Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
-----------------------
Hôm ấy là ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi, đồng thời đó cũng là ngày mà cuộc sống mới của tôi bắt đầu vào mười năm trước.
‘Tôi không thể bỏ cô bé lại đây được.... Tôi sẽ nhận nuôi cô bé!’
Nữ anh hùng, người được mệnh danh là Nữ Thần Chiến Tranh, vừa nói vừa ôm chặt lấy tôi.
Khi đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa trẻ ngây thơ và tôi đã rất sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng thành phố của mình bị phá hủy bởi đội quân của Đại Quỷ Vương, cả gia đình tôi đều bị giết ngay trước mắt tôi, và tôi chắc chắn cũng sớm bị giết như họ.
Thế nhưng, vào lúc tôi sắp bị giết, cô ấy đã xuất hiện và cứu lấy tôi.
Một trong số bảy người anh hùng. Mamu, Nữ Thần Chiến Tranh.
Dù rằng cô ấy đã cứu được tôi, nhưng cô ấy bỗng dưng lại ôm chặt lấy tôi và liên tục khóc rằng, ‘Xin lỗi em, chị xin lỗi em, chị đã không thể cứu họ’.
Cô ấy không làm gì sai cả. Cô ấy là cứu tinh của tôi. Đúng hơn là tôi mới là người cần phải cảm ơn cô ấy.
Vậy mà khi ấy, tôi vẫn còn đang bàng hoàng về cái chết của gia đình yêu quý của mình, và tôi chỉ biết khóc mãi không thôi.
Tôi đã được cứu. Nhưng gia đình tôi đã không còn. Khoảng khắc tôi nhận ra điều ấy, tôi cảm thấy như thể chỉ còn mỗi mình trên thế giới này, và tôi đã sợ hãi trước nỗi cô đơn ấy.
Và lúc đó, cô ấy đã bảo, ‘Hãy cùng sống với chị nhé’ mà không hề gửi tôi đến trại mồ côi do Đế Quốc lập nên để chăm sóc những đứa trẻ đã mất đi gia đình trong chiến tranh hoặc trại mồ côi vô danh nào đó.
‘Từ giờ chị sẽ là gia đình của Sadiz. Vậy nên hãy giúp đỡ chị nhé.’
Tôi òa khóc và rồi lập tức nhảy vào lồng ngực của cô ấy. Tôi không hề cô đơn.
Dù cho chúng tôi không phải máu mủ, nhưng tôi vẫn cảm thấy con người này như một cô chị gái hay một người mẹ đã cứu rỗi tôi.
Cô ấy không hề bỏ tôi đi thậm chí sau khi chiến tranh đã kết thúc. Chúng tôi vẫn cứ sống với nhau như thể đó là một điều tự nhiên.
Và……
‘Chừng nào Sadiz trưởng thành rồi thì chị mới kết hôn. Nếu mà em không chờ được thì chị sẽ không cưới Hiro đâu đấy. Chị sẽ cưới ai đó khác cho mà coi.’
Ai ai cũng đều muốn kết hôn với Nữ Thần Chiến Tranh Mamu và Đại Anh Hùng Hiro.
Họ vẫn còn trong độ tuổi thành niên, một cặp đôi trẻ tuổi, nhưng không một ai phản đối hôn sự của họ cả, tất cả mọi người đều vui vẻ chấp thuận, vậy mà cô ấy lại ưu tiên cho một đứa trẻ như tôi.
Điều ấy khiến tôi rất vui, nhưng cũng cảm thấy tội lỗi, tôi muốn cô ấy được hạnh phúc. Tôi không muốn cô ấy phải vì tôi mà vứt bỏ hạnh phúc của mình.
Với những suy nghĩ ấy, tôi đã đi nói chuyện với ngài Hiro, và rồi cuối cùng, họ đã quyết định sẽ sống cùng tôi như một cô con gái nuôi của một cặp đôi mới cưới.
Ban đầu tôi cảm thấy rất miễn cưỡng khi phải sống cùng với một gia đình mới không phải máu mủ ruột thịt gì với mình, nhưng cô ấy lại…
‘Huh? Em nói gì vậy?! Em là gia định của bọn chị! Em sẽ sống với chị! Chị đã quyết định rồi! Em mà còn nói nữa là chị sẽ ly hôn ngay đấy!’
Tôi lại òa khóc một lần nữa.
Đó là lúc mà cuộc sống mới của chúng tôi bắt đầu.
Thế nhưng, cuộc sống chỉ với ba người bọn tôi đã sớm kết thúc một cách bất ngờ.
Đó là vì……
‘Này Sadiz. Em muốn bế nó không? Thằng bé… là gia đình mới của chúng ta đấy...’
Một sinh linh mới đã chào đời.
Nhỏ bé, yếu đuối, mong manh như thể sẽ vỡ bất cứ lúc nào, vậy mà khi bồng nó lên, nó lại thật nặng, ấm áp, và…
‘Uh, lúc chị bế thì thằng bé cứ khóc mãi không thôi, vậy mà lúc Sadiz bồng thì thằng bé lại nín khóc liền luôn kìa!’
Sinh linh bé nhỏ ấy đã nắm lấy ngón tay mà tôi vươn ra……
‘Egu, Ee… Ni~’
‘Huh!? ‘
Em ấy đã cười, một nụ cười thật rạng rỡ… và tôi đã lập tức yêu lấy nó từ tận đáy lòng mình.
Tôi sẽ bảo vệ đứa trẻ này.
Em ấy là của tôi.
Em ấy là gia đình của tôi.
Tôi sẽ không trao em ấy cho bất cứ ai.
Là một đứa trẻ, tôi cảm thấy như thể mục đích sống của mình chính là để bảo vệ đứa bé này và tôi sẽ không từ bỏ nó.
Kể từ đó, đứa bé ấy và tôi lúc nào cũng gắn bó với nhau như hình với bóng.
‘Nè~, Sadiz~, cho ta ẵm Earth với~.’
‘Không được. Chủ nhân vụng về lắm. Chỉ có Sadiz mới được ẵm cậu chủ thôi.’
‘Uh-oh, chỉ một chút thôi mà, chỉ một chút xíu thôi, đi mà~.’
‘Không đâu. Em sẽ không trao cậu chủ cho ngài đâu. Chủ nhân mà làm cậu chủ khóc là em sẽ không tha đâu đấy.’
Nó giống kiểu độc quyền hơn là gắn bó.
‘Gah, anh mà đùa với Sadiz thì sẽ không xong đâu. Nhưng mà em cũng hơi lo về tương lai của Earth đấy. Earth có vẻ cũng rất yêu Sadiz nữa.’
‘Cậu chủ dễ thương quá đi à~, nuzzle-nuzzle~’
‘Kya, Kyao’
‘Anh thấy chưa, Earth cũng yêu Sadiz lắm đấy.’
‘Mufufu~♪, cậu chủ à, cậu thích ngực của chị lắm đúng hông nè. Ui, cậu chủ dễ thương quá đi mất~.’
‘Kya’
‘Này này! Anh đang định đi đâu đấy hả?!’
Mỗi ngày được chơi đùa và chăm sóc cậu chủ là một niềm hạnh phúc với tôi.
Và cậu chủ cũng rất thông minh, em ấy rất đáng yêu và đang lớn lên ngày một khỏe mạnh hơn…
‘Thaddith, em, em, Thadis, chưới làm dợ.’
‘Cậu chủ. Nếu cậu nói vậy thì cậu sẽ trở thành một cô vợ đáng kính của chị đấy. Nhưng, làm sao mà vậy được~.’
‘U~, na-na-, Sadith- làm vợ em~!’
‘Oh, nhưng cậu là một đứa bé hay khóc nhè đúng không~? Chị không muốn phải làm vợ một đứa trẻ nhõng nhẽo đâu~’
Cậu chủ cũng rất yêu quý tôi…
‘Sadiz… chị, đã đậu học viện rồi sao…’
‘Yeah.’
‘Vậy… chúng ta… sẽ không thể chơi cùng nhau….. được nữa..’
Cậu chủ trông có vẻ cô đơn và đang dỗi… Dễ thương quá đi!
Và ngày đó…
‘Sadiz… Umm…… Chúc mừng chị đã tốt nghiệp…’
‘Ồ cậu chủ. Cảm ơn cậu rất nhiều. Bó hoa đẹp quá…… Chị vui lắm đấy.’
‘Ừm…’
‘Ồ, sao vậy cậu chủ? Sao trông cậu buồn vậy… cậu thấy không khỏe sao?’
‘…… Umm…… Sadiz đã tốt nghiệp và sẽ trở thành kị sĩ rồi sẽ trở thành người lớn… Sadiz…… Chị sẽ rời đi sao?’
Vào lễ tốt nghiệp của tôi, em ấy đã tặng tôi một đóa hoa mà em ấy đã tự tay mua bằng tiền túi của mình. Khi đó em ấy chỉ mới 11 tuổi.
Em ấy thể hiện vẻ mặt cô đơn khi hỏi tôi về tương lai sau này.
Phải, cho đến khi tôi hoàn toàn trở thành người lớn…… đó là những gì tôi nghĩ về tương lai của mình sau này… thế nhưng, khi nhìn thấy đôi mắt ướt nhòa của cậu chủ, tôi đã quyết định.
‘Không đâu, chị hứa sẽ không đi đâu cả. Chị sẽ luôn ở bên cậu chủ Earth.’
‘Thật sao! Em yêu chị!’
Hình như lúc đó tôi bị chảy máu mũi thì phải… Mà chắc không đâu, chắc là vậy đấy, dù sao đi nữa, thay vì trở thành một【Kị Sĩ Đế Quốc】, tôi đã trở thành hầu gái riêng của cậu chủ và chỉ bảo lưu tấm bằng ấy.
Thật sự, lúc đó cậu chủ…… thật không công bằng mà!
Và……
‘Sadiz~, cùng chơi-… eh.’
‘Ấy, chờ một chút đã cậu chủ. Chị đang bận thay đồ…’
Một ngày nọ, em ấy đã nhìn thấy cảnh tôi đang thay đồ
Lúc đó trên người tôi chỉ có độc mỗi một chiếc quần lót và tôi đã rất xấu hổ… nhưng em ấy lại trở nên bẽn lẽn khi nhìn thấy tôi xấu hổ… Phải rồi nhỉ, đó là lúc mà cậu chủ nhận thức được về giới tính của mình! Đồ trẻ con…
‘Trắng quá… Ah…. Sadiz…… em xin lỗi.’
‘Không sao đâu. Mà, nếu em đã xin lỗi rồi thì đừng có nhìn chị nữa nhé? Chủ đề này vẫn còn quá sớm với cậu chủ đấy.’
Ôi cậu chủ. Cậu bé đáng yêu của tôi.
Kể từ hôm ấy, tôi đã phát hiện ra cậu chủ bắt đầu hứng thú với những ‘chuyện như thế’ và trở thành một cậu thanh niên.
Mình thật không phải mà.
Đôi lúc tôi nghĩ rằng mình thật là một đứa con gái phiền phức mà đến cả tôi cũng tự cảm thấy phát ốm.
Tôi không biết làm sao để đáp lại tình cảm của một cậu bé đáng yêu, dễ thương ấy.
Đó là lí do vì sao tôi bắt đầu chọc ghẹo em ấy.
Ví dụ như……
‘Kya, đồ cơn gió đáng ghét-, váy~ của mình~ sẽ bị thổi lên mất~ (cậu chủ ơi)’
‘Hể, Sadiz! …… Hả?’
‘Ufu♡ Ufufufufufufu, aw~, nguy hiểm thật đó. Nếu mà tôi… mặc quần lót…thay vì chiếc quần ngắn này, thì cậu đã có thể xem nó rồi nhỉ. Xem toàn cảnh luôn đấy~.’
‘~~~~eh’
‘Ooh? Ôi, ôi , ôi ~! Cậu sao thế~ cậu chủ~? Nó đang lên sao? Ui, ui. Tôi sẽ báo lại chuyện này cho Phu Nhân. Cậu chủ~ nghịch quá đi à~♡’’
‘Chết tiệt, Sadiz là đồ ngốc!’
Vẻ mặt rầu rĩ. Vẻ mặt khóc lóc. Dù có là gì đi nữa, chúng cũng đều lay động tôi bởi đó là cảm xúc thực sự của một cậu bé.
Mỗi lần tôi cảm thấy nó, tôi đều thấy mình không nên ở đấy.
Ồ, nhưng tôi là người đặc biệt của cậu ấy mà.
Thế nên tôi phải ở đấy.
‘Fufufu, cho tôi xin lỗi nhé, cậu chủ♪.’
Tôi là người hạnh phúc nhất.
Nhưng rồi tôi lập tức nhận ra, tôi không hề hạnh phúc chút nào.
Tôi đã tận mắt chứng kiến gia đình yêu quý của mình ra đi.
Vậy mà tôi đã quên mất quá khứ đau buồn ấy—–
——-[Ma Pháp Hủy Diệt Đại Lục] ư… Đúng là một thành phố ngu xuẩn, các ngươi nghĩ có thể hủy diệt ma giới bằng thứ năng lượng khổng lồ đó sao?
“Hả!?”
——Những gì các ngươi đã làm thật không thể tha thứ… Vậy nên, tự tay ta sẽ hủy diệt các ngươi.
Tôi đã làm gì… tôi đã vô tình nhớ lại những quá khứ ấy. Thứ mà tôi muốn chôn thật sâu trong kí ức của mình. Cái quá khứ mà tôi luôn muốn quên đi…
Có một điều tôi không thích là khi bạn nghĩ về những kí ức vui vẻ thì bạn cũng sẽ có thể vô tình nhớ lại những kí ức kinh hoàng trong quá khứ, những kí ức thật đau đớn và tệ hại.
—Xoắn Ốc Quỷ Vương. Xoắn Ốc Ác Ma–
Những kí ức thời thơ ấu của tôi.
Đột nhiên, một cơn lốc xoáy khổng lồ từ đâu lao xuống và phá hủy thành phố của tôi.
Gần như tất cả mọi người đều bị cuốn vào cơn lốc ấy, cơ thể họ bị xé tan thành từng mảnh và vô số những mảnh vụn từ máu thịt con người rơi xuống như mưa trên khắp đất nước.
Tôi vẫn nhớ khi ấy.
Cha.
Mẹ.
Cảnh tượng họ bị nhấc bổng lên và bị xé tan thành từng mảnh vẫn còn hiện rõ như thể nó mới vừa chỉ xảy ra.
“Tôi về rồi đây.”
“Heh!? Cậu… chủ?“
“Hmm? Cô sao vậy, Sadiz? Cái khuôn mặt kiểu gì thế kia…”
“À không. Không có gì đâu.”
Mình đã làm gì thế này. Mình thật sự vẫn còn một chặng đường dài phải đi. Mình thậm chí còn không nhận ra rằng cậu chủ đã trở về.
Và mình đã được cứu.
Chỉ nghĩ về những ngày ấy thôi cũng đã khiến đầu óc tôi trở nên u ám và nỗi sợ cũng như thể đã chiếm lấy tôi.
Bác sĩ có bảo đó là một chấn thương tâm lí nghiêm trọng, nhưng dù đã hơn mười năm rồi tôi vẫn chưa thể vượt qua nó.
“Mà nè cậu chủ… cậu mua nhiều sách quá đó…. Chắc lại là để ngụy trang mấy cuốn sách đen chứ gì…”
“Cô đừng đùa nữa.”
“Ôi trời, thật à….hm?”
“…… Sao vậy?”
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ trong đôi mắt của cậu chủ, nó kiểu như ‘cậu ấy có ánh mắt sắc bén’ hoặc ‘mắt cậu ấy đang bị mỏi và bị co giật’.
Có lẽ cậu ấy đã đi đọc tiểu thuyết ở đâu đó, nhưng chỉ đọc sách thôi mà lại mệt như vậy sao?
Có chuyện gì…
“Cậu… Oh!?”
“Heh!?”
Và lúc đó. Một cơn gió bỗng từ đâu thổi đến chỗ tôi.
Nó đủ mạnh để thổi bay đống bụi cát và đống lá vừa được quét gọn gàng xong, và nó cũng đã thổi chiếc bay khăn choàng đã bị lỏng phần thắt nút của tôi, rồi thổi ngược váy tôi lên.
Con gái thường bảo những cơn gió này là gió-dâm-tặc.
Và chính lúc đó.
Đừng mà! Hôm nay tôi phải giặt quần áo nên tôi chỉ mặc mỗi cái quần lót con nít hình mèo rẻ tiền mà thôi…
“Yah!”
Từ trong ra ngoài, phần váy của tôi đã hoàn toàn bị thổi ngược lên.
Không đời nào cậu chủ lại không để ý đến nó.
Thế nhưng, khi tôi nghĩ rằng cậu chủ sẽ làm gì đó như tranh thủ tia quần lót hình mèo của tôi, cậu ấy lập tức nhảy lên và chụp lấy chiếc khăn choàng đã bị gió thổi đi của tôi.
“Hehe, bắt được rồi. Của cô này Sadiz.”
“Ể, à, umm, C-cảm ơn cậu rất nhiều…”
Và, cậu chủ đã đưa tôi chiếc khăn choàng với khuôn mặt tự hào.
Tôi như đứng hình trước hình bóng ấy.
Đồ ngốc… Dù nó chỉ là quần lót hình mèo rẻ tiền thôi nhưng… có khi nào cậu chủ không nhận ra không?
Hồi trước, cậu chủ là kiểu ‘trừ tôi ra thì mấy thứ khác không quan trọng’ và ‘chỉ dán mắt vào quần lót của tôi’.
Vậy mà tại sao?
“Được rồi, tôi… chừng nào đến bữa tối thì tôi sẽ ra sau, có gì thì tôi đang đọc sách trong phòng đấy.”
“V-vâng ạ.”
Nói xong, cậu chủ quay về phòng của mình.
Nhìn tấm lưng ấy, trong thoáng chốc, tôi đã thấy một Quý Ông.
Chẳng lẽ từ lúc cậu ấy tuyên bố chiến thắng trong [Giải Đấu Tốt Nghiệp] thì đã xảy ra chuyện gì sao?
“Kết quả của Đọc Sách Tốc Độ Ma Thuật… Nó vừa tuyệt, mà cũng vừa đáng sợ thật. Mình vừa có được một hình ảnh tuyệt vời…. Một đống bụi và lá tung tóe khắp nơi…. Mình cũng đã nhìn thấy hướng bay của chiếc khăn choàng đó…. Mình đã nhớ nó rồi! Rốn, cặp đùi, …tất cả, kể cả biểu cảm xấu hổ ấy…. Mình có thể dùng nó trong suốt quãng đời còn lại.”
Dù vậy, dạo gần đây, cậu chủ càng lúc càng thường hay tự độc thoại một mình.