đều đã xuất hiện trong sách… mà cái cô gái tai thú ăn mặc hở hang này là sao?! Đây, tôi chắc chắn nó là bộ giáp micro-bikini tôi từng đọc qua trong mấy cuốn sách ero… nói mới nhớ, Sadiz đã đốt sạch chúng rồi nhỉ?
『Fufu…』
Tre’ainar nhìn thấy khuôn mặt thuộc hạ cũ của mình, cho dù chỉ là qua giấy nhưng ông ta vẫn có vẻ khá vui và hoài niệm.
Mà, tôi không thể đối đầu với tất cả họ như với Jamdi’el được.
Phải… tôi không thể gặp họ… không… tôi sẽ không gặp họ… bất kì Lục Tướng nào khác ngoài Jamdi’el…
Vậy mà…
“Ê kìa! Genkhan… hình như đang có chuyện!!”
“””???”””
Bỗng một thủy thủ từ buồng quan sát phía trên buồm hét lên khi nhìn thấy gì đó qua kính viễn vọng.
“Ở Genkhan… cả thành phố đang bốc khói!!”
Dù muốn hay không, đây vẫn là thời đại ấy.
Phải, trong Cuộc Đại Chiến, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.