Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 5 - Chương 194: Giao đoạn- Hoàng tử

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành.

---------------------

Thật chói làm sao. Buổi sáng đã đến.

Ta vươn mình ngồi dậy trên chiếc giường se lạnh, nhìn sang một bên, dịu dàng từng nhịp thở trong cơn mê, là một nàng chim nhỏ mà ta đã chăm sóc suốt đêm qua.

Nàng có mệt không? Nàng ngủ say thật đó. Ta muốn tiếp tục được chăm sóc em ấy trong buổi sớm này, nhưng với vị trí của ta, điều đó là không thể.

Hôm nay ta sẽ lại đi tập luyện với những bé cưng này.

Vài hôm trước, chúng ta đã phải rút lui trong chiến dịch đầu tiên vì sự can thiệp của phụ thân.

Chắc chắn chúng ta đã hạ phàm xuống địa giới với dáng vẻ cao quý và đẹp đẽ nhất.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Tên tội đồ độc ác Jamdi’el đã tự mình đầu hàng.

Dù chúng ta đã rất hùng hổ tiến công xuống địa giới, nhưng lại gần như chẳng được đánh nhau, chỉ có chút xung đột nhỏ… và……

“Vết thương trên má mình lành rồi…”

Ta chỉ có chút xô xát với tên nhóc có đôi mắt sắc liệm đó.

Bọn ta thậm chí còn chưa đánh nhau.

Thế nhưng trong cái cuộc xô xát ấy, cái tên nhóc đó đã gây ra được một vết thương lên má ta.

Thật đáng ngạc nhiên, dù ta đã sử dụng đến Văn Chương Nhãn nhưng ai ngờ đưới địa giới lại có kẻ có thể làm được vậy.

Chưa kể Jamdi’el còn lặng lẽ đầu hàng trong tình trạng kiệt sức.

Tên nhóc ấy đã đẩy chị ta đến tận mức đó.

Nếu như ta phải đánh nhau với hắn khi hắn ở phong độ tốt nhất thì sẽ thế nào?

Chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến ta cảm thấy có chút sợ hãi, đồng thời cơ thể ta cũng nhức nhối nóng lên.

Cả đời này ta chưa từng cảm thấy như vậy.

Ta tự hỏi cảm xúc này là gì…

“Fufufufu, nàng chim đáng yêu của ta… hãy cứ ngủ yên nhé. Tiếng hót của nàng đêm qua có hơi ồn ào đấy.”

Mặc đồ vào, ta nhẹ nhàng rời khỏi phòng để bé chim có thể yên giấc ngủ.

Rồi…

“Hoàng tử… Chào buổi sáng.”

Với khuôn mặt có phần bất mãn và hai má phồng ra, những bé chim đáng yêu của ta đã đứng sẵn bên ngoài đợi.

“Có chuyện gì sao?”

“…… Không có gì ạ…… hoàng tử đêm nào cũng lao lực thật đấy.”

“Ah… ahaha. Vẻ mặt giận dỗi đó của các nàng thật đáng yêu. Lẽ nào, các nàng đang ghen tị sao?”

“Hau~, hoàng tử…”

Cứ hôm sau ngày ta mang vào phòng một bé chim, mọi người đều sẽ trở nên như vậy.

Nhưng chỉ bằng một nụ cười dịu, khuôn mặt tất cả đều đỏ rực và sẽ không còn để ý nữa.

Trời ạ, các nàng thật đáng yêu mà…

“Thôi đi tập luyện nào. Mấy ngày trước mọi chuyện đều không được suôn sẻ lắm nhưng chúng ta vẫn không biết khi nào chiến tranh với địa giới sẽ nổ ra đâu.”

Hòa bình không phải là vĩnh viễn.

Theo ý chỉ của vị tân vương của Thiên Quốc, chúng ta, tộc Seraph sẽ tiến công giành lấy thế giới.

Chiến tranh. Một bí ẩn mà thế hệ chúng ta chỉ được nghe qua trong các câu chuyện.

Thật lòng mà nói, ta rất hạnh phúc khi mỗi ngày được sống yên bình, chơi đùa với các bé chim, nhưng ta cũng muốn tìm một nơi ta có thể thể hiện thứ sức mạnh mà ta đã dày công khổ luyện bấy lâu.

Chiến tranh mang đến cho ta một cảm giác nửa căng thẳng, nửa vui sướng, và mọi người, kể cả ta, đều rất hào hứng trong những ngày này.

Bởi vì tất cả là nhờ có “hắn”….

“Thưa hoàng tử, trước khi chúng ta luyện tập, có một yêu cầu xin được nói chuyện với Jamdi’el… là từ ‘hắn’.”

“…… Cái gì cơ?”

“Bệ Hạ sẽ đồng ý, nếu có hoàng tử đi cùng…

“…… Vậy sao? Ta hiểu rồi. Gọi hắn đến đi, ta cũng sẽ vào ngục.”

Ta đã gặp “hắn” vài năm về trước.

Hắn đã mang đến mọi thứ cho thế giới chúng ta.

“Thưa hoàng tử! Xin ngài hãy cẩn thận, tứ chi Jamdi’el tuy đã bị xích lại và đôi mắt của cô ta cũng đi bị che đi, nhưng chúng ta vẫn chưa biết khả năng của cô ta. Thế nên…”

“Ta biết rồi.”

“Cả hắn nữa, thần… thần vẫn chưa nắm rõ gì về hắn…”

“Fufufu, hắn quả thật thú vị, nhưng không đến mức có thể tin tưởng. Nàng không cần phải lo đâu, ta sẽ không bao giờ để nàng buồn.”

“Hau~”

Rất lâu về trước, Thiên Giới đã phải gánh chịu thiệt hại nặng nề do sự phản bội của Jamdi’el và buộc phải im lặng quan sát xung đột diễn ra dưới Địa Giới mà không thể can thiệp.

Chúng ta, những tông đồ của thần, từ chối can dự vào vấn đề riêng ở cái nơi tội lỗi ấy.

Vậy mà chúng ta lại bị xem như một lũ “chết nhát và không dám làm gì”.

Nhưng rồi sự hiện diện và những câu từ của hắn đã mang đến sự thay đổi lớn cho đất nước, cả thế giới này, và bộ tộc Seraph.

Giờ đây hắn chính là niềm hi vọng cho cuộc chiến tổng lực với Địa Giới…

“Fufufu…… cảm giác cứ như ta đang nhảy múa trong lòng bàn tay hắn vậy… cứ đà này… cuộc hành quyết Jamdi’el sẽ là khởi đầu cho mọi thứ. Và với chiến công có được trong chiến tranh… phụ vương sẽ công nhận ta…”

Đó là điều ta mong muốn.

Dù được yêu thương bởi hàng chục ngàn bé chim… tuy nghe có vẻ bất lịch sự, nhưng họ chỉ là vật thay thế… ta chỉ muốn duy nhất một người… công nhận ta mà thôi.

Điều đó đã không thay đổi từ ngày ta còn bé―――

“…… Rồi các ngươi đã quyết định xong ngày hành quyết ta chưa?”

“Eh!?”

Một giọng nói vang vọng từ phía bên kia bóng đêm, giữa con đường tối tăm dẫn đến nhà ngục chúng ta đang đi.

Cả người ta bất giác nổi hết da gà.

“Eh…”

Mồ hôi đang chảy sau lưng ta sao? Cả tay ta nữa ư? Chỉ trong phút chốc mà ta đã cảm thấy áp lực đến vậy ư?

“Sự hiện diện này… chẳng phải là hoàng tử đây sao?”

Chị ta đang bị giam bên trong một nhà ngục phong ấn ma lực nhờ vào sự kết hợp của vô số các trận thức, cả tứ chi đều bị giữ chặt và hai mắt cũng bị che lại để chúng không nhìn thấy gì.

Nhưng dù rằng chị ta gần như không thể làm bất cứ thứ gì, nhưng chỉ nghe giọng thôi mà đã…

“Fufufu, không, ta chỉ muốn đi xem ngươi thế nào thôi… với lại có kẻ muốn thăm ngươi đấy.”

Ta cố giả vờ bình tĩnh chỉ để chị ta không cảm nhận được nỗi sợ của bản thân, ta thật đáng thương làm sao.

Giờ Jamdi’el đã hồi phục đầy đủ về cả ma lực và thể lực.

Lỡ như, có chuyện gì đó xảy ra và chị ta thoát ra được khỏi nhà ngục này thì sao?

Mấy ngày trước ta vẫn chưa để ý, nhưng nhìn dáng vẻ đã hồi phục của chị ta, giờ ta đã hiểu.

Chị ta cực kì mạnh…

“Này, ngươi có giữ lời hứa không đấy?”

“Lời hứa?”

“Về tiểu thư Kron.”

Thế nhưng chị ta lại có một điểm yếu… ngạc nhiên thay, có thứ chị ta sẵn lòng dùng cả mạng sống mình để bảo vệ.

Đúng, không phải do sức mạnh của chúng ta mà chị ta vào đây.

Ta chỉ tranh thủ lập một thỏa thuận khi chị ta đang kiệt sức.

“Không cần lo. Từ đó đến giờ ta không hề động chạm gì đến cái đất nước đấy cả.”

“Vậy thì không thành vấn đề. Sao các ngươi vẫn chưa giết ta?”

“K, khoan, với kẻ như ngươi thì đây chỉ là chút hình thức thôi.”

“Hmph, ta đoán ngươi đang chuẩn bị một màn kịch cho cái tên Dekte’ita chứng tỏ sức mạnh của hắn thôi đúng không.”

Nói rồi, Jamdi’el khịt mũi cười nhạo phụ vương. Ta nghe nói hai người họ sinh ra cùng một thế hệ nhưng… đã có chuyện gì sao?

“Ê, nhớ nói với thằng cha ngươi cái này.”

“Ể?”

“Ngươi có thể tiến hành cái cuộc chiến ích kỉ của mình nếu muốn, nhưng… ngươi đừng mơ có được Địa Giới hay Ma Giới.”

“Hả!?”

“Ta không có ngu dốt đến vậy. Chính ta cũng đã phải ẩn náu suốt mười lăm năm qua để chờ đến khi thời cơ chín muồi.”

Những lời không ngờ đến của Jamdi’el, chị ta nói với vẻ đầy chắc nịch khiến ta cảm thấy sửng sốt.

“Ngươi… ý ngươi là những kẻ được gọi là Anh Hùng dưới Địa Giới… hay tàn quân của Ma Vương Đoàn ư?”

“…… Thật khó chịu nhưng… cái tên anh hùng Hiro đó ít nhất mạnh hơn ta. Và cả La’iphant cũng không ngồi yên nhìn đâu…”

“Heh”

“Thế nên hành quyết ta và nâng cao sĩ khí của tộc Seraph bằng cách để chúng hân hoan khi được xóa bỏ vết nhơ trong lịch sử của chúng… nhưng đó sẽ là cực hạn của các ngươi.”

“…………”

“Lũ các ngươi chẳng hiểu gì cả. Với cái lũ non choẹt ngây ngô suốt đời chỉ biết ăn bám vào một tên thần không có thật như Odin thì đừng bao giờ hòng chiếm được thế giới.”

“…… Nếu vậy thì tên Tre’ainar đã chết mười lăm năm về trước mới là thần… ý ngươi là vậy sao?”

“Hả?”

Trong vô thức, ta đã rụt chân lại.

“Mày, thằng khốn… ai cho mày cái quyền nói ra tên ngài ấy một cách bất kính như vậy!”

Ta đã phải thụt lùi chỉ vì giọng nói của Jamdi’el, một kẻ mà lúc này chẳng thể làm được gì.

Không ổn…. ta đang bị lấn áp―――――

“Whoa, thôi nào thôi nào. Mới hôm qua chúng ta còn vui vẻ lắm mà~, ta hơi có việc nên đến trễ xíu.”

“”Eehh!!??””

“Mới dậy thôi mà đầu óc đã đau nhức, bụng dạ thì cứ ục ịch cả lên, ta đã phải chiến đấu trong toilet đấy… và whoa~, trận chiến đúng thật là vui mà. Hihahaha”

Oh…

“Hiya, úi hoàng tử. Chào buổi sáng nhé. Xin lỗi vì đã đến trễ~”

Hắn xuất hiện và trong nháy mắt, thứ áp lực kinh khủng gần như khiến ta bị nuốt chửng đã tan biến.

“Mà chị cũng không nên bắt nạt mấy đứa nhóc chứ~ Không phải nó là đàn em của chị sao? Hả chị Jamdi’el~”

“…… H… ả? Cái, cái gì? Ngươi…”

“Aha! Cảnh tượng chị Jamdi’el bị trói chặt thế này~ đúng thật là quý báu mà. Bình thường chị mới là người trói người ta rồi còn dùng roi đánh nữa mà~, hai cái bộ dạng khác biệt này, thật, thú, vị làm sao~”

“… Vô… vô lí… quá vô lí.

“Dù sao thì, lâu rồi không gặp”.

“Eh!?”

Jamdi’el, kẻ khiến ta phải bị áp đảo, giờ lại như thể lê lết dưới chân hắn ta… không, cứ như đang xỉa xói, trên khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười.

Trước hắn ta, dáng vẻ của Jamdi’el rõ ràng quá bất thường.

“Ngươi….. Ngươi, không thể nào…”

“Úi chà, bị che mắt rồi mà vẫn biết à? Chị biết đó là ta sao? Cũng phải thôi, chúng ta đã quen nhau lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi ta, hmm, mười tám năm chăng?”

“Ngươi… thằng khốn… nghĩ ta biết chỉ bằng giọng ngươi sao? Dù mắt ta có không thấy, tai ta có không nghe… nhưng chỉ cần cái bầu không khí khó chịu này… ngươi… vẫn còn sống sao?”

Với Jamdi’el, sự hiện diện của hắn quá đỗi bất ngờ.

Trước đây ta đã từng nghe về mối quan hệ giữa hai người họ. Nhưng, hiếm khi Jamdi’el trở nên tức giận thế này… rốt cục, hắn…

“Hoàng tử! Có chuyện rồi thưa hoàng tử! Nhanh lên, ngài phải tới đây… mau lên!”

“Eh, ah, huh?”

Giữa lúc ta còn ngây người kinh ngạc thì đột nhiên con gái thuộc hạ ta vội vàng chạy tới…chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Là ở Địa Giới… một con quái vật khổng lồ xấu xí, đang tiến đến chỗ chúng ta, nó có mang theo người ở địa giới nữa!”

“H… ả?”

Chuyện này cũng quá đỗi bất ngờ với ta.

Và hơn hết, lịch sử thế giới sẽ biến động rất nhiều kể từ ngày hôm nay.