Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
------------
Sadiz được mệnh danh là một thiên tài.
Ngay từ khi còn nhỏ, thậm chí có là cùng lúc bốn người tôi, công chúa, Rebal, và Fu thì cũng đều dễ dàng bị cô ấy đánh bại.
Thời cô ấy còn học ở Học Viện, người ta đồn rằng cô ấy sẽ trở thành Chiến Binh Cấp Thế Giới của Đế Quốc.
Thế nên dĩ nhiên sẽ có rất nhiều tên muốn la liếm Sadiz.
“Sadiz. Ta vừa mua một con ngựa mới. Nó cùng giống với con chiến mã Monday Silence ở cuộc đua ngựa, nàng có muốn cưỡi nó cùng ta không?”
“Này, ngươi đừng có mà tranh thủ! Sadiz, thật ra, cha ta vừa cho ta tấm vé xem kịch này. Là vị trí đặc biệt đấy, nàng có muốn đi với ta không?”
“Sadiz này. Sadiz là top girl và là top khối, còn tớ thì là top boy. Sao chúng ta không luyện tập với nhau để cùng chạm đến một top mới nhỉ?”
Từ đó đến giờ đã được bao lâu rồi?
Có lần khi Sadiz đang đi học, tôi ‘vô tình’ đi ngang qua cổng trường và thấy Sadiz bị một đám đông vây lấy trên đường ra về.
Mạnh mẽ, thông minh, xinh đẹp và nổi tiếng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng tôi không khỏi khó chịu.
Các người đang làm gì thế hả?
Tôi mới là người hiểu Sadiz nhất.
Tôi đang sống với cô ấy.
Tôi sẽ là người ở bên cô ấy suốt đời.
Đó chỉ đơn giản là lòng ghen ghét của một đứa nhóc. Tôi đã như vậy, nhưng Sadiz vô cảm trả lời những tên con trai quanh cô.
“Xin lỗi nhưng tôi có việc rồi.”
Không chút chần chừ, cô đáp lại bọn họ.
Cả đám con trai đứng hình. Rõ ràng là chẳng có chút hi vọng nào.
Một thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo vậy thường sẽ không được chấp nhận.
Vậy mà……
“Sadiz hôm nay cũng thật đáng yêu.”
“Vẻ cô độc của cô ấy thật ngầu, vừa đẹp lại vừa quý tộc nữa.”
“Liệu ai sẽ là người chiếm được trái tim của cô ấy đây?”
“Hẳn sẽ là một Chiến Binh cấp cao nào đó… không, phải là một Hoàng Tộc từ đất nước nào đó mới đúng.”
“Cô ấy đã kế thừa những kĩ thuật của ngài Hiro và ngài Mamu đấy.”
“Tớ muốn gọi cô ấy là onee-sama quá!”
“Dù biết thể nào cũng bị từ chối, nhưng tớ vẫn sẽ chấp nhận… chỉ một lá thư tình thôi!”
Ngay cả những người cùng giới cũng kính nể cô…
“Cô ấy lạnh lùng quá đi… nhưng mà không sao~!”
“Ugh, ước gì cô ấy là vợ mình…”
“Ngươi không được làm vậy. Ngươi không thể có cô ấy.”
“Tôi còn chưa dám xin hẹn hò đây.”
Họ đều bị từ chối và bị xem nhẹ, nhưng không ai tỏ ý bực bội với Sadiz.
Lén nhìn qua cổng trường, tôi một lần nữa nhận ra Sadiz thực sự rất nổi tiếng.
“Ô? Cậu chủ!”
“Whoa!?”
Tôi chỉ vừa cúi đầu một chút, Sadiz đã để ý thấy tôi và chạy đến từ phía đối diện.
“Đã đến giờ tan trường rồi sao cậu chủ? Mà, cậu chủ làm gì ở đây thế…um? Hmm~? Hmm~♪? Ufufufufu~”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ như thể đang muốn hỏi sao tôi lại ở đây, nhưng rồi Sadiz lập tức nở một nụ cười tinh nghịch.
“Chị, chị muốn gì hả…”
“Có khi nào em đến đây để đón chị hông cậu chủ?”
“Làm gì có!?”
Chính xác. Nhưng tôi lại phủ nhận nó.
“Chị, chị sai rồi! Sau khi tan học thì tự nhiên em muốn đi dạo phố và chỉ vô tình đi ngang qua học viện và em chỉ ngó vào bên trong một xíu để biết trường sau này của mình thôi, thế nên không phải là em đang lo là Sadiz đi với ai đó mà em không biết hay gì đâu!”
Tôi nói liên hồi. Sadiz cố kiềm nén cảm xúc của mình và quay mặt sang chỗ khác.
“Chị, chị hiểu rồi… cậu, cậu chủ… dừng lại đi. Em mà còn nữa… đáng, đáng yêu quá đi mất…”
Cô lầm bầm rồi cười cái gì đó?
Nghĩ rằng mình bị cười vì đã quá thẳng thắn nên tôi buồn bã cúi đầu.
“Ugh… chị quên, chị quên nó đi. Sadiz baka!”
“Hmm… cả vẻ mặt giận dữ của em ấy cũng vậy… Hah~…… đây là lí do mà mình chả bao giờ thấy hứng thú với mấy tên con trai cùng tuổi đấy…”
Tôi giận dỗi toan chạy đi.
Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, Sadiz đã ngừng cười rồi quỳ xuống và đưa tay đến tôi.
“Vậy cậu chủ. Nếu đã lỡ gặp nhau rồi, em có muốn về với chị không?”
Chỉ thế thôi mà má tôi đã nóng lên và rụt rè đưa tay ra.
“…Vâng…”
Cuối cùng thì tôi vẫn không thể cưỡng lại Sadiz.
“Ufufufu, mặc đồng phục về nhà với cậu chủ, cảm giác thoải mái thật đấy.”
“Thật, thật sao…”
Chúng tôi cùng đi dạo qua con phố chính của Đế Đô.
Tôi trả lời cụt lủn nhưng trong lòng lại rất lo lắng.
Đây là lần đầu tiên tôi được đi chung với Sadiz mặc đồng phục Học Viện thay vì bộ hầu gái thường ngày của cô nên cảm giác có gì đó khác biệt.
Cố giấu đi vẻ lo lắng của mình, tôi đã hỏi Sadiz về một chuyện mà tôi cứ mãi băn khoăn.
“Sadiz… nổi tiếng thật nhỉ?”
“Ừm, cảm ơn em nhé.”
“Erm. Nhưng mà…… vậy, vậy có sao không?”
“Em sao thế?”
“Chị, chị vừa được người ta tỏ tình đó!”
“Hình như là vậy.”
“Đó! Sadiz lúc nào cũng bận học, tập luyện… giúp làm việc nhà…. rồi còn làm bài tập nữa… nhiều việc như vậy. Bộ chị không muốn lâu lâu được ra ngoài hẹn hò sao? Chị không nghĩ gì về nó sao?”
Sadiz đã luôn làm rất nhiều cho tôi.
Nhưng có thực sự ổn khi luôn như vậy không?
Phải chăng Sadiz cũng muốn có lúc được vui vẻ?
Nghĩ vậy nhưng đồng thời tôi cũng không muốn nhìn thấy Sadiz đi với một tên con trai khác.
Những cảm xúc phức tạp như vậy khiến tôi không thể thành thật với cô ấy.
Nhưng rồi, Sadiz nói với tôi…
“Đúng rồi ha, chị cũng là con gái mà cậu chủ nhỉ? Chị cũng muốn đi hẹn hò với con trai lắm chứ bộ, hay phải nói, chị đang được hẹn hò nhỉ?”
“Ể!?”
Kinh ngạc tôi quay sang và ngước lên nhìn cô và thấy Sadiz đang có một nụ cười tinh nghịch trên mặt.
“Hửm? Sao thế~? Cậu chủ à. Nè, em biết là chị nổi tiếng lắm mà đúng không? Chị muốn được nắm tay rồi tình tứ hẹn hò với con trai lắm chứ bộ, và chị thực sự đã có sẵn một người trong lòng rồi đấy.”
“Hể? Đùa à? Chuyện đó…… ừm…… không phải sự thật đâu đúng không?”
“Chị hổng nói dối đâu á nhe~. Thế nên chị mới từ chối lời mời của mấy người trong lớp đấy. Chị đã dành tình cảm cho người đó rồi, chị yêu người đó lắm nên đành chịu thôi, bởi vậy hôm nay cũng lại một ngày hẹn hò nữa đấy.”
Tôi sốc. Tôi cứ nghĩ mình hiểu Sadiz hơn bất cứ ai, thế nên tôi đã gần như bật khóc khi nghe rằng có một Sadiz mà tôi không bao giờ biết.
Sau này tôi sẽ cưới Sadiz.
Tôi đã nghĩ vậy, nhưng rồi tôi lại run lẩy bẩy và gần như bật khóc.
“Không, thể nào… đâu? Hôm nay chị đi hẹn hò sao? Là với ai hả?”
Tôi cố kìm những giọt nước mắt hỏi Sadiz.
Rồi, Sadiz, người thường giữ vẻ mặt vô cảm hay toe toét như một tên ngốc, bỗng dưng mỉm cười…
“Thì đây nè, chị đang đi hẹn hò sau giờ học với cậu bé đang nắm tay chị đó.”
Sau đó tôi đã rất xấu hổ nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất vui và hạnh phúc, và tôi không nhớ rõ làm sao chúng tôi về được đến nhà hay chúng tôi đã nói chuyện gì trên đường.
Nhưng nghĩ lại, Sadiz nói vậy là vì cô ấy chỉ coi tôi là một đứa em trai hay một đứa nhóc.
Nó đã luôn đong đầy mối tình đầu của tôi, và tôi đã hoàn toàn bị nó chi phối.
Nó hẳn đã tan vỡ sau trận đấu ấy.
Dẫu vậy đến giờ tôi vẫn còn nghĩ về khoảng thời gian ấy, tôi thực sự còn một chặng đường dài phải đi.
“Chết tiệt… mình đã làm cái gì thế này… đừng có mà khi không lại nắm tay một đứa bé với một cô nàng đầu óc trên mây thế chứ…”
Chỉ mới vừa nãy tôi đã quá thảnh thơi khiến giờ tôi cảm thấy tự xấu hổ cho chính mình.
“Nhìn này! Tôi đang trở nên mạnh hơn! Tôi không thể do dự lúc này được! Tôi sẽ thắng! Tôi sẽ thắng! Dù đó có là ai đi chăng nữa!”
Tôi sẽ trở nên mạnh đến mức không còn xấu hổ khi nghĩ về nó nữa.
Và tôi sẽ thắng! Tôi sẽ thắng! Tôi sẽ thắng!
Dù cho đối phương có là ai!
『Hmm…… không hiểu sao… hồi trước trận đấu diễn ra… Hiro, Mamu, và cả cô hầu kia cũng có biểu cảm như vậy khi ngươi nói thế.』
“…… Làm gì có.”
『Thế sao? Mà, cái vấn đề đó cũng chả mấy quan trọng khi cảm xúc đó đã tiến lên thành một tinh thần rực cháy cho ngươi .』
Hiện giờ không còn ai khác ngoài tôi và Tre’ainar ở tầng trệt.
Tre’ainar nói khi tôi đang đánh nhẹ vào túi cát trước gương.
Trước trận đấu.
Phải rồi, là cái ngày mà cha mẹ tôi đã vội vã bỏ hết việc và chạy về nhà khi nghe tin tôi ngất xỉu vì mở hố ma thuật.
Khi đó tôi đã tức giận bởi việc “không ai kì vọng vào chiến thắng của tôi” và đã thề sẽ trở nên mạnh hơn từ thái độ phản loạn đó.
Thật sự mà nói, bây giờ đã khác hẳn khi trước và tôi cũng không còn suy nghĩ như lúc đó nữa.
Thế nhưng với Tre’ainar thì có vẻ là như vậy.
Như thể Tre’ainar biết tôi đang cảm thấy thế nào…
『Mà nhóc này. Trong ba tháng tới đó, như ta đã nói khi trước, nâng cao những kĩ năng cơ bản bằng các trang thiết bị ở võ đường. Thuần thục Nhịp Thở Ma Thuật. Nội dung bài tập là thế và ta định sẽ cho ngươi tiếp tục như vậy. Ta đang xem xét đến các bài tập khác để ngươi không thấy chán nhưng… sẽ có chút thay đổi trong lịch tập.』
“Hả?”
『Nói thay đổi thì không đúng lắm, ta định sẽ thêm nội dung tập luyện để ngươi có thể mạnh hơn.』
Bài tập luyện từ giờ.
Nhằm nâng cao các kĩ năng cơ bản của tôi, tôi sẽ tập nhảy dây, tập cơ thân trên và thân dưới, chuyên tâm tập ngón chân, chạy bộ, bóng luyện và đấu tập.
Về phần thành thục Nhịp Thở Ma Thuật, yoga và các kĩ thuật khác sẽ được dạy trong thời gian ngắn.
Với lịch trình như thế, vậy mà giờ chúng tôi sẽ tăng cường thêm bài tập.
Nó sẽ khá khó khăn.
Nhưng kì lạ thay, tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ gì.
Và nội dung bài tập mà Tre’ainar đưa vào là…
『Hãy tự phát triển một Chiêu Thức Đặc Biệt.』
“…… Hở… cái gì cơ?”
Tôi đờ người bởi lời nói khá bất ngờ của ông ta.
『Quỷ Vương Đấm Chớp, Quỷ Vương Đấm Mạnh, Quỷ Vương Xoáy Ốc, Cú Đấm Phản Đòn, Đột Phá và Xoắn Ốc Quỷ Vương, chúng đều được gọi là chiêu thức. Thế nhưng chúng vốn dĩ là chiêu thức của ta. Nói một cách tiêu cực thì ngươi chỉ đang làm theo những gì được bảo. Mà, nó cũng không có gì là đáng trách…』
“Được, được bảo á… chờ chút đã…… nhưng giờ…”
『Thế nên ngươi cần phải dự trước cho sau này và tự tạo ra một cái mới. Dù cho nó có được sử dụng trong ba tháng tới không thì nó vẫn là của ngươi… hãy nghĩ ra Kĩ Năng Đặc Trưng của ngươi.』
Kĩ Năng Đặc Trưng của tôi. Tôi có cảm giác đã nghe về nó từ lâu.
『Và để tạo ra được Kĩ Năng Đặc Trưng này… là phụ thuộc vào quyết định của ngươi muốn tạo ra kĩ năng như thế nào.』
“Wow?! Eh … eh !?”
Trong lúc nói, Tre’ainar cũng đã quyết định sẽ không nhúng tay vào.
Tôi không biết làm gì ngoài đớ người hoang mang.
『Thôi thì, ngươi được quyền xin tham khảo ý kiến của ta. Nhưng từ giờ, ngoài việc vừa tiếp tục các bài tập luyện như trước, vừa chỉ dẫn đám nhóc đáng thương ở trường Pháp Thuật kia, ngươi cũng phải dành thời gian để hình dung về Kĩ Năng Đặc Biệt của ngươi. Hãy nghĩ xem ngươi có thể làm gì và cái gì phù hợp với ngươi. Rồi từ đó, hãy tạo ra một thứ mà ngươi có thể ưỡn ngực tự nhận là của riêng ngươi, một thứ gì đó sẽ khắc sâu vào con mắt của lũ ngu đần, một thứ gì đó sẽ khiến cả thế giới phải nín thở!』
Tôi chưa từng nghĩ rằng ông ta sẽ đi xa đến vậy.
Ngày trước chỉ cần nghĩ về tên của các chiêu thức đặc biệt cũng đã đủ khiến tôi rất vui.
Nhưng giờ thì đã khác.
Nói chung thì tôi thà để Tre’ainar, người luôn biết cái gì đúng cái gì sai nói cho tôi câu trả lời hơn…
『Nhóc!』
“…… Hả?”
『Chuyện quả thật đã gấp rút hơn khi đưa ta đến quyết định này, nhưng … đồng thời, thế này cũng tốt. Đây là một cách để ngươi có thể là chính ngươi…』
Lúc đó, nụ cười của Tre’ainar trông như một giáo viên đang giao bài tập về nhà cho học sinh thay vì là một người thầy dạy võ.
Cuối cùng thì tôi cũng vẫn không hiểu ý đồ của Tre’ainar, nhưng dù sao tôi vẫn phải suy nghĩ về những gì được bảo.
Và……
『Thế nhưng, để tạo ra một đòn đặc biệt, ngươi càng sớm học được Nhịp Thở Ma Thuật thì ngươi càng có thêm lựa chọn. Thật ra thì để ngươi học từ từ thì sẽ tốt hơn nhưng giờ ta không thể nói vậy được. Thế nên nhóc. Thật sự ta có hơi do dự khi cho ngươi làm việc này trong thời kì phát triển, nhưng có một cách để học được Nhịp Thở Ma Thuật nhanh hơn khi kết hợp với yoga.』
Biểu cảm giáo-viên lập tức xuất hiện và lần này, Tre’ainar lại thể hiện vẻ mặt cứng rắn của một người thầy.
Ông ta hỏi tôi, như thể để kiểm tra cảm xúc và câu trả lời của tôi, và khi tôi gật đầu…
『Nếu ngươi đã sẵn sàng… chúng ta sẽ vắt kiệt ngươi… trong thời gian ngắn tới… ta sẽ cho ngươi trải nghiệm địa ngục.』
Những bài tập khắc nghiệt trước giờ của tôi bắt đầu trông như một bài khởi động nhẹ nhàng đủ để chảy chút mồ hôi.