Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
-----------------
“Trước khi về thì các em cho thầy xin ít phút thầy để phát tờ [Đơn đăng kí kị sĩ tập sự] này nhé.”
Tôi đã phải ngồi luyện tập tưởng tượng giữa tiết, nên tôi đuối về tinh thần hơn là thể chất.
Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn, nhưng trên đó lại có một tờ giấy mà giảng viên vừa phát..
Đấy là tờ đơn lựa chọn nguyện vọng nghề nghiệp của học viên sau khi tốt nghiệp.
『Huh, nghề nghiệp à… 』
“À phải. Thứ này sẽ được chuyển thẳng đến nơi tuyển dụng, và rồi họ sẽ gửi các em thông báo phỏng vấn sau nhé.”
Tờ giấy có các cột được đánh số từ 1 đến 3. Nếu sau nguyện vọng 3 mà vẫn chưa có công việc thì ta sẽ có một đợt đánh giá lại lần nữa.
“Các em đều biết rằng việc này sẽ quyết định tương lai của các em. Thế nên hãy suy nghĩ cho thật kĩ trước khi nộp đấy.”
Phải, những chiến sĩ khát vọng sẽ quyết định tương lai của chúng tôi.
“Tiện nói luôn, những người đứng đầu chiến sĩ khát vọng sẽ được tuyển vào đội 【Kị Sĩ Đế Quốc】, nhưng năm ngoái thì tỉ lệ được tuyển chỉ ở mức 20%. Thế nên hãy suy nghĩ cho thật kĩ vào. Mà, thầy đoán trong này có năm người không cần phải lo gì đâu nhỉ.”
Phải, 【Kị Sĩ Đế Quốc】 quả thật là ước mơ của biết bao chiến binh. Lương bổng của họ thậm chí còn cao hơn cả thợ săn và pháp sư hoàng gia.
Không những vậy, họ còn có thể được thăng lên chức bộ trưởng làm việc bên cạnh hoàng đế.
Nói thật, hầu hết tất cả học sinh của Học Viện này đều nhắm đến việc trở thành Kị Sĩ Đế Quốc.
『Tỉ lệ đầu vào cũng coi như chấp nhận được. Nhưng…… các ngươi là tinh binh của thế hệ này kia mà, sao lại chọn trở thành lính chi? Mà sao lại quy chế tuyển lại khắc khe vậy?』
「Không, chuyện này cũng đúng thôi… Chiến tranh đã kết thúc mười năm về trước và thế giới đã không còn chiến tranh nữa. Nên số lượng quân binh được bão hòa rồi .」
『Huh, ra vậy… Không chỉ do trình độ mà còn là vì cắt giảm biên chế sao… Đây chính là cái giá của hòa bình đấy. 』
Phải, khi còn chiến tranh, ngân sách nhà nước đều tập trung đổ vào quân sự, và số lượng Kị Sĩ Đế Quốc cứ ngày một tăng lên.
Nhưng giờ thì đã khác.
Khi có được hòa bình thì chúng tôi sẽ tập trung vào xây dựng và phát triển đất nước, thế nên đầu vào của Kị Sĩ Hoàng Gia cũng trở nên khắc khe hơn.
Mà, tôi cũng không quan tâm đến chuyện đó.
Bởi vì……
『Mà lúc cái tên giảng viên đó nói năm người đứng đầu là có ý gì vậy? 』
「Năm người đứng đầu học viện sẽ gần như được tuyển thẳng thành 【Kị Sĩ Đế Quốc】 mà không cần phải thi đầu vào, chỉ cần phỏng vấn thôi là được. Hơn nữa, họ còn được làm việc trong những nhóm ngành nghề chính ở thủ đô………… nó kiểu như ông đã nắm sẵn tấm vé trên đường tìm kiếm việc làm rồi đấy.」
『Hou… 』
Phải, top năm người đứng đầu học viện sẽ tự khắc kiếm được công việc làm của mình.
Tất nhiên, vì tôi đứng hạng hai nên tôi cũng được hưởng đặc quyền đó.
『Thế… ngươi định làm nghề gì?』
「Hah? …… Nghề gì sao….」
Tôi trở nên bối rối trước câu hỏi của Tre’ainar.
Nghề gì sao…
「Tôi dù sao cũng đứng hạng hai cơ mà. Nên dù tôi không làm gì thì tôi cũng vẫn nằm trong nhóm ngành top ở thủ đô thôi. 」
Phải, tôi dự định sẽ theo hướng 【Kị Sĩ Hoàng Gia】 như ý mọi người.
『Hả? Ngươi chỉ muốn được thành công trong cuộc đời thôi sao?』
「Eh…? 」
『Làm việc ở thủ đô… nói cách khác, trong đầu thì ngươi muốn chống lại cha mình, nhưng rồi cuối cùng ngươi lại muốn được ngồi mát ăn bát vàng trong cái chỗ làm việc oai hùng của cha ngươi á? 』
「Eh…. Ô-ông nói gì vậy? 」
Ánh mắt ông ta như thể đang coi tôi là một tên ngốc.
Vào giây phút nhìn vào ánh mắt của ông ta, trái tim tôi bỗng dưng trở nên điên cuồng.
「Ô-ông đang nói cái gì vậy… 」
『Mà…giờ ta mới để ý, ta vẫn chưa nghe về chuyện đó. 』
「Hả? 」
『Vì sao ngươi lại muốn trở thành【Kị Sĩ Đế Quốc】? 』
Vì sao ư?
『’Tôi sẽ bảo vệ nền hòa bình của đế quốc này’… ta chưa từng nghe ngươi nói thứ gì đó ngu học như kiểu bảo vệ Hoàng Đế hết…. Thế nên ta mới nghĩ rằng ý ngươi là muốn được thành công… trừ khi… ngươi có lí do nào khác chăng? 』
「Nó… 」
『Nếu ngươi chống lại cha mình mà lại đi chọn 【Kị Sĩ Đế Quốc】 thì mấy lời đánh giá so sánh phiền phức từ trước giờ vẫn sẽ cứ đeo bám ngươi mà thôi…. Nếu thành công không phải là mục tiêu của ngươi…… Vậy tại sao ngươi lại muốn trở thành Kị Sĩ Đế Quốc? Đó có thật sự là giấc mơ của ngươi không? 』
Tại sao tôi lại muốn trở thành 【Kị Sĩ Đế Quốc】?
Từ nhỏ tôi đã nuôi dạy để làm theo theo những gì định sẵn. Không, tôi buộc phải làm vậy sao? Sai rồi.
Vì cả cha, mẹ, và Sadiz đều chưa từng bảo tôi phải trở thành Kị Sĩ Đế Quốc bao giờ.
Khi còn nhỏ, tôi đã muốn được trở thành một【Kị Sĩ Đế Quốc】như cha mình.
Nhưng giờ thì sao?
“Nè, cậu định sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là Kị Sĩ Đế Quốc rồi! Tớ sẽ làm bài kiểm tra rồi chuẩn bị phỏng vấn, tớ sẽ là người bảo vệ Đế Quốc này!”
“Còn tớ sẽ vào Học Viện Ma Thuật. Tớ muốn được học tiếp.”
“Tớ thì…ờm… dù sao tớ cũng không thể từ bỏ được. Chúng ta phải cố lên!”
Những người bạn học của tôi cũng đang nói về tờ đơn chiến binh trên tay họ.
Tất cả họ đều có rất nhiều suy tính cho tương lai. Một giấc mơ, một mục tiêu.
Mà, ở thời điểm này thì cũng là chuyện bình thường thôi.
“Cậu có sao không vậy Earth?”
“Ể, à…… Phianse đấy à…”
Phianse đang đứng trước bàn tôi và khoanh tay nhìn xuống chỗ tôi.
“Không… Cũng không có gì hết đâu…… sao tự nhiên,…”
“Thật chứ? Cậu làm tớ lo lắm đấy, dạo này trong lớp cậu hay lơ đễnh lắm đấy.”
“Không không, tớ ổn mà…”
“Tớ cũng mong vậy. Dù sao đi nữa, cậu cũng phải cứng rắn lên.”
“Cứng rắn sao… tớ không…”
Nói rồi, Phianse cứ tiếp tục luyên thuyên với tôi.
“Phải. Tớ nghĩ cậu cũng đã biết rồi, Học Viện này cũng chỉ là một phần trong chuỗi giáo dục của tớ mà thôi, tớ sẽ không trở thành Kị Sĩ Đế Quốc, tớ định sẽ tiếp tục học thêm về chính trị từ cha tớ.”
“Cũng đúng nhỉ…”
“Lúc đó cậu sẽ là người đứng đầu nhỉ? Thế nên đừng xấu hổ về địa vị của chúng ta nữa nhé, tớ mong cậu sẽ làm tốt ở thủ đô.”
Giữa lúc tôi còn đang suy nghĩ , ‘vì sao mình lại muốn trở thành Kị Sĩ Đế Quốc?’, tôi không cách nào có thể đáp lại công chúa, người tin chắc rằng tôi sẽ trở thành một Kị Sĩ Đế Quốc.
Phải, Phianse là công chúa của Đế Quốc. Dù cho nhỏ có đứng đầu học viện đi chăng nữa thì nhỏ cũng không thể trở thành kị sĩ được.
Sau khi tốt nghiệp, nhỏ chắc chắn sẽ phải tiếp tục trách nhiệm của một Hoàng Tộc.
Nào là luật pháp rồi nhiều chuyện khác nữa, như là phải cưới một ai đó và sinh người kế vị.
Ngay cả vị hoàng đế bây giờ cũng kết hôn vào tuổi thành niên, và chuyện đó sẽ được lặp lại trong một tương lai không xa.
Đó là lí do sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ là người đứng đầu giữa những ứng cử viên cho chức vụ Kị Sĩ Đế Quốc.
“Thủ đô… sao…”
“Phải, hãy tạo ra những chiến công lẫy lừng ở thủ đô, rồi sau đó hãy trở thành một bộ trưởng nối nghiệp cha cậu nhé.”
Những điều ấy đều trùng khớp với những gì mà tôi đang nghĩ đến, thậm chí mọi người xung quanh tôi cũng nói vậy về cuộc đời tôi.
“Phải. K-khi ấy, mọi người đều sẽ đồng ý với tớ… v-về chuyện đó.”
“Tớ cũng không biết nữa. Dù cho tớ có trở thành một chiến sĩ…. Thì cuối cùng, tớ cũng không thể so sánh được với cha mình…. Dù cho tớ có đạt được chiến công gì đi nữa, thì chắc chắn, quả là con trai của ‘Hiro’, chỉ vậy thôi…. Đó là cuộc đời của tớ.”
”…… Huh? Có chuyện gì vậy… Earth?”
Tôi vẫn đang nói chuyện với Phianse đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ thêm về điều ấy. Dần dần, tôi cũng đã hiểu ra lí do vì sao Tre’ainar nhìn tôi như vậy.
Thật nhàm chán.
Khi tôi nghĩ về cuộc đời mình sẽ như thế nào từ giờ, câu trả lời cũng chỉ có vậy.
Chắc chắn là tôi chưa từng nghĩ về tương lai của mình, nhưng mỗi lần làm vậy, tôi cũng đều cảm thấy rằng ‘mình không còn lựa chọn nào khác’.
Nhưng không hiểu tại sao, bây giờ tôi lại không nghĩ vậy.
Càng nghĩ, tôi càng không hiểu lí do vì sao mình lại muốn trở thành Kị Sĩ Đế Quốc, và tôi càng không biết phải làm gì.
Điều duy nhất hiện hữu trong đầu tôi bây giờ là muốn phản bác lại những lời mà Tre’ainar đã nói, một cuộc đời ‘ngồi mát ăn bát vàng trong chỗ làm việc oai hùng của cha mình’.