Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
-------------------
“Ta không hề nghĩ rằng con đã gặp nhiều khó khăn như vậy khi Kị Sĩ Đế Quốc… Ta không thường xuyên gặp con nhưng ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này…. Ta xin lỗi.”
“Cũng không hẳn…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe về ước mơ của cha tôi. Nó hệt như một ước mơ thông thường của những đứa trẻ trên thế giới này.
Ông ấy không phải là một anh hùng, là người được chọn với gen hay có định mệnh phải đánh bại Đại Quỷ Vương từ khi mới chào đời.
Tất cả đều bắt đầu với một mơ ước trẻ con, và từ đó đến hồi kết của câu chuyện đã vượt quá suy nghĩ của tôi, đó chính cha tôi bây giờ.
“Mà… ah, nghe con nói như vậy… Nếu như con không muốn trở thành Kị Sĩ Đế Quốc… hoặc con muốn được làm gì khác thì cũng được thôi. Ta hứa sẽ luôn ở bên con.”
“Cha…”
“Không phải chỉ riêng mỗi ta đâu… cả mẹ con nữa… chúng ta sẽ hỗ trợ con.”
Dù cho tôi không trở thành Kị Sĩ Đế Quốc, tôi vẫn là con của cha mẹ tôi. Có lẽ đó chính là lí do cho những lời ấy.
Không hiểu sao tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên trong bầu không khí gượng gạo này, và cha tôi trông cũng rất xấu hổ khi nói vậy.
Thật sự, ông cha ngu ngốc này…
“Mà này, con muốn trở thành một chiến binh thế nào?”
“……”
Mà, ổng vẫn tin rằng tôi sẽ trở thành một chiến binh sao?
Dù sao, tôi cũng không chắc về điều mình muốn làm sau này.
Mục tiêu bây giờ của tôi là chiến thắng giải đấu.
Tôi vẫn chưa nghĩ gì thêm sau đó.
Trái lại, ngay từ đầu, việc tôi có trở thành một chiến binh hay không thì cũng….
“…… Không biết có ổn không nữa? Chị tự hỏi liệu bọn họ có thể nói chuyện bình thường với nhau không đây. Cố lên ~ Earth ~ Hiro ~”
“Phu nhân à… Nếu chị lo thì tại sao không ra đó nói chuyện với họ đi.”
“Sao lại thế được?! Đó là cuộc nói chuyện giữa cha và con kia mà! Những lúc như này đúng thật là khó khăn mà, cứ phải đứng từ quan sát với tư cách là một người mẹ…”
“…… Phu nhân…… Quả thật, gần đây cậu chủ có vẻ đã thay đổi rất nhiều.”
…… Hình như tôi nghe thấy gì đó. Và khi tôi nhìn về phía cô ấy, Sadiz và mẹ tôi đang lén lút quan sát cha con bọn tôi.
“Thật sao? Ý chị là, hồi trước em có bảo rằng thằng bé giấu chị sách đen trong phòng của mình mà đúng không?”
“Vừa có thêm hai cuốn nữa rồi ạ.”
“Thật sao!? Nè nè, nó là thể loại gì vậy…? Nè, nó trông ra sao?”
“…… Phu nhân, mắt người đang sáng bừng lên kia kìa.”
“Khi chị biết tin nó giấu sách đen trong phòng mình, chị đã cảm nhận được niềm hạnh phúc của người mẹ khi biết con mình đã trưởng thành!”
“…… Chẳng phải lúc đi du hành với chủ nhân thì người rất ghét những chuyện dâm tục sao? Người toàn đánh chủ nhân mỗi khi ngài ấy bảo ‘Đại Quỷ Vương dâm đãng’ kia mà.”
…… Nói nhỏ lại dùm cái đi, bọn tôi nghe được đấy!
“Ah… Earth…… mà, dù sao con cũng đã đến tuổi quan tâm đến mấy thứ đó rồi!”
Cái ngón cái đó là sao hả?! Sao tôi muốn bẻ nó ghê đấy!
Thôi đi! Đừng có nhìn con bằng ánh mắt ‘Cha hiểu mà’ nữa! Thay vì tức giận thì con xấu hổ lắm rồi đấy!
“Im ngay đi! Argh, mụ già đang nói cái gì vậy! Và Sadiz nữa, đừng có mà cái gì cũng báo cáo cơ chứ!”
“Hnn? Koraaaa, con vừa bảo ai là mụ già hả!? Mẹ~ vĩnh viễn tuổi 17 à nhe!”
“Đau!”
“Aaaah?”
Ngay khi tôi lên tiếng phản bác, mẹ tôi lập tức lao đến cú đầu tôi.
“Nói tóm lại, mẹ thấy con toàn đi quấy rối Sadiz và cứ đọc sách khiêu dâm không thôi! Kiếm đứa con gái nào rồi ra ngoài hẹn hò đi!”
“Không phải chuyện của mẹ…”
“Thật sao, thằng nhóc hư đốn này~!”
Mẹ vô tư thật đấy, mẹ à.
Nếu nói về bản thân của bà ấy, thì bà ấy chỉ già về tuổi thôi, cộng thêm cái ngoại hình thì đúng là chả khác gì trò đùa.
Trên thực tế, bà ấy đã ba mư-
“Đúng rồi, con đấy. Tiểu thư Phianse… Công chúa thì sao? Hai con thân với nhau lắm mà đúng không? Hnn hnn~”
“Quào, thật à… mẹ có… mà bỏ đi. Con không biết. Lúc nào con cũng bị nhỏ xem thường, rồi bị giáo huấn, con không thích điều đó. Và nhỏ cũng, ờ thì, nhỏ…”
“Wow…”
“…… Khuôn mặt đó là sao vậy?”
“Con biết đó~ Con thân với công chúa lắm mà~. Là một người đàn ông~, bộ con không muốn công chúa trở thành nửa kia của cuộc đời mình sao?”
Chết tiệt, lúc nào cũng phiền phức như vậy… tôi thực sự ước gì cha mẹ tôi sẽ thôi nói về mấy cái chuyện tình yêu kiểu này.
“Mà… nói chung là, Rebal hôm qua đã cầu hôn công chúa rồi. Nếu cậu ta thắng giải đấu tiếp theo thì cậu ta sẽ được coi như một ứng cử viên cho chức hôn phu của nhỏ.”
“””Hoho!!””””
Ồ, lần này là cả ba người đều ngửa ra sau cùng một lúc với đôi mắt sáng bừng luôn à.
Mấy người này hơi quá xâm phạm chuyện tình cảm cá nhân của con cái rồi đó!
“Huh, thế à, thì ra Rebal là như vậy…”
“Uha~ Nhóc Rebal cũng như thế luôn ư?”
“Hoho. Vậy công chúa trả lời thế nào?”
Công chúa trả lời thế nào à? Nhớ lại thì lúc đó nhỏ cũng chưa trả lời cậu ta… để coi nào…
“Ah. Nhỏ vẫn chưa quyết định.”
“Chưa quyết định là sao? Tại sao cơ chứ? Tiểu thư Phianse lẽ ra không phải như vậy kia mà.”
Quả thật nhỏ công chúa đó lúc nào cũng có thể quyết định mọi thứ một cách nhanh chóng, nhưng lần đó thì lại khác.
Bởi tôi đã lỡ xen vào chuyện bọn họ.
Khi nghĩ lại, tôi có lẽ đã làm điều không phải với Rebal… nhưng cậu ta lúc nào cũng xem thường tôi và làm tôi phát ốm.
“Con đã bảo với Rebal…… Con sẽ là người chiến thắng giải đấu.”
“””Eh!!?”””
“Thế nên, vì vậy…”
“””Thế mới là đàn ông chứ!!”””
Lần này thì cả ba đều lên tiếng chường về phía trước với vẻ phấn khích và ôm lấy tôi.
“Phải vậy chứ Earth! Đã là đàn ông là không được đầu hàng!”
“Là một người mẹ, mẹ cảm thấy con đã trưởng thành nhiều hơn với những lời đó thay vì mấy cuốn sách đen kia...”
“Cậu chủ Earth, trước đây tôi đã luôn mong về chiến thắng của cậu và cậu có vẻ cũng thực sự nghiêm túc về điều ấy. Hôm đó tôi chắc chắn sẽ cổ vũ cho cậu.”
Khó thở quá…… mà…… không hiểu sao, từ trước đến giờ, tôi có lẽ đã tự xây nên một bức tường của chính mình… nhưng, lạ lùng thay, khi tôi nói về nó, bức tường ấy lại…. Nó quá dễ dàng…?
Không…… sai rồi.
“Cha rất vui vì con cảm thấy như vậy. Dù thắng hay thua thì cũng không sao đâu. Con hãy cứ làm theo những gì trái tim mình mách bảo nhé.”
“Đúng vậy. Con hãy cố lên. Chỉ vậy thôi thì mẹ cũng đã rất vui rồi.”
“Tôi sẽ ở bên cậu, cậu chủ. Tôi sẽ hỗ trợ cậu đến giây phút cuối cùng.”
Tại sao không?
Cả cha, mẹ, và Sadiz đều có vẻ hài lòng bởi lời nói của tôi.
Không được. Có phải mình đã quá đa nghi rồi không?
Tôi cảm thấy cứ như ba người họ hài lòng chỉ vì tôi đã cố gắng hết sức và không hề mong tôi sẽ chiến thắng giải đấu.
Tôi không phải chỉ cố gắng cho vui. Tôi thực sự muốn giành chiến thắng.
Và cũng vì phần thưởng của Sadiz nữa, nhưng đó không phải là tất cả.
Tôi muốn cho mọi người nhìn thấy sức mạnh thật sự của mình và khiến họ phải trầm trồ kinh ngạc. Đó là lí do vì sao tôi lại cố gắng đến vậy.
Nhưng ngay từ đầu, cả ba người họ…
“Nhưng Rebal và Fu trông có vẻ rất mạnh đấy. Con đã chuẩn bị rồi chứ?”
Gì đây?
Tôi biết. Họ đã mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Bộ ý mấy người là ‘Đừng buồn vì họ quá mạnh đấy nhé’ sao?
“Đúng rồi. Vậy nên con cũng đừng cố quá nhé. Dù mọi chuyện có ra sao thì cha và mẹ cũng biết rằng con đã cố hết sức để chiến thắng rồi.”
Gì đây?
Lại nữa, lại là cái nụ cười ‘có tấm lòng là vui rồi’.
“Được rồi, vậy sau giải đấu chúng ta hãy cùng tổ chức một buổi tiệc nhé. Hôm đấy, tôi sẽ nấu thật nhiều món mà cậu chủ thích.”
Cái gì nữa đây?
Cô định tổ chức một bữa tiệc an ủi cho tôi à?
“…… Con…”
Không được. Không những cha mẹ tôi, mà cả Sadiz cũng nói như vậy.
Không, có lẽ ngay từ đầu tôi không hề nghĩ vậy.
Có lẽ tôi chỉ đang làm quá lên và chỉ tưởng tượng mà thôi.
Nhưng…… Dù vậy……
“Con xin lỗi… cha…… mẹ, Sadiz…”
“””?? “””
“Con vẫn còn hơi mệt một chút và con cũng không đói. Hôm nay đã là một ngày dài rồi, con xin phép đi nghỉ ngơi một chút.”
Đây cũng không phải một lời nói dối. Tôi thực sự vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Dù vậy không có nghĩa là tôi không thể ăn.
“Con chắc chứ? Được rồi…đừng cố quá nhé?”
“Hãy cẩn thận con nhé. Cha mẹ có thể ở thêm chút nữa, nhưng… con không sao chứ?”
“Cậu chủ.... Được rồi, vậy, nếu cậu đói thì tôi sẽ chuẩn bị ít súp cho cậu nhé.”
Nghe tôi nói vậy, cả ba người họ đều tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng họ cũng không ép tôi phải ngồi vào bàn với họ và ân cần hỏi thăm sức khỏe của tôi.
『Ngươi ổn chứ?』
Trước khi trả lời câu hỏi của Tre’ainar, tôi rời khỏi phòng khách và lập tức về phòng mình.
Tôi không còn có thể điều khiển nổi cơn nóng vội của mình nữa, tôi đã lập tức đóng cửa phòng lại và bảo với Tre’ainar.
「Tre’ainar… tôi có một yêu cầu….」
『Gì?』
Đây không phải là vì phần thưởng của Sadiz, cũng không phải là vì những lời động viên của Tre’ainar.
Đây là vì tôi.
Thế nên lần đầu tiên trong đời, tôi đã cúi đầu trước ông ấy.
「Tôi…dù cho tôi không thể thắng, nhưng tôi sẽ vẫn cố hết sức…tôi không muốn có thêm bất kì lời thương hại nào nữa! Tôi muốn thắng! Tôi muốn cho họ thấy, những người không tin rằng tôi sẽ thắng, họ đã sai rồi! 」
『Ho…』
「Làm ơn… tôi muốn ông hãy huấn luyện tôi thêm nữa … không … tôi cần phải tập luyện thêm nữa! Tôi muốn được trở nên mạnh hơn! Tôi sẽ không từ bỏ dù cho nó có đau đớn thế nào. Vậy nên làm ơn! Xin ông! 」
Tôi không cần phần thưởng, tôi không muốn chạy trốn, tôi không cần lời khen.
Tôi muốn thắng. Tôi không muốn thua. Đây là quyết tâm của tôi.
『Hmm… Nhóc. Ngươi vẫn không nhận ra thầy của ngươi là ai à? Ai là người đã nhận ngươi làm học trò hả? Bộ ngươi nghĩ ta sẽ hài lòng chỉ vì ngươi thắng được cái giải đấu đó thôi sao?』
「Heh!? 」
『Nhưng… Hmmm…, thật tốt khi ngươi tự nói ra những điều đó mà không cần ta phải làm gì. Cùng nhau, chúng ta sẽ nghiền nát lũ anh hùng và đám ngu ngốc kia! 』
「V-vâng!!」
Tôi không đói.
Tôi không hề có lí do nào chính đáng để chiến đấu với công chúa hay Rebal.
Đây hoàn toàn là sự ích kỉ của tôi.
Đây là cảm xúc của tôi.
Và tôi không muốn thua! Tôi sẽ thắng!
『Được rồi, hãy nghỉ ngơi rồi ngày mai ta sẽ bắt đầu… thường thì ta sẽ nói vậy, nhưng chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mốt. Ngày mai hãy nghỉ ngơi đi.』
「Vâ-… Eh? 」
Vậy nên bắt đầu từ ngày mai, lần đầu tiên trong đời… tôi đã hăng hái đến vậy, thế mà những lời đầy bất ngờ của Tre’ainar đã hoàn toàn phản bội tôi.
Cái gì? Ông ta mới bảo ngày mai đúng không?
『Cơ thể ngươi vẫn còn đang trong quá trình tái cấu trúc mạch ma thuật và vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Cả về thể chất lẫn tinh thần. Cố quá chỉ tổ phản tác dụng mà thôi. Đôi lúc nghỉ ngơi cũng là một cách tốt để tập luyện.』
「Không, nhưng…」
『Ta biết ngươi đang mất kiên nhẫn. Nhưng chỉ cần có ‘quyết tâm của mình’ là được rồi. Đó là lí do vì sao ngươi nên nghỉ ngơi, như vậy ngươi mới có thể sẵn sàng tập luyện được. Ta nói đúng không? 』
Tre’ainar đang muốn bảo rằng, ‘đừng nên cắm đầu tập luyện’, tôi hiểu rồi.
Ra vậy. Vậy ra đây là cách tập thư giãn sao?
Tôi cũng đã khá mệt với tập luyện bằng thang, đấu tập và 【Vier】rồi. Trong tình trạng thế này mà cứ tập luyện quả thật không tốt chút nào.
Đúng như tôi nghĩ, tên này thật tuyệt vời mà.
Ông lúc nào cũng quan tâm đến tôi.
『T-thế nên… nhóc. Ngày mai nhóc được nghỉ đúng không….』
「Hmm? 」
Rồi, cùng lúc đó.
『M-mà nói chứ, chẳng phải đã đến lúc rồi sao? Ngươi biết đó, hồi trước ngươi đã hứa rồi còn gì…. Umm, nó…… chưa được sao? Nó vẫn chưa tới à….』
Bỗng, Tre’ainar vừa khoanh tay vừa lảng mặt về phía khác rồi liếc nhìn tôi trông như đang mong chờ gì đó.
Chuyện gì vậy? Đến lúc là sao? Cái gì đến cơ?
À~….
「…… Ông không thể đọc tiểu thuyết vì đã chết… cái mà ông đã hỏi xin tôi ở hiệu sách, nó sắp đến rồi…」
『Oh, oooh, phải phải. Đúng rồi đó! Mmmm! 』
Này…… tên này… chắc không phải đâu đúng không?! Ổng không định cho tôi nghỉ để đi đọc truyện đâu đúng không….
『Gì? Ánh mắt đó là sao hả?』
Là ánh mắt tức giận chứ còn gì nữa?! Thực sự, cái tên này! …… mà thôi……không sao.
「Được rồi. Vậy thì…… ngày mai hãy cùng ra ngoài và đọc truyện nhé.」
『Heh!?』
Cũng không sao. Tôi dù gì cũng đang mắc nợ ông ta…. Nếu việc này đủ để cảm ơn thì được thôi…
『Kokukoku! 』
Nhưng tôi cũng rất vui. Bằng cách nào đó, tôi đã không còn cảm thấy căng thẳng nữa, và nếu xét về mặt tốt thì tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.